Bốn mắt nhìn nhau, tâm tình của hai người đều hỗn loạn.
Hạ Vũ Thiên quả thực không thể tin nổi vào những gì mình vừa chứng kiến, thiếu niên vừa gọi tên tướng quân kia là cha chính là người mà y đang rất muốn tìm – Sở Vấn Điệp . Hạ Vũ Thiên chớp chớp mắt, lặng thinh một lúc không có phản ứng gì.
Sở Vấn Điệp gọi tên tướng quân kia là cha. Như vậy bọn họ……
Đôi mắt của Hạ Vũ Thiên trừng lớn, nhìn Sở Vấn Điệp rồi chuyển sang người tướng quân rồi lại quay từ ông ta sang nhìn Sở Vấn Điệp .
“Các ngươi đang làm gì? Mau thả hắn ra!” Sở Vấn Điệp vội vàng nói. Hắn bây giờ đang mặc một bộ y phục rất sạch sẽ, tóc cũng được bới rất tỉ mỉ, thậm chí còn được cài một mảnh bạch ngọc tao nhã. Đúng là hình tượng một thiếu gia quyền quý, khác nhau một trời một vực so với tên đầu trộm đuôi cướp họ Sở.
Hai tên khống chế Hạ Vũ Thiên nhìn về phía tướng quân để xin chỉ thị. Ông ta phất tay, bọn họ nhanh chóng đi ra chỗ khác. Sở Vấn Điệp lại gần dìu lấy y :“Ngươi không sao chứ? Không phải bảo ngươi chờ ta ở kia sao? Để cho ta phải đi tìm ngươi mãi.”
Hạ Vũ Thiên hầm hừ đẩy Sở Vấn Điệp ra, vỗ vỗ bụi bậm trên người rồi tự mình đứng lên. Y bặm môi, nhíu mày, không thèm chú ý tới Sở Vấn Điệp .
Sở Vấn Điệp thấy vậy thì biết ngay là trong lòng y đang tức giận. Rồi nhìn thấy dáng vẻ giả làm hòa thượng của Hạ Vũ Thiên thì rất buồn cười.
“Các ngươi đi ra ngoài một lát. Ta có chuyện muốn nói với tướng quân.” Sở Vấn Điệp mở lời, tất cả những người còn lại trong phòng lần lượt đi ra ngoài, chỉ còn lại ba người là Hạ Vũ Thiên, Sở Vấn Điệp và vị tướng quân kia.
“Cha, y chính là người mà con đã kể.” Sở Vấn Điệp nói.
Hạ Vũ Thiên nhíu mày, tay nắm chặt quay đầu sang hướng khác. Trong lòng y ngầm rủa Sở Vấn Điệp là tên lường gạt. Mà cũng thật lạ, lần lượt những người sát vai cùng chiến tuyến với mình đều biến thành tay sai cho đối thủ, không phân biệt được họ là bằng hữu hay kẻ thù với mình.
Tướng quân vuốt râu, đôi mắt sáng ngời, uy nghiêm cẩn thận quan sát Hạ Vũ Thiên “Ngươi chính là con trai của Tào gia, Tào Duy?”
Hạ Vũ Thiên lắc đầu định giải thích nhưng lại nghe thấy tướng quân tiếp lời “Ta từng làm quan cùng với phụ thân ngươi, năm đó cũng có một vài lần gặp gỡ.”
Hạ Vũ Thiên quay đầu trừng mắt nhìn Sở Vấn Điệp . Sở Vấn Điệp nhìn y mỉm cười, nhún vai. Hạ Vũ Thiên vẫn chưa biết hắn đang tính làm trò quỷ gì.
Không khí trầm xuống.
“Cha, con muốn dẫn y xuống trước, đã hơn một ngày nay vẫn chưa được ăn gì.” Sở Vấn Điệp mới vừa hỏi xong đã nắm lấy tay Hạ Vũ Thiên rồi kéo y đi ra ngoài.
Hạ Vũ Thiên vung tay nhưng người kia đã nắm rất chặt nên không thể thoát được. Y muốn hỏi Sở Vấn Điệp vài câu nhưng xung quanh có khá nhiều người nên không tiện. Mãi cho tới khi hắn kéo Hạ Vũ Thiên vào hẳn một căn phòng thì Sở Vấn Điệp mới chịu buông tay ra.
Sở Vấn Điệp lấy một bộ y phục ra “Mau theo bộ này đi, đợi ta cho người mang thức ăn tới.” Hắn quay sang thì thấy ánh mắt lạnh lùng của Hạ Vũ Thiên đang nhìn mình.
Sở Vấn Điệp hít sâu một hơi, ngồi cạnh y “Ngươi đừng có tức giận nữa, cứ nghe ta nói hết lời đã. Thật có lỗi vì vẫn giấu diếm thân phận của ta với ngươi.”
Hạ Vũ Thiên liếc mắt “Tất cả đều được ngươi tính toán sẵn?” Toàn thân y vô cảm, nhìn Sở Vấn Điệp , lòng đau như bị người ta giẫm đạp lên.
Sở Vấn Điệp vội la lên:“Không, không phải là ta cố ý trêu đùa gì ngươi. Vài năm nay ta hành tẩu trên giang hồ, không có ai biết thân thế thực sự của ta cả, ta cũng rời khỏi nhà nhiều năm rồi. Vừa rồi, ở trước cửa hang đá ta mới phát hiện đám hòa thượng kia có điểm không ổn nên mới đi thăm dò một chút coi sao. Ta không hề biết phụ thân đã mang quân tới đây. Lúc ta quay lại định tìm ngươi thì không thấy ngươi đâu nữa.”
Hạ Vũ Thiên hoài nghi nhìn Sở Vấn Điệp , những lời nghe được trước hang đá đó lại vang lên trong đầu, y chán chường “Kỳ thật ngươi, cha ngươi đều là đồng lõa với quốc cữu có phải không?”
Sở Vấn Điệp biến sắc :“Ngươi……”
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa gấp gáp. Sở Vấn Điệp còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng phải đứng lên mở cửa.
Hạ Vũ Thiên nhìn ra ngoài, thấy một người ghé sát vào lỗ tai Sở Vấn Điệp , thì thầm to nhỏ. Sở Vấn Điệp chau mày “Cứ bảo hắn ở đó chờ, ta sẽ ra ngay lập tức.”
Hắn quay đầu nhìn về phía Hạ Vũ Thiên, bước nhanh lại đó :“Ngươi nhất định phải tin tưởng ta. Ngươi cứ ăn uống rồi thay y phục trước đã, ta sẽ quay lại ngay. Không cần phải lo lắng gì cả.” Sở Vấn Điệp cúi người hôn Hạ Vũ Thiên một cái nhưng bị y đẩy ra.
Sở Vấn Điệp bất đắc dĩ cười cười “Cứ ngoan ngõan chờ ta ở đây.” Rồi hắn đi mất.
Hạ Vũ Thiên cả giận “Ngươi muốn giam lỏng ta?” vì thấy sau khi Sở Vấn Điệp đi thì có một tên lính mặt hằm hằm đóng cửa lại.
Y định chạy ra mở cửa thì thấy không chỉ có người canh gác mà cửa còn bị khóa từ bên ngoài. Hạ Vũ Thiên tức giận đạp vào cửa đánh phành một cái, cửa chả làm sao, chỉ có phản lực làm cho chân y đau buốt. Hạ Vũ Thiên ngã người vào ghế, trong lòng buồn bực. Tuy không tin Sở Vấn Điệp lừa mình nhưng y vẫn chưa thể tìm được một câu trả lời thỏa đáng.
Vò đầu, đá ghế, Hạ Vũ Thiên phát hỏa một lúc mới bình tĩnh được.
Tất cả những chuyện này đều xảy ra ngoài ý muốn, có lẽ Sở Vấn Điệp cũng rất bất ngờ nên chuyện tất cả đã được dựng sẵn từ trước xem ra không có khả năng cho lắm. Nhưng trên thế giới này thiếu gì chuyện bất ngờ và cũng không bao giờ có một kế hoạch hoàn hảo, không sai sót cả. Từ sau khi tới thế giới này, Hạ Vũ Thiên đã chứng kiến thậm chí là phải trải qua không ít mưu ma quỷ kế nên cũng không hơn được một ít. Vậy thì đây chính là một cái bẫy được thiết kế hết sức tinh vi rồi?
Trong lòng rối rắm, Hạ Vũ Thiên thấy ngực mình như nhói lên theo từng suy luận của bản thân. Cố gắng nhớ lại thêm một chút những gì mà Sở Vấn Điệp đã nói tối hôm qua.
“Hoàng, tiểu hoàng đế!” Hai mắt Hạ Vũ Thiên sáng ngời. Rõ ràng đêm qua Sở Vấn Điệp nói là hắn đã nhờ mẫu đơn tinh đưa Long Hạo tới chỗ của một vị tướng quân. Rất có thể tướng quân đó chính là cha của hắn.
Hạ Vũ Thiên chụp bàn.
Long Hạo, nếu như tìm được hắn thì có thể hỏi cho rõ mọi chuyện rồi. Nhưng mà nếu đúng là cha con Sở Vấn Điệp tạo phản thì nhất định Long Hạo đang bị giam giữ ở một nơi bí mật và được canh gác cẩn trọng, muốn tìm được tiểu hoàng đế này, khác gì là tìm đường lên trời?
Sự hứng khởi của Hạ Vũ Thiên đã vỡ ra như một trái bong bóng bị đập. Hiện giờ y còn không ra khỏi căn phòng này được huống chi là nói tới chuyện đi cứu người.
Ngay khi Hạ Vũ Thiên sắp phát điên thì bên ngoài có một tiếng “Oành” rất lớn khiến cho y hoảng sợ. Y nhảy lên dáo dác nhìn xung quanh. Liên tiếp sau đó là tiếng đao kiếm va chạm leng keng.
Đây …đây là tiếng tên bắn và tiếng ngựa phi.
Khi Hạ Vũ Thiên vừa ngẩng đầu lên thì thấy nóc nhà bị hàng ngàn mũi tên đâm xuyên. Ầm một tiếng, cả gỗ rồi mái ngói trên đó đổ sập xuống. Không kịp chạy, chỉ một khắc sau y đã bị vùi trong đống gạch vụn.
Hạ Vũ Thiên cảm thấy người mình như bị một tảng đá ngàn cân đè lên, không thể nhúc nhích được. Gáy rất đau, miệng bắt đầu chảy máu. Cố gắng mở mắt ra xem tình hình xung quanh thế nào nhưng chưa kịp thì đã hôn mê.
Trong thời khắc đó, Hạ Vũ Thiên cảm thấy hồn phách của mình bị một thứ gì đó hút ra khỏi thân xác kia.
Y nghĩ rằng mình đã chết nhưng hồn phách lại rơi vào một không gian khôn cùng hắc ám. Không khí xung quanh đè nén, tạo áp lực rất mạnh lên tim, phổi, làm cho Hạ Vũ Thiên sức cùng lực kiệt, thậm chí không thể thở nổi. Y nhẹ nhàng nhắm mắt lại phó mặc cho số phận.
Cứ như thế, Hạ Vũ Thiên phiêu bạt trong trời đất u ám, giống như là gió, giống như là mây. Thân thể rất nhẹ nhàng.
Trong một góc tối yên tĩnh, có một đứa trẻ lấy hai hòn đá lửa đánh vào nhau. Cạch một tiếng, hai tiếng… lửa phát ra… rồi từ từ bùng cháy thành một đám lửa rất lớn. Hạ Vũ Thiên thấy lửa đó lan tới chân mình, bốc lên từ từ. Cháy, cháy rồi………
Lửa cháy thiêu đốt tâm can, thể xác……
Lại cả kinh khi Hạ Vũ Thiên thấy một nam nhân hai mắt đỏ ngầu, cổ nổi gân xanh, yết hầu co rút liên tục, miệng hắn phát ra tiếng tê rống như dã thú.
Hạ Vũ Thiên sợ hãi lảng tránh lại thấy một người quỳ gối, gục mặt xuống dưới mà gào khóc. Chạy lại để an ủi người đó mấy câu, Hạ Vũ Thiên bàng hoàng khi thấy người ôm mặt khóc đó chính là mình.
Sợ hãi, Hạ Vũ Thiên lùi về phía sau liên tục nhưng lại như trượt chân, rơi xuống từ một vực thẳm. Rồi rất nhiều hình ảnh ẩn hiện…
Một đôi tay nữ nhân mềm mại, ấm áp……
Một cái miệng nam nhân đang giận dữ mắng chửi……
Cuối cùng là một cái gậy rất to đánh mạnh vào người Hạ Vũ Thiên làm cho y rơi xuống tận cùng vực thẳm.
“Duy nhi, Duy nhi……”
“Tô công công…… Tô công công!”
“Ngu ngốc! Ngu ngốc!!!”
=== ====== ====== ====== ====== ====== ====== =========
Trời đất tăm tối.
Không khí ngưng kết, vạn vật yên tĩnh. Chim ngừng bay, gió ngừng thổi. Hạ Vũ Thiên thấy mình đứng giữa một chiến trường, là một đại chiến tường rộng lớn, hùng vĩ. Xa xa là ngựa rú, chiến xa sắc nhọn. Tất cả đã được chuẩn bị kỹ càng.
Binh mã đang chờ lệnh tiến công.
Hai bên giao chiến, lại là một lần sinh linh phải đồ thán. Giữa đám binh lính oai vệ là một người mặc khôi giáp hoàng kim.
Tay hắn cầm một thanh đại đao vung lên sáng quắc.