(H hụt)
Hai người không thể ở dưới cầu thang lâu, cuộc phẫu thuật của Lương Khởi Triều theo dự kiến sắp kết thúc, Lương Sùng nhìn đồng hồ, đưa Ninh Diệc Duy về phòng chờ.
Cá nhân Ninh Diệc Duy cảm thấy, xuất hiện trước mặt mẹ Lương Sùng tốt nhất không nên nắm tay, nắm tay rất kì. Hơn nữa, bệnh viện không đông nhưng vẫn có người qua lại, Ninh Diệc Duy ăn mặc giản dị, đi cạnh một Lương Sùng thích trưng diện trông rất khập khiễng, dễ khiến người ta nhòm ngó. Ninh Diệc Duy không quen bị chú ý quá nhiều.
Lương Sùng thì quan niệm, nắm tay là một nghi thức vô cùng cần thiết. Ninh Diệc Duy lặng lẽ rút nửa ngày không ra, đành thôi phí công vô ích, miễn Lương Sùng vui là được.
Họ băng qua con đường giữa hai toà bệnh viện, băng qua mặt cỏ, đến trước một cánh cửa kính đục. Lương Sùng đứng yên, đặt chiếc cặp to bự của Ninh Diệc Duy xuống cái tủ lùn cạnh cửa, đẩy cửa ra, Khang Mẫn Mẫn đang ngồi thẫn thờ trên sô pha đối diện.
So với lần ở nhà Ninh Diệc Duy, bà gầy đi hẳn, trông khá mỏi mệt, khóe miệng trĩu xuống, có lẽ vì chồng còn trong phòng phẫu thuật nên nôn nóng căng thẳng, nhưng tinh thần bà không tệ lắm.
Thấy Ninh Diệc Duy, Khang Mẫn Mẫn đầu tiên là sửng sốt, sau đó tầm mắt dời xuống hai bàn tay đan chặt của cậu và Lương Sùng. Bà hé miệng thở dốc, ánh mắt phức tạp, chắc biết bây giờ mình có nói gì cũng tổn thương nên bà im lặng.
Chỉ khi Lương Sùng kéo Ninh Diệc Duy yên vị trên sô pha rồi, Khang Mẫn Mẫn mới nói một câu: “Duy Duy đến à, dì còn đang bảo sao Lương Sùng hút thuốc lâu thế.” Giọng bà khàn khàn, dứt lời liền khụ khụ hai tiếng, tiếp đó bưng trà uống một ngụm.
“Tự mình chạy đến,” Lương Sùng giải thích với bà, “Vừa lúc bị con bắt được, chưa ăn cơm, con dẫn em ấy ra nhà ăn.”
Khang Mẫn Mẫn gật đầu, buông trà, có chút lúng túng nhưng vẫn dịu dàng hỏi Ninh Diệc Duy: “Đến với Lương Sùng sao?”
Ninh Diệc Duy đáp “Dạ vâng”, bà lại trầm mặc.
Ba người lẳng lặng ngồi trong chốc lát, Khang Mẫn Mẫn bảo Lương Sùng: “Bao giờ bố tỉnh, hai đứa đừng như thế trước mặt bố. Tim bố không tốt.”
“Biết ạ,” Lương Sùng nói, hắn cương quyết đan năm ngón tay mình vào tay Ninh Diệc Duy, “Con sẽ từ từ.”
Khang Mẫn Mẫn nhìn hắn, lại nhìn sang Ninh Diệc Duy, tuy không đành lòng nặng lời nhưng vẫn cảm thấy hai đứa này thật sự quá láo nháo. Nhìn hồi lâu, bà mới nửa trách nửa giận nói với Lương Sùng: “Không phải đã nói sẽ không ở bên nhau sao.”
Ngón cái Lương Sùng chậm rãi vuốt ve mu bàn tay Ninh Diệc Duy, như vuốt ve thứ bảo bối nhất mực trân quý, cấm tuyệt kẻ khác chạm vào. Hắn không ngẩng đầu, trả lời Khang Mẫn Mẫn: “Tự em ấy đến tìm con.”
Đương sự Ninh Diệc Duy cho rằng Lương Sùng đang bóp méo một phần sự thật, dùng cái giọng hoàn toàn không đắc ý phát ngôn một câu quá mức đắc ý.
Hiển nhiên Khang Mẫn Mẫn không đoán được Lương Sùng sẽ trả lời như vậy, nhất thời chẳng còn gì để nói.
Không lâu sau, cửa phòng chờ bị gõ cộc cộc, y tá mở cửa ra, bác sĩ mổ chính đi vào.
Ông mướt mượt mồ hôi, nhưng sắc mặt trấn định, tiến lại bắt tay Lương Sùng, thông báo với hắn và Khang Mẫn Mẫn giải phẫu đã hoàn thành, quá trình rất thành công, kế tiếp cần quan sát xem cơ thể bệnh nhân có phản ứng bài xích không.
Mọi người trong phòng chờ đều thở dài nhẹ nhõm, Khang Mẫn Mẫn nhắm mắt, nén xuống hơi nước cay cay.
Lương Khởi Triều đã được chuyển đến ICU*. Lương Sùng cùng Khang Mẫn Mẫn đứng ngoài cửa kính, thấy các thông tin chỉ số trên máy móc xung quanh hiển thị nhịp nhàng, càng thêm an tâm tin tưởng.
* Phòng chăm sóc đặc biệt
Khang Mẫn Mẫn hỏi bác sĩ Lương Khởi Triều phải ở ICU bao lâu, bác sĩ nói thời gian không xác định, phải đợi người bệnh tỉnh dậy.
Mọi người lại về phòng chờ một lúc, Khang Mẫn Mẫn bảo Lương Sùng: “Con với Duy Duy về nhà nghỉ đi, mẹ trông bố.”
Thấy Lương Sùng muốn phản đối, Khang Mẫn Mẫn lại nói: “Có việc mẹ sẽ gọi cho. Con chưa ngủ bao lâu rồi.”
Mẹ thật sự kiên trì, Lương Sùng không đôi co với bà nữa, bảo trợ lý gọi tài xế, đưa Ninh Diệc Duy về nhà.
Nhà Lương gia cách bệnh viện không xa, lái xe cùng lắm mất mười phút. Ninh Diệc Duy theo sau Lương Sùng ngắm nghía xung quanh, khen bãi cỏ vườn hoa nhà hắn cắt tỉa thật gọn gàng.
Vào nhà rồi, Lương Sùng trở tay đóng cửa lại, bỗng nhiên chợt nhớ, hỏi Ninh Diệc Duy: “Xin trường cho nghỉ chưa?”
“Rồi,” Ninh Diệc Duy gật gật, “Giáo sư Khổng giúp em xin, thầy chẳng những miễn cho em một lần họp tổ, còn hỏi em có tiền mua vé máy bay không.”
Ninh Diệc Duy vừa nói vừa vô thức lộ ra biểu tình sùng kính: “Em may mắn lắm mới được làm nghiên cứu sinh của thầy.”
“Thật sao, ông ấy tốt vậy sao? Còn cho em tiền mua vé,” Lương Sùng rất là hoài nghi, “Em nói thế nào với ông ấy?”
“À,” Ninh Diệc Duy nghẹn lời, ngượng ngùng không muốn kể Lương Sùng, nhưng cậu không giỏi gạt người, chỉ có thể ấp úng, “Thì nói em muốn đi…… có việc…… tóm lại…… là vậy đó……”
“Vậy là vậy thế nào?” Thiếu sót lớn nhất của Lương Sùng chính là quá hiểu Ninh Diệc Duy, vừa thấy Ninh Diệc Duy nhìn quanh quất là biết trong lòng cậu có quỷ.
Hắn đè Ninh Diệc Duy lên cửa, cậu không nói thì không cho vào trong: “Nói anh nghe một chút đi.”
Vai và eo Ninh Diệc Duy đều bị Lương Sùng đụng chạm, vừa ngứa vừa sợ, nhưng vẫn bướng bỉnh không hé lời. Cậu giơ tay muốn đẩy cái bản mặt dán bên tai mình của Lương Sùng ra, lại trông như nhào vào ngực hắn, dâng mình đến cửa cho Lương Sùng đè càng chặt.
Lương Sùng thấp giọng: “Còn dám đẩy anh.”
Ninh Diệc Duy mím môi, ngước đầu nhìn Lương Sùng, Lương Sùng cũng nhìn cậu.
Giây phút đối diện này, Ninh Diệc Duy cảm thấy ánh mắt Lương Sùng thật muốn mệnh, cảm thấy tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy, bởi vậy cậu to gan duỗi tay che mắt hắn, nói: “Anh nhắm lại.”
Lương Sùng không phòng bị, Ninh Diệc Duy đạt được mục đích.
Lòng bàn tay Ninh Diệc Duy tựa mũi Lương Sùng, đầu ngón tay đặt trên lông mày hắn, phảng phất như cậu có được hắn toàn bộ. Ma xui quỷ khiến, cậu mau lẹ ghé đến hôn lên môi hắn một cái, định dạy dỗ Lương Sùng rằng “Không được nhìn người khác như vậy”, nhưng lời nói ra lại thành: “Của em.”
Đây là nguyện vọng lớn nhất năm nay của Ninh Diệc Duy, khác hẳn những năm trước.
Không phải thế giới được hoà bình, không phải phỏng đoán Riemann được kết luận, không phải được tham quan CERN* trọn tuần, không phải được đăng luận văn trên tập san nào đó. Ninh Diệc Duy lớn thì mỗi tế bào, nhỏ thì mỗi hạt vi lượng, đều đồng thanh cầu nguyện một điều duy nhất: Lương Sùng hãy là của cậu.
* CERN - Tổ chức Nghiên cứu Hạt nhân châu Âu, là phòng thí nghiệm vật lý hạt lớn nhất thế giới, nằm ở phía Tây Bắc ngoại ô Geneva, trên đường biên giới Pháp-Thuỵ Sĩ, được sáng lập năm 1954.
Lương Sùng nắm tay Ninh Diệc Duy kéo ra, ánh mắt trực diện bắn đến doạ Ninh Diệc Duy sợ hãi.
Ninh Diệc Duy nhớ tới dáng vẻ Lương Sùng giật tấm ngăn trong xe xuống. Cậu nhìn Lương Sùng ngày càng gần kề, cảm thụ Lương Sùng áp môi hắn lên môi mình, cọ xát mài nghiền nhưng không tiến vào.
Giữa hai người không kẽ hở, hôn tuy không sâu nhưng còn nóng bỏng hơn những nụ hôn sâu nhiều lắm.
Trong cơn choáng váng, Ninh Diệc Duy nhận ra thứ cứng rắn của Lương Sùng đang chống lên đùi mình, rõ ràng không có hành động dư thừa, rõ ràng còn hai lớp vải quần ngăn cách, Ninh Diệc Duy vẫn có ảo giác mình đã bị Lương Sùng đè trên giường tách hai chân.
Ninh Diệc Duy bị Lương Sùng ghìm trên cửa, tay mềm mại rũ xuống, trong miệng phát ra âm thanh rên rỉ không liên tục.
Lương Sùng cùng cậu triền miên trong chốc lát, dường như sực nhớ điều gì, hắn buông lỏng cậu ra.
“Quên đi,” Lương Sùng nói, “Trong nhà không có đồ.”
Chân Ninh Diệc Duy bủn rủn, không kìm được khuỵ xuống, may mà Lương Sùng đúng lúc vớt cậu lên, cậu mới không ngã bệt dưới đất. Cậu chậm rì theo Lương Sùng đến phòng ngủ, ôm chân ngồi cạnh hắn, nhìn hắn mở TV chọn kênh.
Hai người ngồi im thin thít một hồi, Ninh Diệc Duy ngả người qua, Lương Sùng như chỉ chờ có thế, tự nhiên trôi chảy kéo cậu vào lòng, để Ninh Diệc Duy tựa vào ngực hắn.
Nhìn đống tin tức, Ninh Diệc Duy ngáp dài, đột nhiên quyết định chủ động thẳng thắn: “Em nói hết với giáo sư Khổng rồi.”
Lương Sùng liếc Ninh Diệc Duy một cái, hỏi cậu: “Nói gì đó?”
“Có gì nói nấy,” Ninh Diệc Duy mắt lim dim, ôm tay Lương Sùng ủ trong ngực, “Nói em đến tìm anh.”
Lương Sùng càng thêm nghi ngờ, hắn nửa ôm Ninh Diệc Duy hỏi: “Ông ấy không nói gì sao? Còn giúp em xin nghỉ?”
Vừa dứt lời, điện thoại Lương Sùng rung lên.
Lương Sùng cầm tới nhìn qua, ba chữ “Khổng Thâm Phong” hiển thị trên màn hình, khiến hắn có ảo giác mình bị bắt gian.
Lương Sùng linh cảm được sự khác thường, hắn nghiêng màn hình một chút, tránh cho Ninh Diệc Duy nhìn thấy tên người gọi, nói với cậu: “Anh đi nghe điện thoại.”
Ninh Diệc Duy đáp ừa, tự mình dịch ra bên kia sô pha, cầm điều khiển từ xa bắt đầu đổi kênh.