“Đình tiền thược dược vô yêu cách
Trì thượng phù cừ tịnh thiểu tình
Duy hữu mẫu đơn chân quốc sắc
Hoa khai thời tiết động kinh thành.”
ღღღ ღღღ
Hai kẻ Long – Sở sau một hồi quyết đấu mà vẫn chưa thu được chiến lợi phẩm gì, còn bị mỹ nhân nổi giận, đánh cho hai gậy, đuổi thẳng cổ ra ngoài. Ấm ức nhất có lẽ là Sở Vấn Điệp, vốn tưởng đêm nay sẽ có một đêm vân vũ với người đẹp, hoặc ít nhất thì cũng được ôm Hạ Vũ Thiên yên giấc trong chăn ấm nệm êm, nào ngờ bây giờ lại phải chịu cảnh màn trời chiếu đất…
Nhìn trời đêm không đáy, Sở Vấn Điệp tự giễu, cười một tiếng.
“Ta sẽ có được y .” Long Hạo nhìn Sở Vấn Điệp.
Sở Vấn Điệp ôm khuỷu tay, cười “Long Hạo, ngươi nên lo cho cái thân mình đi đã.”
“Ngươi dám gọi thẳng tên của ta?” Long Hạo bực mình, trên đời này chưa từng có ai dám gọi hắn như vậy.
“Hừ, chẳng lẽ còn gọi ngươi là Hoàng Thượng?” Sở Vấn Điệp mỉm cười.
“Giang sơn này, một ngày nào đó vẫn là của ta.” Long Hạo khẳng định.
“Chỉ hy vọng như thế, ngươi dù sao cũng trẻ tuổi hơn lão tặc tử kia cả chục tuổi.” Sở Vấn Điệp cười, phất phất tay “Ai, thật là xúi quẩy, trước cứ tìm một chỗ lánh qua đêm cái đã.”
Long Hạo khẽ nhếch mày, hắn hướng về phía Sở Vấn Điệp sắp khuất dần trong bóng tối “Đa tạ. Dù gì đi nữa, cũng đa tạ ngươi đã cứu ta ở trong cung.”
“Đừng bao giờ cảm tạ ta. Nếu muốn thì hãy đi cảm kích người trong phòng kia kìa.” Sở Vấn Điệp dừng bước, hắn quay đầu lại nhìn Long Hạo, nói chậm rãi từng tiếng “Ta muốn nhắc nhở ngươi trước, đừng để cho ta có cơ hội giết ngươi.”
“Cái gì?” Long Hạo nao nao.
“Ai … ~.” Sở Vấn Điệp đấm đấm thắt lưng.
Không gian tối om vây quanh Long Hạo. Sở Vấn Điệp ? Hắn không thể hiểu nổi con người này. Thật ra, người Long Hạo không thể nắm bắt được còn có một kẻ nữa. Chính là Hoa Vô Tình, người này, đột nhiên cũng giúp hắn không ít việc? Long Hạo chẳng thể nào tìm được lý do nào hợp lý. Rồi còn cả Hạ Vũ Thiên nữa, hắn cũng chưa cặn kẽ tâm can của y. Rốt cuộc, y có chú ý tới hắn hay không?
………………
Một đêm khúc mắc, Hạ Vũ Thiên đến hừng đông mới chợp mắt được một chút. Vừa chìm vào cơn say đã bị người đánh thức. Y mơ mơ màng màng mở to mắt, thấy một tiểu nha đầu đứng ở bên giường.
“Thiếu gia, ngươi mau dậy đi. Lão gia đang tìm ngươi để tới Lý phủ.” Tiểu nha đầu kia nhìn thấy thiếu gia tỉnh, vội vàng nói.
Lý phủ? Hạ Vũ Thiên tìm tòi nửa ngày trong trí nhớ. A, chẳng phải là phủ đệ của nhạc phụ đại nhân tương lai sao? Hôm qua chỉ mới đề cập tới hôn sự thôi mà hôm nay đã đi vấn an rồi. Xem ra Tào lão gia này còn nóng vội hơn cả ta.
“Được, ta dậy ngay đây.” Hạ Vũ Thiên nói xong liền xốc chăn, đưa chân xuống giường. Nha đầu kia liền đỏ mặt, không dám ngẩng đầu lên nhìn y.
Hạ Vũ Thiên cảm thấy kỳ quái. Y cúi cúi đầu, mới hiểu được nguyên nhân. Thì ra, những dấu vết còn loang lổ trên người tối hôm qua vẫn còn và hiện giờ còn rất dễ bị người khác phát hiện. Hạ Vũ Thiên kéo vội chăn qua, thở dài một tiếng.
“Thiếu gia, nô tì đã chuẩn bị nước ấm cho ngươi. Thiếu gia nên nhanh chóng tắm rửa, thay đổi y phục, không nên để lão gia chờ lâu a.” Nha đầu cười cười rồi bước ra khỏi phòng, khép cửa lại.
Ai, chuyện này sớm muộn gì cũng đồn đại khắp trong thôn ngoài ngõ, ta còn mặt mũi nào đây a? Tốt xấu gì cũng đường đường là đại thiếu gia của Tào phủ mà. Nhưng mà thật ra, từ lúc Hạ Vũ Thiên lưu lạc tới thế giới này thì y đã chả còn mặt mũi gì rồi. Bởi vậy, có thể nói, thứ mà “Tào thiếu gia” không cần nhất chính là “mặt mũi.”
Nước ấm trong bồn tắm có tác dụng rõ ràng trong việc xoa dịu những ê ẩm trong người Hạ Vũ Thiên làm cho từng tấc da thịt, từng tế bào thần kinh trên người y tỉnh táo hơn thấy rõ. Má ơi, ngẫm lại chính mình không biết ăn phải thuốc lú gì? Không thể làm bottom được, không thể để cả thể xác và tinh thần bị sỉ nhục!
Đáng thương cho Hạ Vũ Thiên, cứ mỗi lần tỉnh táo lại là sẽ thề thốt hào hùng, bi tráng nhưng cuối cùng, mọi chuyện lại y như cũ, đúng theo quỹ đạo vốn phải có. Mặc kệ nó, dù gì đi nữa thì mấy lời quyết tâm kia cũng cho Hạ Vũ Thiên thêm một tia an ủi. Tóm lại, thân mình có thể khuất phục nhưng không có nghĩa là tâm hồn phải chịu trầm luân. Khụ khụ.
Hạ Vũ Thiên a, hiện tại, hy vọng duy nhất của y chính là thành thân với tiểu thư họ Lý. Nếu ngay cả việc này cũng không làm được, chắc chắn Hạ Vũ Thiên sẽ bị người ta coi thường tới chết.
Suy nghĩ miên man, ngay cả có người đứng phía sau cũng không biết. Có một bàn tay bất ngờ chạm vào bờ vai ướt đẫm của Hạ Vũ Thiên khiến y phải quay mặt lại nhìn. Không ngờ, người đứng phía sau nãy giờ chính là… Long Hạo.
“Hoàng Thượng……” Hạ Vũ Thiên kêu to.
Long Hạo nhẹ giọng “Hư, ngươi gọi ta như vậy, muốn cho mọi người đều biết được thân phận của ta sao?”
“Vậy……” Hạ Vũ Thiên thật sự không biết nên gọi Long Hạo như thế nào, kỳ thật y chỉ biết hắn tên là Long Hạo, nhưng mà không lẽ lại gọi thẳng tục danh như thế. Lúc ở trong cung, nào có ai dám gọi hắn theo cách này.
“Ngươi cứ gọi ta là Long…… Quên đi, tùy ý ngươi vậy, thích gọi thế nào thì gọi.” Long Hạo buột miệng.
“Vậy, ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Long nhé? Ha ha.” Hạ Vũ Thiên chớp chớp mắt.
“Ngươi dám!” Long Hạo trừng mắt.
“Um… nếu thế thì gọi là Tiểu Hoàng đi.” Hạ Vũ Thiên cười to.
Long Hạo nhấc một thùng nước cạnh đó, đổ từ từ lên người Hạ Vũ Thiên. Nhất thời, Hạ Vũ Thiên như cá bị chiên trong chảo dầu, vẫy nước tung tóe hết lên, y cố gắng kêu to “Mẹ ngươi, bỏng chết ta đây này.”
“Da ngươi dày như vậy, chết làm sao được?” Long Hạo khẽ cười, ôm cổ của Hạ Vũ Thiên, toàn thân y hồng lên như trái mận “Mau để ta giúp ngươi tẩy rửa. Từ nay về sau, không được cho nam nhân chạm vào ngươi nữa, biết chưa?”
Xí, lại chuyện gì nữa đây? Ngươi cho rằng lão tử và ngươi là tình nhân với nhau sao? Hạ Vũ Thiên liếc mắt “Ngươi yên tâm. Nhất định không có chuyện đó nữa đâu. Tất nhiên, hai chữ ‘nam nhân’ này bao gồm cả ngươi.” Rồi đẩy mạnh Long Hạo “Biến đi cho khuất mắt ta.”
Long Hạo cười tà “Tào thiếu gia, là Tào phu nhân dặn dò ta tới đây chuyên tâm hầu hạ ngươi a.”
“Ngươi, ngươi nói cái gì?” Lần này là xong rồi. Tào phu nhân này cũng thật là, làm thế khác nào thả hổ về rừng. Để cho Long Hạo tới hầu hạ mình, đúng là muốn lấy mạng của ta mà.
Trong lòng nghĩ vậy nhưng Hạ Vũ Thiên cố gắng tạo ra một dáng vẻ ôn hòa “Bổn thiếu gia không cần người hầu hạ. Ngươi mau lui ra đi.”
“Không thể được a. Không phải là ngươi chưa tắm xong sao? Để ta kỳ cọ giúp ngươi…”
“Khỏi. Ta tắm xong rồi.” Nhảy khỏi bồm tắm, Hạ Vũ Thiên phủ vội một bộ y phục lên người, chạy nhanh ra chỗ khác. Thật đúng là, có ai từng thấy một thiếu gia phải trốn chạy nô tài như thế này chưa?
Nhưng nói thế nào đi chăng nữa, thiếu gia vĩnh viễn vẫn là thiếu gia. Mà hai kẻ kia, một người từng là hoàng đế cửu ngũ chí tôn; một người từng là lãng tử danh chấn giang hồ; chẳng phải giờ này đều là nô tài của Hạ Vũ Thiên hay sao? Hảo hán không câu nệ chuyện cũ, phong thủy cũng luôn luôn chuyển dời. Coi như là Hạ Vũ Thiên khổ tận cam lai đi. Mà nói cho đúng nhé, phải ngưỡng mộ Hạ Vũ Thiên y mới phải a. Vị thiếu gia này vô cùng gần gũi, thân thiện với hạ nhân, không chỉ ăn cơm cùng họ mà còn…Khụ…ngủ…cùng nhau a…
Thay một bộ y sam màu lam nhạt có họa tiết mây vờn, chim lượn cầu kỳ, tóc được cột bởi một dây nhỏ có đính bạch ngọc; Hạ Vũ Thiên như biến thành một con người khác. Nhìn xem kìa, mặt mày phong lưu, dáng vẻ nhã nhặn… rất có khí thế con nhà thế phiệt… đúng là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân a…Ây, thế Hạ Vũ Thiên y là người đẹp hay là… phân…
Phải nói cho rõ, Hạ Vũ Thiên cố tình ăn mặc như thế là để đi tới Lý phủ, ra mắt nhạc phụ, nhạc mẫu tương lai của mình. Mà nếu có thể gặp mặt tiểu thư Lý gia nức tiếng bấy lâu thì đảm bảo Hạ Vũ Thiên y sẽ nhất kiến chung tình, vừa gặp là đã yêu. Chỉ tiếc cho lần trước, mình và nàng vô tình gặp gỡ trên đường, thế mà lại bị tên Sở Vấn Điệp kia phá đám, đã vậy lại còn chưa thể cho nàng nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn tới tột đỉnh của ta a ~ ha ha
~Tuy rằng Hạ Vũ Thiên vô cùng phấn khởi, nhưng phái đoàn cùng đi với y còn có ba người chẳng lấy gì làm vui vẻ. Người thứ nhất và cũng là người đau đầu nhất chính là Tào lão gia.
Trước khi đi, lão cứ dặn mãi “Qua bên Lý gia, ngươi cứ đứng yên một chỗ thôi là được rồi. Mọi chuyện cứ để ta làm chủ.”
Tào lão gia đã quá rõ tính nết của con mình, chuyện mà người khác càng phản đối bao nhiêu thì cho dù không thích y cũng sẽ quyết tâm làm bằng được bấy nhiêu. Đúng là trời sinh đã cứng đầu. Dù rằng lão cũng giống như người ta, muốn sớm có cháu để ẵm bồng nhưng lão cũng không thể để cho nửa đời sau của con lão phải sống trong tiếc nuối được. Mà chuyện của con trai lão đã sớm không còn là chuyện của Tào gia nữa, liên quan tới quá nhiều người, mà đều là những người có thế lực… Người làm cha như lão cũng có nỗi khổ không nói được bằng lời…
Mà hai người có khuôn mặt “hãm tài” còn lại, không cần phải nói cũng biết. Chính là Sở Vấn Điệp và Long Hạo. Ngoại trừ mục đích muốn phá hỏng chuyện tốt của Hạ Vũ Thiên ra thì không thể nghĩ được một động cơ nào khác. Dọc theo đường đi, Hạ Vũ Thiên cũng cảm thấy ánh mắt của hai tên này không hề bình thường, nhất định là đang mưu ma chước quỷ chi đây.
Lý phủ ở ngay dưới chân núi nên chỉ một chốc là bọn họ đã tới nơi. Quản gia mời mọi người vào tiền sảnh. Lý lão gia tươi cười hớn hở, tay bắt mặt mừng, theo sau lão là một khuê nữ dung mạo đoan chính, dáng đi uyển chuyển như nước chảy, mây trôi. Hạ Vũ Thiên vừa thấy đã nhận ra ngay đây chính là tiểu mỹ nhân y đã từng gặp dưới chân núi. Hiện giờ, có dịp nhìn lại, sắc đẹp của nàng quả là khiến cho người ta rung động : mi loan như liễu, phớt nhẹ màu son, đôi môi gợi cảm, đúng là làm nao lòng người quân tử…
Lý lão gia cười “Hai nhà chúng ta giao hảo nhiều năm, bọn trẻ chúng nó cũng hay vui vầy cùng nhau, Tào huynh cần chi phải chuẩn bị lễ vật phiền phức như vậy… Thi Nhiên, mau vấn an Tào thế bá và Tào công tử…”
A, thì ra nàng tên là Lý Thi Nhiên, một cái tên rất hay a. Hạ Vũ Thiên đã sớm mất hồn mất vía. Nàng kia lại còn “bồi” thêm một cú cho y chết luôn. Nàng mặc một bộ y phục trong suốt, cúi đầu, dịu dàng “Tào công tử.” Mười phần hồn phách của Hạ Vũ Thiên bay lên tận mây xanh…
“Lý huynh, ta có chút chuyện cần phải cho huynh biết, chúng ta đi chỗ khác được không?” Tào lão gia vuốt râu tỏ vẻ bất an.
“Được, được, ta cũng có việc phải thương lượng cùng Tào huynh.” Lý lão gia vui mừng, lão nào có biết Tào lão gia đang muốn hủy hôn. Lão nói ngay “Cứ để cho bọn trẻ nói chuyện với nhau, huynh mau theo ta tới thư phòng.”
“Vậy…cũng tốt” Tào lão gia nhìn thoáng qua đứa con trai đang tiến vào cảnh giới chí cao của Mê gái giáo, bất chợt lắc đầu mà theo vào thư phòng.
Thực ra, hai vị trưởng bối đi rồi, chiến tranh mới thực sự bắt đầu
~Sở Vấn Điệp đứng ở một bên, hắn nhìn Hạ Vũ Thiên, khóe miệng nhếch lên một cách quái dị. Khi hai người kia đi rồi hắn mới chậm rãi bước lại gần Hạ Vũ Thiên, cố ý lấy tay sờ nhẹ lên cằm y, nói ra một câu rất ám muội “Này, còn không mau lau miệng đi, nước miếng nhỏ tong tỏng kia kìa.”
Lúc ấy, tâm hồn đang phiêu lãng trên không trung của Hạ Vũ Thiên mới quay về mặt đất, quay đầu lại thì bắt gặp ngay ánh mắt mê đắm đến đáng sợ của Sở Vấn Điệp đang nhìn mình. Tên này không phải muốn phá hỏng chuyện tốt của ta sao? Ngươi định giết gà từ trong trứng à?
Đáng tiếc là có mỹ nhân ở đây, Hạ Vũ Thiên rất muốn lật tẩy Sở Vấn Điệp nhưng dù sao vẫn phải giữ vững hình tượng ôn hòa, nho nhã nên đành thôi. Thế mà tiểu thư Lý Thi Nhiên đang đứng thẹn thùng bên cạnh lại cười ra thành tiếng khúc khích, ánh mắt đáng yêu nhìn thẳng vào hai con ngươi của Sở Vấn Điệp.
Sở Vấn Điệp khẽ nhíu mày, hắn chưa đoán được suy nghĩ của vị tiểu thư này.
“Khụ khụ. Khụ khụ khụ.” Hạ Vũ Thiên ho khan liên tục. Chẳng lẽ tên Sở Vấn Điệp này đẹp trai hơn ta sao? Quyến rũ bằng ta à?
“Tào công tử.” Lý Thi Nhiên mỉm cười, ánh mắt lại tiếp tục chuyển dời sang Hạ Vũ Thiên “Trong hoa viên của tệ xá, hoa mẫu đơn mới chớm nở, không biết công tử có nhã hứng thưởng hoa cùng tiểu nữ chăng?”
“Được.” Hạ Vũ Thiên vội vàng nhận lời. Y nhanh chóng liếc liếc sang hai bên, âm thầm tìm cách nào đó để tống khứ hai tên kỳ đà cản mũi kia đi.
Nào ngờ giọng nói oanh vàng của Lý Thi Nhiên vang lên “Các ngươi cũng theo Tào công tử luôn đi.”
Ai, chuyện gì thế này, ba nam, một nữ… chuyện tình tay tư? Không thể nào… Hạ Vũ Thiên cảm thấy trên đầu như có mây đen bao phủ, trong lòng có dự cảm không lành.
Khoa khai, hoa nở, mẫu đơn đủ màu đang đua sắc thi hương. Lý Thi Nhiên nhẹ nhàng bước giữa những bụi hoa, người và hoa hòa làm một, hệt như mẫu đơn tiên tử trong tranh vẽ… chỉ tiếc là Hạ Vũ Thiên đã không còn tâm trạng nào để nhìn người hay ngắm hoa, cả người bần thần không yên…
“Tào công tử, công tử có thấy đóa mẫu đơn kia đẹp không?” Lý Thi Nhiên hỏi.
“Đẹp, rất đẹp, thật sự rất đẹp.” Hạ Vũ Thiên bối rối, nào y có ngắm hoa đâu mà biết đẹp hay xấu?
Đột nhiên vang lên âm thanh trầm ngâm của một người nào đó vẫn kín tiếng im hơi từ lúc bước vào Lý phủ tới giờ:
“Đình tiền thược dược vô yêu cách
Trì thượng phù cừ tịnh thiểu tình
Duy hữu mẫu đơn chân quốc sắc
Hoa khai thời tiết động kinh thành.”
(Dịch thơ:
Ngoài sân thược dược đẹp riêng mình
Sen trước ao tranh một chút tình
Duy chỉ mẫu đơn là quốc sắc
Chính lúc nở hoa rộn kinh thành.)
Lý Thi Nhiên cười ngọt ngào “Đây là bài ‘Thưởng mẫu đơn’ của Lưu Vũ Tích, thật không thể ngờ hạ nhân của Tào phủ cũng có thể ngâm được bài thơ này…”
Sở Vấn Điệp cũng góp vui:
Thược dược dữ quân vi cận thị,
Phù dung hà xứ tị phương trần.
(Dịch thơ:
Thược dược cùng với nàng là kẻ thân cận,
Phù dung ghen ghét hương sắc đã trốn nơi nào.
“Quá khen.” Lý Thi Nhiên tỏ ý ngưỡng mộ pha lẫn thẹn thùng khi thấy người khác tán thưởng mình.
Hạ Vũ Thiên sớm há hốc miệng hết nhìn bên này lại phải ngó bên kia. Hai người kia, ngâm thơ? Vịnh thơ?…Hạ Vũ Thiên lắc lắc đầu… chỉ tiếc bản thân trước đây lười biếng, không chịu đọc nhiều thơ ca thi phú. Hồi học tiểu học có được dạy mồi vài bài thơ Đường nhưng đã quên sạch từ đời tám hoánh…
Long Hạo kinh ngạc “Không thể ngờ là trong tiểu viện này còn có cả giống hoa mẫu đơn đặc biệt của Lạc Dương.”
“A, thế ra ngươi cũng biết tới giống hoa này.” Lý Thi Nhiên cười nói vô tư như gặp người tri kỷ.
Hạ Vũ Thiên nhìn qua. Đâu? Chỗ nào? Xí, có gì đâu? Một bông hoa xanh bình thường thì có gì đặc biệt mà phải hớn hở?
“Um, ta biết mà. Trong hoa viên nhà ta cũng có mấy chục chậu.” Long Hạo cười. Cái hoa viên mà hắn nói, trên đời này chỉ có một…chính xác… đó là ngự hoa viên a.
Tiểu thư họ Lý tròn xoe đôi mắt lung linh “Ư, hình như trong Tào gia không trồng hoa mẫu đơn mà?”
Sở Vấn Điệp bên cạnh đỡ lời “Ha ha, vốn ở Lạc Dương có một lão sư họ Âu chuyên trồng hoa mẫu đơn, hắn dùng thuốc ủ vào gốc cây mẫu đơn, chờ cho tới khi khai nhụy thì hoa sẽ có màu xanh… vì thế mới được gọi là…”
Chưa dứt lời, Lý Thi Nhiên đã hào hứng tới mức cướp lời người khác, quên mất lễ giáo của một tiểu thư khuê các.
“Đúng rồi, xem ra ngươi rất có kiến thức…”
“À, bởi vì ta quê ở Lạc Dương mà.” Sở Vấn Điệp tiếp lời “Chính vì thế đã được nghe kể rất nhiều về vị lão sư này. Nhưng mà cho dù như vậy, ta cũng chưa từng được trực tiếp nhìn thấy nó như bây giờ…”
Gió làm tóc bay bay, ánh nắng nhè nhẹ chiếu rọi lên khuôn mặt đầy nam tính, ánh mắt như mỉm cười đầy bí ẩn, quả thực là khiến người ta mê đắm. Lý tiểu thư kia đương nhiên không ngoại lệ, khuôn mặt nàng phiếm hồng, đôi mắt ngập tràn hàm ý nhìn về Sở Vấn Điệp.
Lão tử không thèm! Giỏi cho Sở Vấn Điệp ngươi không những dám dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ phu nhân tương lai của ta, còn giương oai giễu võ khoe khoang mình hiểu rộng biết nhiều, phong lưu tuấn tú…Hạ Vũ Thiên thấy ánh mắt hai người nhìn nhau như có lửa phun ra phì phì, tới nỗi thiêu chụt cả người đứng bên cạnh…Được, được lắm, thì ra tên Sở Vấn Điệp chết tiệt ngươi muốn tranh giành mỹ nhân với ta. Được… lão tử sẽ đấu với hồ ly tinh chín đuôi ngươi…