A Thu……”
“A Thu……”
“Phi Đào thiếu gia, ngươi có khỏe không?” Hạ nhân đưa cơm lo lắng nhìn Hạ Vũ Thiên đang quấn chăn một đống ngồi trên giường.
“Không có việc gì…… A Thu……” Hạ Vũ Thiên như một củ cải trắng cuộn tròn, ló ra cái đầu “Tối hôm qua ta ngâm nước nhiều nên hơi khó chịu.”
“A? Thiếu gia muốn tiểu nhân đi tìm đại phu không?” Hạ nhân biết người mới tới này là tâm phúc của lão bản nên vội vàng bợ đỡ.
“Không cần.” Hạ Vũ Thiên vội vàng nói. Y không muốn cho tất cả mọi người biết. Y thở dài một hơi “Ngươi chỉ cần mang cho ta một chén canh nóng là được rồi.”
Hiện tại, Hạ Vũ Thiên có thể xác định chắc chắn rằng cả tinh thần và thể xác của mình đều bị lăng nhục. Sớm biết thế, hôm trước nhịn đi một chút mà theo tiểu hoàng đế ra khỏi Bách Hoa lâu thì đâu có ra cớ sự này. Chữ nhẫn, chính là một thanh đao đặt trên đầu chữ tâm. Quân tử báo thù mười năm không muộn. Tiểu hoàng đế tuy rằng hung bạo nhưng rất dễ đối phó, người như tên Hoa Vô Tình này lại thâm sâu, khó dò, vĩnh viễn không thể nhìn thấu. Nhưng nói cho kỹ thì tất cả đều là lỗi lầm của Hạ Vũ Thiên, có trách cũng phải trách bản thân mình trước.
Nam nhân chân chính là phải biết tự chịu trách nhiệm cho hành động của mình.
“A Thu……” Hạ Vũ Thiên tuyệt vọng lăn qua lăn lại trên giường. Nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra, nếu không thể báo thù có lẽ y chỉ còn nước đi gặp diêm vương dâng cáo trạng.
Nhất định là từ khi nhập vào xác tên Tô công công này thì đầu óc mình lú lẫn mất rồi. Đúng, nhất định là như vậy. Hạ Vũ Thiên cuối cùng cũng tìm được một lý do biện minh cho những hành vi thất thường của mình.
Cũng dễ hiểu thôi, con người là vậy, hễ xảy ra chuyện là tìm ngay nguyên nhân, lý do gì đó mà bảo vệ cho lý lẽ của mình, cái này gọi là lừa mình dối người.
Thời đại này chưa có thuốc cảm cúm, Hạ Vũ Thiên chỉ còn biết cuộn mình trong chăn, dùng sức ấm của cơ thể xua đi mệt mỏi đang lấn tới.
Cứ thế, nửa mê, nửa tỉnh, một ngày đã trôi qua.
Đến khi mở mắt ra thì thấy trên giường đã có thêm một người.
“Sao ngươi lại tới đây?” Hạ Vũ Thiên khinh bỉ nhìn Hoa Vô Tình, liếc mắt một cái.
“Ngươi không đến tìm ta, ta chỉ có thể tới tìm ngươi .” Hoa Vô Tình mỉm cười nói, đưa tay đặt lên trán Hạ Vũ Thiên.“Tốt, cũng may không sốt nặng lắm.”
“Ai cần ngươi lo?” Hạ Vũ Thiên chui đầu vào chăn.
“Canh nóng đang đặt ở trên bàn, nếu ngươi không ăn sẽ nguội mất đấy.”
“Để cho nó lạnh đi.” Hạ Vũ Thiên nói vọng từ trong chăn, y không thích đối diện với con người kia, trước ánh mắt như diều hâu của hắn, Hạ Vũ Thiên thấy mình có mặc đồ cũng như không mặc, thật khó chịu.
“Ha ha, chẳng lẽ muốn ta đút cho ngươi?” Hoa Vô Tình bước lại bưng bát canh. Hạ Vũ Thiên nghe thấy, hoảng hồn, nhảy dựng lên giành lấy bát canh, uống một hơi hết sạch.
“Thế này mới ngoan.” Hoa Vô Tình nói. “Đêm mai chính là đêm Hội thưởng hoa, ngươi phải cố gắng giữ gìn sức khỏe cho thật tốt.”
Hạ Vũ Thiên chau mày, buông bát. Lại bò lên trên giường.
Hạ Vũ Thiên tính toán trong lòng. Đêm mai? Điều đó đồng nghĩa với việc thời gian để mình chạy trốn chỉ còn lại một ngày.
“Bỏ ý định trèo tường chạy trốn đi. Nếu không, ta sẽ trừng phạt ngươi giống tối qua.”
“Ta không có.” Hạ Vũ Thiên phản bác.
“Không có là tốt rồi. Ngươi nếu muốn trốn cũng khôn trốn được. Tôn Ngộ Không làm sao chạy khỏi năm ngón tay của phật tổ Như Lai?” Hoa Vô Tình tự tin tươi cười, làm cho Hạ Vũ Thiên cảm thấy cực kỳ đáng ghét. Y hiện tại chưa thể nghĩ ra kế gì mà chuồn đi êm đẹp, quỷ không biết thần không hay.
Địch mạnh ta yếu, yếu mà đánh bừa là không được, chỉ có thể dùng trí.
Mà dù trốn không thoát cũng chẳng sao. Đêm Thưởng hoa khôi, tiểu hoàng đế nhất định sẽ đến. Mình hoàn toàn có thể đi cùng hắn mà, chẳng phải là hắn lắm tiền sao, không nhẽ lại không mua nổi một tiểu quan? Thôi thì đành theo tiểu hoàng đế về cung vậy, dù sao nơi đó cũng là nơi mọi rắc rối bắt đầu, muốn gỡ được nút thắt này, xem ra phải quay về nơi mọi chuyện khởi nguồn.
Hoa Vô Tình tiến gần lại, ôm chặt lấy Hạ Vũ Thiên từ trong chăn.
“Này?” Không thể nào, lại muốn giở trò xàm sỡ? Hạ Vũ Thiên duỗi người định chui ra khỏi chăn, nào ngờ lại tạo điều kiện cho Hoa Vô Tình ép sát vào người, cằm để trên vai.
“Cho ngươi đi theo kẻ kia, ta quả thật có phần luyến tiếc” Hắn nhẹ nhàng nói bên tai.
“A, lão bản không muốn kiếm chút bạc vụn sao?” Khi dễ ta rồi còn bày đặt mèo khóc chuột, lão tử khinh!
“Bạc? Ta còn thiếu sao?” Hoa Vô Tình khẽ cười nói. Đầu lưỡi lướt qua cổ Hạ Vũ Thiên, ngoạm một cái vào làn da mẫn cảm, dấu vết hoan ái đêm qua vẫn chưa phai.
“Tất nhiên là Hoa lão bản không thiếu bạc rồi, ắt hẳn càng không thiếu nam nhân!” Hạ Vũ Thiên lắc đầu né tránh hơi thở nóng rực của người này. Chẳng lẽ ta lại ngu ngốc bỏ đi tiền đồ của mình để làm món đồ chơi giải trí, chán rồi thì bị vứt bỏ của ngươi sao? Nằm mơ đi, huống chi ta, về cơ bản mà nói là không thích nam nhân.
“Ha ha, đúng thế… hai thứ này, bao nhiêu cũng không đủ.”
“Chẳng lẽ Hoa lão bản nói lời mà không giữ lấy lời sao?” Hạ Vũ Thiên đi thẳng vào trọng tâm, y không biết tên họ Hoa này muốn giở trò gì.
“Tất nhiên là không….Nhưng mà…… Đến ngày đó đành phải cùng hắn …… Ha ha……” Đôi mắt màu đen của Hoa Vô Tình quắc sáng “Ngươi hy vọng ai sẽ thắng?”
“Tất nhiên, tất nhiên là Hoa lão bản rồi.” Ta có thể trả lời khác sao? Hỏi loại câu hỏi này chắc chắn chỉ thu được một đáp áp duy nhất, đúng là đồ ngớ ngẩn.
“Cho dù hắn là hoàng đế, muốn thắng ta, không dễ như vậy đâu.” Hoa Vô Tình nói.
“Ôi chao?”
“Làm sao vậy?”
“Không, không có gì.” Tại sao tên họ Hoa này lại biết thân phận của tiểu hoàng đế, bọn họ có quan hệ gì sao? Nhưng mà, hắc hắc, như thế chẳng phải ta sắp có trò hay để nhìn rồi sao? Trai, cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi. Ta cứ bàng quan tọa sơn quan hổ đấu, tới khi bọn họ lưỡng bại câu thương rồi thì ra tay cũng chưa muộn. Ha ha ha, con ngươi đen láy không ngừng chuyển động, Hạ Vũ Thiên lại vừa nghĩ ra một kế sách vẹn toàn. Bổn đại gia quả thật là thiên tài, thiên tài a
~“Ngươi lại vừa nghĩ ra trò quỷ gì đó?” Hoa Vô Tình đi guốc trong bụng người này.
“Không có, không có gì hết.” Hạ Vũ Thiên khôi phục trạng thái bình thản. Ngươi là con giun trong bụng lão tử hay sao mà cái gì cũng biết vậy?
“Tại sao thân thể ngươi tự dưng lại nóng lên như thế.” Hoa Vô Tình nhìn chăm chăm ánh mắt lơ đãng của Hạ Vũ Thiên.
Hạ Vũ Thiên ngăn chặn đôi tay đang sờ loạn trong chăn của tên đại sắc lang. Mỉm cười “Hoa lão bản, ta thật sự bị cảm a. A Thu, A Thu… Ngươi mau lại đây, nếu để Hoa lão bản lây bệnh là không tốt a~”
“Ha ha, ta đang tưởng tượng, không lẽ sáng nay ngươi cứ nhồng nhồng mà chạy từ phòng tắm về chỗ này?” Khuôn mặt Hoa Vô Tình lại lộ vẻ trêu chọc, lưu manh.
“Không, không phải.” Hạ Vũ Thiên chối bay chối biến.
“Vậy sao?” Hoa Vô Tình chớp mi hỏi lại.
“Đúng lúc đó có mấy hạ nhân đi qua, ta bảo bọn họ mang y phục đến cho mình.” Hạ Vũ Thiên không phải là người có thể nói dối không chớp mắt, hiện giờ cũng không khá hơn là mấy.
“À, ra thế. Không lẽ tên hạ nhân đó lấy quần áo ướt sũng nước cho ngươi, khiến ngươi cảm như vậy?” Hoa Vô Tình nắn gân kẻ nói dối.
“Không, không phải.”
Hạ Vũ Thiên tất nhiên không thể nào tồng ngồng mà chạy từ hậu viên về phòng mình được. Y lén lén men theo đám cây cỏ đi vào một cái sân phơi đồ, vớ đại một mảnh chăn đang được phơi ở đó, quấn lấy chỗ cần che rồi chạy một mạch về chỗ này.
“Là do ta sơ ý nên mới bị cảm lạnh.” Hạ Vũ Thiên biết có nói thêm nữa cũng sẽ bị lật tẩy, nhưng nhất quyết không thể thừa nhận chuyện xấu hổ này.
“À, thế thì được rồi. Ta còn tưởng ngươi thà để người khác chiêm ngưỡng thân thể của mình chứ không chịu cho ta ngắm đó chớ. Gặp ta lấy y phục khó đến thế sao? Trên cơ thể ngươi, có chỗ nào mà ta chưa thấy qua… Kể cả nơi sâu nhất bên trong ta cũng…”
“Ngươi, ngươi……” Nghe thấy lời nói của Hoa Vô Tình càng lúc càng quá đáng, Hạ Vũ Thiên tức giận thốt không ra hơi. Một tiểu hoàng đế bại hoại còn chưa đủ hay sao lại còn lòi ra một tên họ Hoa nữa?
Lão hổ ta không phát uy ngươi cho ta là Hello Kitty à? Chờ đó, ai dám đắc tội với bổn đại gia nhất định không sống yên ổn được.