Khi Diệp Phỉ Phỉ xuất hiện trên vách núi, Trương Tùng liền hiểu rõ.
Không phải Thẩm Nhạn không đi Thúy Yên các, mà là Tiết Hồng Tiêu không thể hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Xú bà nương này bị tóm mới có thể khai ra vị trí tổng đàn, đáng giận hắn nghĩ chuyện vây công tổng đàn có thể có liên quan tới Thẩm Nhạn, lại hoàn toàn không dự đoán được người mình bố trí ở Thúy Yên các đã sớm bị diệt sạch.
Nếu Tiết Hồng Tiêu bị bắt, Thực Cốt tán khẳng định cũng rơi vào tay đám Diệp Phỉ Phỉ, dùng thứ này tấn công Thiên Tuyền bộ, còn sợ thuốc nổ không vào tay sao?
Trương Tùng quả thực bị tức muốn hộc máu, hắn không dự đoán được đám thủ hạ phế vật kia lại có thể phế đến mức này, chẳng lẽ là hào quang nhân vật chính còn m* n* tự debuff “Nhược trí” cho bên mình sao?!*
*Debuff là kỹ năng có hại trong game. Ví dụ như Mất máu trong 3s, Choáng trong 5s…
Nhưng mà Trương Tùng tức muốn chết, đám Thẩm Nhạn nào quản kẻ thù nghĩ như thế nào, tro tàn chưa tản đi, ba bóng người liền đồng thời giết tới.
Thẩm Nhạn cùng Cam Tam xông về phía đám bộ chúng Trích Tinh lâu, mà Nghiêm Mạc thì giống như bóng ma, bức Ngụy Lăng Vân bên cạnh. Đứng ở trên vách núi, Diệp Phỉ Phỉ nhìn cảnh phía dưới, bên môi nở rộ nụ cười động nhân.
Kế hoạch của bọn họ không hề thất bại, một kế hoạch đơn giản vô cùng.
Ngày đó sau khi đánh hạ Trích Tinh lâu, nàng liền liên hệ với Thẩm Nhạn. Thúy Yên các đưa tin cỡ nào mau lẹ, không bao lâu liền lập trận phục kích này. Khe núi nơi này vốn là địa điểm mai phục tốt nhất trên đường đi Thiếu Lâm ở Tấn Dương thành, nếu Ngụy Lăng Vân muốn đánh lén, sợ sẽ không dễ dàng bỏ qua nơi này, Diệp Phỉ Phỉ vốn tính để đám người Tuệ Tâm làm mồi, Thẩm Nhạn lại kiên trì đặt mồi câu lên người mình.
Nhưng lãng tử lựa chọn không sai.
Ngụy Lăng Vân này đa nghi giả dối, nếu để Tuệ Tâm suất lĩnh mọi người làm mồi, sợ là chẳng dụ được con cá lớn này, trái lại làm cho những chính đạo nhân sĩ kia rước lấy rắc rối không cần thiết.
Nhưng mà giả bộ ở trước mặt hắn ta, bày ra gương mặt phòng bị rồi chia binh làm hai đường, tên tiểu nhân Ngụy Lăng Vân này tất nhiên sẽ nghi ngờ bọn họ dùng thủ thuật che mắt nào đó, đương nhiên sẽ không đi đuổi theo đội ngũ Tuệ Tâm bên kia, mà sẽ ra tay từ Thẩm Nhạn.
Có ý vờ “Chạy trốn” của Thẩm Nhạn, còn vào đúng nơi mai phục, nào còn sầu không tạc bọn cẩu tặc Trích Tinh lâu tè ra quần?
Nhìn tàn thi đầy đất này, Diệp Phỉ Phỉ chẳng những không chút khó chịu, ngược lại nở nụ cười từ nội tâm.
Nàng cười, Cam Tam cười, Thẩm Nhạn cũng đang cười, trong tiếng cười bọn họ mang tùy ý, cũng có khuây khỏa đâu đó.
Năm đó Lý đại chết bởi Chấn Thiên Lôi đánh lén, chết vào tay Trích Tinh lâu, chết đến uất ức, không rõ ràng.
Mà nay, bọn họ cầm Chấn Thiên Lôi, một lần nổ hết truy binh Trích Tinh lâu, có thể nào không làm người ta tươi cười rạng rỡ!
Rồi ô danh trên lưng Cam Tam, võ công bị mất của Phỉ Phỉ, tánh mạng của Khổ Viên…
Chỉ cười thôi còn chưa đủ, bọn họ còn muốn bọn cặn bã này lấy mạng đến trả!
Nhìn bóng người bay tới đây, Trương Tùng không nghĩ cái gì.
Hừ lạnh một tiếng, vung kiếm liền chém tới Nghiêm Mạc.
Kiếm pháp hắn tên là “Đoạt Phong”, một khi dùng liền có Phong Lôi theo đấy, phong là kiếm ý, lôi là kiếm minh, trên thế giới này kiếm pháp muốn nhanh mạnh hơn hắn, sợ là chẳng có ai!
Lần này, cũng không hề ngoại lệ.
Nghiêm Mạc vốn là cao thủ dùng kiếm, nhưng ngay cả y cũng chưa từng gặp kiếm chiêu lợi hại như thế, kiếm này chẳng những đến mau, còn hướng thẳng yếu hại thân pháp y, cứ như y tự chạm vào mũi kiếm.
Hai bên tốc độ đều nhanh chóng như sấm giật, nếu là những người khác có lẽ ngay cả biến chiêu đều không kịp, nhưng Nghiêm Mạc là ai?
Dưới chân vũ bước điên đảo, cái bóng màu đen giống như quỷ mỵ, một kiếm chưa hết lại tiếp một kiếm, đâm thẳng dưới nách đối phương.
Nhưng chiêu này vẫn chưa thể ra hết, bởi vì mũi kiếm đối mặt y cũng theo đó vụt lên muốn đâm hai mắt y, y có thể đả thương tay địch, mà kẻ địch lại có thể chọc mù đôi mắt y. Kiếm này chỉ có thể lại thất bại.
Giây lát, bóng dáng Nghiêm Mạc giống như một u hồn màu đen nổ vỡ tan, thân pháp y rất nhanh, nhanh đến giống như vô số tàn ảnh đồng thời thoáng hiện, kiếm trên tay y không hề giống một thanh kiếm, càng như là ánh bạc chói mắt, lóe ra quang mang trí mạng, chiêu chiêu đều có thể lấy mạng người.
Nhưng kiếm chiêu sắc bén khủng bố như thế, lại không một kiếm có thể đâm trúng địch nhân.
Chỉ vì kiếm Ngụy Lăng Vân càng nhanh hơn y, điên diệu vô cùng, làm người ta hoàn toàn không có thời gian đi tìm khe hở.
Chỉ nghe kiếm minh ông một tiếng, Nghiêm Mạc phi thân lui về phía sau, một vết máu thật dài ở đầu vai, máu tươi theo cánh tay chảy xuống nhỏ giọt trên lưỡi kiếm.
Đây là lần đầu tiên, y không thể đả thương đến địch mảy may, lại bị kẻ địch gây thương tích.
Nhìn máu ở đầu vai Nghiêm Mạc, Trương Tùng cười trào phúng:
– Giết ta? Si tâm vọng tưởng!
Kiếm pháp Đoạt Phong này là hắn có được từ hệ thống, thế nhưng thân là fan Kim Dung, Trương Tùng sao không nhìn ra tinh túy kiếm pháp này. Cái gì lấy nhanh đánh nhanh, tìm kiếm sơ hở, chiêu chiêu giành công…
Không phải đều là yếu nghĩa của Độc Cô Cửu Kiếm sao?
Kiếm pháp này trâu bò như thế, hắn quả thực là liều mạng tăng độ thuần thục, nay ở thế giới này, đừng nói là nhân vật như Thẩm Nhạn, cho dù Thiếu Lâm Tam huệ đồng thời động thủ với hắn, cũng tuyệt đối không chiếm được chỗ tốt gì!
Xuyên đến thế giới này thì sao ?
Người mang hệ thống chỉ có mình ta đây, đây mới là đãi ngộ của nhân vật chính chân chính, là người thắng mệnh đã định trước, tên diễn viên quần chúng chạy nhầm sách như ngươi, muốn giở được cái trò quỷ gì !
Trong ánh mắt Trương Tùng lộ ra điên cuồng, cũng có đầy sự khinh thường.
Ánh mắt hắn nhìn Nghiêm Mạc tựa như nhìn một người đã chết vậy, mang theo ngạo mạn từ trên cao nhìn xuống.
Nghiêm Mạc lại không một chút để ý tới hắn, trường kiếm chấn động, lại xông lên.
Nhưng lần này, mũi kiếm y không hề sáng như tuyết, ngược lại chậm rãi nhiễm lên một lớp đen sì.
Màu sắc kiếm này không có giấu được Trương Tùng, khóe môi hắn ngược lại hiện sự trào phúng:
– Cái chiêu đối phó Tô Tử Hồng? Không biết tạng phủ tàng độc công của ngươi là như thế nào luyện, nhưng đối phó Tô lão đầu thì dễ, đối phó ta lại kém xa, Thiên Quyền vốn là bộ hạ của ta, ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ mấy tiểu độc này sao?
Hắn nói ngả ngớn, nhưng trường kiếm trong tay lại không mảy may loạn, so với kiếm chiêu Nghiêm Mạc tựa hồ càng thêm yêu tà quỷ mị.
Đứng ở trên vách núi bàng quan Diệp Phỉ Phỉ nhíu mày, đột nhiên cười lạnh một tiếng:
– Không sợ độc? Vậy thử xem cái này!
Một cái bình màu đen từ trên vách núi bay xuống, xoảng một tiếng nện xuống đất, rượu đàn chảy ra, một luồng hương vừa đắng lại ngọt bay ra.
Trương Tùng sợ hãi cả kinh, không tự chủ được phi thân trở ra.
Hắn có thể chống được đại bộ phận độc vật xâm nhiễm, thế nhưng Thực Cốt Truy Hồn tán không hề ở trong đó. Nếu dính phải tuy là không lập tức mất đi nội lực, thế nhưng võ công cũng suy giảm lớn.
Nhưng mà chỉ lui hai bước, hắn đột nhiên tỉnh lại, Thực Cốt Truy Hồn tán không phải là thứ ở trên đường, lần này vì đối phó Tô phủ bọn họ đã lấy sạch hàng trữ trong tổng đàn, Diệp Phỉ Phỉ lấy đâu ra độc tán có thể dùng!
Con tiện tì này!
Nhưng mà còn chưa chờ hắn mắng, trường kiếm Nghiêm Mạc đã đưa tới trước ngực.
Đồng tử Trương Tùng co lại, đường tơ kẽ tóc tránh thoát kiếm này, nhưng những chiêu sau của đối phương giống như kinh đào hãi lãng*, không chút ngừng đánh tới hắn.
*như sóng to gió lớn ập tới.
Chỉ nghe ông một tiếng, trường kiếm trong tay hắn tuôn ra kiếm quang sắc bén, một kiếm đâm về phía cổ họng Nghiêm Mạc.
Ngoài công tất thủ, đương nhiên có thể buộc hắn biến chiêu!
Kiếm này tới quá nhanh, nhanh đến người bình thường hoàn toàn không thể tránh thoát, thế nhưng Nghiêm Mạc lại không ở trong đó, nếu muốn tránh, đương nhiên y có thể tránh được.
Nhưng mà kiếm này y không tránh, chỉ hơi nghiêng người, mặc trường kiếm đâm vào vai, song song ấy, mũi kiếm đen sì cũng xuyên vào bụng Trương Tùng.
Cơn đau nhức ập tới, trước mắt Trương Tùng chính là màu đen, hắn chưa bao giờ nghĩ tới trúng kiếm lại đau như thế!
Nghiêm Mạc này điên rồi sao?
Sao y không tránh !!
Nhưng còn chưa cho hắn chịu qua cơn đau nhức ấy, sau lưng đột nhiên truyền đến ớn lạnh, đây là hệ thống đang nhắc nhở hắn có người đánh lén!
Trương Tùng liều mạng phi thân lui, một ánh sáng mỏng manh qua sát gáy hắn, đó là một cây ngân châm, vô thanh vô tức, đoạt mệnh ám khí không thể tìm ra một dấu vết.
Đây m* n* không phải kỹ năng của Thẩm Nhạn sao?
Tuy rằng chỉ sượt một chút, thế nhưng sự tê dại vẫn theo cổ truyền đến, trong lòng Trương Tùng có sợ hãi, có nôn nóng, càng nhiều hơn là phẫn nộ khó thể che dấu.
Quấn Thẩm Nhạn và Cam Tam Lang có không ít người mà, bọn chúng chẳng lẽ đều là heo hết sao?!
Còn để Thẩm Nhạn có thời gian tung ám khí!
Thả người lui nhanh vài bước, phát hiện Nghiêm Mạc không có đuổi theo, Trương Tùng mới quay đầu nộ trừng đám thuộc hạ ngu xuẩn không biết đang làm cái gì, một tiếng quát lớn thốt ra:
– Còn đứng đó làm gì, mau giết ba tặc tử này đi!
Nhưng mà một tiếng cười khẽ lại chặn ngay phía trước, Thẩm Nhạn chậm u u hai bước, cười nói với những thích khách Trích Tinh lâu trước mặt:
– Ngươi xem, Chấn Thiên Lôi đến hắn ta cũng không nói, Truy Hồn tán tới hắn cũng không nói, Trích Tinh Lâu tổng đàn đã diệt, ngay cả Cửu Long hoàn trong truyền thuyết, cũng không ở trong tay ta. Tuệ Tâm Đại Sư đang trên đường đuổi tới, chẳng lẽ các ngươi còn muốn cùng hắn tang mệnh sao?
Diệp Phỉ Phỉ ném vò rượu kia, nhưng không chỉ dọa mình Trương Tùng.
Vừa rồi Thẩm Nhạn liền sâu sắc phát hiện, những địch thủ này dường như đánh mất ý chí chiến đấu, tuy rằng còn vây công hắn và Cam Tam, lại hoàn toàn không có trạng thái giống lúc trước liều chết tùy thời có thể uống thuốc độc, có chút dao động ấy, sao hắn có thể bỏ qua cơ hội này.
Nghe được Thẩm Nhạn nói, mấy hắc y khách không một chút phản ứng, nhưng bộ pháp bọn họ đã chậm lại, lưỡi dao trong tay cũng hơi hả lỏng.
Vừa rồi vò rượu kia chính là cọng rơm cuối cùng, bất luận trong rượu có độc hay không, Lâu chủ bọn họ vẫn không một chút cảnh cáo, chỉ là tự mình trốn đi.
Có lẽ trong mắt hắn, tính mạng bọn họ cũng như những đồng bạn đã chết đi, hoàn toàn không một chút giá trị gì.
Trương Tùng tức giận đến sắp run lên, mấy tên thủ hạ vô danh vô tính đó, trong mắt hắn chỉ là một đám NPC ngay cả độ thân mật cũng không cần tăng, bị hạ dược, một tay điều khiển, bia đỡ đạn như vậy sao còn chần chờ mà không nghe mệnh lệnh của hắn!
Che bụng bị thương, hắn đem tầm mắt cuồng loạn ném lên người ảnh vệ còn đang đánh nhau với Cam Tam Lang, một nụ cười ác độc xẹt qua gò má.
– Khai Dương, động chú đi chứ, để bọn họ nếm thử mùi bội chủ!
Đây là thủ đoạn Huyết Y môn truyền xuống, cho thủ hạ học cấp tốc pháp môn, dạy bọn họ tuyệt thế võ công, thế nhưng cũng có dược vật chú phù khống chế, nếu có kẻ cả gan trái mệnh, sẽ có hộ pháp khiến hắn ta sống không bằng chết!
Mà hộ pháp Trích Tinh lâu, chính là ảnh vệ Khai Dương trung thành tận tâm với hắn!
Thân hình Khai Dương hơi ngừng, bứt ra khỏi chiến cuộc, khinh công hắn đã nhập tuyệt đỉnh, nếu muốn thoát ra, không ai có thể giữ lại bước chân hắn, Cam Tam đương nhiên cũng không thể.
Nhưng sau khi rời khỏi chiến cuộc, vị ảnh vệ vẫn trầm mặc này không vâng theo ý chủ nhân, mà là khẽ vung tay lên với những thủ hạ còn lại.
– Lui lại, phân đội đi, cẩn thận Thiếu Lâm.
Theo một câu vô cùng đơn giản này, những người áo đen giống như chim sợ tan bầy vậy, lặng yên không một tiếng động tản ra bốn phía, chỉ trong thời gian vài cái hô hấp, liền biến mất hút.
Trương Tùng trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh trước mặt, có chút phát điên mở giao diện hệ thống trong đầu, trong thuộc tính Khai Dương, độ thân mật vẫn là con số không đổi.
Sao có thể?!
Độ thân mật cao như vậy, sao hắn có thể vi phạm mệnh lệnh của ta!!
Mấy huyết chú kia đâu!
Trương Tùng gần như thốt lên:
– Khai Dương, ngươi cũng muốn phản bội ta sao?!
Khai Dương lại lắc lắc đầu:
– Chủ nhân, chúng ta nên rút. Bây giờ còn có thể rút đi.
Lấy võ công khinh công của bọn họ, muốn truy kích trốn thoát ba người vẫn không khó. Tuy rằng Trích Tinh lâu đã hủy diệt, thế nhưng Duyệt Lai khách điếm còn đó, thủ hạ bọn họ vẫn có chút tàn binh dư dũng, muốn trùng chấn Trích Tinh lâu, sợ cũng không tốn thời gian quá dài. Hiện nay, bọn họ vẫn còn đường lui có thể đi.
– Đi?! Ngươi bảo ta buông Cửu Long hoàn dễ như trở bàn tay vậy, bảo ta mất cơ hội hoàn thành nhiệm vụ?!
Trương Tùng hô hấp đột nhiên gấp chút, lại gắng kiềm chế xuống, nở ra một cái không tính là mỉm cười.
– Khai Dương, ta đối với ngươi thế nào? Năm đó mất bao nhiêu sức lực mới cứu mạng của ngươi ra, giờ ngươi muốn bỏ ta không cần…
Hắn không chết tâm!
Hệ thống chưa bao giờ lừa gạt hắn, độ thân mật không thay đổi, Khai Dương hẳn là có thể vì hắn chịu chết!
Lời này tuy rằng nhu hòa, thế nhưng sợ là không ai chịu tin, nhưng mà con ngươi Khai Dương vẫn chợt lóe cảm xúc phức tạp:
– Chủ nhân cứu mạng ta, ta đương nhiên tận trung chủ nhân. Chỉ là Cửu Long hoàn này khiến ngài phát điên, ngài không nên như thế…
Không nên vì Tô phủ liều mạng tất cả vốn Trích Tinh lâu, không nên vì Thẩm Nhạn lãng phí một tia huyết mạch cuối cùng này, chủ nhân hắn đang tự diệt vong, sao hắn có thể nhìn người ấy rơi vào vực sâu.
Khai Dương mím chặt môi, thò tay sờ, từ trong lòng cầm ra một cái hộp, bình thường, ngay cả một chút hoa văn cũng không có.
Trương Tùng chỉ cảm thấy đầu ầm một tiếng, thiếu chút nữa ngồi bệt xuống đất.
Ảnh vệ của mình cầm trong tay chính là hộp gỗ giấu ở Duyệt Lai khách điếm, bên trong sở hữu tám mảnh Cửu Long hoàn của hắn!
Cái hộp này vốn chỉ có hắn mới biết, chỉ hắn mới có thể lấy, sao lại xuất hiện trong tay Khai Dương?!
– Ngươi muốn cướp Cửu Long hoàn?! Không ngờ ngươi cũng thèm nhỏ dãi Cửu Long hoàn của ta!
Trương Tùng trên người toát ra sát ý nồng đậm, dường như ngay cả cái bụng đau nhức cũng quên, ánh mắt nhuộm hận ý hung ác lạnh buốt.
Trong mắt Khai Dương hơi lộ sự đau đớn, không nói chuyện nữa, chỉ vươn tay ném đi, mấy mảnh ngọc bội trong suốt lóe sáng từ trong hộp bay ra, nhẹ nhàng bay về phía nham bích cách đó không xa.
– Không!!!!!
Trương Tùng bay xông ra ngoài, khinh công cả đời vận đến cực hạn, thân pháp hắn nhanh như vậy, nhanh đến ngay cả tàn ảnh tựa hồ đều biến mất không thấy. Nhưng phía trước hắn, một bóng người còn lại đến càng nhanh, không sai chút nào chắn trước người hắn.
Trong cơn thịnh nộ, Trương Tùng nào còn để ý thứ khác, trường kiếm trong tay thuận thế đâm, đâm vào khoang bụng người tới, không lưu tình chút nào, cũng không chút nào thương hại.
Người nọ không né tránh, giống như một bức tường kiên cố đứng sừng sững trước mặt hắn, một dòng đỏ tươi từ khóe môi chảy xuống.
– Chủ nhân, xin theo ta đi đi.
Dưới nham bích truyền đến mấy tiếng leng keng giòn vang, ngọc thạch có cứng thế nào, cũng cứng không lại vách núi ngàn năm vạn năm lưu lại, những mảnh ngọc bội vỡ thành mảnh lớn nhỏ không đồng đều, thưa thớt lăn vào bụi cỏ và vào sâu khe nứt.