Ba mươi dặm đường, đối với ba người quả thật chẳng là gì, càng đừng nói Thẩm Nhạn còn ung dung mua con ngựa, lấy ngựa thay đi bộ. Bởi thế khi bọn họ đến Tiêu thành thì sắc trời vừa quá Ngọ, thời điểm này tầm hoa vấn liễu thấy thế nào đều có chút sớm.
Thẩm Nhạn chẳng để ý cái này, lập tức đi vào sảnh đường nghênh khách Tần lâu, mỉm cười với phụ nhân chào đón:
– Liễu ma ma, bây giờ Tần lâu đã mở chưa?
Phụ nhân này thoạt nhìn tuy phong vận còn tồn nhưng không còn trẻ tuổi nữa. Có vẻ như vừa bị người gọi khỏi giường, thần sắc còn toát nồng đậm chán chường, thế nhưng nhìn thấy bóng dáng Thẩm Nhạn, mắt bà sáng lên, oán trách nói:
– Ta còn nghĩ là ai lỗ mãng như vậy, giữa trưa nắng liền chạy tới tìm hoan mua vui, nguyên lai là lãng tử ngươi! Hừ, Khanh nhi nhà ta vừa mới ngủ, đừng mong nàng giờ thức dậy… Còn quần áo ngươi là sao thế này, vừa chạy nạn trở về sao?
Đối ánh mắt soi mói của Liễu ma ma, Thẩm Nhạn cười chẳng chút thay đổi.
– Đây không phải một đường bôn ba mệt quá nên tìm chỗ nghỉ chân sao. Nào dám làm phiền Tần đại gia ra nghênh đón. Không biết trong viện Thính Vũ hiên có còn chỗ trống không, nếu không làm cho bọn ta một bàn tiệc rượu, lấp đầy bụng trước mới được.
Thính Vũ hiên xây trong thiên viện Tần lâu, tọa lạc tại trong hồ ngắm cảnh, là một tòa đình các sáu góc tứ phía không che, chỉ có thể dựa vào một con đường mòn thông đến giữa hồ, luận đình đài tình thơ ý hoạ số một Tần lâu thì đấy là tòa đình được yêu thích nhất.
Nhưng đình các này không phải nơi Thẩm Nhạn xưa nay lọt mắt xanh, nếu thực sự có nơi nào khiến người ta ý động, sợ chỉ có bí ẩn và an toàn của nó làm người ta khen ngợi.
Nghe Thẩm Nhạn nói vậy, ánh mắt Liễu ma ma lộ chút thất vọng, sao bà không biết lãng tử này chỉ là muốn tìm nơi yên lặng nói chuyện, mà không phải nhớ mong Tần Khanh Tần đại gia nhà bà.
Nhưng mà người già thành tinh, Liễu ma ma chẳng những không chọc thủng điểm ấy, trên mặt ngược lại rất nhanh đầy tươi cười, cũng không ngại người Thẩm Nhạn dơ bẩn, kéo tay hắn nói:
– Cơm canh là có, nhưng các cô nương còn phải chạng vạng mới dậy được, nên đừng có chê Tần lâu chúng ta đãi khách không chu toàn đấy!
– Có ma ma như vậy, Tần lâu làm sao bạc đãi bọn ta được.
Thẩm Nhạn cười khoác lên Liễu ma ma cùng nhau vào trong viện.
Nhìn thấy cảnh này, Nghiêm Mạc theo sau nhíu mày, Cam Tam Lang ngược lại là quá quen, cũng không nói nhiều, hơi gật đầu với người bên cạnh liền cùng vào.
Nay đang là lúc xuân về hoa nở, liễu thắm đào hồng, tòa Thính Vũ hiên này đương nhiên cũng là một mảnh cảnh xuân kiều diễm.
Chỉ thấy trong hồ nở đầy sen biếc, từng lá sen theo gió đong đưa, cả vườn hoa thơm mát người mát dạ, chính giữa đình đặt một bàn món ngon mỹ vị, quanh mình không nhìn thấy một bóng nữ kĩ tiểu tư hầu hạ, ngược lại từ góc đình thả xuống mấy màn lụa mỏng, ẩn ẩn che lại cảnh sắc trong đình.
Đối mặt một bàn thịnh yến, Cam Tam Lang cũng không khách khí, ngồi thẳng xuống bàn mở miệng hỏi:
– Vì sao lại tốn công chạy xa đến đây, có chuyện gì không thể nói ở Đại Huyện sao?
– Không thể.
Thẩm Nhạn cười cười.
– Đến Tiêu thành, chỉ vì nơi này chưa từng xây Duyệt Lai khách điếm.
Tay cầm chiếc đũa bị dừng, Cam Tam Lang kinh ngạc ngẩng đầu:
– Cái này có liên quan gì tới Duyệt Lai khách điếm ? Đó không phải một khách điếm bình thường sao?
Thẩm Nhạn và Nghiêm Mạc đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu:
– Là khách điếm không giả, thế nhưng tuyệt không bình thường. Thử nghĩ Tiêu thành cùng Đại Huyện, cái nào phồn hoa hơn? Vì sao Tiêu thành không có Duyệt Lai khách điếm, Đại Huyện ngược lại có một cái chứ?
Lúc này Cam Tam rốt cuộc không lòng dạ ăn cơm, ném chiếc đũa lên bàn:
– Bởi vì Bạch Loan phong?
– Chính là Bạch Loan phong.
Thẩm Nhạn cười cười, cầm bầu rượu trên bàn tự mình rót ly rượu.
– Lúc trước khi Nghiêm huynh nhắc tới nó, ta còn chưa nghĩ tới, nhưng nay ngẫm lại Duyệt Lai khách điếm này không ngay chính như thế. Chỉ cần có đại môn đại tông, phụ cận châu huyện tất có bóng dáng khách điếm này, tương phản đại thành như Tiêu thành, tuy rằng thương gia, sĩ thân không ít lại không hẳn có bóng dáng nó. Toan tính của bọn họ, chỉ sợ không phải tiền hóa, mà là tin tức bí ẩn từ võ lâm.
Chỉ trích này phải nói là rất nặng, đổi thành võ lâm nhân sĩ khác e đều phải hoài nghi hai câu, Cam Tam Lang lại không có bất cứ hoài nghi, ngược lại trầm giọng hỏi:
– Ta có nghe người khác nói, Duyệt Lai khách điếm cũng cung cấp củi gạo rau xanh cho Bạch Loan phong, nếu vận chút dầu hỏa tới, cũng là chuyện đơn giản vô cùng. Khách điếm này có quan hệ gì với Trích Tinh lâu?
– Phỏng chừng là có, thế nhưng rất khó tìm ra chứng cứ.
Thẩm Nhạn đem rượu trong ly một hơi cạn sạch, lại chậm rãi châm cho mình một ly.
– Phía trước ta đi chỗ Phỉ Phỉ thì gặp phải truy tung. Vẫn là nàng giúp ta ngăn lại thám mã địch nhân mới có thể để ta thuận lợi lẻn vào Chúc phủ tìm được chứng cớ dầu hỏa còn sót lại. Chưa hết, sau đó ở Lý gia trang, đang trên đường tìm Tôn Bình Thanh ta đều gặp phải phục kích của Trích Tinh lâu, nếu không phải gặp gỡ Nghiêm huynh, sợ là thi cốt đều đã lạnh.
Tuy nói đơn giản nhưng hung hiểm trong đó lại không thể một lời nói rõ, Cam Tam Lang chỉ cảm thấy một luồng nộ khí dâng lên, rét lạnh trong mắt đại thịnh:
– Bọn họ vốn không để ý huynh có thể tìm được chứng cớ hay không, chỉ là muốn trừ bỏ phiền phức là huynh ?
Cam Tam Lang cũng không ngốc, sao còn không rõ dụng ý mưu kế này.
Nếu Thẩm Nhạn vì hắn tẩy thoát oan khuất thân tử trên đường, như vậy ngày đó sẽ không có người tới hẹn giúp hắn thoát khốn.
Có qua đời ngoài ý muốn của hai vị hòa thượng Khổ Viên cùng Trí Tín, mọi người sẽ cho rằng Thẩm Nhạn là bỏ bằng hữu chạy tội, mà mình trừ nhận lấy cái chết, sợ cũng chẳng tìm thấy đường ra thứ hai.
Một trận đánh cược chẳng những hủy thanh danh hai người, càng muốn tính mạng hai người bọn họ, quả thực là nham hiểm độc ác.
– Không phải bọn họ, là vị Lăng Vân công tử kia.
Thẩm Nhạn lắc lắc đầu, lại đem ly thứ hai uống vào, tựa hồ khát vô cùng, hắn uống rượu cực nhanh, trên mặt đã hiện chút ửng đỏ.
– Bất luận là đánh cược hay là Bạch Loan phong bị tập kích, đều không thoát liên quan tới hắn ta, quan trọng hơn là, trên đường chúng ta tránh né Trích Tinh lâu truy tung, gặp Tà Cốt Hạc Ông và Nhân Hùng Liêu gia.
– Hạc Ông và Liêu Nhân Hùng? Bọn chúng không phải đã chết rồi sao!
Cam Tam giây lát liền hiểu ra.
– Không đúng, tru giết bọn chúng chính là Ngụy Lăng Vân, nếu hắn dùng chút mưu mẹo giữ lại mạng hai người cho thế lực mình, sợ thật đúng là không ai có thể nhìn ra huyền cơ. Hai người không lấy được chứng cứ hai tà ma này chưa chết sao?
– Lúc ấy mệnh treo lơ lửng, nào còn để ý cái này.
Thẩm Nhạn cười khổ.
– Càng đừng nói trận Bạch Loan phong kia, ai có thể đoán được hắn lại nghĩ ra cách thế thân, chẳng những ngăn khả năng chúng ta nói ra thực tình, còn làm Thiên Môn đạo nhân và Tuệ Trần Đại Sư đứng ở bên hắn ta. Nếu so tiếng tăm giang hồ, vị Lăng Vân công tử này còn hơn xa ba người chúng ta.
Đây mới là khốn cảnh lớn nhất bọn họ đối mặt. Nếu không có chứng cứ chắc chắn, làm sao vạch tội danh Ngụy Lăng Vân được?
Chớ nói thế nhân sẽ không dễ dàng tin tưởng, là bọn họ chưa từng tự mình trải qua, cũng không thể tin một vị thiếu hiệp tuổi trẻ như vậy lại có dính líu gì lớn tới vụ án này.
Nhưng sự thật đặt ngay trước mắt, bọn họ vẫn bất lực. Ngụy Lăng Vân này tựa như có thể đoán được hành động bọn họ, mỗi một chiêu một thức đều có thể đi trước bọn họ.
Lần này vụ án Bạch Loan phong, vốn có thể là cơ hội tuyệt hảo lật bàn, nhưng lại bị mấy viên Chấn Thiên Lôi nổ liểng xiểng, bất luận Ngụy Lăng Vân muốn mọi người đi Tô phủ làm cái gì, hắn ta đã đạt thành mục tiêu rồi.
Càng làm cho người ta kinh hãi là, hắn ta không để ý sinh tử của Trích Tinh lâu, nếu chính hắn giơ lên đại kỳ tiêu diệt Trích Tinh lâu, còn ai có thể hoài nghi hắn ta chính là chủ nhân phía sau màn?
Cho nên trước mặt Thiên Môn đạo nhân, Thẩm Nhạn không có đề cập chuyện Cửu Long hoàn. Nếu việc đã đến nước này, hắn cần gì phải đem con bài chưa lật cuối cùng bại lộ trước mắt họ Ngụy?
Kỳ thật hắn không phải kẻ dễ nổi giận gì. Thế nhưng trong một tháng, Khổ Viên và Lý lão gia tử thân tử, Diệp Phỉ Phỉ bị người giám thị, Cam Tam Lang rơi vào cạm bẫy, ngay cả mình cũng suýt nữa bị hại chết đến không rõ. Cho dù có mười phần nghị lực dũng khí, cũng khó tránh khỏi cảm thấy mỏi mệt uể oải, vô kế khả thi.
Nhẹ nhàng lắc lắc bầu rượu trong tay, Thẩm Nhạn cầm lên muốn châm tiếp một ly, một bàn tay che đằng trước, đặt lại bầu rượu. Nghiêm Mạc không để hắn tiếp tục rót rượu, ngược lại lấy chén rượu đặt sang một bên:
– Đường không phải đều bị bọn họ chặn kín. Nếu ta đoán không sai, Cửu Long hoàn trong Đạp Tuyết sơn trang, bọn họ vẫn chưa nắm trong tay.
Tự dưng đi đến thế giới này, lại tiến vào thể xác Diêu Lãng, đổi là người bình thường phải hoang mang vô thố mấy ngày. Nhưng Nghiêm Mạc không buông xuôi, ngược lại giết ngay mấy người Đạp Tuyết sơn trang, cũng tra tấn Nhiễm Phong lúc đó có ác ý với mình.
Sau đó một đường bị người truy tung, y không gặp chiêu sách chiêu, mà là tự tay thả Đinh Bân, để gã mang tin tức về Đạp Tuyết sơn trang. Hai chiêu này dù Ngụy Lăng Vân mánh khoé thông thiên, chỉ sợ cũng không ngờ tới.
Cho nên thanh âm Nghiêm Mạc không lớn, trong giọng nói lại có mấy phần bình tĩnh:
– Nhiễm Phong đã chết, Diêu Lãng mất tích, bất luận Trích Tinh lâu bố trí gì ở Đạp Tuyết sơn trang, chỉ sợ đều không kịp thực thi. Trước kia ta thả người Đạp Tuyết sơn trang chạy, chính là lưu lại một ám đinh ở bên đó, nếu nơi khác đều không thể xuống tay, không ngại từ bên này thử xem.
Thẩm Nhạn mắt sáng lên, Đạp Tuyết sơn trang hắn không phải rất quen thuộc, thế nhưng Khâu Thiếu trang chủ Tê Phượng sơn trang thì hắn có vài phần giao tình, nếu có thể nói chuyện với gã…
Như là biết suy nghĩ trong lòng Thẩm Nhạn, Nghiêm Mạc dứt khoát lắc đầu:
– Huynh không thể tự mình đi, do thám đi theo sau huynh quá nhiều, chỉ cần vừa động chân liền sẽ bị nhìn thấu. Nếu như có bằng hữu đáng tin cậy nào, nhờ bọn họ ra mặt càng tốt. Trích Tinh lâu tiêu hao quá nhiều khí lực vào huynh, nhiều đến không hợp với lẽ thường.
Nói rồi y quay đầu nhìn Cam Tam Lang, mở miệng hỏi:
– Liệu có thể nhờ huynh mang lời đến Đạp Tuyết sơn trang, không cần phải nói khác, chỉ đem chuyện ở Bạch Loan phong nói một chút với bọn họ, thuận tiện tung ra một câu ‘Cửu Long hoàn chính là vật Trích Tinh lâu mưu đồ’. Có lời này, bọn họ liền sẽ biết tăng mạnh cảnh giới ở nơi nào, cũng cho chúng ta có đường sống thi triển.
Kỳ thật Cam Tam Lang không quen thuộc Nghiêm Mạc lắm, thế nhưng người nọ là bằng hữu Thẩm Nhạn, đã cứu mạng Thẩm Nhạn, tự nhiên cũng là bằng hữu hắn.
Cho nên hắn chỉ là nhìn Thẩm Nhạn, thấy đối phương gật đầu, liền không lại chối từ.
Thấy Cam Tam đáp ứng, Nghiêm Mạc tiếp tục nói:
– Còn thân thế Ngụy Lăng Vân, sợ là phải tiếp tục tra, xem xem trừ Hạc Ông, Liêu Nhân Hùng ra, mấy chuyện ‘Hiệp nghĩa’ hắn ta làm có nơi nào còn sơ hở. Còn Tô phủ đến tột cùng có kỳ quái gì, có mấy nhà cầm bảo bối Cửu Long hoàn này. Nếu kẻ địch quá mạnh, thì phải nghĩ cách làm yếu cánh chim bọn họ rồi kéo ít đối thủ ra cho hắn ta.
Thẩm Nhạn hơi nhíu mày:
– Chỉ sợ không quá dễ dàng, Cửu Long hoàn chính là vật tiền triều, có thể giữ nó vốn chính là mấy danh môn đại phái, môn hộ khỏi nói sâm nghiêm thế nào. Chưa nói chúng ta còn bị người truy tung…
– Ngay mặt tra không ra cái gì, sau lưng thì sao? Hoặc là lấy thân làm mồi, câu một con cá.
Nghiêm Mạc lạnh lùng cười.
– Hay là huynh cảm giác, lại đi đường cũ ban đầu liền có phần thắng? Địch đã bất nghĩa, thì không thể giảng hiệp giảng nhân với hắn.
Thẩm Nhạn tuy là lãng tử, nhưng không phải kẻ xấu thiện dùng quỷ kế. Đặt ở ngày xưa, hắn có lẽ nên nhíu mày, ôn ngôn cự tuyệt. Thế nhưng nhìn nam nhân trước mặt, hắn lại không có dị nghị gì, chỉ nhẹ nhàng cười:
– Nghiêm huynh nói có lý.
Lần này đổi lại Cam Tam Lang lộ thần sắc kinh ngạc, hắn và Thẩm Nhạn giao tình không phải là cạn, đương nhiên biết tính nết hắn, nay nhanh như vậy liền ứng kế sách “Bất nhân bất nghĩa”, thật khiến người ta giật mình.
Nhưng hắn sửng sốt còn không lâu lắm, bởi vì Nghiêm Mạc đã giơ lên chiếc đũa bắt đầu dùng cơm.
– An bài thế nào từ từ chậm rãi thương thảo, nghỉ ngơi dưỡng sức trước hãy quyết định.
Cam Tam quay đầu nhìn về phía Thẩm Nhạn thì thấy đối phương lộ ra mỉm cười cực kỳ nhạt, cũng cầm lên bát đũa, bắt đầu ăn cơm.
Trong lòng thấy có chút quái, hắn sờ sờ cằm, không có hỏi ra. Cũng giơ lên chiếc đũa cùng hai người bắt đầu dùng cơm.