Diệp Phỉ Phỉ ngẩng đầu, mắt lạnh nhìn toán người xông vào cửa.
Vừa rồi mở miệng nói chuyện chính là vị giai nhân cầm đầu mặc váy trắng.
Khác với nàng, nữ tử này mặt mày nhu mì, lại cả người thuần trắng. Tuy không mỹ mạo gì, nhưng cũng được xem là một mỹ nhân nũng nịu yêu kiều, nhưng giữa trang dung tinh điêu tế mài lại hiện chút quyến rũ như ôm tỳ bà che mặt, cẩn thận xem, ngược lại càng lộ mấy phần yêu dã hơn hoa khôi Thúy Yên các nàng.
Không phản ứng đối phương chế nhạo, Diệp Phỉ Phỉ chầm chậm đứng dậy khỏi bàn:
– Thẩm Nhạn đã ở đây, không biết Tiết nương tử khi nào có thể trả mấy vị tỷ muội ta lại?
Tiết Hồng Tiêu mềm mại cười:
– Diệp đại gia làm chi nóng vội? Lâu chủ nhà ta nói là hai người, nay chỉ bắt mình Thẩm Nhạn, cách điều kiện chúng ta đã bàn không khỏi xa chút. Huống chi nay giang hồ bất ổn, nhược chất nữ lưu như chúng ta càng khó thể nương thân, sao không tìm một chỗ dựa, an an ổn ổn qua tháng ngày thư thái chứ?
– Chỗ dựa? – Diệp Phỉ Phỉ cũng cười. – Gần đây Trích Tinh lâu sống chả mấy dễ chịu, nếu để người khác biết bọn họ thò tay tới Thúy Yên các, còn làm nhiều chuyện xấu xa như vậy, sợ là có không ít người muốn ‘Trừ bạo an dân’ đi?
Hai vị mỹ nhân nhìn nhau một lát, cuối cùng vẫn là Tiết Hồng Tiêu thu mắt:
– Xem muội tử nói, nếu mọi người tâm các hữu chí, tỷ tỷ ta sao đành miễn cưỡng nữa.
Nói rồi ả ta vỗ nhè nhẹ tay, hai tỳ nữ phía sau lập tức bước nhanh tiến lên, cúi người sờ khắp Thẩm Nhạn từ dưới lên trên rồi mới cầm ra dây thừng trói chặt người kéo đi. Liếc mắt lãng tử còn đang hôn mê, yêu nữ kia vừa lòng cười:
– Người đương nhiên có thể trả về trước một chút, thế nhưng giải dược sợ còn chưa thể đưa hết. Còn lại tên Nghiêm Mạc kia, mong là Diệp đại gia cẩn thận nhìn sát sao, Dao Quang bộ chúng ta cũng sẽ phối hợp làm việc, chỉ mong muội tử đừng ở trận cuối cùng mà mất chừng mực.
Diệp Phỉ Phỉ ngồi trở lại bên bàn, vươn tay lấy vò rượu nhẹ nhàng lắc, châm cho mình một ly. Ánh trăng xuyên qua gờ cửa, chiếu vào cái chén Bạch Ngọc làm rượu trong chén giống như ao nước sâu biếc.
Nhìn thần thái Diệp Phỉ Phỉ không lạnh không nóng, Tiết Hồng Tiêu cũng không để ý, mang theo tù binh trong tay nghênh ngang ra khỏi cửa.
Diệp Phỉ Phỉ không quay đầu, đợi sau khi tất cả mọi người rời đi, nàng mới bắt đầu uống rượu trong chén, tuy trong rượu lẫn tạp vật, thế nhưng hương nùng thuần vẫn chưa bị che đi, khi cửa gỗ khắc hoa lại khép lại, chén rượu nàng uống cũng cạn đáy.
Tùy tay thả xuống chén Bạch Ngọc, nàng nhẹ nhàng vỗ cạnh vò rượu thì một viên thuốc thật nhỏ từ trong vò bay ra, lặng yên không một tiếng động rơi vào cái chén rỗng. Vươn tay vê viên lạp hoàn, khóe môi Diệp Phỉ Phỉ rốt cuộc lộ ra mỉm cười thật sự.
Tiết Hồng Tiêu lúc này cũng cười rất vui vẻ.
Làm thống lĩnh Dao Quang bộ, thân phận địa vị ả ở Trích Tinh lâu kỳ thật có chút bất tiện, dùng thân nữ tử đương nhiên có thể làm ít các việc nam nhân không làm được, nhưng vẫn không mấy khả quan. Chớ nói Thiên Cơ bộ hai năm này đại thế tăng, bắt đầu mua sắm chuẩn bị buôn bán da thịt, chính là thế lực bản thân ả, cũng không nhất định có thể địch nổi những thanh lâu quán các có danh có vọng trong giang hồ.
Càng đừng nói nay Dao Quang bộ bè phái mọc như nấm, con tiện tì Lục La kia dám trèo lên giường lâu chủ, ngay cả hành động Tô phủ lần này cũng thêm một chân, rất khiến ả ta sinh vài phần cảnh giác.
Nếu không phải nhân thủ trong tay ả không ít, lâu chủ cũng là niệm tình cũ, thống lĩnh Dao Quang bộ này cuối cùng rơi vào ai còn chưa biết.
Cho nên Tiết Hồng Tiêu đối với việc Thúy Yên lâu lần này rất xem trọng, nếu có thể một lần bắt giết hai tên Thẩm Nhạn và Nghiêm Mạc, trừ họa lớn trong lòng lâu chủ, địa vị ả cần gì ưu sầu nữa.
Mang theo mọi người đến cái sân nhỏ sâu trong Thúy Yên các, Tiết Hồng Tiêu bảo mấy tên thuộc hạ canh giữ ở ngoài, ả thì mang theo hai tâm phúc cùng tên Thẩm Nhạn còn hôn mê vào thính các.
Nói là đình đài, tòa tiểu lâu này kỳ thật không hề mở nửa cánh cửa sổ, trong phòng bài trí cũng không phải tú tháp cẩm tòa, mà là mấy hình cụ hình dạng cấu tạo khác nhau.
Sai thủ hạ cột chặt Thẩm Nhạn vào xích sắt rũ xuống Tiết Hồng Tiêu mới ung dung ngồi trước mặt hắn.
Lần này hạ vào người Thẩm Nhạn chính là tân độc Thiên Quyền bộ nghiên cứu chế tạo ra, tên là Thực Cốt Truy Hồn tán. Thực Cốt làm gốc, Truy Hồn làm dẫn, hai thứ hỗn hợp liền có thể sinh ra hiệu quả khiến nội lực người hoàn toàn biến mất tức thì hôn mê. Quả thực là dược lực thần kỳ.
Nhưng Thực Cốt vị ngọt, Truy Hồn thì đắng, nếu không phải huân hương, thuần tửu của Diệp Phỉ Phỉ ở đó che bớt, đừng nói là tên giảo hoạt như Thẩm Nhạn, dù là giang hồ nhân sĩ bình thường sẽ không dễ dàng mắc mưu như vậy, càng khỏi nói độc này tuy hung mãnh, nhưng sau một nén hương dược tính sẽ tự động giải, muốn dùng nó để giết một người thì đơn giản, dùng để khống chế thì hiệu quả phỏng chừng chẳng lý tưởng lắm.
Nhưng Tiết Hồng Tiêu không muốn dùng nó khống chế người, ả chỉ cần bắt được Thẩm Nhạn là được. Tay ngọc nhẹ nhàng vung lên, một chậu nước lạnh liền dội lên đầu Thẩm Nhạn, chỉ thấy người nọ rũ đầu lắc nhẹ một cái, từ trong mê man tỉnh lại.
Tiết Hồng Tiêu mỉm cười, mở miệng hỏi:
– Thẩm công tử, một giấc này ngủ có ngon không.
Bị bằng hữu tín nhiệm bán, sẽ không ai cảm thấy tốt cả, nhưng Thẩm Nhạn lắc lắc những giọt nước trên tóc, bình tĩnh ngẩng đầu. Trong mắt hắn không có hoảng sợ cũng không có hối hận, ngược lại lộ chút sáng tỏ:
– Tiết Hồng Tiêu, hóa ra ngươi đầu nhập Trích Tinh lâu.
Yêu nữ này đại danh trong giang hồ cũng khá vang dội, Thẩm Nhạn chỉ liếc nhìn liền đoán được thân phận của ả ta. Tiết Hồng Tiêu không hề buồn bực, ung dung liếc mắt đưa tình :
– Đáng tiếc Thẩm công tử không tuấn như thiếp nghĩ, bằng không mặc lâu chủ trách phạt, thiếp cũng muốn nếm thử mùi vị giang hồ lãng tử.
Bị người trêu như vậy, Thẩm Nhạn lại cười:
– Dược này thật kỳ lạ, có chút tương tự với Ẩn cốc, không biết Trích Tinh lâu tốn bao nhiêu sức lực mới sai người bào chế ra. Nếu các ngươi đã có dược này, còn có mấy Chấn Thiên Lôi kia, làm sao e ngại võ lâm đại hội gì nữa.
– Thuốc là thuốc tốt, nhưng mùi nồng chút, lúc này thiếp mới có cơ hội lấy thử thôi. Nhưng đến giờ, Thẩm công tử còn có lúc rỗi rãi nghĩ những thứ này, tâm thật thoải mái nha…
Tiết Hồng Tiêu không phải kẻ ngu ngốc, sao không nghe ra đối phương có ý thử. Nhưng thử thì thế nào?
Giờ người đã ở trong tay mình, giết hay lóc chỉ là một câu. Dù đối phương muốn hung bạo thoát khốn, khôi phục công lực ít nhất cũng phải nửa nén hương, mà trong nửa nén hương, chuyện có thể làm cũng không ít đâu.
Nói rồi ả đứng dậy khỏi ghế, chậm rì rì vòng quanh Thẩm Nhạn một vòng, vươn ra tay ngọc thon thon đặt ở đầu vai hắn.
Vết thương lưu lại khi ác chiến với Nhiêm bà còn chưa khỏi hẳn, đầu vai Thẩm Nhạn vẫn bọc vải trắng, lúc này bị yêu nữ ngầm dùng lực đè, lập tức chảy ra máu tươi, nhuộm đỏ một mảnh vạt áo.
Vết thương thoạt nhìn rất đau, thế nhưng mặt người nọ không chút đau đớn, không khỏi chọc Tiết Hồng Tiêu che miệng cười.
– Hơn nữa thiếp rất hiếu kì, chàng làm thế nào thoát khỏi tay Nhiêm nà? Thiếp nhớ rõ lão tú bà đó khó chơi nhất, tên khờ Liêu Nhân Hùng chỉ là trúng chút độc, liền bệnh đến nửa chết nửa sống, nào giống Thẩm công tử, còn có lòng dạ đến hồng phấn tri kỷ chúng thiếp.
Thẩm Nhạn cũng cười.
– Ta cũng rất hiếu kì, Thập Trượng Cẩm sao lại cùng một phe với Trích Tinh lâu, ngươi vốn không phải dây dưa không rõ với Huyết Y môn sao? Hay là Ngụy Lăng Vân không chỉ bảo vệ Hạc Ông, Nhân Hùng, còn bỏ hết mấy tàn quân Huyết Y các ngươi vào túi. Lâu chủ các ngươi, đến tột cùng là họ Trương hay họ Ngụy?
Tiết Hồng Tiêu rốt cuộc lộ ra ngạc nhiên, dường như không nghĩ tới đối phương có thể đoán ra nhiều như vậy, nhưng ả không dây dưa cái này với hắn, chỉ nhẹ nhàng nâng lên đầu ngón tay nhuộm đầy máu tươi, ngắt mặt Thẩm Nhạn:
– Khó trách lâu chủ nhà thiếp nhất định muốn giết chàng, không tiếc làm ra động tĩnh lớn như vậy. Thẩm Nhạn, tay chàng không khỏi nhúng quá sâu rồi. Đáng tiếc hiếu kì hại chết mèo con, mà chẳng biết lãng tử chàng còn có mấy cái mạng để xài không.
Trên ngón tay đỏ tươi của yêu nữ, nói không rõ là sơn móng tay màu đậm, hay là máu nhuộm lên quá đỏ tươi. Bị nữ nhân nắm trong bàn tay, Thẩm Nhạn lại không xấu hổ giận dữ gì, ngược lại nhíu mày.
– Nay hắn nghĩa kỳ đã dựng thẳng, gần đây không biết quăng bỏ mấy ám cọc, dẫn tới giang hồ đại loạn. Những con cờ không thể gặp ánh sáng như các ngươi, người nào không có thiên ti vạn lũ quan hệ với thanh danh hắn, nếu tình thế không đúng, sợ là vứt trước chính là các ngươi. Hay là nói, ngươi liền có mười phần tin tưởng, tin hắn sẽ không đạp lên xương khô các ngươi, đi lên vị trí càng cao…
Lời này đã vượt qua phạm vị tâm phúc bình thường có thể nghe, Tiết Hồng Tiêu siết chặt tay, lớn tiếng gọi:
– Sa nhi, Lăng nhi, các ngươi ra ngoài thủ trước! Nếu có người tự ý xông vào, giết không tha!
Đuổi hai tâm phúc đi, yêu nữ kia mới buông ra Thẩm Nhạn, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau khuôn mặt bị mình cào ra vết máu của hắn:
– Cái đấy đương nhiên không nhọc Thẩm công tử phí tâm, thiếp ngược lại rất muốn biết, vị Nghiêm công tử sớm chiều ở chung với chàng kia, hiện giờ đang ở đâu?
Thẩm Nhạn cười cười với nàng, không trả lời.
Tiết Hồng Tiêu cũng không buồn bực, xoay người đi tới cái bàn sắt, dùng đầu ngón tay từng chút vuốt ve hình cụ đủ loại kiểu dáng, cầm lấy một cây roi sắt xước mang rô, nhẹ nhàng vung, tiếng xé gió xé rách yên tĩnh trong căn phòng. Ả cầm cây trường tiên trong tay, dáng người thướt tha trở lại trước mặt Thẩm Nhạn.
– Không nói cũng thế, còn có thể cho thiếp thêm chút việc vui. Thẩm công tử, chàng hãy chịu đựng chút nha…
Tiết Hồng Tiêu dịu dàng cười, vung lên roi sắt trong tay.
Ngay lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến hai tiếng động tĩnh, lập tức một lực lượng mạnh mẽ đập cửa phòng, chỉ thấy Lăng nhi vừa ra ngoài toàn thân là máu ngã vào trong phòng.
Tiết Hồng Tiêu sắc mặt đại biến, trường tiên vung lên, đánh nát lọ thuốc đặt bên cạnh Thẩm Nhạn, mùi thơm ngọt nồng nàn tràn ra lầu các nho nhỏ ả mới nheo lại mắt nhìn về phía ngoài cửa, lạnh giọng quát:
– Là ai to gan như vậy, để ta thử xem xem…
Ả còn chưa nói xong, một bóng đen liền xông tới.