Nhập Cung Vi Tặc

Chương 22: Chương 22




Tản sáng.

Vạn vật chìm trong bóng đêm mờ ảo. Bách Hoa lâu sau khi trải qua một đêm náo nhiệt đã chìm vào không gian tĩnh lặng của buổi sáng sớm như tất cả những nơi khác trong thành.

Từ trên lầu, một người mặc y sam vàng nhạt cúi cúi đầu đi xuống, lão nô châm đèn nhận ra ngay người này, lão khẽ khom người chào một tiếng “Long công tử.”

“Ừ” Người nọ thoáng gật đầu, bước đi càng nhanh hơn.

Lão nô nhìn theo bóng dáng Long công tử khuất dần nơi góc phố, cảm thấy có chút khó hiểu. Rõ ràng tối qua vị Long công tử này phải nói là mất đi gần nửa cái mạng mới có được hoa khôi, hắn say tới nỗi nằm bệt ra một chỗ, vài hạ nhân phải dìu hắn vào phòng, thế mà mới sáng sớm đã vội đi, không chịu ở trong chăn ấm mà hưởng phúc, thật là khó hiểu!

Nhưng quả thật, lý do vì sao mà Long công tử vội vã rời đi như vậy, lão nô này có nằm mơ cũng chẳng thể ngờ tới.

Dọc theo ngã tư đường không người, Long công tử vẫn duy trì tốc độ vội vã, đi qua một khách điếm rất lớn, lại qua thêm một ngã tư, tới khi quẹo hẳn vào mội cái ngõ nhỏ, Long công tử mới bước chậm lại. Long công tử ngó trước nhòm sau đầy vẻ cảnh giác, một ngọn đuốc gần đó vẫn cháy hừng hực, soi rõ toàn thân Long công tử.

Bây giờ, để ý nhìn kỹ mới thật y sam màu vàng hình như không vừa với người hắn lắm, tóc tai hỗn độn, ẩn sau những sợi tóc nhẹ bay trong gió là một khuôn mặt trắng trẻo, ưa nhìn, khóe miệng hắn đang cong lên, lộ vẻ vui sướng, đắc ý vô hạn.

Đây rõ ràng không phải là “Long công tử”, mà chính là hoa khôi làm mưa làm gió tại Bách Hoa lâu tối hôm qua, và cũng là nhân vật chính của chúng ta mà!

Nếu không phải bây giờ còn ở bên trong kinh thành, nhất định Hạ Vũ Thiên sẽ cười to hắc hắc ba tiếng cho thoải mái. Nhưng vì không muốn gây chú ý, y chỉ có thể nhịn xuống, úp mặt rồi gõ vách tường.

Ai có thể nghĩ đến, đương kim hoàng đế giờ này đang bị Hạ Vũ Thiên trói ở trên giường, bản thân y lại đánh tráo y phục, gom hết vàng nén, ngân phiếu của hắn bỏ đi.

Hạ Vũ Thiên chỉ tiếc không thể chứng kiến vẻ mặt của tiểu hoàng đế khi tỉnh dậy, nhất định là vô cùng thú vị.

Bách Hoa lâu a, các ngươi xem, ta cũng không đối xử tệ bạc với các ngươi a, cho đương kim hoàng đế làm hoa khôi của các ngươi, còn muốn gì hơn nữa?

Lần này, coi như Hạ Vũ Thiên đã giải tỏa được bức xúc trong lòng, thật sự là thư thái hơn rất nhiều. Y nén giận lâu như vậy, chẳng phải vì mong đợi tới ngày hôm nay sao? Hiện giờ, Hạ Vũ Thiên đã được tự do, đúng là vận số xoay chuyển, rốt cuộc ngươi cũng có ngày hôm nay a

~“Ha ha…… Cáp…… Khụ khụ……” kiệt sức ngồi xổm áp vào tường, hóa ra cười cũng là một chuyện khiến người ta mệt mỏi như vậy, còn chảy cả nước mắt, nước mũi.

Quay người lại, nhìn trời sắp sáng, không biết vì sao, nước mắt cứ lăn dài hai bên má Hạ Vũ Thiên, muốn cười lắm nhưng không được. Khó chịu ư? Sao lại cảm thấy trống rỗng thế này?

Bỗng nhiên khoảng không phía trước bị che khuất, Hạ Vũ Thiên nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn hé ra, còn có một đôi mắt thật to, tròn xoe nữa. A, ra là một tiểu tử đang tò mò nhìn y.

“Ây ~” Hạ Vũ Thiên gọi một tiếng, đứa nhỏ liền hoảng sợ. Tiểu hài tử run run đặt hai đồng tiền xuống đất “Ngươi không phải ngủ ở trước cửa nhà ta nữa đâu, mẫu thân ta nói cho ngươi hai đồng bạc này để đi mua thức ăn đó!”

À, thì ra coi ta là thằng ăn mày đây mà. Ngươi đã từng thấy tên ăn mày nào mà mặc gấm vóc Tô Châu thượng hạng rồi sao? Hạ Vũ Thiên lấy một nén bạc của tiểu hoàng đế ở trong người ra, dúi vào tay đứa nhỏ “Ngươi nói với mẫu thân, bản công tử thuê chỗ này để ngồi một lát.”

Đôi mắt tiểu hài tử càng tròn hơn, nhìn không thôi vị ca ca kỳ quái này, nó nói vội “Ca ca, tốt nhất là ngươi nên đi về nhà a.” Nói xong, bỏ lại nén bạc, đứa nhỏ chạy thẳng vào nhà, “Ầm” một tiếng, cánh cửa bên trong được đóng lại.

Hạ Vũ Thiên hừ một tiếng, chẳng lẽ dáng vẻ của mình lại dọa người như thế?

Y đứng dậy, phủi phủi bụi bẩn trên người. Nơi này không có chỗ cho ta, chắc chắn sẽ có nơi khác đang chờ ta. Nhưng nhấc chân lên rồi, Hạ Vũ Thiên lại không biết phải đi đâu.

Thoát khỏi hoàng cung, rời bỏ Bách Hoa lâu, tiến vào thế giới tự do chính là mong ước của Hạ Vũ Thiên, nhưng được như ý nguyện rồi y lại chẳng biết con đường sắp tới của mình sẽ như thế nào. Ai, cuối cùng mình cũng thành đệ tử của cái bang, màn trời chiếu đất, bốn bể là nhà a

~Trời đã sáng hơn, trên đường có thêm vài bóng người, phần đông là thị dân buôn bán lặt vặt. Hạ Vũ Thiên cứ chầm chậm mà đi, đi được một lúc lại thấy mình vòng lại ngay chỗ cũ.

A.

Y rít gào trong lòng. Tại sao lại cảm thấy như mình sắp chịu không nổi nữa ?

Ngửi thấy mùi rượu cùng mùi ớt vẫn đọng lại đâu đây, Hạ Vũ Thiên nhẹ nhàng cười. Nhớ lại đêm qua, tiểu hoàng đế vốn ngạo khí ngút ngàn lại vì mình mà uống sạch một vò rượu trộn ớt, không chừa một giọt. Uống xong, mặt hắn đỏ phừng phừng, ánh mắt như có lửa, đi đứng loạng choạng. Rượu cay, ớt cũng cay, hai thứ ấy kết hợp với nhau, không say mới là lạ. Hạ Vũ Thiên sờ sờ cổ, dường như vẫn cảm nhận được những giọt rượu nồng rớt xuống cổ áo đêm qua.

“Mau cùng trẫm hồi cung……” Lời nói cứng rắn mà dịu dàng đó cứ lặp lại bên tai.

Hắn là hoàng đế, một quốc gia không thể không có người làm chủ. Nếu không thì thiên hạ sẽ đại loạn mất, khi đó mình sẽ là tội nhân thiên cổ. Tại sao ngươi lại là hoàng đế? Ai, ai kêu ngươi là hoàng đế! Hạ Vũ Thiên tức giận đến giậm chân, không biết từ bao giờ mà y lại chú ý tới Long Hạo nhiều như thế.

Hạ Vũ Thiên vừa đi vừa nghĩ, phương hướng cứ liên tục chuyển dời. Thôi, cuối cùng vẫn quyết định quay lại Bách Hoa lâu đón Long Hạo hồi cung, nếu không thì sợ rằng lương tâm mình sẽ bất an suốt cả đời này. Hạ Vũ Thiên vỗ vỗ cái đầu, thầm mắng mình yếu đuối đến vô năng, lúc cần quyết đoán lại không thể.

Y lắc lắc lắc lắc, nửa tỉnh nửa mơ mà bước. Đến khi ngoái đầu nhìn lại đã không biết làm thế nào để quay lại. Hơn nữa, thời cổ đại, đường nào cũng tựa tựa, ngã tư nào cũng na ná như nhau. Tha thẩn nửa ngày vẫn chưa về được Bách Hoa lâu. Hạ Vũ Thiên bỗng dưng thấy lòng mình nóng như lửa đốt, cũng may không có ai biết thân phận thật sự của tiểu hoàng đế, nếu không chỉ sợ có kẻ tiểu nhân sẽ thừa dịp ra tay.

Quay qua quay lại tìm đường, bỗng chốc trên cổ lại có cảm giác như bị hôn một cái.

Cảnh giác quay đầu lại, ngã tư đường trống trơn không có lấy một bóng người.

Mông lại bị sờ sờ, vuốt vuốt, quay phắt lại, cũng vẫn không có ai.

Hạ Vũ Thiên lấy lại bình tĩnh, chậm rãi lùi về phía sau cho tới khi dựa hẳn vào vách tường.

“Là người hay là quỷ, có giỏi thì mau bước ra.” Hạ Vũ Thiên hét lớn.

“Quỷ, sắc quỷ.” Một giọng nói ngả ngớn vang lên. Theo phía âm thanh vọng lại, Hạ Vũ Thiên nhìn lên lan can lầu hai của khách điếm đối diện, ngồi trên đó là một nam tử xấu xí vô cùng.

Đây chẳng phải là tên họ Sở kia sao?

“Hóa ra là ngươi.” Hạ Vũ Thiên nói.“Lấy đồ dởm tới quậy phá hội Thưởng hoa, bây giờ còn muốn giở trò sàm sỡ?”

“Ha ha. Ta dại gì mà đưa ra đồ thật.” Người nọ cười, nhảy một phát từ lầu hai xuống dưới đường.

Đây? Chẳng lẽ chính là khinh công trong phim truyền hình? Hạ Vũ Thiên ngạc nhiên nhìn hắn một cái. Người nọ lại tưởng y bất ngờ vì biết hắn có cống phẩm thực sự. Hắn đắc ý nói một câu “Ta chính là Sở Vấn Điệp.”

“Sở Vấn Điệp? Sở Vấn Điệp là ai?” Hạ Vũ Thiên hỏi lại ngay, chẳng lẽ là một người rất nổi danh sao? A, hay hắn chính là đồ đệ của Sở Lưu Hương?

Sở Vấn Điệp chau mày “Ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết tới cái tên này, ngươi lẽ nào lại không?”

Xí, gạt người, lão tử không ngu thế a

~“Thật có lỗi, đây đúng là lần đầu tiên ta nghe tới cái tên này.”

“À, vậy thì từ bây giờ ngươi phải ngoan ngoãn nhớ cho kỹ a” Sở Vấn Điệp nhẹ nhàng cười, đi đến phía trước chặn đường Hạ Vũ Thiên, vuốt ve cằm của y “Một đại mỹ nhân cứ chạy loạn trên đường như vậy thật là không ngoan a, chi bằng từ nay ngươi theo bổn đại gia đi!”

Hạ Vũ Thiên chẳng thèm liếc khuôn mặt dị dạng của hắn, lạnh lùng nói “Cút ngay, đại gia ta không rảnh mà chơi đùa với ngươi.” Y còn đang vội về cứu tiểu hoàng đế a !

“Này, chẳng phải là ngươi vừa mới trốn khỏi Bách Hoa lâu sao? Giờ còn muốn đi đâu?” Sở Vấn Điệp nói.

Thì ra tên hỗn đản này vẫn đi theo dõi mình, Hạ Vũ Thiên chau mày “Chuyện của lão tử không liên quan tới ngươi.”

“Tại sao lại không liên quan? Sở gia ta vừa mắt ngươi rồi đó.” Sở Vấn Điệp nói rõ từng chữ.

“Nhưng ta thì chẳng ưa ngươi chút nào.” Hạ Vũ Thiên đáp lễ. Y thật không biết số mình còn xúi quẩy tới đâu nữa. Hạ Vũ Thiên rất sốt ruột, lúc đầu là không tìm được đường về, bây giờ lại thêm một con kỳ đà cản mũi.

“Ây, nếu ngươi thực sự quan tâm tới ta thì mau đưa ta quay về Bách Hoa lâu.” Không thể lãng phí thời gian hơn nữa, Hạ Vũ Thiên đành phải xuống nước cầu cứu.

Không ngờ Sở Vấn Điệp lại thẳng thắn “Chỉ sợ ta có lòng tốt muốn đưa ngươi đi mà ngươi không đi được thôi!”

“Tại, tại sao?” Hạ Vũ Thiên nghi hoặc hỏi.

Không trả lời, Sở Vấn Điệp nhanh chóng đẩy sát Hạ Vũ Thiên vào tường, dùng chính cơ thể mình áp chế y, cằm nhanh chóng được đặt lên vai người đối diện. Thần sắc của Sở Vấn Điệp bắt đầu khẩn trương hơn trước.

Hạ Vũ Thiên không rõ người kia muốn làm gì, xuyên qua đầu hắn, nhìn về phía trước, một đội quan binh hùng hậu chạy rầm rầm ngang qua. Liếc mắt chất vấn tên họ Sở, hắn nhất định biết chuyện gì đang diễn ra! Hạ Vũ Thiên suy đoán, có thể bọn người kia muốn bắt tên họ Sở này chăng?

Không kịp nghĩ nhiều, Hạ Vũ Thiên nhoài người định hô lớn gọi quan binh quay lại. Sở Vấn Điệp cũng lanh lẹ, lập tức đè người, dùng miệng mình cuồng hôn người bên dưới, cũng ngăn y làm chuyện không biết nghe lời./

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.