"Tôi không sao, " Trần Mộc Ngôn cười cười, "Bất quá thiếu chút nữa có chuyện."
Cậu tránh ra để Thẩm Thanh đi vào.
Một ngồi ở trên ghế, một ngồi ở trên giường, tựa hồ không biết nói cái gì cho phải.
Mười mấy giây sau, mở miệng nói chuyện trước là Thẩm Thanh .
"Có một lần. . . . . Diệp Nhuận Hành gặp tai nạn,tôi cũng không có thể ở
bên cạnh hắn. . . . . Tôi ngay cả lần gặp mặt cuối cùng cũng không dám
nhìn."
"Vậy cũng không có biện pháp, bị đụng vô cùng khó coi a. . . . . ." Lời này vừa nói ra, Trần Mộc Ngôn lại có chút hối hận, mình
tại sao sẽ biết thi thể Diệp Nhuận Hành khó coi đây.
"Sau tôi đi
hỏi ,mới biết cậu cũng thoát khỏi tai nạn ,hơn nữa còn là cùng hắn xảy
ra tai nạn."Thẩm Thanh đùa bỡn ngón tay, đây là việc lúc cô khẩn trương
thường làm.
Trần Mộc Ngôn đưa tay đè xuống tay của cô,"Đừng lo lắng, lần này tôi chuyện gì cũng không có."
Thẩm Thanh nhìn cậu,gật đầu một cái, thanh âm khẽ run, "Tôi . . . . . Làm
sao không thấy rõ cậu chứ?Bởi vì tôi bị tự ái bịt kín mắt. . . . Cậu nói không sai. Trời cao cho chúng ta không chỉ một cơ hội, tôi nhưng không
bắt được. . . . . ."
"Không bắt được không chỉ là cậu,cũng bao
gồm tôi."Trần Mộc Ngôn cười lên, mặt mày nhẹ nhõm lây đến Thẩm
Thanh,"Hiện tại rất tốt ,chúng ta đứng ở khoảng cách thích hợp nhất
,mặc dù tổn thương lẫn nhau cũng có thể tốt như lúc ban đầu. Nhưng là
càng gần, đả thương sẽ càng đau. Mà dừng ở nơi này, cậu vĩnh viễn đều
là Thẩm Thanh tôi biết, lòng tự ái rất trọng yếu, nhưng phải dùng cảm
tính cùng lý tính đối đãi hết thảy."
Thẩm Thanh nhắm mắt lại, thở phào nhẹ nhỏm, tựa hồ áp lực đè ép đã lâu trong nháy mắt phóng thích ra ngoài.
Bọn họ đã từng là bánh răng thích hợp nhất ,chẳng qua là không cẩn thận một nơi bể, hai người một khi có lỗi,khi hợp lại trở về chỗ cũ , đã không
cách nào phối hợp lẫn nhau xoay tròn.
Hai ngày sau, Trần Mộc Ngôn chính thức xuất viện, khôi phục khóa học.
Trước khi rời đi phòng bệnh ,cậu tới chỗ Trần Chi Mặc .
Không biết có phải là bởi vì ở trong bệnh viện đợi quá nhàm chán hay không
,Trần Mộc Ngôn chỉ cần đứng ở nơi Trần Chi Mặc có thể chạm đến ,hắn sẽ
đem cậu kéo qua ôm vào trong ngực, Trần Mộc Ngôn thậm chí cảm giác mình
biến thành cái gối ôm cỡ lớn.
"Hôm nay phải đi học?"
"Ừ,em đã bỏ học gần một tuần ,hoàn hảo có bạn học giúp em xin Trịnh giáo sư
tha thứ. Nếu như em không kịp tới khóa sau,sang năm sẽ phải bắt đầu từ
đầu ."
"Được rồi." Thanh âm Trần Chi Mặc có mấy phần tịch mịch
,nhưng là Trần Mộc Ngôn biết hắn giả bộ, loại vẻ mặt này cùng ngữ điệu
là hắn cố ý làm người mềm lòng mới có thể làm ra ,hiệu quả cùng cấp với
cô gái làm nũng, "Vậy em tan lớp sau sẽ đến bệnh viện cùng anh ăn cơm
tối đi?"
"Bệnh viện này y tá xinh đẹp như vậy, anh cần em tới làm gì?"
"Họ xinh đẹp nữa cũng không phải là thức ăn của anh a."Trần Chi Mặc ở bên gáy cậu hôn một cái mới buông lỏng tay ra.
Trần Mộc Ngôn mới vừa đi tới cửa bệnh viện, liền gặp phải ký giả tập kích.
Mặc dù có vệ sĩ Trần gia hộ tống, nhưng vẫn là khó có thể đột xuất vòng
vây. Thời khắc mấu chốt, Tô Trăn ra sân cứu cậu.
"Trần Mộc
Ngôn--"Tô Trăn đứng ở ngoài đám người ,giơ giơ lên kính râm trong tay
,chẳng những đưa tới một đám fan canh chừng ở bệnh viện chấn động, ngay
cả các ký giả cũng trong nháy mắt thay đổi đầu súng.
Tô Trăn luôn luôn khiêm tốn ,ý đồ lớn tiếng kêu tên của mình Trần Mộc Ngôn dĩ nhiên
hiểu,cậu sẽ không cô phụ hy sinh của Tô Trăn ,nhanh chóng thoát khỏi đám người.
Trở lại trường học, không ít bạn học bày tỏ quan tâm. Một tuần không đi học, Trần Mộc Ngôn nghe cũng không hề cật lực,chủ yếu vẫn là bằng vào kinh nghiệm thực tập ở bệnh viện cùng những gì bình thường
cậu đọc tích lũy được.
Trở lại nhà trọ mới hơn bốn giờ chiều.
Trần Chi Mặc có thương tích ,để tăng tốc độ khép vết thương đương nhiên
là ăn cá quả tương đối khá.
Trần Mộc Ngôn chưng cá lóc sau đi tới bệnh viện, đi thang máy đến phòng bệnh Trần Chi Mặc ,Vương Đại Hữu đang ngồi ở trên ghế.
"Đại Hữu ca, anh thế nào ở bên ngoài đợi không đi vào?"
"Ừm,Phó tổng Amaze đang ở bên trong cùng anh cậu nói chuyện." Vương Đại Hữu vỗ
vỗ chỗ ngồi bên cạnh ,"Cậu cũng ngồi xuống chờ một chút đi."
"Phó tổng?"
Trần Chi Mặc là nghệ sĩ hình tượng tốt nhất nổi tiếng nhất kiếm tiền nhiều
nhất ở Amaze,cậu có thể hiểu được công ty đối với Trần Chi Mặc bị thương để ý .Chẳng qua là lần này tới hơn phân nửa là vì hiểu rõ thương thế
của hắn như thế nào.
Chẳng qua là nếu như bọn họ biết Trần Chi Mặc sau này không thể đóng phim nữa,sẽ đối đãi như thế nào với hắn?
Trần Mộc Ngôn không khỏi khẩn trương lên, "Vương đại ca. . . . . . Bọn họ có thể cùng đại ca tôi hủy bỏ hợp đồng hay không?"
"Hủy bỏ hợp đồng?Cũng sẽ không, coi như không thể đóng phim , anh cậu còn có thể làm chủ." Vương Đại Hữu chê cười một tiếng, "Này không có xác định
Chi Mặc không cách nào trở lại màn ảnh ,có không ít tiết mục ti vi yêu
hắn làm chủ trì đây."
"Như vậy à . . . ." Trần Mộc Ngôn hơi tốt hơn một chút.
Mấy phút sau, cửa mở ra.
Một người đàn ông cao gầy mặc tây trang thoải mái đi ra. Hắn tóc ngắn có vẻ ngay thẳng,màu đen điểm giữa vài mạt màu bạc.Ngũ quan cùng nghệ sĩ dưới công ty có chút giống,chẳng qua là mang theo vài phần kiêu ngạo .
Trần Mộc Ngôn nhớ tới Đinh San San nửa cười giỡn đã nói, nam nhân kiêu ngạo hơn phân nửa là bởi vì tùy hứng.
Mà cái nam nhân bốc đồng dừng ở trước mặt Trần Mộc Ngôn ,ánh mắt từ chỗ cao rơi xuống, "Trần Mộc Ngôn?"
"Là tôi. . . . . Xin hỏi có chuyện gì không?"
"Không có gì, chẳng qua là không nghĩ tới phiền toái đều lớn như vậy." Nói xong, hai tay của hắn đút ở trong túi rồi rời đi.
Trần Mộc Ngôn nhìn bóng lưng của hắn, cửa truyền đến thanh âm của Trần Chi Mặc , "Tiểu Ngôn -- là em tới sao?"
"Dạ." Trần Mộc Ngôn đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Trần Chi Mặc đã đối với cậu
giang hai tay,cậu chỉ đành phải tránh hắn, đem cơm hộp đặt lên bàn, "Mặc ca, uống chút canh cá."
"Ừ." Trần Chi Mặc vẫn là ôm lấy hông của cậu,tại sống lưng cậu hôn lên hai cái mới buông ra, "Hai ngày nay trên
mặt có điểm ngứa."
Trần Mộc Ngôn xoay người bắt được tay hắn muốn ấn băng gạc ,"Đó là vết thương anh đang phục hồi,không nên tùy tiện gãi."
Trần Chi Mặc ngẩng đầu lên, hắn luôn luôn lấy khí chất thành thục ôn nhu nổi tiếng thế nhưng dùng mấy phần ngữ điệu ăn vạ nói, "Vậy em hôn anh
đi,như vậy anh vẫn nhớ cảm giác em hôn anh, cũng sẽ không nhớ vết thương trên mặt ."
Trần Mộc Ngôn bĩu môi, "Uống canh đi !"
Trần Chi Mặc không có tiếp tục ăn vạ, đem cơm hộp mở ra dùng cái muỗng múc canh.
"Đúng rồi, Mặc ca, mới vừa rồi nam nhân đi ra là người nào a?"
"Thế nào, nhìn hắn dáng dấp không tệ nhiều tiền,tim đập rộn lên ?" Trần Chi Mặc nửa cười giỡn nói.
"Hắc hắc! Người nào cùng anh một dạng a!"
Trần Chi Mặc để xuống cái muỗng, đầu tiến tới trước mặt của cậu,"Em biết không? Người nam nhân kia mới vừa rồi sắc dụ anh."
Trần Mộc Ngôn thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc,"Mặc ca, hắn hình như là Phó tổng đi? Còn dùng sắc dụ anh !”
"Không có biện pháp, đại khái anh kỹ thuật thật rất tốt,để cho hắn đặc biệt
hoài niệm đi. . . . . ." Trần Chi Mặc làm bộ như không có chuyện gì xảy
ra dùng cái muỗng đâm thịt cá trong canh.
"Cái gì? Anh trước kia cùng hắn ở chung một chỗ ?"Trần Mộc Ngôn giọng lên cao,chẳng qua là đối phương vẫn như cũ lơ đễnh.
"Hắn chính là cái tình đầu ở trên sân thượng."Trần Chi Mặc dùng không nhanh
không chậm nói ra tin tức bất ngờ,đáng tiếc paparazzi không ở đây.
"Hả?" Trần Mộc Ngôn nghiêng đầu chưa phản ứng kịp.
Trần Chi Mặc trên môi mơ hồ có một mạt ý cười,nụ cười như thế thuộc về quá
khứ, "Cao trung cùng hắn làm chỉ biết ba hắn là ông tổng công ty diễn
nghệ.Hắn bị đưa đi Mĩ sau chúng ta liền mất liên lạc. Hắn rất trọng thể diện,anh đoán hắn nhất định đang chờ anh gọi cho hắn ,mà anh đây. . . . . Tựa hồ cũng đang đánh cuộc, nếu như anh không chủ động liên lạc hắn,
hắn có thể liên lạc anh hay không .Kết quả. . . . . . Chúng ta cứ như
vậy bế tắc. Bế tắc đã lâu, rất nhiều chấp nhất gì đó cũng như vậy không
vực dậy nổi."
"Mặc ca,anh đừng nói em là anh cố ý đăng ký vào Amaze."
"Anh là cố ý, muốn nhìn một chút xem chúng ta gặp nhau lần nữa thì như thế
nào. Bất quá anh ở amaze lâu như vậy, hai năm trước mới rốt cục gặp được hắn."
"Oh,cảm giác như thế nào?"
Trần Chi Mặc cười một tiếng, "Tựa như chén canh cá, đã nguội."
"Hả?"Trần Chi Mặc tỷ dụ luôn làm Trần Mộc Ngôn rất lâu mới có thể hiểu.
"Hắn vẫn như trước hăng hái, làm cho người ta muốn xé bỏ niềm kiêu ngạo của
hắn nhìn hắn yếu ớt ,tựa như khi ở cao trung anh ở trên sân thượng đối
với hắn làm như vậy." Trần Chi Mặc ngón tay nâng lên cằm Trần Mộc Ngôn
,chậm rãi ma sát ,phảng phất như vuốt ve năm tháng , "Nhưng anh đã không phải là Trần Chi Mặc lúc trước . . . . ."
Trần Mộc Ngôn vẫn còn
chờ câu tiếp theo của hắn, môi đối phương cũng đã dính vào, êm ái nhếch
lên,chậm chạp xâm nhập, dần dần nóng bỏng , khi Trần Mộc Ngôn vỗ bờ vai
của hắn ý bảo hắn buông ra ,Trần Chi Mặc tựa như không đủ ,trở nên bạo
liệt ,Trần Mộc Ngôn kéo áo của hắn về phía sau ,mấy giây sau Trần Chi
Mặc mới buông cậu ra.
"Trần Chi Mặc!" Trần Mộc Ngôn trừng hướng đối phương, ai biết hắn lại ha hả nở nụ cười.
"Ai bảo em nghe mê mẩn như vậy ,hại anh muốn khi dễ em."
"Tựa như khi dễ hắn?"
Trần Chi Mặc nhìn cậu,đang lúc Trần Mộc Ngôn muốn xoay người rời đi, hắn mở
miệng nói: "Không giống nhau. Nếu như em có kiêu ngạo anh sẽ không muốn
phá vỡ nó,anh sẽ làm bản thân trở thành niềm kiêu ngạo của em."
"Mặc ca?"
"Em luôn là để cho anh cẩn thận lo được lo mất, sợ tới một phần sẽ làm tổn
thương đến em,lui về phía sau từng bước em sẽ cách xa."
Trần Mộc
Ngôn gật đầu cười một tiếng, "Mặc dù nghe giống như là lời thoại trong
phim,được cái dễ chịu.Bất quá anh phải nói cho em biết, tại sao tên kia
phải gọi em là phiền phức?"
"Cái đó a. . . . . ." Trần Chi Mặc
giống như là nhớ tới chuyện gì buồn cười, "Đệ đệ của anh Trần Mộc Ngôn
thích từ Mĩ gửi một chút thư tràn đầy ngữ pháp cùng lỗi chính tả cho
anh, bên trong không thiếu một chút câu buồn nôn,anh đưa cho Cao Chí
Dương xem,không nghĩ tới hắn không cảm thấy buồn cười, ngược lại có chút ăn dấm đệ đệ có thể không có chút nào che giấu biểu đạt cảm giác đối
với anh đi."
Nhắc tới Trần Mộc Ngôn trước kia ,Trần Mộc Ngôn không khỏi hỏi: "Như vậy hiện tại ?Anh còn oán hận đệ đệ anh không?"