*Thích khách, khốn kiếp * chàng nhanh chân chạy lại sợ rằng sẽ không kịp, nàng nằm bên kia, xung quanh là những viên đá cảnh xếp thành hình núi non bộ mô phỏng. Nửa người nàng vắt lên đá, nửa dưới chìm trong khoảng nước lạnh lẽo. Từ cánh tay phải của nàng bị trúng một đao, máu rỉ xuống ướt đẫm cánh tay ấy. Giọt máu dần dần xuống chân nàng, *Đau * cảm giác của chàng như trái tim kia bị xé ra, mới để nàng một mình vài khắc mà nàng đã có chuyện. Đúng là không thể lơ là nàng được nữa mà
-”Người đâu, bắt sống hết cho ta. “
Chàng uy mãnh thét lên, lội xuống ẵm nàng lên bờ. Mắt nàng dần dần mở ra, yếu ớt, khuôn mặt trắng hồng nay dần chuyển sang trắng bệch.
-”C.. ẩn..... Th.. ận.... “
Nàng lấy hết sức lực tồn trong cơ thể xoay người đỡ lấy nhát kiếm cho chàng, ngụm huyết đặc được thổ ra từ miệng nàng...Nàng dần chìm vào giấc ngủ, mà gục xuống vòng tay đang ôm lấy nàng...
-”An Nhi, An Nhi.... Nàng tỉnh lại cho vi phu, nàng không được ngủ.... Nàng dậy ngay cho vi phu.. An Nhi.... An Nhi.. “
Cát Nguyên một tay ôm lấy nàng, một tay lay lay người nàng nhưng nàng đáp trả một cách nhắm mắt hờ hững. Bất lực, vô vọng, bỏ đi uy nghiêm của một Vương Gia chàng đồng ý chịu thua nàng, chỉ mong nàng tỉnh dậy ngay trước mặt chàng.....
-”Các ngươi, bắt sống hết lại cho ta. Dùng cực hình thấm vấn, tên nào khai báo thưởng trăm lạng vàng “
Bế xốc nàng lên, một mạch hướng về Vương Phủ. Đôi mày nhíu lại không khỏi xót xa. Chỉ là chàng không hề hay biết, có người chứng kiến từ đầu đến cuối vở kịch mà họ gây dựng lên. Mặc Hy thầm rủa
-” Vô dụng , Chỉ là kết kiễu một vương phi nhỏ nhoi mà đã bị tóm gọn cả lũ. Hừ, sát thủ cấp cao gì cơ chứ, lũ hạ đẳng, ngu ngốc.... “
Từ Ninh cung
*Chattttt*
-”Con là đồ thiểu não hay không có đầu óc vậy hả, việc ám sát cỏn con vậy mà cũng để mấy tên sát thủ vặt vãnh kia làm không xong. Uổng công ta coi trọng con, xem ra ta nhìn nhầm con rồi. “
Bà đưa tay day day lấy hai bên thái dương, đôi mày mắt phượng kia nhíu lại lộ rõ vẻ thất vọng khôn cùng. Chầm chậm quay lưng bước vào tẩm cung của mình, cô thấy vậy nước mắt giàn dụa quỳ gối mà lết theo ôm chặt lấy chân bà, liên tiếp đập đầu mà cầu xin,khiến cho trán ngọc lộ rõ vết máu chảy
-”Mẫu hậu, mẫu hậu... Hãy cho Hy nhi một cơ hội, một cơ hội nữa thôi... Mẫu hậu. “,
Bà quay lưng, cúi đầu nhìn xuống mắt cá chân của mình đang bị ôm chặt, vừa xót xa đôi giày mới may, vừa sợ nước mũi của cô dính lấy. Tuy trong tâm không muốn nhưng đành phải hạ người mà tha thứ
-”Thôi được rồi, lần này ta cho qua.. con nên nhớ, cơ hội không có lần hai dành cho con đâu. “
Mặc Hy như vừa bị rơi xuống hoàng tuyền ba phần tư đường, thì được một cái vợt vớt về với cuộc sống tươi đẹp.Cả người đều cúi gập đầu liên tiếp tạ ân, bà không màng đến cô,vẫn âm thanh ấy, đều đều mà thoát ra từ miệng bà
-”Sáng mai, ta sẽ ban hôn cho con và Nguyên nhi. Bây giờ muộn rồi, con về nghỉ ngơi đi. “
-”Tạ ân Mẫu hậu, Tạ ân mẫu hậu... “
Làm người phụ nữ của Cát Nguyên vốn là ước mơ từ bé của Mặc Hy, vậy mà Khả An ngang nhiên dám đến giành. Cô nhếch bờ môi quả đào kia lên gian tà *Khả An à, muốn đấu với tôi ư. Cô nên tu luyện thêm vài kiếp đi *và không kém phần vui sướng,giờ đây cô chỉ còn về phủ chờ ngồi lên kiệu hoa mà đường đường chính chính bước chân Vương Phủ thôi
Sáng sớm trôi qua một cách nhanh chóng bí tức, sau buổi thượng triều dài đăng đẳng ở Càn Thanh cung. Chàng thất thiểu bước về thư phòng, nên ăn nói thế nào với nàng đây.
Lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt khả ái đang nằm im trên giường không chút cử động kia, tim chàng như thắt lại,* Nàng làm gì cũng được, ta vẫn sẽ bảo vệ nàng chỉ mong nàng vui vẻ và khỏe mạnh *
Ngồi xuống bên cạnh nàng, nắm lấy bàn tay nhỏ nhỏ đang ở trong chăn kia. Cát Nguyên ôn nhu nói cho nàng
-”Sáng nay, lúc thượng triều Hoàng thái hậu và Hoàng thượng đích thân ban hôn cho ta và Mặc Hy. Ta cũng vừa mới biết, Mặc Hy là người đứng sau đám sát thủ tối hôm qua, ta xin lỗi nàng, lỗi của ta không bảo vệ được nàng “
=!=====!=====!======!=
He hé mở to đôi mắt hoa anh đào, gượng người trở dậy, dường như xương cốt đã lâu không hoạt động nay lại dấy lên ê ẩm ở sống lưng. Một bước... hai bước.... ba bước.... dần dần đi ra khỏi căn phòng kín mít này, đôi ray thon dài mở cánh cửa đang khép im lìm kia. Bất ngờ, choáng ngợp.. đó là thứ cảm giác mà nàng nhận được khi nhìn ra bên ngoài trời...Phủ vương gia hôm nay lại treo lụa đỏ, đám gia nô tất bật trang trí phủ, đèn lồng màu vàng chanh mà nàng thích nay được thay bằng màu đỏ chót, Đôi chân không tự chủ mà bước ra ngoài. Phòng bên tả của chàng chữ Hỉ dán xung quanh, tính tò mò của nàng lại nổi dậy. Đưa tay lên
-”Vương phi, người tỉnh rồi sao. Người thấy đói không, để nô tì mang điểm tâm đến cho người..”
Tiếng Tiểu Hương vang lên không đúng lúc, đầy ngạc nhiên nàng còn mặc trên người bộ áo lót trắng sứ, phủ kín từ vai xuống mắt cá chân. Tóc xõa tự nhiên cuốn hút ánh nhìn người đối diện, nhân tiện nàng hỏi về sự kì lạ trong phủ lúc này
-”Tiểu Hương, sao hôm nay phủ ta bày trí lạ vậy. Có chuyện gì sao??? “
-”Chủ tử.... chủ tử... là Vương gia nạp Trắc phi ạ. “
Tiểu Hương bỗng xám khuôn mặt lại, đôi môi mấp máy một hồi rồi mới nói được cả câu, đôi mắt nhìn xuống hai tay đang đùa giỡn nhau. Nàng thản nhiên đáp không chút kì lạ, cứ như một chuyện bình thường xảy ra
-”Vậy sao, nguơi về phòng giúp ta thay quần áo. Ta muốn đi dạo.. “