Không xong!
Chỉ vài bước, thân hình Yêu Thư sinh liền vụt đuổi tới vách đá, nhưng giờ sao còn kéo lại hai người được nữa? Chỉ thấy hai bóng người nhanh như bay rớt xuống, biến mất trong tầm mắt.
Vách núi dốc như đao tước, chừng trăm trượng, nhật mộ tối tăm, vực sâu thăm thẳm giống như mãnh thú há cái miệng máu, trừ núi đá lởm chởm ra, ngay cả sơn tùng, dây leo đều không thấy nhiều. Ngã xuống vách núi, đừng nói giữ được mạng, sợ là thi thể cũng thành thịt nát.
So sánh đi thì “Vận khí” Nhiêm bà lại tốt hơn nhiều, có thể là xác chết sức nặng không đủ, chỉ men theo mép vực bị sụp trượt xuống vài thước, không thật sự rớt xuống. Nhưng vớt được thi thể mụ thì ích gì?
Lâu chủ dặn dò là “Giữ lại mạng kẻ áo đen”, bây giờ chẳng lẽ hắn đi biến ra một tên y như Diêu Lãng sao?
Oán hận nhìn xác chết tàn tạ của Nhiêm bà, Thư sinh thầm mắng một câu, lão tú bà này làm hỏng nhiệm vụ của mình, còn muốn hại hắn bị tội, đúng là chết không đáng tiếc!
Sau lưng truyền đến tiếng rên rỉ đau đớn, cương xoa trong tay Liêu Nhân Hùng loảng xoảng rơi xuống đất, không thể tin nhìn xác Nhiêm bà vất vơ ở vách núi, gào lên:
– Xú bà nương này chết rồi, ai chữa cho ta! Thối cẩu! Thư Sinh! Mau mau cứu ta!
Sau khi trúng độc nặng, lại liều chết đánh nhau thật lâu, mãng hán thân mang kịch độc hiện đã vào máu tận xương, sao còn có thể nhẫn được, như quỷ khóc sói tru la lên.
Yêu Thư sinh trong lòng lo lắng, nhưng không dám lấy luôn mạng Liêu lão Tam, đã mất Hạc Ông, còn tiêu luôn vô liêm sỉ trước mắt này, sợ là không thể ăn nói với lâu chủ.
Phiền lòng giật ống tay áo, hắn quát:
– Còn không mau tĩnh tọa điều tức, kiềm chế độc tính! Dù Nhiêm bà chết, Thiên Quyền cũng không phải chỉ có xuẩn phụ đó, đợi chúng ta trở về lâu tự nhiên có người chữa cho ngươi.
Nói, hắn thò tay lấy ra một dược hoàn từ tay áo, ném cho Nhân Hùng:
– Đây là tị độc dược vừa rồi Nhiêm bà cho ta, phỏng chừng cũng có chút tác dụng.
Màu đỏ dược hoàn bay tới, Liêu lão Tam vội vàng đón vào tay, nuốt ực vào, cũng bất chấp mùi tanh hôi khó ngửi khoanh chân liền bắt đầu vận công trị độc.
Bên này thật vất vả an tĩnh lại, Yêu Thư sinh thở dài một hơi, cái gọi là người tính không bằng trời tính, nay chỉ còn cách mau chóng bẩm báo với lâu chủ chuyện vừa xảy ra ở đây.
Tuy không thể giữ lại tù binh, nhưng cũng coi như đã lấy mạng tên đó, không biết lâu chủ có thể khoan hồng cho hắn cơ hội lập công chuộc tội không…
Trong lòng thấp thỏm bất an, Yêu Thư sinh lại thở dài, vung tay áo hạ sơn.
Gió mạnh ở bên tai gào thét, theo thế rơi xuống, sức gió càng mạnh, giống như rơi vào miệng ác giao đang rống giận.
Vạt áo màu đen bay phấp phới như con chim khổng lồ giương đôi cánh, chóp mũi trừ mùi máu tươi đậm sệt, không còn ngửi thấy gì nữa. Nghiêm Mạc không lòng dạ nào chú ý thứ khác, sờ bên hông Thẩm Nhạn, cầm Quỷ Trảo thủ vào tay.
Khi rớt vực chịu ngoại lực, lúc này bọn họ cách vách đá vài trượng, muốn mượn lực từ dây leo, nham thạch sợ là vô vọng. Đã thế vách đá cằn cỗi, ngay cả một cái cây cũng không có, không thể hoãn thế rơi.
Vận tốc rơi xuống mạnh ra sao, nếu là dĩ dật đãi lao*, chỉ sợ chết không chỗ chôn. Nghiêm Mạc đương nhiên sẽ không khoanh tay chịu chết, thân thể ở không trung nhẹ nhàng xoay, cốt liên trong tay liền tung ra ngoài.
*dùng khỏe ứng mệt.
Lúc này mặt trời đã tây tà, sơn cốc dốc đứng, ngay cả chút tia tà dương ít ỏi đều bị núi xa chắn cả. Không chút tin tức, muốn thấy rõ sự vật bên người đều hết sức khó khăn, cho nên cốt liên chỉ ném đi, nhưng không tóm được bất cứ thứ gì.
Dựa vào chuỗi đốm lửa Ô Kim Câu trảo tóe ra trên vách đá, nhờ chút ánh sáng nhỏ nhoi ấy, Nghiêm Mạc nhìn thấy rõ cảnh dưới thân, tay thu lại rồi vung đi, câu trảo liền móc vào một khối vách đá khác.
Lực rơi xuống há chỉ ngàn cân, cốt liên chỉ là sắt thường đúc thành, hoàn toàn không giữ nổi thân hình hai người, Nghiêm Mạc không nghĩ dựa vào sợi xích này, chỉ nghe “Crắc” một tiếng giòn vang, xích vỡ vụn, y như một con linh dương tháo chạy, nhẹ nhàng linh hoạt ở trên nham bích.
Lực rơi khủng bố như thế, một bước này nếu là đạp mạnh, sợ là sẽ xương đùi vỡ vụn, thần sắc Nghiêm Mạc lại không chút thay đổi, thân pháp khinh công của y gọi là Đạp Vân, trọng yếu không phải khéo léo di chuyển, mà là một hơi kình lực thẳng lên thẳng xuống.
Chỉ thấy dưới chân cước bộ liên hồi vang lên, như mưa nặng nện lá sen, thân hình y chẳng những không giảm tốc mà còn nhanh hơn vài phần, đạp lên vách đá phóng xuống.
Vực trăm trượng thoạt nhìn làm người ta sợ hãi, rơi xuống thì chẳng mấy chốc.
Không lâu sau liền chạm đáy cốc, hít một hơi thật sâu, Nghiêm Mạc vác người trong lòng ở vai, mũi chân giậm nhẹ, đột nhiên vọt lên.
Đáy vách núi có mấy cái cây thưa thớt, nơi y hạ chân là đỉnh ngọn một đại thụ trong đó, chỉ nghe một tiếng răng rắc, nhánh cây bẻ gãy, nhưng một luồng lực đàn hồi từ dưới chân truyền đến, thân hình Nghiêm Mạc thong thả, thả người rơi xuống một nhánh cây khác.
Cùng với tràng tiếng nhánh cây gãy giòn vang, lực rơi trăm trượng tầng tầng hóa giải, cuối cùng biến thành một mảnh lông rơi, nhẹ bẫng đáp xuống mặt đất. Nhưng còn chưa đứng vững, thân hình Nghiêm Mạc thoáng cái, phun ra búng máu tươi, lảo đảo mấy bước quỳ rạp xuống đất.
Vai, lưng đã bị máu tươi thấm đẫm, vách núi dựng đứng này đã vắt khô nội lực cả người y, nay chớ nói là đi, ngay cả đứng cũng không đứng vững, chút khí lực còn sót lại này, chỉ là để người trong lòng yên ổn rơi xuống đất.
Quỳ xuống đất thở hổn hển nửa ngày, Nghiêm Mạc rốt cuộc vươn ra ngón tay run rẩy, dò xét hơi thở người bên cạnh, tuy nhẹ đến không thể cảm nhận, nhưng vẫn còn một chút nóng.
Chẳng lẽ một kích cuối cùng của hắn không giết chết Nhiêm Bà?
Trong lòng có vài phỏng đoán, nhưng chẳng thể nào nghiệm chứng. Nghiêm Mạc vươn tay, dùng tay áo khá sạch sẽ của mình lau đi vết máu trên mặt đối phương, vốn y có thể lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, thậm chí xoay người mà đi, nhưng lại liều nửa cái mạng, cũng chỉ vì giữ lại cho người này một con đường sống…
Nghiêm Mạc tự nhận không phải là kẻ lương thiện, nhưng cũng không phải đá tảng cỏ cây, bằng hữu y không nhiều, ở trong thế giới xa lạ hoang đường này lại càng lẻ loi một mình.
Gặp được Thẩm Nhạn, với y mà nói là chuyện may mắn, vì bằng hữu này, y có thể cược tính mạng.
Cúi đầu thoáng nhìn người nọ, tuy bản thân bị trọng thương hôn mê bất tỉnh, thế nhưng gương mặt lãng tử vẫn bình tĩnh an dật, không giống như là sắp chết, ngược lại như rơi vào mộng đẹp.
Lệ khí trong mắt Nghiêm Mạc hơi dịu đi, vươn tay thoát bộ quần áo màu thiên thanh bị máu tươi thấm ướt, ngón tay liên điểm vài cái ở vai, trước ngực Thẩm Nhạn, vết thương ngừng chảy máu tươi.
Chỉ là máu đen loang lổ trên người, kinh mạch rối loạn vô lực, muốn một lần nữa tỉnh lại sợ là phải chờ vận số.
Ở dưới đất nghỉ tạm một lát, Nghiêm Mạc rốt cuộc đứng dậy, chống thân cây bên cạnh, chậm rãi bước sâu vào trong đáy cốc tìm kiếm.
Sắc trời đã tối, trong thành Tấn Dương vẫn là một mảnh sênh ca.
Lúc này cách thọ đản Tô lão gia còn một tháng, nhưng dẫu sao cũng là đại sự trong chốn võ lâm, những khách nhân đường xá xa xôi đã lục tục đến đều ở lại khách điếm trong thành, làm tòa đại thành vốn phồn hoa hưng thịnh này tăng thêm vài phần ồn ào náo động.
Ở trong thành lớn nhất, cũng là người giang hồ thích nhất Duyệt Lai khách điếm, một con chim màu xám vỗ cánh bay vào trong viện.
Đôi mắt như hạt đậu cảnh giác nhìn thử tình hình trong viện, con chim không phát ra một tiếng kêu, im ắng xuyên qua song lăng, đỗ ở giá bút bằng ngọc trên án ngọc, vươn ra móng vuốt đỏ tươi xinh xắn cào cào giá bút, nó không kiên nhẫn run run thân thể.
Một tiếng cười khẽ từ trước bàn truyền đến, ngọc thủ thon thon xoa lông gáy bóng loáng mềm mại của con chim, đầu ngón tay cong rồi móc, liền lấy ra một tờ giấy cuộn tròn từ trong ống trúc cột ở móng chim.
Đó là một vị mỹ nhân ăn mặc nha hoàn, dung sắc không phải rất đẹp, nhưng có dáng điệu động nhân.
Chỉ thấy nàng ta thắp sáng ngọn đèn dầu trên án, nhờ ngọn đèn cẩn thận xem, không bao lâu, đại mi hơi nhăn, mỹ nhân này cầm tờ giấy liền đi vào gian trong.
Hoàn toàn khác với thư phòng bên ngoài, trong gian phòng ngủ có ngọn nến đỏ đang cháy, đêm xuân trướng ấm, Long Tiên Hương lượn lờ. Bên trong màn che, một bàn tay to đang vỗ về chơi đùa ngang dọc băng cơ tuyết phu trên sạp, thỉnh thoảng trêu đùa ra tiếng khóc nũng nịu, biếng nhác kiều diễm vô cùng.
Mỹ nhân nọ không dám mạo muội tiến lên, đứng ở bên giường cúi đầu nói:
– Lâu chủ, Thiên Xu truyền đến tin tức.
– Hửm ? Nói nghe xem.
Giọng nam tử biếng nhác, bên trong lại mang theo lơ đãng trêu đùa, tự cùng người vành tai và tóc mai chạm vào nhau vậy.
Mỹ nhân đỏ mặt lên, thấp giọng bẩm:
– Yêu Thư sinh đưa tin Thiên Xu, nói người kia và Thẩm Nhạn cùng nhau rớt xuống vách núi, không thể lấy được thi thể. Còn Nhiêm bà và Hạc Ông cũng chết ở đấy…
– Rớt núi? – Giọng nói đột nhiên đanh lại, một bàn tay khơi hồng sa trướng trước mặt.
– Thư ở đâu, lấy đến cho ta.
Bất luận là tin tức lớn bao nhiêu, mỹ nhân chưa bao giờ thấy tôn chủ có phản ứng như thế. Trong lòng rùng mình, nàng ta nhanh chóng dâng lên tờ giấy. Nam nhân vươn tay nhận lấy, cẩn thận nhìn một lần, đột nhiên cười ha hả.
– Rớt núi, không ngờ còn có thể gặp phải loại rớt xuống núi cũ rích này! Chậc, tiểu tử Thẩm Nhạn này cũng quá c*t chó vận, sửa lại tình tiết còn có thể như vậy, không hổ là con ruột.
Lời nói thô bỉ, nghe vào tai lại không giống tức giận, rất kỳ lạ. Mỹ nhân kinh sợ cúi đầu, không dám ngắt lời.
Sau một lúc lâu, nam nhân nhẹ nhàng hừ một tiếng, ném tờ giấy cầm trong tay:
– Nói cho Yêu Thư sinh, bảo hắn ta nghĩ cách vòng xuống vách núi tiếp tục tìm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Tìm không thấy thì đừng trở lại. À, phái vài người đi thủ ngọn núi ngoài cốc Tôn Bình Thanh, đừng để ai chui vào.
Hai câu dặn dò xong, hắn thả màn che, lại nghiêng mình dựa trở lại, một tiếng thở gấp như oanh hót từ trong mành truyền đến, khe khẽ gọi tên nam nhân. Mỹ nhân thần sắc phức tạp nhìn thoáng qua xuân trướng phù dung ấy, cúi đầu lui ra ngoài.