Ninh Diệc Duy nóng mặt, không nói một lời nhảy dựng lên, muốn thừa lúc Lương Sùng sơ suất cướp điện thoại lần nữa, cuối cùng vẫn chẳng xoá được cái video đó.
Lương Sùng thản nhiên quăng điện thoại một bên, nhẹ nhàng chống đỡ đôi tay khua khoắng của Ninh Diệc Duy, miệng thì nói “Cái này có gì đâu”, còn bôi nhọ cậu “Xâm phạm riêng tư cá nhân”, “Biết pháp mà lại phạm pháp“.
Ninh Diệc Duy nỗ lực trong chốc lát, ngừng tay, tự mình an ủi: “Thôi, so thể lực thì em kém anh.”
Lương Sùng nghe ra cậu ý tại ngôn ngoại, bóp mặt buộc cậu giải thích cho rõ lời này.
Tình huống như vậy phát sinh không biết bao lần, Ninh Diệc Duy sớm đã học được cách đối phó với hắn, cậu thở dài, hỏi một đằng trả lời một nẻo quan tâm Lương Sùng: “Dì chẳng bảo anh về ngủ sao, bao lâu rồi anh không ngủ?”
Cậu nhích gần Lương Sùng, giơ tay sờ mó làn da hắn, tiếc hận nói: “Dưới mắt quầng thâm dày đặc, chứng tỏ anh cần --”
Lương Sùng kéo tay cậu ra, xin thứ cho kẻ bất tài nói: “Ngưng.”
Ninh Diệc Duy không ngồi về chỗ, vẫn nhìn Lương Sùng sát rạt, hỏi hắn lần nữa: “Anh rốt cuộc bao lâu rồi không ngủ?”
Lương Sùng nghĩ ngợi, buông tay Ninh Diệc Duy, qua loa nói, “Từ lúc đến đây chưa ngủ lần nào.”
“Vậy sao được!” Ninh Diệc Duy kinh hãi, “Mau mau ngủ đi.”
Ninh Diệc Duy đứng lên, túm cánh tay Lương Sùng lôi hắn dậy, kéo hắn về phía cầu thang.
Lương Sùng cao to, đi đường còn ôm ôm dựa dựa, Ninh Diệc Duy kéo hắn vô cùng vất vả, một lúc chỉ tiến được vài bước.
Đến bên tay vịn cầu thang, Lương Sùng cuối cùng chủ động bước một bước, vươn tay vây Ninh Diệc Duy giữa mình và tay vịn, cúi đầu hỏi cậu: “Bảo anh ngủ, vậy em làm gì?”
Ninh Diệc Duy bị Lương Sùng khóa trước ngực, tự hỏi tự hỏi, do dự nói: “Em...... Sửa luận văn?”
Lương Sùng sửng sốt, cạn lời cùng Ninh Diệc Duy nhìn nhau hai giây.
Phát hiện hình như đáp án này sai, Ninh Diệc Duy chần chừ hỏi: “Làm sao thế?”
“Quên đi.” Tay Lương Sùng đỡ Ninh Diệc Duy, dùng lực một phát, khiêng cậu lên vai.
Ninh Diệc Duy đột ngột bị treo lơ lửng, sợ đến nỗi cứng người không dám cử động, đợi Lương Sùng đi được nửa cái cầu thang, cậu mới khẽ khàng giãy giụa, nói: “Nhanh thả em xuống!”
Lương Sùng chẳng xi nhê, vỗ mông cậu: “Đừng lộn xộn.”
Bọn họ đi hết cầu thang, băng qua hành lang, vào căn phòng hẳn là của Lương Sùng, tấm thảm màu xám trước mắt Ninh Diệc Duy lắc la lắc lư, rốt cuộc dừng lại.
Lương Sùng ném Ninh Diệc Duy lên chiếc giường mềm mại. Ninh Diệc Duy ngã bạch xuống, lưng nặng nề tiếp xúc chăn đệm, chỉ cảm thấy váng đầu hoa mắt.
“Làm cái gì đó,“ cậu giương khuỷu tay lên, nhìn Lương Sùng mặc sơmi cách đó không xa, nhỏ giọng nói, “Anh muốn cho em ngã chết à.”
Trông Lương Sùng như thả lỏng toàn thân trong thoáng chốc, hắn cởi hai nút áo trên cùng, tháo cà vạt, đi tới mép giường, dùng điều khiển từ xa đóng rèm điện.
Trước mắt Ninh Diệc Duy tối sầm, bỗng nhiên cảm thấy phần đệm bên cạnh chùng xuống, ngay sau đó là một bàn tay nóng ấm vắt lên eo cậu, kéo cậu vào ngực, chủ nhân cái tay khẽ hôn sườn mặt, nhẹ giọng nói: “Cởi quần áo đi, cùng anh ngủ một lát.”
Trong phòng u ám, Ninh Diệc Duy chỉ mặc áo thun quần lót, rúc mình trong chăn, không hề buồn ngủ.
Lương Sùng đang nằm bên cạnh, dù diện tích thân thể tiếp xúc không quá lớn, Ninh Diệc Duy vẫn quên sạch bách những gì định viết ở phần tóm tắt luận văn. Phía Lương Sùng rất yên tĩnh, Ninh Diệc Duy cho rằng Lương Sùng ngủ rồi, đánh bừa chồm người sang, hôn trúng chiếc cằm lún phún râu của hắn.
“Hôm nay sao vậy, chủ động như thế.” Giọng Lương Sùng không lớn nhưng rất tỉnh.
Ninh Diệc Duy đâu ngờ Lương Sùng còn thức, cậu nín thinh một lúc mới chậm rãi nói: “Anh không ngủ à.”
Nói xong, Ninh Diệc Duy lần mò dịch gần thêm tí chút, ôm eo Lương Sùng, nửa thân dưới hai người dán vào nhau. Ninh Diệc Duy bị cấn khó chịu, giơ một chân xoắn lấy chân Lương Sùng, y như bạch tuộc quấn trên người hắn: “Em tưởng anh mệt mà.”
Theo ký ức Ninh Diệc Duy, họ chưa từng ngủ chung giường bao giờ, đây là lần đầu tiên, rất mới mẻ nhưng không kì quái, còn khiến Ninh Diệc Duy cảm thấy trọn vẹn và an tâm.
Trước đây một người ngủ vẫn ngủ được, nhưng hôm nay cùng nhau ngủ rồi, Ninh Diệc Duy cho rằng cùng nhau ngủ tốt hơn nhiều. Giống như trước khi thuyết nhật tâm xuất hiện, nhân loại sống cũng tốt, nhưng giờ đem so sánh, biết trái đất không phải trung tâm vũ trụ rồi thì lại càng tốt hơn.
Nghĩ đến đấy, chân Ninh Diệc Duy xoắn càng chặt.
“Ninh Diệc Duy,“ Lương Sùng có chút bất lực, “Em có định cho anh ngủ không đây.”
“Không định.” Ninh Diệc Duy thừa nhận, cậu níu cổ Lương Sùng nhích lại.
Bắt đầu hôn từ gò má Lương Sùng, Ninh Diệc Duy chậm rãi di xuống, tìm được môi hắn, học Lương Sùng cạy môi răng, mút vào đòi lấy.
Bóng tối càng tôn lên tiếng thở ngột ngạt, càng rõ ràng từng động tác của Ninh Diệc Duy. Cậu duỗi tay xuống, luồn vào mép quần lót Lương Sùng, từ từ di chuyển trong khoảng cách chật hẹp, chạm vào gốc, mò lên đỉnh.
Đồ vật trong tay cậu như có sinh mệnh, nóng đến độ làm người sợ hãi, Ninh Diệc Duy chỉ tưởng tượng cảnh bị nó ra vào thôi, chân đã mềm nhũn.
Lương Sùng chẳng nói gì, chỉ ấn eo cậu, không nhẹ không nặng vuốt ve, ngầm đồng ý và cổ vũ.
Tốc độ trên tay Ninh Diệc Duy nhanh dần, Lương Sùng đột nhiên cắn môi cậu rồi tách ra, bắt lấy cổ tay Ninh Diệc Duy, không cho động nữa. Hắn thấp giọng nói: “Học ở đâu vậy.”
“Được rồi, đủ rồi.” Lương Sùng lại nói.
Giọng hắn hơi khàn, nhắc Ninh Diệc Duy nhớ cái lần đứng ngoài tiệm bánh, Lương Sùng che mắt mình không cho xem nam nữ hôn nhau, nói rằng trẻ em không nên như thế. Rõ ràng chính hắn cũng suy nghĩ những thứ không phù hợp với trẻ em đấy thôi.
Ninh Diệc Duy ngoài mặt thành thạo, trong tim đập dồn, cậu dùng ngón cái ma sát phần đỉnh ướt át của Lương Sùng, nói: “Không phải anh bảo muốn làm hết à.”
Lương Sùng bị bức đến đường cùng, buông lỏng Ninh Diệc Duy, bật đèn đầu giường, đại khái muốn cho cả hai bên bình tĩnh lại.
Ánh đèn tuy dịu nhưng vẫn sáng, ánh sáng đột ngột khiến Ninh Diệc Duy nheo mắt, sau vài giây mới mở ra.
Bản thân Lương Sùng không bình tĩnh nổi, hắn chống tay qua người Ninh Diệc Duy, ngắm nghía cậu rồi xốc áo thun cậu lên. Ninh Diệc Duy phối hợp với hắn, cởi sạch những gì còn sót trên người.
Ninh Diệc Duy thích ứng ánh sáng, nhìn vào mắt Lương Sùng. Dần dần, Ninh Diệc Duy nhận ra Lương Sùng đang do dự, sự thận trọng này cậu chưa từng thấy ở hắn trước đây.
Dè chừng như thế cẩn thận như thế, căng thẳng đến gần như rối bời, khiến Ninh Diệc Duy hoài nghi tất cả những mạnh mẽ, độc tài, vô cớ gây rối và khó nắm bắt, toàn bộ đều là màu sắc tự vệ của hắn, là chiếc áo giáp ngăn Ninh Diệc Duy nhìn thấu bí mật mà thôi.
Lương Sùng gọi Ninh Diệc Duy là “Nhóc nô lệ”, đối với cậu sai tới bảo lui, tựa như chẳng có chút nào xem trọng.
Bởi vì làm vậy, kẻ ngốc nghếch Ninh Diệc Duy sẽ không phát hiện ra tình cảm của hắn.
Lương Sùng hẳn là thật sự vô cùng vô cùng thích mình, Ninh Diệc Duy thầm nghĩ. Cho nên Ninh Diệc Duy gọi tên hắn: “Lương Sùng.”
Ninh Diệc Duy kéo tay Lương Sùng đặt lên người mình, nói với hắn: “Anh muốn làm gì cũng được, không cần không dám.”
Lương Sùng nhìn Ninh Diệc Duy trong chốc lát, mới cúi đầu liếm láp môi cậu, giữ tay cậu trên đỉnh đầu, tách chân ra.
Ninh Diệc Duy cùng hắn hôn, bị Lương Sùng từ môi hôn đến cổ, vuốt ve vần vò đầu ngực, lại nghe lời nằm sấp kẹp chân, để Lương Sùng kịch liệt ra vào giữa hai chân mình, vòng ra trước an ủi giúp mình một nơi tương tự, ý loạn tình mê giải phóng trên tay hắn.
Xong việc, Lương Sùng bế Ninh Diệc Duy đi tắm, kiểm tra phần bắp đùi bị hắn cà cho đỏ bừng của cậu, lau khô người rồi bế về giường. Ninh Diệc Duy dính dính Lương Sùng, buồn ngủ ập tới. Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu bỗng nghe Lương Sùng hỏi: “Duy Duy, em có từng nghĩ đến cha mẹ ruột không?”
Ninh Diệc Duy miễn cưỡng suy nghĩ chun chút, mơ màng trả lời: “Bố mẹ nhận nuôi em là trình tự hợp pháp nha.”
Không thấy Lương Sùng trả lời, Ninh Diệc Duy đánh cái ngáp: “Em không nghĩ, cũng không cần nghĩ.” Nói được vài câu, tinh thần Ninh Diệc Duy thêm tỉnh táo, hỏi ngược hắn: “Anh hỏi cái này làm gì?”
“Hôm nay xem TV nhớ tới, tùy tiện hỏi thôi,“ Lương Sùng cho cậu một lời giải thích, lại hỏi, “Nếu cha mẹ ruột đến tìm em, em nghĩ thế nào?”
Ninh Diệc Duy mở to mắt suy nghĩ trong chốc lát, đáp: “Tìm đến rồi tính nha.”
Lương Sùng nói “Ừm”, Ninh Diệc Duy bổ sung: “Nhưng mà em cảm thấy bọn họ sẽ không tìm đâu, em sinh ra mười ngày là bị vứt rồi. Em nghiên cứu thống kê tương quan số liệu những đứa trẻ bị vứt bỏ, tình huống như em, tỷ lệ cha mẹ ruột tìm đến cửa nhỏ lắm.”
“...... Em nghiên cứu cái này làm gì?” Lương Sùng nói.
“Anh không cần cảm thấy kỳ quái,“ Ninh Diệc Duy ăn ngay nói thật, “Em xem bố mẹ như ruột thịt, cũng hài lòng với thân phận Ninh Diệc Duy, nhưng đứa trẻ bị vứt bỏ khi biết mình bị vứt bỏ đều sẽ để tâm một số thứ, đó là chuyện bình thường. Em nói không nghĩ, tức không mơ mộng cha mẹ ruột là đại gia nhà khoa học trở về đón mình, nhưng em sẽ nhịn không được xem số liệu.”
Cậu không để bụng nguyên nhân cha mẹ ruột vứt bỏ mình, cũng không quan tâm hiện trạng hai kẻ ấy, đối với họ không yêu không hận. Cậu chỉ hy vọng có thể gìn giữ gia đình mình ổn định, từng ngày trôi qua cứ như tấm bé đến giờ, phổ thông bình dị, đôi khi có hơi vất vả, nhưng đùm bọc thương yêu nhau.
Ninh Diệc Duy có bố mẹ, Lương Sùng, Chu Tử Duệ cùng những người bạn người thầy khác, vậy là đủ rồi.
“Nhà chúng em bây giờ tốt lắm.” Ninh Diệc Duy nhẹ nhàng nói.
Lương Sùng ôm Ninh Diệc Duy càng chặt, dùng sức hôn trán cậu, nói: “Anh biết rồi, ngủ đi.”
HẾT CHƯƠNG 30.