Nhập Vai Vào Vở Kịch

Chương 3: Chương 3: Là chị cắn hả?




Là chị cắn hả?

“Tri Ý”

Đưa thẻ phòng xong, Hứa Tri Ý bước ra ngoài, còn chưa đi đến cửa ra vào đã nghe thấy có người gọi tên mình.

Cô nghiêng đầu:“Thầy Biên”

Là Biên Lỗi, nam diễn viên từng hợp tác với cô trước đây, cũng là người mà trước đó cư dân mạng cho rằng trò chuyện rất vui vẻ với cô.

Biên Lỗi một thân tây trang màu đen, gương mặt đoan chính, ở giới giải trí nhiều tuấn nam mỹ nữ thì không tính là đẹp nhưng lại có nét đặc biệt riêng.

Hắn nhìn Tri Ý cười nói:“Hôm nay không trở lại đoàn phim à?”

Hứa Tri Ý gật đầu:“Sáng mai mới về”

Biên Lỗi gật đầu, nhẹ giọng hỏi:“Vậy cùng đi ăn khuya nhé?”

Hứa Trí Ý cười:“Lần sau đi thầy Biên.”

Cô chớp mắt, hóm hỉnh nói: “Tối nay em đã kiếm đủ hotsearch rồi, phải để dành cho lần sau nữa chứ“.

Biên lỗi sửng sốt, hiểu ra ý đồ trêu chọc mình của cô.

Hắn mỉm cười, không hề miễn cưỡng, “Được rồi, vậy lần tới không được từ chối anh đâu đấy.”

Hứa Tri Ý:“Ok anh.”

Nói chuyện với Biên Lỗi mất một lúc, Hứa Tri Ý lên xe rời khỏi hiện trường, điện thoại hiện lên mấy tin nhắn chưa đọc.

Cô mở ra xem, trừ tin nhắn chuyển khoản mà Thịnh Đàn gửi đến để an ủi cô không trúng giải, còn lại đều là của người đàn ông bị cô nhét thẻ phòng.

Chu Nghiên: “Ba phút.”

Chu Nghiên: “Ba lần.”

Chu Nghiên: “Trời mưa nên đường rất trơn trượt, em bảo tài xế lái xe từ từ thôi.”

Sau khi đọc xong, Hứa Tri Ý lạnh lùng trả lời anh bằng một dấu chấm hỏi.

Chu Nghiên: “Đã qua ba phút rồi. Ba lần nha.”

Hứa Tri Ý nhíu mày, thoát khỏi giao diện wechat rồi mở weibo lên.

Trên weibo, fan của Chu Nghiên và fan của một nữ diễn viên cùng đoạt giải khác đang chơi GiveAway.

Mà cô không ngoài dự đoán lại bị đem ra công kích, trào phúng.

Nhìn những bình luận của cư dân mạng, Hứa Tri Ý thở dài.

“Hoan Hoan“.

Nghe giọng điệu của cô, lông mày Bồ Hoan dựng ngược lên, linh cảm có điều chẳng lành.

“Sao vậy chị?”

Hứa Tri Ý quay qua nhìn cô, dáng vẻ đáng thương:“Chị lại bị mắng rồi.”

Bồ Hoan:“........”

Cô suy nghĩ một chút liền an ủi: “Chị đừng buồn, không phải chúng ta đã quen lâu rồi sao?”

Cô rầu rĩ không vui nói: “Chị không quen được, chị rất không vui.”

Bồ Hoan trầm mặc, lo lắng hỏi:“Vậy phải làm sao thì chị mới hết buồn?”

Hứa Tri Ý sáng mắt lên, mở app đặt đồ ăn ra cho Bồ Hoan xem:“Chị muốn ăn đồ nướng của nhà hàng này.”

Bồ Hoan:“.......”

Cô chỉ muốn được an ủi bằng cách này.

Thành thật mà nói, Bồ Hoan thực sự cảm thấy rằng Hứa Tri Ý là một trong những nữ nghệ sĩ thảm nhất trong giới.

Cô rất thích ăn nhưng ngặt nỗi cô có thể chất dễ béo, lại còn béo ở mặt trước. Cô chỉ hơi ăn nhiều một chút thôi, lên hai ba cân cũng bị paparazzi chụp lại cho đám cư dân mạng chế nhạo, như thế là cô béo lên hai ba chục cân vậy.

Mỗi lần như vậy Bồ Hoan đều cảm thấy Hứa Tri Ý rất oan uổng.

Vì thể chất đặc biệt đó, Bồ Hoan được người đại diện của Hứa Tri Ý đặc biệt căn dặn phải theo dõi chế độ ăn uống của Hứa Tri Ý, không được để cô ăn nhiều.

Nhưng hôm nay Bồ Hoan lại có chút không nỡ.

“Chị muốn ăn món gì?”

Cô nàng mở điện thoại ra, lướt menu nhà hàng:“Chị không được ăn nhiều đâu, bị chị Thiến phát hiện ra là chúng ta xong đời luôn đó.”

Chị Thiến là người đại diện của Hứa Tri Ý.

Hứa Tri Ý làm ngơ lời dặn của cô ấy, bắt đầu gọi món.

“Bơ phô mai, thịt bò, sườn nướng, rau baby” Cô đọc một loạt tên món ăn cuối cùng chốt hạ:“Thêm thận nướng nữa nha“.

Bồ Hoàn bị câu cuối của cô làm cho nghẹn họng:“Chị!!”

Cô nàng không nhịn được nữa la lên.

Hứa Tri Ý “Ồ” một tiếng thản nhiên khoát tay:“Món thận đó là cho Chu Nghiên không phải chị ăn.”

Chu Nghiên, người vẫn đang ở lễ trao giải, không biết rằng bữa tối của mình đã được an bài như thế đó.

Anh vừa đoạt giải nên không thể về ngay được..

Sau khi dàn xếp với đạo diễn và ban tổ chức, Chu Nghiên lấy cớ sáng sớm mai phải đến đoàn phim nên từ chối mấy lời mời đi ăn.

Lúc anh rời đi cũng đã hơi khuya rồi.

Từ địa điểm tổ chức sự kiện đến khách sạn của Hứa Tri Ý không xa cũng không gần.

Nó nằm ở trung tâm thành phố, là một khách sạn tư nhân cao cấp giá từ vài nghìn đến vài trăm nghìn một đêm.

Chu Nghiên quẹt thẻ vào phòng thì thấy Hứa Tri Ý đang nằm trên ghế sô pha quay lưng về phía cửa.

Trên người cô vẫn mặc chiếc váy trong sự kiện hôm nay, để lộ phần xương bướm*. Do tư thế nằm nên váy bị vén lên lộ ra phần đùi, nửa hở nửa che, cực kỳ quyến rũ.

Mặc dù thể trạng Hứa Tri Ý dễ tăng cân nhưng lúc bình thường cô kiểm soát cân nặng rất tốt, gầy mà không lép, chỗ nào nên có thịt thì vô cùng đầy đặn.

Nghe thấy tiếng động Hứa Tri Ý cũng không quay lại nhìn.

Cô biết thừa ai vừa vào.

Khách sạn mà Thịnh Đàn đặt có tính bảo mật rất cao, không có thẻ phòng thì lên tầng còn không thể chứ đừng nói vào phòng.

Cô đang xem hot search, fan only và fan CP vẫn đang tranh cãi kịch liệt.

Tấm ảnh của cô với Chu Nghiên được fan CP đặt làm ảnh nền siêu thoại, đây là phúc lợi mà bọn họ chờ đợi hai năm trời mới có nên không dễ gì bỏ qua.

Đột nhiên phía sau có một hơi thở mát lạnh tiến lại gần.

Hứa Tri Ý không hiểu sao lại cảm thấy hơi lạnh, cô nhíu mày ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình.

Ánh mắt của cả hai chạm nhau, rung động, quấn quýt, tình cảm trong mắt họ dành cho đối phương còn sâu đậm hơn cả bức ảnh ở thảm đỏ.

Hứa Tri Ý nhìn anh ở cự li gần, cô phát hiện sau một thời gian không gặp, anh lại đẹp trai hơn rồi.

Cô nhìn anh chăm chú, đang định mở miệng nói chuyện thì cổ tay bỗng nhiên bị anh nắm lấy.

Còn chưa kịp phản ứng lại, Hứa Tri Ý đã bị anh bế lên khỏi sô pha rồi đặt lên đùi anh.

“Em...”

Vừa mới nói ra một chữ đã bị Chu Nghiên đã chặn môi cô lại.

Ngón tay nóng rực, anh đẩy gáy cô, buộc cô phải ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của anh.

Hơi thở của người đàn ông thâm nhập, khiến cô không thể né tránh.

Hứa Tri Ý đã quá quen thuộc với nụ hôn của anh, tay cô vô ý thức vòng qua cổ anh, cô chủ động há miệng để anh hôn sâu hơn.

Trong phòng yên tĩnh không tiếng động.

Chỉ còn tiếng chậc chậc của nụ hôn lâu ngày không gặp và tiếng thở dốc của hai người.

Vài giây sau.

Chu Nghiên lùi về phía sau một chút, nhìn chằm chằm lông mi rũ xuống của cô, khàn khàn giọng nói: “Vừa rồi em xem cái gì vậy?”

Hứa Tri Ý:“Em xem weibo, fan của anh lại mắng em cọ nhiệt anh.”

Chu Nghiên: “......”

Lẽ ra không nên hỏi.

Hứa Tri Ý nhìn anh giả vờ tức giận hỏi: “Fan của anh đã ném đá em cả đêm rồi, anh không định thay fan của mình đền bù cho em sao?”

Chu Nghiên thoáng ngưng lại, nhỏ giọng hỏi: “Vậy anh phải làm gì để chuộc tội với em đây?”

Hứa Tri Ý đảo mắt, chọc chọc vào hầu kết của anh, ủ rũ nói: “Em muốn.”

Chu Nghiên trầm giọng cười, đặt tay lên eo cô, cúi đầu cọ cọ chóp mũi cô, mở miệng chạm vào môi cô, thấp giọng nói: “Như này được không?”

“......”

Hứa Tri Ý liếc anh, hừ nhẹ nói: “Không được.”

Chu Nghiên và cô nhìn nhau một lúc, con ngươi anh thâm thúy: “Anh biết rồi.”

Hứa Tri Ý: “?”

Anh biết cái gì?

Cô đang định hỏi, Chu Nghiên liền trực tiếp ôm lấy cô.

“Eh eh eh!” Nhận ra anh định làm gì, Hứa Tri Ý vội vàng ngăn cản anh:“Hoan Hoan sắp mang đồ ăn tới cho em đó.”

Vừa nói xong thì tiếng chuông cửa vang lên.

Chu Nghiên nhìn cô:“Em vẫn chưa ăn tối à?”

“Em phải mặc lễ phục mà“.

Chu Nghiên hiểu ra, đặt người lên sô pha, đứng dậy đi về phía cửa.

Bồ Hoan thấy người ra lấy thức ăn là Chu Nghiên thì nhắc anh:“Anh Nghiên, sáng mai 10 giờ chị ấy phải ra sân bay ạ“.

Chu Nghiên:“Ừ“.

Cánh cửa đóng lại, Hứa Tri Ý lập tức lấy đồ đi.

Cô lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng có đồ ăn rồi không thì em chết đói mất.”

Chu Nghiên nhìn cô như vậy, xoa xoa lông mày rồi tiến đến.

Anh cầm lấy túi đồ trên tay Hứa Tri Ý rồi bày đồ ăn ra cho cô.

Trong nháy mắt mùi thịt nướng tràn ngập khắp phòng.

Chu Nghiên cũng chưa ăn tối, thấy Hứa Tri Ý ăn như hổ đói, nói: “Ăn chậm thôi, không có ai giành với em đâu.”

Hứa Tri Ý phớt lờ anh.

Thấy Chu Nghiiên vươn tay định gắp một miếng thịt nướng, Hứa Tri Ý nhanh chóng dùng tầm mắt đẩy một phần về phía anh.

“Anh ăn cái này đi, em đặc biệt chọn cho anh đó.”

Chu Nghiên nhìn một hồi, híp mắt hỏi, “Đây là cái gì?”

Hứa Trí Ý nhai đồ ăn trong miệng, không hề lúng túng nói:“Thận nướng đó anh“.

“......”

Bầu không khí trong phòng dường như ngưng đọng trong vài giây.

Chu Nghiên cong ngón tay gõ gõ lên mặt bàn: “Thận nướng?”

Hứa Trí Ý: “Vâng.”

Chu Nghiên nhướng mày đỉnh, lười biếng dựa vào lưng ghế, nhìn cô từ trên xuống dưới, khẽ nói: “Anh hỏi em--”

Hứa Trí Ý: “Sao ạ?”

Chu Nghiên chậm rãi nói: “Anh khiến em cảm thấy anh cần phải ăn thận nướng khi nào cơ?”

Nhìn ánh mắt nặng nề của Chu Nghiên, Hứa Trí Ý mới bắt đầu nhận ra có chút bối rối.

Cô im lặng một lúc, mơ hồ nói: “Em muốn thí nghiệm một chút.”

“Hửm?” Chu Nghiên nhướng mày.

Hứa Trí Ý lí nhí nói: “Xem thận nướng có thực sự hiệu quả không.”

Một giờ sau, Hứa Trí Ý hối hận.

Cô không nên đùa với lửa.

Váy dạ hội màu tím và quần tây đen nằm dưới giường, tạo nên sự tương phản rõ rệt.

Đèn chùm pha lê trên trần nhà tựa như đang lay động, lay đến làm cho người ta lóa mắt.

nhắm mắt lại, cảm giác được hơi thở của người đàn ông phả vào cổ mình, cảm giác tê dại, ngứa ngáy.

Cô vô thức muốn trốn, nhưng lại bị anh kéo lại ôm vào lòng.

Không biết qua bao lâu.

Lúc Hứa Trí Ý tưởng như đã kết thúc, nụ hôn của người đàn ông lại tiếp tục rơi xuống, từ trán, xuống má, khóe môi, cằm... môi lưỡi của hai người lại quấn lấy nhau.

Cô cảm nhận được những nụ hôn của Chu Nghiên trên người cô mỗi lúc một nhiều.

Ngay lúc Hứa Tri Ý đang muốn mặc cho anh muốn làm gì thì làm, đột nhiên nhận ra gì đó, cô mở mắt ra, bùng nổ sự xấu hổ “Chu--”

Cô muốn ngăn anh lại.

Vừa mở mắt ra, cô đã rơi vào đôi mắt đen láy của Chu Nghiên.

Cô đỏ mặt, “Đừng mà.”

“Hả?” Chu Nhan trầm giọng nói, “Đừng gì cơ?”

Anh cúi người, giọng nói khàn khàn nói: “Không phải em nói muốn anh đền bù sao.”

“......”

Sự đèn bù của Chu Nghiên không phải là điều mà Hứa Tri Ý có thể chịu đựng được.

Chuộc lỗi kết thúc, cô nằm cuộn mình lại một góc giường, chóp mũi đỏ ửng, trông như vừa được vớt lên khỏi mặt nước vậy.

Chu Nghiên nhìn bộ dạng đó của cô, hầu kết trượt lên trượt xuống, mắt tối sầm lại.

Anh tới gần, một lần nữa kéo người cô vào ngực, thấp giọng nói: “Anh Ôm em đi tắm nhé?”

Sau khi tắm xong, Hứa Tri Ý cuộn mình vào chăn bông.

Cô thề rằng không bao giờ để Chu Nghiên ăn món thận nướng nữa.

Thề luôn.

Chu Nghiên nhìn bộ dạng đáng thương của cô, có chút khó hiểu: “Gần đây em không tập thể dục sao?”

Lẽ ra anh không nền mạnh bạo như vậy.

Nghe anh nói như thế, Hứa Tri Ý không thể nhịn được nữa, dùng chút sức lực còn sót lại đạp anh một cước. Đây là lời mà con người có thể nói sao?

Chu Nghiên nặng nề cười, lại túm người cô ôm vào ngực, cúi đầu hôn mặt cô, nghiêm túct nói: “Anh xin lỗi.”

Hứa Tri Ý ngạc nhiên, khó hiểu nhìn anh: “Tại sao?”

Chu Nghiên cười mà không nói.

Hứa Tri Ý hiểu ra anh đang cảm thấy có lỗi với cô vì fan của anh.

Cô sửng sốt một chút, mới lầu bầu nói: “Không liên quan đến anh. Muốn xin lỗi cũng là em xin lỗi anh.”

Fan của cô cũng mắng Chu Nghiên.

Họ là nghệ sĩ, fan hâm mộ cũng có lập trường riêng của mình, không ai có thể kiểm soát được hành vi của họ.

Im lặng một hồi.

Hứa Tri Ý hỏi anh:“Anh không đăng weibo hả?”

Chu Nghiên ngẩn ra, “Weibo gì?”

“Anh đoạt giải thì phải đăng Weibo chứ?”Hứa Tri Ý liếc anh một cái.

Chu Nghiên ồ một tiếng: “Anh quên mất.”

Lo sốt ruột đến tìm cô nên không nhớ tới chuyện này.

Hứa Tri Ý cạn lời.

Cô thúc giục Chu Nghiên đăng Weibo rồi cũng cầm điện thoại di động lên đăng nhập weibo like bài cho anh.

Fan của Chu Nghiên lúc này đang chờ dài cổ từ lúc anh nhận giải.

Đợi mấy tiếng liền cũng không thấy anh cập nhật trạng thái gì cả.

Chu Nghiên không thích đăng Weibo, mọi người đều biết. Chỉ là fan hâm mộ cảm thấy anh nên đăng gì đó vào ngày trọng đại này.

Ngay cả những người chuyên làm cú đêm cũng không trụ nổi nữa, nản lòng thoái chí chuẩn bị đi ngủ thì Chu Nghiên mới bắt đầu đăng trạng thái.

Một phút sau.

Chu Nghiên đăng một bức ảnh cùng chiếc cúp lên Weibo.

[Chu Nghiênv: Cảm ơn mọi người. “Ảnh”]

Ngắn gọn và súc tích, đậm chất Chu Nghiên.

Hứa Tri Ý like cho anh một cái, nhìn fan của Chu Nghiên đổ xô kéo đến, bình luận gửi lời chúc mừng anh.

Chu Nghiên đăng Weibo xong, đặt điện thoại xuống, nhưng Hứa Tri Ý vẫn còn đang mải miết xem.

Anh dán lại bên cạnh cô nhìn nhìn, nhỏ giọng hỏi: “Em không buồn ngủ sao?”

Hứa Tri Ý lắc đầu:“Em không.”

Cô nhìn anh:“Mấy giờ anh bay?”

Chu Nghiên: “Sáu giờ.”

Hứa Tri Ý hơi khựng lại, tắt màn hình điện thoại:“Vậy mình ngủ thôi.”

Chu Nghiên nở nụ cười, “Em không thấy buồn ngủ thì anh cũng không ngủ.”

Hứa Tri Ý kéo chăn bông, ngáp một cái nói: “Cũng có chút.”

Cơ thể mệt mỏi, nhưng cô không thấy buồn ngủ lắm.

Hứa Tri Ý vốn là một con cú đêm, khi không đi làm thì luôn thức đến hai ba giờ sáng mới ngủ.

Bây giờ vẫn chưa tới ba giờ, cô vẫn còn có thể thức.

Chu Nghiên nhìn cô chằm chằm một lúc, mới nói: “Em có muốn...”

Anh nói còn chưa nói xong đã bị Hứa Tri Ý ngắt lời, cô mở mắt ra nhìn anh, thản nhiên hỏi: “Muốn là muốn cái gì?”

Chu Nghiên dừng lại, nghĩ đến tính cách của cô, và thu lại những gì đã đến trên môi.

Anh đổi câu hỏi, “Em muốn uống nước không.”

Hứa Tri Ý quan sát biểu cảm của anh rồi thuận theo lời anh:“Vâng.”

Sợ ngày hôm sau mặt bị sứng nên Hứa Tri Ý chỉ nhấp môi một chút, Chu Nghiên uống nốt phần còn lại.

Uống nước xong, Hứa Tri Ý giục anh đi ngủ.

Khách sạn này cách sân bay cũng không quá gần, sáu giờ lên máy bay, Chu Nghiên sẽ dậy đi lúc 4 giờ 30 phút, vậy nên anh không có nhiều thời gian để ngủ.

-

Sáng hôm sau, Hứa Tri Ý thức dậy Chu Nghiên đã không còn ở trong phòng.

Cô mở to mắt nhìn trần nhà, cố gắng giảm bớt cảm giác đau nhức trong người.

Một lúc sau, Hứa Tri Ý cầm điện thoại trên đầu giường mở ra.

Vẫn còn sớm, chưa đến tám giờ.

Cô nhấp vào WeChat thấy Chu Nghiên ra khỏi cửa lúc 5:50, nhắn rằng anh đã lên máy bay.

Hứa Tri Ý nhìn tin nhắn một lúc, lại âm thầm leo lên Weibo.

Một đêm trôi qua.

Các fan vẫn không ngừng tranh cãi.

Fan của Chu Nghiên rất hăng máu, fan only của Hứa Tri Ý và fan CP bị tấn công đàn áp đến mức tự kỷ.

Tài nguyên của Hứa Tri Ý trong những năm gần đây thực sự rất yếu, nếu không nhờ hai bộ phim đó cùng với khí chất và khí chất độc đáo của cô thì cô đã sớm rớt khỏi tuyến ba rồi.

Thậm chí có người còn dự đoán cô có thể hưởng nhiệt từ Chu Nghiên bao lâu nữa, đến khi nào thì fan CP mới chịu bỏ qua thôi không chèo thuyền hai người họ, bọn họ thật sự không có khả năng.

Đọc đến đây, nếu Hứa Tri Ý chưa tỉnh ngủ, cô thật sự muốn nói với bọn họ.

Không cần phải giải tán.

Họ đã ở bên nhau, những gì bạn mong đợi đều là sự thật.

Tất nhiên, cô chỉ nghĩ trong đầu thôi.

Khi mới bắt đầu yêu đương với Chu Nghiên, cô không công khai, bây giờ địa vị của hai người chênh lệch ngày càng lớn, càng không thể công khai nữa.

Cho dù Chu Nghiên chủ động đề cập tới, Hứa Tri Ý cũng sẽ không đồng ý.

Cô là người kiên trì hơn bất cứ ai trong chuyện này.

Hứa Tri Ý đang miên man suy nghĩ, Bồ Hoan từ ngoài cửa bước vào kêu lên: “Chị ơi! Chị đã xemhot search chưa?”

“gì?”

Giao diện điện thoại của Hứa Tri Ý vẫn đang lướt ở chỗ fan cp của cô.

Bồ Hoan đưa điện thoại cho cô nói:“Vết này trên cổ anh Nghiên là chị cắn à?”

Hứa Tri Ý nhìn chăm chú, trên cổ Chu Nghiên có một vết đỏ.

Cô cau mày nhớ lại, đêm qua cô có cắn chỗ đó không?

Cô nhớ rõ nàng tối hôm qua chỗ cô cắn, mặc áo sơmi là có thể che được hết.

Nhìn tai Hứa Tri Ý càng ngày càng hồng, Bồ Hoan đã hiểu.

Cô nhỏ giọng: “Chị, ảnh chụp của anh Nghiên ở sân bay vừa tung ra, fan cp vui đến điên luôn rồi.”

“Sao lại vui?”

“Vui vì anh Nghiên không xem fan là người ngoài, vui vì chuyện hai người tối hôm qua đã lăn đến lên trên giường, dấu vết kia là do chị để lại.” Bồ Hoan đọc một mạch hết những bình luận của fan cp.

Hứa Tri Ý: “......”

Cô xốc chăn lên bước xuống giường, dở khóc dở cười nói: “Em bảo bọn họ đừng có suy nghĩ quá lên.”

Bồ Hoan:“Em không dám.”

Cô sợ bị fan Chu Nghiên tấn công.

Hứa Tri Ý mỉm cười, “Vậy fan Chu Nghiên phản ứng thế nào?”

“Fan anh Nghiên nói anh ấy chỉ bị muỗi đốt thôi, fan cp đừng có mơ mộng nữa, bớt tưởng tượng lại đi“.

Hứa Tri Ý gật đầu, đúng phong cách của fan Chu Nghiên.

Cô cầm điện thoại của Bồ Hoan mở hotsearch ra xem, #Chu Nghiên ở sân bay# hashtag này quả nhiên đứng thứ nhất.

Cô nhìn chằm chằm ảnh của fansite chụp một lát, đang định trả điện thoại lại cho Bồ Hoan thì vô tình ấn mở bình luận.

Top bình luận đứng đầu là của fan cp ăn mừng.

Thứ hai là fan của Chu Nghiên đang tạt gáo nước lạnh vào fan CP, nói Chu Nghiên vừa đoạt giải, thế nên Hứa Tri Ý, nữ diễn viên hai năm qua không một giải thưởng đừng có đụng vào, còn nói cô bây giờ ngay cả cơ hội được đọc bài phát biểu cảm nghĩ lúc nhận giải cũng không có.

Bình luận thật sự rất quá đáng.

Hứa Tri Ý chính mình đọc được, trong lòng có chút chua xót.

Bồ Hoan nhìn cô như vậy, định an ủi hai câu, lại không biết nên an ủi thế nào.

Nàng mở miệng:“Chị“.

“Hả?”

Hứa Tri Ý trả điện thoại lại cho cô:“Chị đi rửa mặt.”

Bồ Hoan đáp một tiếng, cúi xuống sửa soạn hành lý, cô kinh ngạc hỏi:“Chị ơi, cái gì đây ạ?”

Hứa Tri Ý ngước mắt lên, phát hiện trên bàn trang điểm trong phòng khách có thêm một chiếc túi lớn.

Cô bước tới nhìn, đó là một chiếc váy cao cấp mà cô rất thích.

Hứa Tri Ý nhướng mày, lấy di động ra gửi tin nhắn cho Chu Nghiên.

Hứa Tri Ý:“Sao anh lại mua váy cho em?”

Khi Chu Nghiên xuống máy bay, anh nhận được tin nhắn của cô trước khi anh định báo với cô anh hạ cánh an toàn.

Anh cụp mi trả lời: “Tối qua lỡ xé mất váy của em rồi, anh đền lại cho em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.