Đùa Chu Nghiên mực hai câu, Lâm Khải nghiêm túc nói: “Cậu thực sự muốn đi?”
Chu Nghiên nhớ đến câu nói lần trước của Hứa Tri Ý, lên tiếng trả lời: “Ừm, đi liên hệ đi.”
Lâm khải: “Được.”
Anh đáp ứng xong chế nhạo nói: “Nếu cô Hứa vì chuyện này mà cãi cọ với cậu thì cũng đừng tìm tôi uống rượi giải sầu nha.”
Chu Nghiên: “Câm miệng.”
Lâm Khải cười khẽ: “Mai tôi báo kết quả cho cậu.”
Cúp điện thoại, Chu Nghiên xoay người vào phòng tắm.
Rửa mặt xong đi ra, anh đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì di động rung lên, là tin nhắn của Chu Miểu Miểu gửi tới.
Miểu miểu: “Anh ơi!!!”
Miểu miểu: “Chuyện khẩn cấp! Đã ngủ chưa đã ngủ chưa?”
Chu Nghiên: “?”
Miểu miểu: “Giờ này mà anh còn chưa ngủ! Không phải anh vốn sống lành mạnh nhất à.”
Chu Nghiên: “...... Chuyện gì.”
Miểu miểu: “Có phải anh làm chuyện gì có lỗi với chị dâu đúng không?!”
Chu Nghiên: “?”
Miểu Miểu: “Em mới vừa thấy trên siêu thoại, chị dâu của em tham gia show truyền hình cùng người đàn ông khác! Chị ấy không cần anh nữa rồi”
Chu Nghiên: “Nói chuyện đàng hoàng.”
Anh dừng một lát, cảm thấy câu “Chị ấy không cần anh” quá chướng mắt, để Chu Miểu Miểu khỏi suy nghĩ lung tung, Chu Nghiên trả lời cô: “Bọn anh vẫn rất mặn nồng, mày mà còn trù ẻo nữa là miễn tiền sinh hoạt tháng sau luôn.”
Miểu Miểu: “...... hừm.”
Miểu miểu: “Vậy chương trình đó?”
Chu Nghiên: “Đó là công việc của cô ấy.”
Miểu Miểu: “Được rồi, vậy sao anh không tham gia cùng chị ấy? Có phải chị dâu chê anh không? Cũng đúng, con người anh rất nhàm chán, có tham gia chương trình tạp kỹ cũng chẳng có gì đáng xem.”
Chu Miểu Miểu nghĩ gì nói nấy, chuyển suy nghĩ của bản thân thành văn bản rồi gửi thẳng cho Chu Nghiên.
Gửi xong, cô nàng vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện: “Em đi ngủ đây, anh cũng ngủ sớm đi, đừng để mất ngủ, thức đêm sẽ dễ bị xuống sắc. Anh mà xấu đi rồi, chắc chắn chị dâu sẽ không cần anh nữa.”
Chu Nghiên nhìn thấy tin nhắn của Chu Miểu Miểu liên tục gửi tới, tức điên muốn kéo cô vào danh sách đen.
Cái gì mà anh xấu Hứa Tri Ý sẽ không cần anh chứ, Hứa Tri Ý không phải người nông cạn như vậy.
Không đúng.
Bỏ di động xuống, Chu Nghiên bỗng nhiên nhớ Hứa Tri Ý từng nói trong một cuộc phỏng vấn.
Lúc ấy phóng viên cố ý gài cô, hỏi tiêu chuẩn chọn bạn trai của cô là gì.
Hứa Tri Ý ngay lúc đó trả lời là —— không có tiêu chuẩn gì nhưng cô thích người đẹp trai, dáng chuẩn.
Cô ấy là nhan khống.
Nghĩ đến đây, Chu Nghiên đứng dậy, vào phòng tắm một lần nữa.
Từ phòng tắm đi ra, Chu Nghiên cầm di động gửi cho Hứa Tri Ý hai tin nhắn, sau đó mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.
- -----
Sáng hôm sau chương trình chính thức khởi quay.
Đội ngũ ekip thiết lập một trường quay riêng biệt, tất cả bối cảnh đều căn cứ theo kịch bản mà dựng thành.
Vì tập đầu là quay kịch bản tiểu hồ ly và thư sinh nên dựng cảnh theo phong cách tiên hiệp cổ đại, nhìn vào rất có cảm giác phim tiên hiệp.
Hứa Tri Ý hơn năm giờ sáng đã tới, mí mắt còn đang đánh nhau.
Cô chưa có thời gian quan sát bối cảnh, đang phải ngồi trên ghế nhắm mắt để thợ makeup trang điểm cho.
Tiểu hồ ly này không phải dạng xinh đẹp quyến rũ, nàng vừa mới biến thành người, có chút thông minh đáng yêu, mỗi một cử chỉ đều đem lại cảm giác ngây thơ. Chính bởi vì sự linh động đó, lại càng làm cho người ta ngứa ngáy trong lòng, đến cả thư sinh mọt sách cũng không tự chủ được bị nàng hấp dẫn, kéo vào phàm trần.
Trùng hợp, Hứa Tri Ý bẩm sinh cũng có một đôi mắt cáo vừa xinh đẹp vừa cuốn hút.
Thợ trang điểm của Hứa Tri Ý là tổ tiết mục sắp xếp.
Cô ấy tay trang điểm cho Hứa Tri Ý miệng khen: “Tri Ý, trạng thái da dẻ của cô tốt quá, không cần phải dùng đến kem che khuyết điểm luôn.”
Hứa Tri Ý nở nụ cười: “Quầng thâm mắt em có hơi đậm.”
Bồ Hoan vừa đem cà phê về, nghe vậy, hỏi: “Hôm qua chị thức đêm hả?”
Hứa Tri Ý mở mắt ra, nhận lấy cà phê, nhấp một miếng nói: “Không có.”
Cô chỉ là nửa đêm dậy tán gẫu với Chu Nghiên mà thôi.
Bồ Hoan nhíu mi.
Chị ấy chỉ có thức muộn mới có quầng thâm. Có điều cô cũng không gặng hỏi, cô lấy di động đưa cho Hứa Tri Ý: “Lát nữa em không thể theo chị vào trường quay được, chị cẩn thận nhé.”
Hứa Tri Ý đáp lời, cầm lấy di động mở ra xem.
Vừa mở wechat, cô liền thấy hai tin nhắn liên tiếp của Chu Nghiên.
Một cái là chuyển khoản.
Tối hôm qua Hứa Tri Ý nói chuyện phiếm với anh, một phút tính một vạn, Chu Nghiên chuyển cho cô 30 vạn.
Tin còn lại cô chỉ hiểu ý hai chữ “Ngủ ngon” những chữ khác mặc dù hiểu nhưng ghép lại thành câu khiến cô hoang mang không hiểu gì.
Cô gửi lại cho anh một dấu chấm hỏi:“?”
Hóa trang xong, Hứa Tri Ý mặc bộ áo đồ trắng của tiểu hồ ly đi ra.
Cô vừa bước ra, Bồ Hoan là người lên tiếng trước: “Chị đẹp quá đi mất, chị cực hợp với phong cách tiểu hồ ly luôn.”
Thợ trang điểm cũng phụ họa: “Đúng thế, đây là lần đầu tiên cô thử kiểu tạo hình này đúng không? Năng lực thích nghi của cô mạnh thật đấy”
Trước giờ Hứa Tri Ý trong mắt mọi người là hình tượng xinh đẹp lạnh lùng, những nhân vật mà cô đã nhận dù thế nào cũng đều là kiểu đại tiểu thư nhà giàu.
Khí chất lạnh lùng trên người cô quá mạnh mẽ, làm người ta cảm thấy rất khó tiếp cận, rất cao cao tại thượng.
Nhưng hôm nay thì khác.
Hôm nay Hứa Tri Ý đã hoàn toàn phá vỡ hình tượng trước đó, mặc đồ cổ trang theo tạo hình tiểu hồ ly. Cô trang điểm nhẹ nhàng, mang theo một loại hương vị thanh thuần khó nói thành lời, nhưng quan sát kỹ lại cảm thấy thật ra cô vẫn là tiểu hồ ly ranh mãnh mê hoặc lòng người.
Cảm giác mâu thuẫn rất lớn, ấn tượng cũng rất mạnh.
Nhìn thấy tạo hình của Hứa Tri Ý, suy nghĩ đầu tiên của các nhân viên công tác là —— cô rất hợp diễn cổ trang, Hứa Tri Ý có lẽ nên thử chọn một bộ phim cổ trang, cô nhất định sẽ trở thành ánh trăng sáng của phần đông khán giả.
Thậm chí có thể đưa cô đến gần hơn với công chúng.
Nhìn thấy cô, Biên Lỗi cũng không ngoại lệ mà ngẩn người.
Anh ta khen chân thành: “Tạo hình của Tri Ý thật không tồi.”
Tống Liệt gật đầu: “Chị Tri Ý đẹp quá.”
Hứa Tri Ý cười đáp lại: “Cám ơn.”
Trong kịch bản đầu tiên này Nghê Tuyền là mẹ ruột của Hứa Tri Ý, đóng vai trò chia rẽ uyên ương.
Bà nhiều lần bày kế để Hứa Tri Ý ăn thịt thư sinh, thậm chí nhiều lần lừa tiểu hồ ly và thư sinh để tách hai người ra.
Khi biết được vai diễn của đối phương, hai người đều cạn lời, không mấy vui vẻ.
Nghê Tuyền nghĩ cô ta trẻ đẹp như thế mà phải đóng vai mẹ của Hứa Tri Ý.
Mà Hứa Tri Ý lại cảm thấy, cho dù chỉ là diễn cũng không muốn gọi Nghê Tuyền là mẹ!!
Hai người đứng chung một chỗ, nhân viên công tác cách đó không xa xì xào bàn tán.
“Trời ạ, lúc trước nghe nói Nghê Tuyền với Hứa Tri Ý giống nhau mà tôi không tin lắm, bây giờ đứng cùng nhau mới thấy đúng là có nét giống thật.”
“Đúng vậy, có điều tạo hình của Nghê Tuyền là cáo già xinh đẹp quyến rũ, mà Hứa Tri Ý là tiểu hồ ly ngây thơ lanh lợi.”
“Hmm, nhận xét hợp lý đó.”
“Chứ còn gì nữa, tôi cảm thấy lúc chương trình phát sóng có khi hai người còn có fan CP đấy.”
“Không thể nào?”
......
Có thể hay không, không ai biết, bọn họ chỉ biết chương trình chính thức bắt đầu rồi.
Toàn bộ chương trình là những câu truyện ngắn.
Tập đầu tiên, ngoại trừ năm thành viên cố định, còn có hai vị khách mời khác.
Hứa Tri Ý không rõ lắm, cô chào hỏi xong chỉ lo đọc kịch bản.
Cô phải đảm bảo mình quay một lần là qua, cô không muốn phải diễn đi diễn lại nhiều lần. Cô nhận show này mục đích là để sau này có thể tiếp cận nhiều kịch bản tốt hơn.
Kịch bản câu truyện này tiếp diễn một mạch, không cần phải đổi nhiều địa điểm quay.
Để đảm bảo chương trình tiến hành được thuận lợi, trước khi chính thức bắt đầu vài vị diễn viên đã bắt đầu luyện tập đối diễn. Hứa Tri Ý và Nghê Tuyền tuy rằng không hợp nhau nhưng đối với công việc hai người vẫn rất nghiêm túc.
“Cô có chắc là đoạn này phải diễn như vậy không?”
Nghê Tuyền nhìn về phía Hứa Tri Ý: “Cô không có gì đó sai sai à?”
Hứa Tri Ý nhìn Nghê Tuyền, khiêm tốn thỉnh giáo: “Vậy cô có ý tưởng gì khác không?.”
Nghê Tuyền hừ lạnh nói: “Tôi là mẹ cô, cô lạnh nhạt với tôi như thế, cô thấy có ổn không?”
“......”
Hứa Tri Ý trầm mặc.
Nghê Tuyền rũ mắt, kiêu ngạo nói: “Cô phải đối với tôi nói gì nghe nấy mới đúng.”
Hứa Tri Ý: “Tôi thấy không nhất thiết phải đến mức đó.”
“Sao lại không?”
“Tuy rằng cô là mẹ tôi.” Hứa Tri Ý dừng một lát, nhìn cô ta nói: “Nhưng tính ra cô cũng chẳng quan tâm tôi lắm, từ sau khi sinh tôi ra, cô để tôi một mình trong núi, sống chết mặc bay, nếu không phải tôi mạng lớn thì đã ngỏm củ tỏi lâu rồi. Tới khi tôi trưởng thành, cô lại quay về tìm tôi nói cô là mẹ tôi, cô thấy tôi có nên đối với cô gọi dạ bảo vâng không?”
Nghê Tuyền cứng họng.
Phân tích ra thì tiểu hồ ly đối với hồ ly mẹ nói gì nghe nấy đúng là có hơi miễn cưỡng.
Cô ta liếc Hứa Tri Ý:“Tôi mặc kệ, trong kịch bản cô vẫn là tiểu hồ ly nghe lời, không dám cãi lại tôi.”
Hai người đứng ở trong góc cãi nhau, nghe thấy cuộc đối thoại của cả hai, nhìn hình ảnh hai cô tranh chấp khiến đạo diễn và các nhân viên công tác không khỏi buồn cười.
“Không hiểu sao tôi lại có cảm giác Hứa Tri Ý với Nghê Tuyền cứ kì kì thế nào ấy.”
“Hứa Tri Ý nói có lý, tôi theo phe cô ấy.”
“Đạo diễn ơi, mời hai người này là quá chuẩn luôn.”
Tổng đạo diễn cười ha hả nói: “Đương nhiên, cậu tưởng tôi mời hai người đến đây để cãi nhau cho vui à?”
Nhân viên công tác: “......”
Bọn họ thuận miệng khen thôi, vậy mà đạo diễn cũng đắc chí được.
Chương trình này thật ra có hơi giống kiểu show diễn trên sân khấu.
Ít nhất cũng giống đến tám phần, chỉ khác là ở đây không có ban giám khảo nhận xét, cũng không có huấn luyện viên hướng dẫn, tất cả đều phải do người chơi tự ứng phó, sau đó còn phải đọc đúng lời thoại trong kịch bản.
Ngoài những tiết mục thực hiện với đạo diễn, những màn tương tác riêng của các thành viên cũng sẽ được lên sóng, đây chính là điểm thú vị của chương trình.
Mệt mỏi cả một ngày cuối cùng chương trình cũng quay xong buổi đầu tiên.
Lúc quay xong, Hứa Tri Ý cảm thấy miệng mình khô khốc. Lần đầu tiên, cô nói chuyện với các diễn viên khác nhiều như vậy mà không phải lời thoại.
Hoàn tất cảnh quay, lịch trình của mọi người không ai giống ai nên hầu hết đều mỗi người một ngả.
Nhưng trùng hợp là Hứa Tri Ý lại gặp Biên Lỗi tại sân bay, cả hai đều có cùng điểm đến là sân bay Hải thành.
Trước đó fan đã biết trước lịch trình của hai người, biết cả hai đều sẽ đến Hải thành.
Biết tin này fan Biên Tri vui hết sức.
Bọn họ đã ngồi canh ở sân bay từ sớm, chụp được ảnh hai người một trước một sau bước qua cổng checkin.
Theo lời fan cp là bọn họ tay trong tay cùng đi công tác.
Thấy vậy fan Trung Ý tức sôi cả máu!!
Khi nào Hứa Tri Ý với Chu Nghiên mới chịu lên sàn! Để bọn họ có đường ăn đây!! Đường lần trước ở thảm đỏ đã liếm sạch sẽ rồi, bọn họ sắp chết đói rồi, cầu phát đường!!!
Đừng nói tới fan đói đường, ngay cả Thịnh Đàn với Chu Miểu Miểu cũng đang rất vã đường, hai người chia nhau quấy rối Hứa Tri Ý và Chu Nghiên, hỏi bọn họ khi nào mới chịu phát đường cho con dân.
Hứa Tri Ý không nói gì, chỉ gửi lại cho Thịnh Đàn một bức ảnh chụp chìa khóa xe.
Thịnh Đàn: “Là sao?”
Hứa Tri Ý: “Đường đó.”
Thịnh Đàn: “Không phải cậu đang ở Hải thành hả? Cậu chụp chìa khóa cho tớ chi?”
Hứa Tri Ý: “Hải thành gần chỗ nào?.”
Thịnh Đàn dốt môn địa lý nên ngẩn người ra một lúc mới mở baidu ra tìm.
Ba phút sau, cô nàng kinh ngạc nhắn lại cho Hứa Tri Ý: “Cậu đến Diêm Cảng?”
Hứa Tri Ý: “Ừm.”
Thịnh Đàn: “Gì? Là quyết định đột xuất sao?”
Hứa Tri Ý: “Không phải.”
Cô quyết định đi thăm ban Chu Nghiên là khi vừa biết mình có lịch trình ở Hải thành.
Lần trước từ chối Chu Nghiên, là vì thật sự không tiện. Chuyến bay của nghệ sĩ rất dễ bị lộ ra, nếu Hứa Tri Ý đến Diêm Cảng mà không có lịch trình gì ở đó thì fan nhất định sẽ suy ra được.
Nhưng nếu cô lái xe hai tiếng từ Hải thành, fan sẽ không thể nào biết.
Đương nhiên quan trọng là Tiêu Văn Thiến tâm lý, biết hai người ở chung thì ít mà cách thì nhiều nên sắp xếp cho cô hai ngày nghỉ.
Thịnh Đàn: “Cậu định lái xe qua?”
Hứa Tri Ý: “Ừm.”
Thịnh Đàn biết tính cô, suy nghĩ và hành động rất có chính kiến, cô nàng dặn dò: “Chú ý an toàn, phải giữ liên lạc với tớ, nếu không được thì tớ cho cậu mượn chuyên cơ.”
Cô nàng là đại tiểu thư chẳng có gì ngoài tiền.
Hứa Tri Ý: “Không cần đâu.”
Thịnh Đàn: “Vậy Chu Nghiên có biết không?”
Hứa Tri Ý: “Anh ấy không biết đâu, cậu đừng có nói nha.”
Thịnh Đàn: “Được thôi.”
Tán gẫu tào lao với Thịnh Đàn vài câu xong, Hứa Tri Ý ăn tạm gì đó, báo với Bồ Hoan một tiếng rồi cầm xe chìa khóa ra bãi đỗ xe.
Thật không khéo cô gặp phải Biên Lỗi ở bãi để xe.
Hai người ở cùng một khách sạn.
“Tri Ý.”
Biên Lỗi kinh ngạc nhìn cô: “Em định đi đâu à?”
Hứa Tri Ý gật đầu, bỏ vali vào cốp xe, vuốt cằm nói: “Chiều ngày mốt em mới có việc, định đi dạo chung quanh thôi.”
Biên Lỗi còn muốn hỏi gì đó, Hứa Tri Ý thần sắc thản nhiên nói: “Thầy Biên có chuyện gì sao?”
Biên Lỗi: “...... Không có.”
Anh ngưng lại, như nghĩ tới cái gì, dịu giọng nói: “Chú ý an toàn.”
“Cám ơn.”
Nhìn xe Hứa Tri Ý chạy đi, trợ lý ở một bên đi đến, kinh ngạc nói: “Anh Lỗi, cô Hứa đi đâu thế ạ?”
Biên Lỗi lắc đầu: “Không rõ lắm.”
Trợ lý đang muốn hỏi tiếp, Biên Lỗi liếc cậu ta một cái:“Đừng hỏi.”
Trợ lý yên lặng ngậm miệng, nghề trợ lý như bọn họ kỹ năng quan trọng nhất là phải biết kín miệng, dù là biết được cái gì hay là tò mò điều gì, cũng không bao giờ được nói ra, chỉ có thể nghẹn trong lòng.
-
Cùng lúc đó, Chu Nghiên còn đang ở trường quay.
Trịnh Nguyên chờ ở một bên, đứng tám chuyện với nhân viên công tác.
Bỗng dưng, di động anh rung lên.
Trịnh Nguyên mở ra, nhìn thấy nội dung bên trong, mắt trợn to.
Wechat của anh nhận được tin nhắn lời ít ý nhiều của Hứa Tri Ý.
Cô Hứa: “Trịnh Nguyên, gửi định vị chỗ Chu Nghiên quay phim cho tôi.”
Cô Hứa: “Đừng cho anh ấy biết.”
“Anh Nguyên, sao tự nhiên lại đứng lên thế?”
Nhân viên công tác vừa nói chuyện vừa ăn kẹo nhìn anh đầy nghi ngờ.
Trịnh Nguyên như vừa được kích hoạt hệ thống báo động, ho khan một tiếng nói: “Không có gì, tôi đi WC một lát.”
Trên đường đến toilet Trịnh Nguyên gửi định vị cho Hứa Tri Ý, thuận tiện hỏi: “Cô Hứa, cô sắp đến nơi chưa?”
Cô Hứa: “Cũng sắp rồi, chắc khoảng 30 phút nữa là tới, Chu Nghiên hôm nay phải quay đến mấy giờ mới xong?”
Trịnh Nguyên: “Nếu thuận lợi thì hơn nửa tiếng nữa là kết thúc.”
Hứa Tri Ý: “Ok, khi nào tới tôi gọi.”
Nửa giờ sau, Hứa Tri Ý đứng ở bãi đỗ xe.
Lúc cô đến, Trịnh Nguyên đã đứng đợi sẵn ở đó.
“Cô Hứa”
Trịnh Nguyên cảm giác được tiếng chuông báo động ù ù trong tai, cố nén giọng thấp xuống, hỏi: “Cô muốn vào trong xem một chút không?”
Hứa Tri Ý nhìn anh, nghĩ nghĩ hỏi: “Có nhiều người lắm không?”
Trịnh Nguyên: “Có chút.”
Hứa Tri Ý nở nụ cười: “Vậy thôi không đi đâu.”
Cô nói: “Tôi sẽ đợi Chu Nghiên ở đây.”
Trịnh Nguyên nhìn dáng vẻ cô có vẻ mệt mỏi, nghĩ ngợi, nói: “Vậy cô vào xe của chúng tôi đi, xe của cô tôi sẽ cho người khác chạy về sau.”
Hứa Tri Ý cũng không từ chối.
Hai mươi phút sau, Chu Nghiên hoàn tất các cảnh quay.
Thay quần áo xong, Chu Nghiên cũng có chút mệt mỏi.
Anh nhận lấy di động từ Trịnh Nguyên, liếc mắt một cái, anh đoán Hứa Tri Ý chắc đã ngủ rồi.
Chu Nghiên nhướn mày, từ chối lời mời ăn khuya của đồng nghiệp, thản nhiên nói: “Lần sau đi.”
Các Diễn viên cùng đoàn cũng không miễn cưỡng, biết Chu Nghiên không hay tham gia các hoạt động cùng mọi người.
“Anh.”
Đi đến bãi giữ xe, Trịnh Nguyên gọi anh lại
Chu Nghiên đang soạn tin nhắn gửi Hứa Tri Ý, nghe cậu ta gọi thì đáp: “Nói.”
Trịnh Nguyên chỉ chỉ: “Em sẽ không quay về khách sạn với anh.”
Cậu ta nói: “Em có hẹn đi ăn khuya với nhân viên trong đoàn rồi.”
Chu Nghiên vuốt cằm: “Đi đi.”
Cửa xe tự động mở ra, Chu Nghiên một chân mới vừa mới bước vào xe, bỗng nhiên phát hiện có gì đó không đúng.
Anh rời mắt khỏi điện thoại, nhìn vào trong xe.
Đèn ở bãi xe không được sáng lắm, ánh sáng mỏng manh từ cửa sổ xe chiếu vào, phác thảo rõ ràng gương mặt của người bên trong.
Chu Nghiên nhìn hình ảnh lay động phản chiếu trong đôi mắt.
Đôi mắt anh như ngọn lửa chiếu thẳng vào cô.
Ánh mắt anh quá nóng bỏng, khiến Hứa Trí Ý nhất thời không biết nói gì.
Im lặng một lát, Hứa Trí Ý lên tiếng: “Thầy Chu, còn không mau lên xe?”
Chu Nghiên tắt khung chat với cô đi, ngồi vào xe.
Tài xế hỏi một câu rồi im lặng nổ máy đưa cả hai về khách sạn.
Không hiểu sao bầu không khí trong xe có chút kì lạ, yên tĩnh không tiếng động, chỉ còn tiếng hít thở của ba người.
Hứa Trí Ý không dám chắc mình đột ngột chạy đến đây có mang phiền phức đến cho Chu Nghiên hay không.
Cô lén nhìn sang bên cạnh, bị Chu Nghiên bắt gặp.
Hai người nhìn nhau.
Hứa Trí Ý sờ chóp mũi, chột dạ nói: “Sao anh không nói gì?”
Chu Nghiên không hé răng.
Hứa Trí Ý nâng tay chọc chọc cánh tay anh:“Thầy Chu ơi.”
Chu Nghiên nhanh tay lẹ mắt nắm lấy ngón tay cô, cúi người hướng tới gần cô, giọng khàn khàn nói: “Đừng trêu chọc anh”
“......?”
Từ địa điểm quay về tới khách sạn không xa lắm.
Hơn hai mươi phút sau, xe đã dừng ở bãi đỗ xe của khách sạn.
Thời điểm này khách sạn đã khôi phục sự yên lặng, mọi người đều đã nghỉ ngơi.
Hứa Trí Ý đi theo Chu Nghiên vào thang máy, đi qua hành lang dài, nhìn anh lấy thẻ phòng ra mở cửa.
Trong nháy mắt cửa vừa mở ra, mí mắt Hứa Trí Ý không khống chế được mà giật giật.
Bỗng dưng, người đàn ông đứng phía trước cô xoay người lại.
Trong phòng chỉ bật một bóng đèn, Hứa Trí Ý còn chưa kịp nhìn kỹ, tầm mắt đã tối sầm.
Chu Nghiên nâng tháo khẩu trang và mũ của cô ra, đè cô phía sau cánh cửa, nắm cằm của cô rồi hôn xuống, chặn lại toàn bộ lời cô chưa kịp nói.
- -------------------
Đôi lời của tác giả:
Cô Hứa: Em còn muốn nói.
Thầy Chu: đừng nói nữa.
Cô Hứa:?
- ----------------------------------------------------------------------------