Nhập Vọng

Chương 6: Chương 6




Môn tông trong giang hồ nhiều không đếm xuể, một ít thìkéo dài hơi tàn, một ít thìnổi danhhiển hách.

Những năm gần đây, môn tông giang hồ mọc như nấm sau mưa nhưngkhông tiếng tămbằng một tòa lâu. Lâu này, tên gọi Trích Tinh.

Không biết từ khi nào, đại danh của Trích Tinh lâu đột nhiên truyền khắp đại giang Nam Bắc, không ai biết lâu này nằm ở đâu, cũng không ai biết chủ nhân lâu là ai, nhưng mỗi người đều biết “Trích Tinh lâu có thể hái cả sao trời”, chỉ cần yêu cầu thì tất đáp ứng.

Tin tức, đồ vật, mạng người, chỉ cần Trích Tinh lâu ra tay, nhất định dễ như trở bàn tay.

Càng ly kỳ là, không ai biết phải liên hệ với Trích Tinh lâu như thế nào, chỉ cần có người muốn “mua bán” thì có thể nhìn thấy bọn họ.

Thần bí, xảoquyệt, lại thành thậtgiữtín như thế, là điểm sáng trở thành truyền kỳ giang hồ khiến người ta đoán không ra.

Chính đạo bối rối, tà đạo thìkinh hãi, thế nhưng Trích Tinh lâu vẫn nguy nga bất động, tự có lối buôn bán của riêng mình.

Nến đỏ tàn lụi, ám hương phù động*, bên trong khuê các truyền ra tiếng cười vang trêu ghẹo.

*hương hoa mai theo gió thoảng khi nồng khi nhạt làm người ta có cảm giác hoa mai đang chuyển động.

Sau mành lụa đỏ, một nữ tử đung đưa vòng eo, ở trên thân nam nhân nhấp nhô, eo nhỏ tuyết trắng giống như con mãng lớn trắng loángmềm dẻo đầy sức sống, khắc cốt quấn quýt si mê, dường nhưmuốn tan vào lòng kẻ nọ.

Giây lát, một tiếng ngâm vươn dài tràn ra giáng thần*, nữ tử tóc mây rối bời, thân thể mềm mại không xương mềm nhũnngã xuống giường, bộ ngực sữa không ngừng phập phồng, hai điểm hồng anh theo thở dốc run run, một bàn tay to khớp xương mạnh mẽ nắm chỗ mềm nhất, nhàonặn lung tung, như là muốn làm ra hình dạng khác.

*đôi môi đỏ.

Nữ tử phát ra tiếng kinh hãi từ cổ họng, lại chuyển thành thở gấp liên tục, nhiều lần cầu xin tha thứ nói:

– Lâu chủ, lâu chủ, Nô Nô chịu không nổi…

Nam tử mỉm cườilạigần, ngậmđiểm yên hồng:

– Ta thích nghe nànggọi ‘Lâu chủ’ nhất…

Hồng trần lại dậy sóng, nói không hết kiều diễm.

Không biết qua bao lâu, chiếc giường gấmmới yên tĩnh trở lại, nàng kia thở hổn hển hồi lâu mới nâng cánh tay ngọc nằm ở trên ngườinam nhân.

– Lâu chủ có tân hoan, càngngàycàng ít đến chỗ của thiếpnha.

Nam nhân nhẹ nhàng cười, đầu ngón tay xoa mặt ngọc giai nhân:

– Khónhận nhất là ân mỹ nhân, có giang hồ đệ nhất mỹ nữ coi trọng, saota còngiaotâm lên tục vật kia nữa.

Nữ tử này cũng có danh hào trên giang hồ, xưng là Thập Trượng Cẩm, Phấn Hồng Cốt, là đệ nhất yêu nữ.

Nhưng nay nghe tình lang khen mĩ sắc của thị, hai gò má cũng không khỏi ửnghồng, yếu đuối khôngnên lời, ngoài miệng lại vẫn không bỏ qua:

– Vân lang tương lai sợ làphảicưới vợ, saocòn có thể ởchỗ tiện thiếp triền miên được nữa. Nếu không phải sự vụ trong lâu phức tạp, không chừng Vân lang đã bỏ thiếpmà đi rồi…

Trong giọng nam nhân mang chút dịu dàng:

– Đám khuê tú như khúc gỗ đó, sao có thể tri tình thức thời như Hồng Tiêu nàng được? Chỉ cần Trích Tinh còn, bên gối ta tự có một ghế của nàng.

Lời này nói ung dung, yêu nữ không khỏi hỉ cảchân mày, nữ nhânbênlâu chủ nhà thịnhư cá chép qua sông, nhưngngười này lại tính tình tiếc hoa, đối với cácthịhoàn toànkhácnhữnggiang hồ mãng hán kia.

Tiết Hồng Tiêu thị cũng coi như biết người vô số, nhưngkhông một nam tử nào có thể giống như Vân lang, chân thành thâm tình lại săn sóc tận xương, còn có võ công tài thơ hạng nhất.

Đàn ôngnhư vậy, có lẽ vốn chẳng thể chỉ thuộc về một đàn bà…

Khe khẽ thở dài, Hồng Tiêu in một nụ hôn ở cằm nam nhân, cầm lấy hồng sa bên gối khoáclên.

Làn gió thơm thoảng qua tóc mai, giai nhân nhẹ nhàngmà đi.

Thưởng thức xong bóng đẹpmê người kia, nam nhân cũng ngồi dậy, không mặc quần áo, cứ vậytự nhiênđi đến trước bàn, tự rót chomình chén trà.

Lúc này, trong gian phòng đột nhiên truyền đến tiếng khẽ, một cái bóng xuất hiện trong góc giường.

Ánh nến đã sớm tắt, ánh trăng lại chẳnglấy làm sáng, cái bóng cuộn tròn vừa khít, tựa hồchính mìnhlà cái bóng được ánh trăng mờ ảophản chiếu ra.

– Chủ nhân, Thiên Xu bộ truyền đến tin tức chưa thể hoàn thành nhiệm vụ, còn thiệt vị bộ* chúng. Thỉnh chủ nhân trách phạt.

*một phần.

Tin tức chẳng tốt tínào, trong giọng kẻ báo cáo lại không nghe đượcmột chút cảm xúc.

Nam nhân đã sớm quen sự cứng nhắc của bóng, nhẹ nhàng nhấp miếngnước trà mới đặt chén xuống bàn.

– Người ở trong tay Thẩm Nhạn?

– Ở trong tay Trí Tín, bọn họ chuẩn bị mang thi thể về Thiếu Lâm.

– Hửm?

Nam nhân quay đầu, lắc đầu với cái bóngđang ẩn nấp.

– Không thể được, ngay trước khi Trí Tín trở lại Thiếu Lâm, phái người giết lão. Còn Thẩm Nhạn, thì không cần giữnữa, trước Tô gia thọ yến ta muốn thấy đầu củahắn ta.

Tập kích giết Trí Tín là trong dự đoán của bóng, thế nhưng lấy tánh mạng của Thẩm Nhạn, cáibóngkhông thể đoán được.

Bọn họ bao vây lãng tử mất chừng ba năm, lúc này nói giết là giết, dù là tâm phúc như bóng, cũng không ngờ đến được.

Thế nhưng cái bóngkhông hề chần chừ, trực tiếp xin chỉ thị:

– Dùng Ngọc Hành bộ?

– Thiên Quyền tốt hơn, phải làm hết sức cẩn thận.

Trích Tinh lâu theo phân chia của Bắc Đẩu.

Thiên Xu là sát thủ bình thường, Ngọc Hành là dị nhân võ lâm, cònThiên Quyền là nơi cổ độc ở, tàn nhẫn độc ác vô cùng. Cái bónglập tức hiểu.

Gió đêm thổi tới, nam nhân hình nhưthấy hơi lành lạnh, nhưng còn chưa chờ hắn có động tác, cái bóngđã khom người lấy ra bộ quần áo tuyết trắng từ trong tủ quần áo, nâng ở trước mặt nam nhân.

Cười cười, nam nhânvươntay cầm lấy quần áo, thuận miệng hỏi:

– Bên Đạp Tuyết sơn trang thế nào rồi?

– Nhiễm Đường chủ quả thật chết ở trong tay Diêu Lãng, vết thương trí mạngchính là Bích Ngọc tiêu gây nên.

Động tác trong tay nam nhân bỗng chậm lại, hơi nhăn mày:

– Không một ainhúng tay?

Bóngquỳ bên chân nam nhân, giúp hắn mang giày mềm:

– Từ thành Khai Dương lên đường vào Nam đến Phượng Quan, bên cạnh Diêu Lãng không có một ai giúp đỡ. Dọc đường liên tiếp giết hơn hai mươi người, trừ Nhiễm Phong, người người đều là một chiêu mất mạng. Chủ nhân, Diêu Lãng này hình như trở nên hơi khác.

Nghe thế, nam nhân rốt cuộc mang chút hứng thú:

– Khácgì?

Bóngcẩn thận buộc vạt ngoài cho nam nhân, suy nghĩ một lát mới nói:

– Công pháp, tính tình đều thay đổi lớn, như bịđổi tim.

Tuy nói dứt khoát, nhưng trong giọng bóng lại mang hơi không chắc chắnhiếm thấy, suy đoán này không khỏi rất viễn vông, sợ là sẽlàmngười tức giận.Nhưng nam nhân chẳng những không giận, ngược lại cười ha ha:

– Thú vị, thú vị!

Vuốt phẳngnếp nhănvạt áo, nam nhân nhận trường kiếm bóngđưa lên, đeo ở bên hông.

Phóng đãng bất kham cuồng ngạo bị tuyết y áp chế, biến thành tao nhã đoan chính, hắn mỉm cười với bóng ởbên cạnh:

– Thật muốn gặp trái tim đã làm hỏng đại kế ba năm của ta. Thôi, bảo Thiên Xu đi giải quyết đi, nội dungsắp xong rồi, mấu chốt vẫn ởThẩm Nhạn, đừng gây thêm rắc rối.

Tuy không hiểu “nội dung” trong miệng chủ nhân là ý gì, thế nhưngbóngsẽ không ngốc đến đi hỏi. Cung kính thi lễ, giống như khi đến vậy, ylại biến mất vào góc tối bên giường.

Nam nhân không thèm để ý xoay người, vungnhẹ ống tay áo cất bước ra khỏiphòng.

Ngồi trên lưng ngựa, Nghiêm Mạc mắt lạnh nhìn đám áo đencách đó không xa.

Ba ngày trước, y rốt cuộc lấycây Bích Ngọc tiêu trên ngườimình đi cầm được khoảng trăm lượng bạc, lấy bạc đổi một con tuấn mã màu đen bốn vó đạp tuyết.

Mua lương câu thay đi bộ là thứ yếu, quan trọng nhất là dùng Ngọc Tiêu dụ rắn ra hang, ymuốn xemthử rốt cuộccó bao nhiêu kẻ đang tìm cái xác này phiền toái.

Nhưng rắn còn chưa nhửtới thì đã nhảy ra bọn chuột nhắt không rõmặt.

Nghiêm Mạc là người từng nắm Ô Y môn, đương nhiên rấtquen thuộcvới sát thủ, nhưng bọn này hoàn toàn khác với những kẻ tìm “Diêu Lãng” trả thù.

Buônglỏng dây cương trong tay, ý bảo tuấn mã an tâm một chút chớ nóng, Nghiêm Mạc mở miệng hỏi:

– Là lâu chủ bảo các ngươi đến?

Lâu chủ trong miệng y, chính là Trích Tinh lâu chủ trong truyền thuyết.

Mấy ngày trước ythẩm vấn tên vô dụngkia, cuối cùng khàn cả giọng quát lên là “Lâu chủ sẽ không bỏ qua cho ngươi”, nhiều ngày nay ở trên phố cũng ít nhiều nghe được đại danh Trích Tinh Lâu.

Nhưng cái tên gọi là Nhiễm Phong, là danh môn đệ tử chính phái, một nhân vật chính phái lại có quan hệ với tổ chức sát thủ, sợ là cái xác này đãrơivào âm mưu nào đó.

Nghiêm Mạc tuy kiêu ngạo, nhưngkhông ngốc.

Nay địch tối ta ngoài sáng, điều y nên làm nhất chính là tìm hiểu ngọn nguồn, từng chút thăm dò Trích Tinh lâu này đến cùng là thần thánh phương nào.

Nhưng còn chưa chờ yhành động, đối phương đã áp sát tới cửa. Xem ra “Lâu chủ” này để ý cái xác này hơn y nghĩ.

Câu hỏi vẫn khôngđược một câu trả lời nào, bảy tên bịt mặt trái phải bọc đánh, rào rạt xông về phía y.

Câu liêm, ám tiễn* phá không mà ra, Nghiêm Mạc lại như Giao Long mọc từ dưới đất bay lên, thân hình chỉ vụtlên một cái liền bỏ rơi đámám khí, kiếm như hàn tinh, thế như sấm bổ, động tác nhanh nhẹn, trước ngực hai tên áo đenphụt ra máu hoa.

*ám tiễn: mũi tên giấu trong tay áo để bắn lén.

Lúc này con ngựa mới hí vang lên, Nghiêm Mạc phất tay áo nhẹ nhàng bay khỏivòng vây, lạnh lùng cười đám thích khách đang quay đầu sợ hãi.

– Ngựa này ta tiêu một trăm lượng bạc, không biết đầu các ngươi thì đáng giá bao nhiêu.

Lời còn chưa dứt, mấy ám khí đen nhánh đột nhiên bay vềphía Nghiêm Mạc.

Trong giang hồ đối phó ám khí chỉ có hai cách là né tránh và đón đỡ.

Kẻ võ công cao có thể thu ám khí địch nhân vào tay, nhưng nhìn những ám khí trước mặt, Nghiêm Mạc co con ngươi lại cựchạn, tay áo nhẹ nhàng chuyển, gió nhẹ cuốn qua, mấy ám khí bị nội lực đỡdẫn quay ngược trở lại.

Thân hình Nghiêm Mạc cũng không dừng, dùngtoàn lực nhắm ngay hướng cũ.

Chỉ nghe ba tiếng nổ vang ầm ầm ầm bên tai, đất phẳng cháylên ngọn lửa ba trượng, Nghiêm Mạc chỉ cảm thấy ngực bị đại lực đẩy, theo sức gió lộn một vòng mới khó khăn đứng vữngngười.

Khi quay đầu, phía sau đã thành một trận Tu La, tử sĩ áo đen bị nổkhông ai toàn thi, hài cốt chigãy rải rác khắp nơi, trong máu tươi nồng nặc mang theo mùi thối nhàn nhạt khó ngửi, đất đen khô cằn thêm máu hồng tàn chi nhìn càng dữ tợn.

Dù Nghiêm Mạc bình tĩnh thế nào, nay trên mặt cũng biến sắc.

Y đã từng gặp thứ này. Đây chính là Phích Lịch pháo quân Đại Tống thường dùng, năm đó khi quân Kim vây công Biện Lương, Lý tướng công chính là dùng thứ này bảo vệ Biện Lương.

Ytheo Vương Tri Châu tọa trấn Điếu Ngư thành, từng thấy vô số lần uy lực của hỏa khí này.

Nhưng Phích Lịch pháo những sát thủ lấyra còn mạnh hơn mấy lầnmà quan quân Đại Tống sử dụng, vũ khí uy lực như thế, sao có thể nằm trong tay một môn phái giang hồ?

Trong lòngcòn kinh nghi bất định*, lại một tiếng nổtung đột nhiên vang lên bên tai, nhưnglần này cự ly khá xa, ở sườn khe núi khác.

*ngạc nhiên nghi ngờ.

Nghiêm Mạc quay đầu hơi nhíu mày lại. Chỉ do dự một lát, yliền chạy tới hướng đấy.

_______________________

Tác giả có lời muốn nói:

Lý tướng công: Lý Cương, danh tướngđầu năm Nam Tống kháng Kim, làm tướng bảy mươi bảy ngày thìbị cách chức.

Vương Tri Châu: Vương Kiên, danh tướng Nam Tống kháng Mông, là Tri châu Hợp Châu, từng chủ trương Nam Tống công phòng chiến Điếu Ngư thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.