Dưới chân Đông Nhạc Thái Sơn có một tòa đại thành danh gọi Đại Huyện.
Bắt đầu từ tổ đế, mỗi khi Thiên Tử đến tế thiên đều sẽ giá lâm bản huyện bằng loan giá, hoặc rầm rộ đàn tràng. Có thể nói náo nhiệt vô cùng.
Nhưng việc Phong Thiện* không phải vị đế vương nào cũng có hứng thú, cho nên Đại Huyện tuy rằng lịch sử lâu năm, quy mô cũng coi như rộng lớn nhưng lại không hưng vượng bằng các phủ huyện khác. Đến triều Đại Sở, bởi vì quốc quân mộ Phật, Đông Nhạc đế quân càng thêm không có hương khói. Hơn trăm năm qua đi, bốn phía Thái Sơn trừ Đại Huyện này thì tìm không ra nơi nào khác chịu cho người ở.
*chỉ vua chúa lên núi Thái Sơn cúng tế trời đất.
Nhưng lạc đà gầy cũng lớn hơn ngựa, dù sao cũng là đạo thống* truyền thừa ngàn năm, gần Đại Huyện này còn có một ngọn núi Bạch Loan, làm cái thành trì nho nhỏ này mang đến chút hơi người.
*chính thống đạo Nho, đạo chính thống.
Nói về lai lịch núi Bạch Loan kỳ thật cũng có chút phức tạp.
Chưởng môn đầu tiên nhậm chức nó – tức Viễn Du Tử – chính là đệ tử nhập thất chính tông Đông Nhạc phái Thái Sơn, nhưng Đông Nhạc phái là quốc giáo tiền triều, trong cuộc chiến thay vua đổi chúa náo đến tông môn bị hủy. Vì giữ gìn một tia hương khói bổn phái, Viễn Du Tử lập môn phái khác, lên núi Bạch Loan khai tông lập phái. Cho nên môn đồ núi Bạch Loan vẫn tự thuộc Đông Nhạc, người trong giang hồ lại không lấy Đông Nhạc phái gọi nó.
Tuy núi Bạch Loan không gọi Đông Nhạc phái, gốc gác lại đến từ đại tông ngàn năm này. Cho nên bất luận là đệ tử, bí tịch hay là tông môn bảo vật đều đủ để xưng là một trong bát đại môn tông. Trong giang hồ cũng coi như tiếng tăm lừng lẫy. Nhưng tông môn người bên ngoài chỉ có thể ở xa xem này lại gặp đại án vào một tháng trước.
Người trong giang hồ nói Tiếu Vô Thường Cam Tam Lang mò lên núi Bạch Loan, một kiếm giết ái đồ Khê Tùng Tử Thiên Môn đạo nhân rồi phóng hỏa thiêu đại điện Đông Nhạc Đế quân bọn họ cung phụng, trộm đi Thất Cầm kiếm quyết trong điện.
Mỗi chuyện đều kinh thế hãi tục, đương nhiên làm thế gian ồ lên, chưởng môn Thiên Môn đạo nhân núi Bạch Loan lòng tức giận, thầm nghĩ giết Cam Tam Lang cho hả, lại bị nhiều chuyện Thẩm Nhạn ngăn lại.
Lãng tử Thẩm Nhạn này là hảo hữu Cam Tam Lang, đương nhiên không chịu thừa nhận mọi tội lỗi, khăng khăng trong chuyện này rất kỳ lạ, cũng chỉ ra mấy sơ hở.
Nói bậy nói bạ hồi lâu, mới làm Lăng Vân công tử từ trong đám người đứng ra bảo đảm, cho hắn thời gian một tháng tra án. Có điều cược là, nếu trong một tháng không tìm được manh mối thì hắn phải để lại hai ngón tay, hơn nữa trọn đời không được đạp lên núi Bạch Loan nửa bước.
Nghe được đánh cuợc này, không biết có bao nhiêu người giang hồ khen ngợi Lăng Vân công tử làm người độ lượng, xử sự công bằng. Nhưng, có người không cảm thấy vậy.
Ngồi ở trong khách phòng, Cam Tam Lang trút cạn rượu lạnh trong chén.
Đây đã là chén thứ ba trong hôm nay, mỗi sáng, hắn đều tự rót cho mình ba chén, từng chén uống cạn. Kỳ thật Cam Tam không phải kẻ thích rượu. Uống ba chén rượu lạnh này, chỉ là vì tế một cố nhân.
Cố nhân này, tên là Nguyễn Vân Nương.
Con gái đồng lứa nhỏ nhất của Nguyễn thị. Nguyễn gia tiểu muội hồn nhiên xinh đẹp, dễ thẹn thùng, cũng là nữ tử Cam Tam luyến mộ sâu vô cùng.
Nhưng vị giai nhân này, không may mắn như những nhân vật chính trong chuyện. Vào tuổi tươi đẹp nhất của nàng, lại bị kẻ xấu dâm nhục, đoạt đi tính mạng.
Bắt đầu từ ngày ấy, Cam Tam liền bỏ rượu, thề trừ phi đã báo đại thù thay Vân Nương, bằng không kiếp này không uống rượu.
Cũng từ ngày ấy, thiếu niên hiệp khách ngông cuồng tùy ý tính tình đại biến, biến thành quái nhân giang hồ bạo ngược khó dò.
Tiếu Vô Thường không thích cười, hắn cười chỉ là thế đạo Vô Thường này, là chó rơm muôn dân này.
Nhưng nay, Tiếu Vô Thường đang uống rượu, tế điện cố nhân rượu lạnh. Cam Tam Lang đã thay Nguyễn Vân Nương báo đại thù.
Ai có thể nghĩ đến, cầm thú sát hại thiếu nữ vô tội năm đó lại là ái đồ Thiên Môn đạo nhân đỉnh đỉnh hữu danh trong chốn giang hồ?
Một tháng trước, Cam Tam Lang nhận được tin tức hảo hữu Thẩm Nhạn truyền đến, chỉ thẳng Khê Tùng Tử chính là hung thủ sát hại Vân Nương.
Cam Tam Lang đương nhiên tín nhiệm Thẩm Nhạn, cho nên hắn một khắc không dừng, xông thẳng lên núi Bạch Loan, chắn trước mặt Khê Tùng Tử.
Hắn không có thất vọng. Khê Tùng Tử đích xác là kẻ đó, cho nên hắn cắt cái đầu trên cổ kẻ này, vì Vân Nương yêu dấu của hắn báo thù.
Nhưng sau khi giết người, Bạch Loan phong đột nhiên lửa cháy ngút trời, Thất Cầm kiếm quyết đặt ở đại điện cung phụng đã biến mất không thấy.
Trên tay Cam Tam Lang còn nhuộm máu tươi hiển nhiên thành nghi phạm lớn nhất. Thiên Môn đạo nhân đang ở hơn ngàn dặm tróc nã dâm tặc Diêu Lãng theo tin chạy về, đuổi theo Cam Tam Lang, muốn hắn trả sách bồi mạng.
Người là bị giết, Cam Tam Lang cũng không phủ nhận, thế nhưng phóng hỏa và trộm thư tuyệt không phải hắn làm. Nhưng tất cả lại khéo vô cùng, làm người ta biện không thể giải.
Nhưng những cái đó không đáng sợ. Đáng sợ nhất là, Thẩm Nhạn đến đây, nói cho hắn biết mình chưa bao giờ báo tin gì cho hắn, cũng không biết sát hại Vân Nương chính là Khê Tùng Tử cao đồ núi Bạch Loan.
Đến lúc này, Cam Tam Lang mới phát hiện mình đã rơi vào một cái bẫy. Có người giả Thẩm Nhạn lừa hắn lên núi Bạch Loan rồi thừa dịp mình giết Khê Tùng Tử phóng hỏa đốt sơn, âm thầm trộm sách rồi giá họa tất cả cho mình.
Nhưng vấn đề là, sát hại Vân Nương thật đúng là cặn bã Khê Tùng Tử này, sao hắn có thể nghĩ đến, kẻ giả là Thẩm Nhạn để hại hắn sẽ cho hắn một đáp án tha thiết ước mơ như thế chứ.
Bởi vậy, bây giờ hắn uống rượu lạnh, hờ hững ngồi ngay ngắn trong thành Đại Huyện.
Vì giải quyết vấn đề hắn đối mặt, Thẩm Nhạn vẫn là ra mặt, lấy ngón tay và danh dự bảo đảm, chỉ vì cứu hắn một mạng.
Hắn tin Thẩm Nhạn, như trước vững tin. Cho nên một tháng này, hắn không rời khỏi Đại Huyện một bước, cứ ngồi ở khách điếm yên lặng chờ, mỗi ngày ba chén rượu lạnh, tế Vân Nương mà hắn yêu, cũng đợi hảo hữu trở về, vì hắn tẩy trừ tội danh.
Mãi đến hôm nay.
– Cam Tam Lang.
Một vị nam tử thân đạo bào đi vào cửa, hắn là sư đệ Khê Tùng Tử – Khê Sơn Tử, cũng là cao đồ núi Bạch Loan, bây giờ mắt người này ngậm cảnh giác, lạnh lùng nói với Cam Tam:
– Thời gian đã đến, chưởng môn bọn ta cho mời, theo ta đi thôi.
Một tháng đã đến, là ngày đến ước định. Cam Tam Lang không nói nhiều, chỉ lẳng lặng buông xuống chén rượu, cầm lấy bảo kiếm trên bàn.
Nhìn thấy động tác hắn, Khê Sơn Tử tức khắc nở nụ cười:
– Sao, Tiếu Vô Thường lần này cũng muốn giết ra ngoài sao? Bạch Loan phong ta không phải là những tà ma ngoại đạo kia, muốn tới cửa bắt nạt, ngươi tìm lầm địa phương! Còn có…
Hắn còn chưa dứt lời, Cam Tam Lang đã đứng lên:
– Chó sủa ồn ào, dẫn đường.
Một câu nghẹn Khê Sơn Tử thiếu chút nữa không thở ra được, nhưng hắn tự biết võ công kém xa sư huynh, đương nhiên sẽ không ngốc đến khiêu chiến ma đầu này, oán hận cắn chặt răng, hắn lớn tiếng mắng:
– Không hổ là rắn chuột một ổ, Thẩm Nhạn kia nay cũng lộ chân diện mục, chẳng những hại mạng Khổ Viên Đại Sư, còn tàn sát cao đồ Kim Đao môn và Trí Tín Đại Sư đuổi theo hắn. Giờ không biết đã chạy trốn nơi nào, ngươi còn tưởng chờ hắn trở về?! Đáng giận chưởng môn cho Lăng Vân công tử vài phần mặt mũi, sớm biết một tháng trước liền nên giải quyết yêu tà ngươi!
Dứt lời hắn cũng không dám dừng lại, xoay người ra ngoài cửa. Nhìn bóng dáng đạo nhân, Cam Tam Lang nắm chặt bảo kiếm trong tay, hắn chưa bao giờ hối hận giết Khê Tùng Tử, nhưng không nghĩ tới hại bằng hữu cùng nhau chịu khổ.
Nay trong chốn giang hồ đồn đãi dồn dập, hắn cũng không chịu tín một câu. Thẩm Nhạn là chí giao hảo hữu của hắn, tuyệt sẽ không bỏ hắn mà đi.
Nay ước hẹn đã đến, Thẩm Nhạn lại không hiện thân, khả năng duy nhất chính là gặp phiền toái nào đó không giải quyết được.
Chỉ hận Ngụy Lăng Vân nhiều chuyện kia.
Cam Tam Lang lạnh lùng cười, nay trên núi Bạch Loan đã hội tụ quá nhiều người không liên quan, dù hắn có dùng hết tính mạng cũng chưa chắc thoát vây được.
Nhưng giờ phút này hắn vẫn không buông tay. Giờ Thẩm Nhạn chưa đến, hắn tin tưởng vững chắc hắn nhất định sẽ tới. Hắn muốn biết hơn bất kỳ ai khác, hãm hại hắn đến cùng là nhân vật nào.
Chỉ chờ Thẩm Nhạn đến.
Cất bước, Cam Tam Lang đi theo sau đạo nhân kia lên núi Bạch Loan.