Nhập Hí

Chương 53: Chương 53




“Này ! Trần Mộc Ngôn ngươi sao rồi ! Anh của ngươi gọi rất nhiều cho ta nói liên lạc ngươi không được !”

“Là ngươi à . . . . Anh ta tìm được ta. . . . . .” Trần Mộc Ngôn trở mình, nằm lỳ ở trên giường, cậu đột nhiên cảm giác được rất mệt rất mệt .

“Ngươi giận? Ta biết đưa địa chỉ ngươi mướn phòng nói cho Trần Chi Mặc là ta không đúng. . . . . . Bất quá hoàn hảo anh của ngươi biết ngươi nghỉ ngơi ở đâu không phải sao? Nếu không ngươi trong hỏa hoạn bị cái gì, bọn ta cũng chưa biết đến. . . . . .”

“Không có gì, ta không giận ngươi.” Trần Mộc Ngôn kéo kéo khóe miệng, “Ta muốn nghỉ một lát ,ngày mai ở bệnh viện gặp .”

Còn chưa kịp ăn cơm tối, cái bụng vang lên, cậu ở phòng ăn khách sạn ,gọi một phần mì xào.

Trên TV đang chiếu tin tức nhà trọ cháy ,mà hình ảnh Trần Chi Mặc bị cảnh sát đè xuống đất xuất hiện ở trong đó.

Gắp đến khóe miệng dừng ở đó, trong màn hình Trần Chi Mặc cũng không có rõ như lúc mình thấy ở hiện trường ,nhưng vẫn như cũ làm cho người ta cảm giác lo lắng.

Tin tức này chỉ chiếu ba phút đồng hồ, Trần Mộc Ngôn xác định nếu như không phải Trần Chi Mặc xuất hiện, đoán chừng chỉ có một tiêu đề mười mấy giây đưa vào,tin vắn tắt hoả hoạn là xong.

Cho đến khi mì xào nguội, Trần Mộc Ngôn bỗng nhiên ba phát đem chúng cuốn vào miệng, sau đó bước nhanh rời đi phòng ăn.

Ở cửa chăn lại một chiếc xe,Trần Mộc Ngôn trở lại nhà trọ BucKingham.

Vào thang máy, dọc theo đường lên,Trần Mộc Ngôn cười lên, cậu cảm giác mình từ đầu đến chân là một đứa ngốc.

Tại sao phải trở lại đây?

Rõ ràng muốn thoát đi, nhưng bây giờ thế nhưng sợ Trần Chi Mặc không để cậu vào.

Đi tới trước cửa nhập vào mật mã, cửa lạch cạch một tiếng liền mở ra.

Trong phòng khách là một mảnh đen nhánh, Trần Mộc Ngôn hít một hơi, mở đèn thế nhưng tại giá giày nhìn thấy dép của mình.Không biết là dì Lý sửa sang lại hay là Trần Chi Mặc một mực chờ cậu trở lại.

Lên lầu, đi tới trước cửa Trần Chi Mặc ,cậu thử vặn một cái, cửa đang khóa .

Sau đó cậu xoay người, đi vài bước mở cửa mình ra, mới phát hiện bên trong hết thảy đều thật chỉnh tề. Ra giường cái chăn sạch sẽ , trên bàn sách cũng không có tro bụi, rõ ràng mình thật lâu cũng chưa trở lại.

Trần Mộc Ngôn đột nhiên cảm giác được, Trần Chi Mặc một mực chờ đợi mình.

Không biết lúc mình không có ở đây ,hắn có một mình ngồi ở trước bàn ăn xem báo ,hay là ngồi ở trên ghế sa lon xem tuyết trên TV ?

Lúc này, cửa mở ra.

Trần Chi Mặc đứng ở nơi đó,lúc nhìn thấy Trần Mộc Ngôn sửng sốt một chút.

Hắn nơi tay trái bị thương đã quấn băng gạc, xem ra đã đi bệnh viện xử lý .

“Làm sao em ở chỗ này.” Hắn thay dép, đi qua bên người Trần Mộc Ngôn .

“Em muốn xem anh thế nào. . . . . .” Trần Mộc Ngôn nhìn bóng lưng hắn đi về phía cầu thang .

Trần Chi Mặc xoay người lại, dựa vào thang lầu, cười nói: “Xem có hay không vì em mà cho rằng mất đi tất cả? Xem như thế nào vì em lo lắng hãi hùng? Xem như thế nào giống như con chó đến gần em lại sợ bị em chán ghét ?”

“Không phải! Em là tới xem vết thương của anh . . . . .”

“Thương thế của anh ở chỗ này.” Trần Chi Mặc vỗ một cái vào lồng ngực của mình, “Anh thích một người đàn ông, người nam nhân này hiện tại trong thân thể đệ đệ của mình, cho nên anh là biến thái, nếu như em cảm thấy rất ghê tởm không cần miễn cưỡng mình trở lại đi thăm.”

“Trần Chi Mặc !” Trần Mộc Ngôn tiến lên kéo lấy cổ áo của hắn, “Em không có cảm thấy anh ghê tởm ! Em chỉ là . . . Em chỉ là . . . . .”

Đối phương đặt tay vòng ở hông cậu,kéo về phía mình, “Em chỉ là cái gì? Hiện tại có muốn một nụ hôn nóng bỏng? Anh bảo đảm có thể làm tiểu huynh đệ đứng lên. . . . . .”

Trần Chi Mặc thanh âm giống như từ trong bóng tối vươn ra vô số cánh tay,vuốt ve thần kinh Trần Mộc Ngôn.

“Không muốn ở lại bên cạnh anh, em bây giờ nên đẩy anh ra,mà không phải dùng loại thái độ do dự này,để cho anh ôm lấy hi vọng thật đáng buồn ,em cảm thấy rất thú vị sao?” Trần Chi Mặc lúc trước khi Trần Mộc Ngôn phản ứng lại liền buông lỏng tay ra, đi vào gian phòng của mình.

Vài giây đồng hồ sau, Trần Mộc Ngôn đi tới trước cửa hắn, muốn đi vào, nhưng cửa cũng là khóa .

Cậu bỗng nhiên dùng sức đập lên cửa, “Em là đệ đệ anh ! Anh muốn em thế nào! Chẳng lẽ làm huynh đệ không tốt sao?”

Trần Chi Mặc thanh âm cách cửa truyền đến, “Chắc là ‘ huynh đệ ’ mới là khoảng cách an toàn em muốn?Làm đệ đệ của anh anh liền có thể vô điều kiện đối với em tốt phải không?”

Trần Mộc Ngôn trong mắt ê ẩm, cậu nhịn xuống không để cho thanh âm mình run rẩy, “Không sai! Nếu anh chưa từng có ôn nhu đối đãi em ,em căn bản là không cần để ý anh bây giờ đối với em là lạnh nhạt hay là xa lánh ! Anh đối với em như vậy chẳng lẽ không phải là cố ý đấy sao! Anh không phải là cố ý bỏ xuống che đậy để cho em không thể rời bỏ anh để cho em đau lòng đấy sao!”

“Không sai!” Cửa lần nữa mở ra, Trần Chi Mặc dùng sức chỉ vào ngực Trần Mộc Ngôn, “Nhưng là nếu như anh ngây thơ lãng mạn vĩnh viễn chỉ muốn muốn từ chỗ này của người khác nhận được yêu thích của đệ đệ, anh cái gì cũng không cho hắn !”

“Vậy anh muốn em phải làm gì ?”Trần Mộc Ngôn mở ra hai tay, cậu lúc này bỗng nhiên không biết mình cự tuyệt chính là Trần Chi Mặc hay là sâu trong nội tâm mình khủng hoảng, “Em vốn đã ở trong thân thể này rồi ! Nếu như không phải như vậy, em chính là đống tro cốt kia !”

Trần Chi Mặc chẳng qua là hờ hững nhìn cậu.

Trần Mộc Ngôn bắt lấy tay hắn chụp lên mặt của mình: “Chính là vốn ở thân thể này,đồng dạng cha mẹ,DNA tương tự , thậm chí ngày nào đó trong chúng ta có một người cần tủy để ghép cũng chỉ có một người có thể cứu giúp! Chính là quan hệ như vậy,anh muốn em như thế nào tiếp nhận anh ! Mà em thậm chí không biết anh khi nào diễn trò khi nào là thật !”

Trần Mộc Ngôn lui về phía sau đi tới thang lầu, “Anh biết cái gì? Anna nói không sai! Yêu anh tựa như yêu một tuồng kịch!”

“Cho nên em thừa nhận yêu anh rồi?” Trần Chi Mặc dựa vào cửa, nghiêng mặt nhìn cậu.

“Con mẹ nó anh đừng có dùng cái loại góc độ ánh mắt này nhìn tôi !Bây giờ không phải là quay phim con mẹ gì !”Lúc Trần Mộc Ngôn cũng nhanh muốn một cước đạp xuống thang lầu ,lại bị người phía sau giật lại.

Cậu xoay người, còn chưa kịp đưa tay đẩy ra đối phương, môi Trần Chi Mặc hạ xuống.

Trần Mộc Ngôn vùng vẫy,chuyển động đầu muốn tránh thoát đi. Nhưng Trần Chi Mặc giống như có thể đọc được ý nghĩ trong đầu cậu,mỗi khi Trần Mộc Ngôn vừa chuyển hướng ,hắn cũng xoay qua chỗ khác, thậm chí để cho cái hôn càng thêm giằng co.

Không có cảm giác xâm nhập cắn nuốt hết thảy ,Trần Chi Mặc vẫn càng giống như hướng dẫn Trần Mộc Ngôn thể nghiệm cảm giác nào đó .

Một cái xoay người, Trần Mộc Ngôn bị hắn ép vào trên tường, cái ót bởi vì độ mạnh yếu cái hôn của Trần Chi Mặc mà bị ép trên mặt tường, chỉ có thể bị buộc thừa nhận cái hôn kia.

Trần Mộc Ngôn tất cả cảm giác cũng phóng mạnh địa phương Trần Chi Mặc đụng vào ,đó là một màn làm suy nghĩ thoát khỏi lộ trình khống chế .

Khi Trần Chi Mặc chậm rãi thối lui ,Trần Mộc Ngôn chỉ có thể hô hấp nhìn lấy đối phương, cũng không nhớ được như thế nào di động cước bộ của mình.

“Em cảm thấy mới vừa rồi cảm giác như thế nào?” Trần Chi Mặc nhìn cậu khẽ câu lên khóe môi, “Cái đó cùng em là nam nhân hay là đệ đệ của anh không liên quan. Hay em bây giờ là sợ hãi,chuẩn bị chạy trốn lần nữa ?”

Trần Mộc Ngôn ý thức được mới vừa rồi Trần Chi Mặc đối với mình làm cái gì, nắm chặt quả đấm muốn đánh qua.

Trần Chi Mặc rất có kỷ xảo lui về phía sau một bước, quả đấm của Trần Mộc Ngôn chẳng qua là vung ở trong không khí.

“Ở nơi này trong một năm,anh cơ hồ đem tất cả tinh lực của mình cùng thời gian đều cho em,sau đó em làm cho anh cảm giác mình giống tên ngốc, em vĩnh viễn cũng đều không hiểu đáp lại cùng giao ra, em chỉ biết núp ở trong cái vỏ của em, chỉ nhìn nhìn thấy thứ em muốn.”Trần Chi Mặc hít một hơi, lui về phòng của hắn, đóng cửa lại, “Em đi đi.”

Trần Mộc Ngôn theo bản năng đưa tay đặt tại trên cánh cửa ,cậu biết nếu như mình lần nữa đẩy ra nó, sẽ không biết nên như thế nào quay đầu lại.

Bên trong cửa Trần Chi Mặc nghe thấy thanh âm đối phương xuống lầu ,khẽ thở dài một hơi.

“Tại sao muốn em quay đầu lại luôn là khó như vậy đây?”

Bởi vì cả đêm không cách nào ngủ, Trần Mộc Ngôn sáng sớm đi tới bệnh viện trễ.

Chịu trách nhiệm dẫn cậu là bác sĩ chủ nhiệm vỗ vỗ bờ vai của cậu nói: “Sao cậu tới bệnh viện?Tôi nghe nói chỗ cậu hôm qua bị cháy, còn tưởng rằng cậu cần xử lý một ít chuyện !”

Thì ra là Đinh San San sáng sớm xin phép giúp cậu rồi, Trần Mộc Ngôn nhận được cả ngày nghỉ phép.

Cậu biết mình phải đi tìm một chỗ ở, bất quá trước khi rời đi bệnh viện ,cậu đi tới phòng bệnh Sở Cận.

“Hắc, cuối cùng có người có thể tới cùng tôi trò chuyện.” Sở Cận phất phất tay, vì chuẩn bị hai tuần lễ sau phẫu thuật,hắn trong khoảng thời gian này đang điều trị thân thể. Sở Cận mặc dù là công tử bột ,nhưng cũng là người cuồng công tác .Thân thể của hắn coi như là bị hắn tự làm khổ kiểu phương thức làm việc làm cho suy sụp .

“Anh có thể quyến rũ một tiểu hộ sĩ, tôi đánh cuộc nàng nguyện ý hai mươi bốn giờ cùng anh nói chuyện phiếm.” Trần Mộc Ngôn cười một chút.

“Nga, trời ơi . . . . tôi đối với nữ nhân không có hứng thú.” Sở Cận hướng Trần Mộc Ngôn vẫy vẫy tay, “Tôi đã thật lâu không có ôm qua nam nhân, xin cậu để cho tôi ôm một chút đi, huống chi cậu vẫn là tình nhân trong mộng của tôi a.”

Trần Mộc Ngôn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chân sau ngồi chồm hỗm ở bên giường, “Được rồi, tôi hỏi anh một vấn đề, anh phải thành thật trả lời tôi, tôi liền để anh ôm như ôm anh em .”

Sở Cận dùng ánh mắt hơi đùa giỡn nhưng đứng đắn vô cùng hàm ý nói: “Bảo bối,em cái tư thế này thoạt nhìn thật mê người.” “Được rồi, tôi hỏi anh,nếu có một ngày thân ca ca anh nói hắn yêu anh . . . . . . Không phải là cái loại huynh đệ mà là cái loại không nên có . . . . . . Dục vọng. . . . . . Hoặc là cái gì khác . . . . . .”

Sở Cận buồn cười hỏi: “Cậu rốt cuộc muốn hỏi cái gì?”

“Anh có tiếp nhận hắn không?” Trần Mộc Ngôn hỏi, cậu biết mình hỏi cái vấn đề này quá ngu xuẩn, nhưng loại người giống như Sở Cận trải qua nhiều chuyện,cậu rất muốn nghe một chút cái nhìn thế nào.

“Trước kia tôi sẽ cảm thấy đó là một đại phiền toái, có thể trốn chạy.”Sở Cận cười yếu ớt , “Hiện tại tôi chỉ hỏi một vấn đề, tôi yêu hay không yêu hắn, ít nhất huynh đệ là nam , nếu như là chị em tôi thật một chút hứng thú cũng sẽ không có.”

Mặc dù nửa câu sau chẳng qua là cười giỡn ,nhưng Sở Cận rất chân thành trả lời vấn đề của Trần Mộc Ngôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.