Trong tiền viện đã loạn, cho dù có người nhắc nhở thì độc đã sớm vào bụng, đám giang hồ khách làm sao còn có sức chống đỡ.
Võ công cao thâm thì còn giữ được tỉnh táo, đám công lực nông cạn sớm đã bất tỉnh dưới đất, không biết tri giác.
Tuệ Tâm, Xung Hòa, Vương Hổ ba người lao ra đại sảnh trước nhất, bọn họ vừa rồi không ăn thức ăn trên bàn, rượu cũng chỉ nhấp một chút, cho nên bị ảnh hưởng rất ít, những người này võ công lại há là người bên ngoài có thể địch, một mạch cứ như hổ vào bầy dê, đem trận địa địch xé ra một lỗ hổng.
Nhưng dù vậy, tình trạng vẫn không ổn, hơn mười ám vệ Tô phủ vây quanh tiền viện như nêm, giơ tay chém xuống liền là một tánh mạng.
Trừ những đệ tử Thiếu Lâm, Võ Đang mấy đại phái có sức đánh trả, những người khác đều có tính mạng chi ưu, như trong đại sảnh vậy, có không ít trang đinh cầm nỏ trèo lên tường viện, kình nỏ bắn vào viện.
Hiểm cảnh như thế, những vị chưởng môn nào dám do dự nửa phần, Xung Hòa đạo trưởng dùng khinh công liền phóng lên tường viện, khinh công Võ Đang có một không hai thiên hạ, Thái Cực Lưỡng Nghi lại có thể làm Vân Tụ thi triển, dùng để ngăn cản tên không gì tốt hơn.
Vương Hổ cùng Tuệ Tâm thì xông thẳng vào chiến đoàn, bên cạnh mỗi người đều vây quanh hơn mười địch thủ, trong làn khói độc chưa tan đi, bị bầy sói vây khốn, dù là mãnh hổ cũng chỉ có thể nỗ lực chống đỡ, muốn dẫn người lao ra vòng vây là vạn vạn không thể.
Bởi vậy khi Thẩm Nhạn, Đinh Lịch Đan lại đây viện thủ thì Tuệ Tâm nhẹ nhõm thở một hơi thật dài.
– Phương Trượng, đây là Khư Độc đan Quỷ Y luyện chế, thỉnh quý phái phân phát xuống dưới.
Cùng Đinh trang chủ một đường xung phong liều chết, Thẩm Nhạn đi thẳng tới trước mặt Tuệ Tâm, đưa một bình đan dược qua.
Tuệ Tâm tay áo nhẹ cuốn, liền cầm lọ thuốc trong tay, không chút do dự nuốt vào một viên. Tuy không kịp vận công luyện hóa dược lực, thế nhưng dược vật Quỷ Y là thần hiệu thế nào, tức khắc ngăn chặn độc tố trong cơ thể. Tuệ Tâm thử xong cũng không chần chờ, ném lọ thuốc vào trong tay một hòa thượng bên cạnh, bảo:
– Tốc tốc cùng mọi người ăn!
Hòa thượng ấy chính là khách đường tri sự Thiếu Lâm, võ công tuy chưa tới cao minh, thế nhưng người cực kỳ trí tuệ, tự nhiên biết dược vật trong tay nên phân cho ai, ai không thể đi cứu.
Xem phương hướng đối phương đi, Thẩm Nhạn trong lòng hiển nhiên đại định, dược lãng tử hắn đưa sợ là không hẳn mỗi người đều dám nhận, thế nhưng Thiếu Lâm Phương Trượng đưa ra dược vật lại là chuyện khác, khỏi nói hòa thượng này rất thông minh, không cứu những kẻ xấu vừa rồi có ý đồ đoạt bảo trước, mà là bắt đầu từ mấy đệ tử đại môn tông cứu dần lên, mỗi môn phái đều có công pháp kết trận của mình, dùng để đối phó loạn chiến thế này đương nhiên không gì tốt hơn.
Chia dược ra ngoài, Thẩm Nhạn cũng không dám chậm trễ, Vô Ảnh trong tay chợt lóe, lại giải quyết một địch thủ, thuận thế đẩy Đinh Lịch Đan lên trước:
– Thỉnh Đinh trang chủ trợ Phương Trượng một tay, những tên bên ngoài cứ giao cho ta và Lăng Vân công tử đi.
Đinh Lịch Đan đương nhiên trong lòng thoải mái, Ngụy Lăng Vân kia chính là con rể Tô Tử Hồng, lại có dính líu thiên ti vạn lũ với Nhiễm Phong, cho dù vừa rồi cùng cha vợ trở mặt cũng không ắt hoàn toàn trong sạch.
Nay ông bị nội thương, lại mang trọng bảo trong người, muốn lấy mạng này không biết có bao nhiêu, lấy thân phạm hiểm cũng không phải là cử chỉ sáng suốt.
Tuệ Tâm Phương Trượng cũng mở ra tăng bào, ẩn ẩn đem Đinh Lịch Đan hộ ở phía sau, trầm giọng đáp:
– Làm phiền Thẩm thí chủ.
Xem hai người đều hiểu ý của mình, Thẩm Nhạn cười cười, nâng âm lượng nói với lững thững đến chậm Ngụy Lăng Vân:
– Lăng Vân công tử kiếm pháp trác tuyệt, không bằng ta so ai có thể giết càng nhiều tặc nhân hơn.
Sắc mặt Ngụy Lăng Vân không mấy dễ nhìn, lạnh giọng đáp:
– Thẩm Nhạn, nguy cục như thế ngươi cho là thú sự gì đó sao?
Thẩm Nhạn cho hắn một cái mỉm cười:
– Vậy thỉnh Lăng Vân công tử mau chóng trừ ma vệ đạo, hậu viện còn không biết đang làm ầm ĩ cái gì, vạn nhất tặc tử Trích Tinh lâu tiêu diệt ám vệ Tô phủ, rồi ném mấy quả Chấn Thiên Lôi qua đây là hỏng.
Ngụy Lăng Vân trên mặt tức thời càng khó nhìn, đích xác hắn có ý này nên mới lựa chọn ở lại đại sảnh đối chiến tên tiền nhạc phụ của mình.
Nhưng nay trong người Đinh Lịch Đan còn giấu mảnh Cửu Long hoàn, sao hắn có thể yên tâm buông tha người này, đành phải đi theo ra.
Mà hắn vừa vào tiền viện, đám sát thủ Trích Tinh lâu cầm Chấn Thiên Lôi trong tay đương nhiên muốn bó tay bó chân, cũng không thể tạc hắn đầy mặt nở hoa đi.
Thật sự là gặp quỷ, nghìn phòng vạn phòng cuối cùng vẫn không thể phòng tên kia, cục diện tốt thế bị hủy nát bét, chuẩn bị xử lý phía sau không biết có bao nhiêu phiền toái.
Nhưng mà trước mắt bao người, cho dù vì giá trị danh vọng đáng chết kia, hắn cũng không dễ tránh chiến như vậy, chỉ đành sóng vai cùng Thẩm Nhạn nhảy vào chiến đoàn.
Ngụy Lăng Vân âm thầm buồn bực, Tô Tử Hồng lúc này càng nôn nóng vạn phần, lần này sự bại không hề nằm trong kế hoạch của lão, cho dù dùng độc dược cũng chỉ là kiềm chế địch nhân, nếu không có ngoài ý muốn thì tốt.
Nhưng giờ trong hậu viện thỉnh thoảng truyền đến tiếng kinh lôi làm sao có thể khiến người ta an tâm, bầy tặc tử Trích Tinh lâu này chỉ sợ trước giờ đã không định đối phó mấy chính đạo nhân sĩ kia, mà là muốn thừa dịp hỏa đả kích chặt đứt căn cơ Tô phủ!
Trong nội trạch cất giấu bí mật nhiều thế nào, hiện nay trước sau hai viện thế cục đều bị nguy, lão lại còn bị một tiểu bối vô danh chặn ở đây.
Giờ chỉ có mau chóng giải quyết mấy chính đạo nhân sĩ trước mắt, lão mới có thể suất lĩnh bộ chúng trở lại cứu viện. Trong mắt lóe ra chói lọi hung quang, Tô Tử Hồng đột nhiên bứt ra, bộp bộp vỗ trước ngực hai cái, hét lớn một tiếng.
Theo tiếng rống giận này, khớp xương lão giả thoạt nhìn có chút thon gầy truyền đến trận rắc rắc giòn vang, cơ thịt hai tay bỗng căng phồng.
Thiên Môn đạo nhân bên cạnh kinh hô:
– La Sát Công! Hắn đã luyện thành tuyệt học Huyết Y môn! Nghiêm huynh cẩn thận!
Tô Tử Hồng nào sẽ nghe lão đạo ầm ĩ, năm ngón tay thành trảo liền chộp tới Nghiêm Mạc.
Một trảo này thế như sấm giật, chẳng những cương khí đầu ngón tay lộ ra ngoài, ngay cả tốc độ đều nhanh hơn vừa rồi rất nhiều, điện xạ đánh tới chỗ yếu hại Nghiêm Mạc.
Kiếm quang trong tay Nghiêm Mạc chợt lóe, đồng thời tỏa kiếm quang chói mắt, một kiếm phân quang hóa ảnh đâm về phía bàn tay Tô Tử Hồng, ai ngờ lão không né không tránh, tay trảo cùng lưỡi kiếm vang lên tiếng kim thiết chói tai, chẳng hề bị thương da thịt, ngược lại như là Nghiêm Mạc đưa kiếm vào bàn tay lão.
Trên mặt Tô Tử Hồng lộ nụ cười dữ tợn, La Sát Công này vốn là công phu tà môn đại nội bí pháp, chuyên vì hộ giá luyện thành, chính là pháp môn khổ luyện nhục thân cao nhất, đừng nói là một thanh kiếm, dù vạn mũi xuyên thân lão cũng không hề gì!
Trảo thành câu chế trụ thân kiếm, một chưởng khác đã thế như sấm bổ tới Nghiêm Mạc.
Bị chế trụ vũ khí, lại gặp đối thủ luyện công phu hung ác, hơn phân nửa kiếm khách đều phải hoảng vài phần, nhưng mà Nghiêm Mạc vẫn không lộ ra một chút bối rối, nắm trường kiếm trong tay rắc một tiếng vỡ thành vài đoạn, bay hết về phía Tô Tử Hồng, một tay còn lại như quỷ mị, quyền trảo nghênh thẳng đánh tới.
Hai chưởng giao tiếp, cương khí giống như một luồng khí xoáy, ầm một tiếng nổ vang quanh người.
Thật vất vả vùng thoát khỏi địch nhân trước mặt,Thiên Môn đạo nhân muốn tiến lên giúp đỡ lúc này không khỏi sửng sốt, ông nào nghĩ đến Nghiêm Mạc này lại có thể tiếp được một chưởng toàn lực của Tô Tử Hồng, phải biết lão tặc này lúc tung hoành giang hồ, Nghiêm Mạc sợ là còn chưa sinh ra, công lực mấy chục năm mặc có cố gắng thế nào chỉ sợ cũng không xóa được.
Nhưng thanh niên vẻ mặt lạnh lùng kia chỉ lui hai bước, ngoại trừ sắc mặt có vẻ tái nhợt, miệng mũi ngay cả một giọt máu cũng không chảy ra.
Tương phản Tô Tử Hồng bên kia cuồng khiếu một tiếng:
– Tiểu súc sinh, mi xài độc!
Không phải do Tô Tử Hồng không giận, chỉ thấy trên quả đấm Kim Cương Bất Hoại, trên nắm tay không sợ lưỡi dao của lão đã ửng màu gỉ sét sáng, bàn tay hơi phát run, hiển nhiên đã trúng kì độc gì đó, độc tính này tới mãnh liệt, tức thì liền xâm nhập cốt nhục, khiến lão liên điểm sáu, bảy chỗ đại huyệt mới áp chế độc khí vào lòng bàn tay. Nhưng mà một thân võ công của lão đều ở trên tay, lúc này bị phế đi một bàn tay, nào còn có nắm chắc phần thắng.
Nghiêm Mạc thì đứng vững chân, khoát tay chặn lại Thiên Môn đạo nhân đón tới:
– Nơi này không sao, đạo trưởng không bằng mau chóng dẫn người đi hậu trạch Tô phủ.
Giờ phút này tiếng vang như sấm ở hậu trạch đã ngừng lại, chỉ còn lại có tiếng chém giết từ xa, nghĩ đến là song phương sắp phân ra thắng bại. Nếu lúc này đột nhiên nhảy vào một đội nhân mã, nói không chừng còn có thể được lợi ngư ông.
Thiên Môn đạo nhân hơi trù trừ, nhìn về phía tiền viện, chỉ thấy bên kia càng ngày càng nhiều người gia nhập hỗn chiến, hiển nhiên là giải dược Thẩm Nhạn đưa bắt đầu có hiệu quả. Địch nhược ta cường, lúc này chia binh cũng không phải là không thể.
Hơi tính toán, Thiên Môn đạo nhân gật gật đầu, vung tụ chào hỏi người Thái Sơn chư tông, liền giết vào hậu viện. Lúc này Tô Mộc Tô Nhị công tử vẫn ở bên cạnh cứng họng cũng tỉnh thần, hét lớn một tiếng liền trường kiếm đánh tới Thiên Môn đạo nhân, nay gã chỉ có hai mươi mấy, cả đời được phụ thân coi trọng, mẫu thân cưng chiều, nào nghĩ tới nhà mình lại thành thế này, nhưng dù sao đó cũng là cha mẹ song thân gã, chẳng lẽ còn muốn xem những tặc tử hủy cả Tô gia sao?
Nhưng hắn vừa tấn công, lại bị một người khác cản lại. Tô Tuân mặt đỏ tía tai, trong mắt lệ quang lòe lòe, thế nhưng đôi tay không một chút lầm chặn lại là huynh đệ cùng cha khác mẹ của mình.
Hắn từng nghĩ tới gọi Trích Tinh lâu tới sẽ là kết quả gì, ai ngờ Trích Tinh lâu kia không hề báo hắn nửa phần thiện ý. Nay hắn đã hủy Tô phủ, chẳng lẽ còn muốn thấy chút hi vọng cuối cùng ấy bị huynh đệ ngu xuẩn đến cực điểm phá hỏng sao?
– Tên súc sinh ăn cây táo, rào cây sung! Tránh ra cho ta!
Tô Mộc giống như tứ đại công tử khác vậy, sử dụng là một tay vi vu trường kiếm, gã tín quân tử như ngọc, kiếm phong vi hồn.
Tô Tuân thì một tay chưởng pháp, tuy không được phụ thân sủng ái, tư chất cũng hơi có chút bình bình, nhưng hắn vẫn lao động cần cù muốn kế thừa bộ tuyệt học truyền thế của Tô phủ, chỉ hận thân sinh lão tử chẳng đem sự cố gắng này đặt vào mắt. Trong mắt hắn cũng có bi thương phẫn nộ như Tô Mộc vậy, nửa bước không lùi.
Hai người này võ công tại trọng bá chi gian, lại là anh em trong nhà cãi nhau, vốn đưa tới một ít ánh mắt, nhưng mà trong phòng ngoài phòng sớm đã không ai chú ý bọn họ, chúng Thiên Môn đạo nhân đã xông ra thiên thính đại môn, bay nhanh về phía hậu viện mà đi.
Tô Tử Hồng và Nghiêm Mạc giằng co đã lâu cũng động, nhưng không phải hướng về hậu viện, cũng chẳng đi cứu hai nhi tử không cố gắng nhà mình, lão chỉ là chuyển thân, chạy nhanh tới phía đại sảnh.
Kẻ trước mặt võ công vượt xa lão nghĩ, kẻ dùng độc nhiều cỡ nào, thế nhưng độc công không phải ám khí, phải có chút dấu hiệu bên ngoài mới đúng.
Phải biết lão khổ luyện một thân công pháp không sợ đao thương ám khí, lại phòng không được người có thể đem nội lực hóa thành độc chất, nay trong tiền viện người ăn giải dược ngày càng nhiều, chính đạo nhân sĩ cứ thêm một phần chiến lực, lão liền ít một phần khả năng chạy trốn.
Phần thắng sớm liền cực kỳ bé nhỏ, bảo tồn thế lực cuối cùng chạy ra thăng thiên mới là quan trọng.
Về phần thê tử nhi nữ, gia nghiệp cả đời… Kẻ có thể quyết định khuynh phúc môn phái, giết hại lương thiện, sao có thể vào thời khắc mấu chốt chọn sai lấy hay bỏ!
Nhưng mà Tô Tử Hồng thoát mau, Nghiêm Mạc bên môi lại cười lạnh, dưới chân khẽ nhúc nhích liền vọt tới, thân pháp y quỷ quyệt thế nào, dù là trong thiên quân vạn mã cũng có thể hành động tự nhiên, huống chi lão giả sáu mươi trước mặt này.
Tô Tử Hồng nào có thể dự đoán được Nghiêm Mạc tới nhanh như vậy, chỉ đành hét lớn một tiếng lại nghênh chiến, lão căng cơ nay còn chưa tán đi, bào phục ban đầu rộng rãi đã thít chặt vào người, cương phong theo song chưởng đánh xuống, giống như một con gấu lớn điên cuồng phẫn nộ.
Mà Nghiêm Mạc vẫn không sợ hãi chưởng phong không quan trọng này, bộ pháp y tựa như quỷ mị, tự tả thực hữu, xuất kỳ bất ý*, như một con linh xà nhe nanh tức giận, song chưởng chỉ cần chạm vào địch nhân liền có thể lưu lại đôi chưởng ấn đen sẫm.
*như trái lại như phải. Xuất kỳ bất ý: đánh bất ngờ.
Từ khi đến thế giới này, y vẫn dùng kiếm là nhiều, nhưng thân độc chất cùng nội công tâm pháp thiên hạ vô song này mới là suốt đời võ học căn cơ. Dựa vào thân pháp này y từng vô số lần nhổ kì đoạt trại, trong vạn quân lấy đầu thượng tướng, chỉ là đối chiến một giang hồ khách kinh hoảng thất thố, làm sao có nửa phân bối rối.
Quyền ảnh tung bay, cương phong gào thét, chiến cuộc giữa hai người đã rõ ràng.
Ngụy Lăng Vân giờ phút này rõ ràng có chút nôn nóng, từ khi Thiên Môn đạo nhân rời đi, hắn liền nghĩ thầm không tốt.
Hắn mang đến Tô phủ xác thực là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Trích Tinh lâu, nhưng Tô Tử Hồng là Boss lớn nhất trong sách, thực lực vốn không thể khinh thường, bọn họ muốn cướp đoạt là mảnh Cửu Long hoàn dễ giấu này, nếu không giết hết kẻ địch, sợ là khó đắc thủ.
Cho dù có Thực Cốt Truy Hồn tán cùng đủ loại hỏa khí, ngay mặt phản công Tô phủ tất nhiên cũng tổn thất thảm trọng.
Nếu bây giờ không lấy được mấy Cửu Long hoàn kia, sau khi Tô phủ tiêu tùng, Trích Tinh lâu chỉ sợ lập tức liền rơi vào vây công, vậy thì muốn hoàn thành nhiệm vụ liền muôn vàn khó khăn, nếu hắn còn muốn giữ điểm danh vọng hiện giờ thì không thể lộ ra một chút sơ hở, không thể làm ra chuyện cá chết lưới rách.
Nhưng trong lòng có nghĩ thế nào, hắn vẫn ức muốn chết, đáng lẽ phải giết đám nhân vật chính đạo đáng chết này hết mới đúng!
Nhưng bất luận Ngụy Lăng Vân có bao nhiêu oán niệm, Thẩm Nhạn vẫn thủy chung đi sát cạnh hắn. Khác với thân pháp quỷ quyệt mà sát khí của Nghiêm Mạc, hắn thoạt nhìn không như là đang đối chiến, mà là giống chơi trò chơi nào đó, giơ tay nhấc chân tiêu sái vô cùng.
Một thanh Vô Ảnh bảo kiếm cũng dùng nhìn không ra một chút khói lửa, tựa như đang trào phúng chiêu thức có chút hư nhuyễn của Lăng Vân công tử vậy.
Ngụy Lăng Vân không phải không ý tưởng xài hoa chiêu khiến Thẩm Nhạn tang mệnh, nhưng là chúng mục nhìn trừng, tên kia còn miệng nói không ngừng, hấp dẫn đại bộ phận ánh mắt ám vệ Tô phủ, đừng nói là xài ám chiêu, ngay cả hắn cũng không thể không dụng thêm một ít khí lực, để tránh mình không cẩn thận bị thương trong tay kẻ địch.
Khi một kẻ địch khác bị chém dưới kiếm, Ngụy Lăng Vân vừa định vụng trộm xem một chút tình huống Đinh Lịch Đan bên kia thì lập tức có một thứ bay về phía hắn. Nhướn mày, Ngụy Lăng Vân không nhận lấy, chỉ là lui hai bước, vật kia phốc một tiếng rơi xuống mặt đất, lăn tròn vài vòng, liền bị Vương Hổ nắm lên, đưa lên giữa không trung.
– Tô Tử Hồng đã bị chém đầu!
Tiếng hắn rống vang dội, vang đến mức trong ngoài sân đều run rẩy, không ít chính đạo nhân sĩ cũng bắt đầu hoan hô, mấy ám vệ Tô phủ thì kinh sợ đan xen, rối loạn trận tuyến.
Cục diện lập tức đại biến, Xung Hòa ở trên tường sát diệt cung thủ cũng tay áo phấp phới, dẫn dắt nhân mã phóng hướng hậu viện.
Thẩm Nhạn mắt nhìn cái đầu mặt dữ tợn sắc mặt xanh đen, khóe môi vừa cong, một bóng người khác liền đến bên cạnh hắn.
– Muốn đi cứu viện Thiên Môn sao?
Nghiêm Mạc hỏi, trong giọng y không có một chút bởi vì vận công quá độ mỏi mệt, như trước lạnh nhạt bình tĩnh.
Thẩm Nhạn cười đáp:
– Để Võ Đang đi thôi, chúng ta vẫn là xem hắn ta muốn gì.
Vài ngày lên kế hoạch rốt cuộc rơi xuống vực, cũng không thể cuối cùng hủy hoại chỉ trong chốc lát. Nghiêm Mạc cười khẽ một tiếng, thân hình chợt lóe, lại phóng tới hướng đám người.
Nhìn hai người ăn ý phối hợp, trong mắt Ngụy Lăng Vân chợt lóe lãnh ý lành lạnh.