Nhất Bá Thiên Địa Ngạo

Chương 34: Chương 34




Nữa ngày sau, trong đan điền của hắn từ một hạt giống nhỏ như hạt gạo đã thành một viên nội đan to bằng ngón chân cái, sáng mịn, trơn bóng như một viên ngọc châu màu trắng và đang tiếp tục lớn lên. Quá trình tụ nội đan không thể gấp gáp, phải từ từ, nếu không khi nội đan thành hình sẽ không ổn định, yếu đi, khả năng chịu đựng áp lực chân khí cũng theo đó giảm xuống.

NhưTriệu Linh Tiêu tụ nội đan mất một ngày, nội đan của hắn được sự bồi dưỡng từ chân khí hùng hồn rốt cuộc đại thành, to bằng nắm tay trẻ con, bóng mịn, óng ánh như kim cương, xung quanh viên nội đan có ba quả cầu nhỏ tựa như vệ tinh không ngừng xoay tròn, chính là thuộc tính tinh, là nguyên tố thuộc tính tồn tại trong cơ thể hắn được chắt lọc ra, trong đó bao gồm viêm tinh, mộc tinh và ám tinh, mộc tinh là thuộc tính của Huyền Cổ Linh Đằng, ám tinh là thuộc tính của Triệu Linh Tiêu thân xác, còn viêm tinh là thuộc tính dung nạp từ bên ngoài. Viêm thuộc tính trong người hắn chính là Thái Cổ Chi Viêm một chi thuộc tính tồn tại từ thời thái cổ, đồn rằng lúc khai thiên lập địa, khi hỗn độn chi khí đảo lộn, tinh cầu hình thành thì Thái Cổ Chi Viêm đã xuất hiện, đó là dòng dung nham đầu tiên leo lắt chảy trên mặt tinh cầu, chính là mẫu hệ khai sinh ra hỏa thuộc tính và viêm thuộc tính sau này. Thái Cổ Chi Viêm của Triệu Linh Tiêu là từ hòn đá do phụ thân hắn mua cho hắn làm vật hộ thân, đó là nham thạch do Thái Cổ Chi Viêm tụ thành, ban đầu vì nó không có biểu hiện gì, giống như một cục nham thạch bình thường nên không ai nhận ra, thế nhưng nhờ cơ duyên trùng hợp khi Triệu Linh Tiêu dung hợp với Huyền Cổ Linh Đằng một lượng nhỏ hỗn độn chi khí vô tình thoát ra kích phát Thái Cổ Chi Viêm, Cổ Viêm lập tức men theo hỗn độn chi khí dung nhập vào cơ thể của hắn, tất cả tạo thành một cơ duyên trùng hợp, Triệu Linh Tiêu vì thế mà ươn ươn khổ khổ mà luyện hóa được Cổ Viêm.

Thuộc tính thiên sinh là thuộc tính có trong linh mạch của mọi người, bất kỳ ai sinh ra đều sẽ có một thuộc tính, bao gồm mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi, ám, quang, Viêm, băng, dựa theo tính chất mà chia thành thiên địa huyền hoàn. Trong đó thiên cấp là thuộc tính mạnh nhất, khả năng tu luyện, thiên phú và uy lực thuộc loại cao nhất.

Cả ba thuộc tính trong người Triệu Linh Tiêu đều là thiên cấp, một là, Phệ Linh Thiên Chi Mộc, Thái Cổ Chi Viêm, Hắc uyển Viên Ẩn Ám. Vận may có thể nói là nghịch thiên, người bình thường muốn có một thuộc tính thiên cấp là cực kỳ khó khăn, vậy mà một tên phế vật như hắn lại sở hữu đến ba loại, phải biết đối với một người khi sinh ra chỉ có duy nhất một loại thuộc tính, muốn có thêm chỉ có thể dung nạp từ bên ngoài, tuy nhiên đó là điều không dễ một chút nào, đó là quá trình chín chết một sống.

Ba thuộc tính tinh chậm rãi xoay tròn xung quanh hỗn độn nội đan của hắn như một vệ tinh trung thành.

Phù...

Nữa ngày sau rốt cuộc khí thế trên người hắn cũng bình ổn trở lại, ổn định vào luyện hồn nhất kỳ, hắn chậm rãi thở ra một ngụm chọc khí, đôi mắt từ từ mở ra, con ngươi hắn đen sậm, bên trong dường như tồn tại vũ trụ luân hồi, như lỗ đen cắn nuốt ánh sáng. Da thịt hắn được qua cải tạo trở nên sáng mịn, trắng nõn như da em bé, lại mang theo phần chắc chắn, thô ráp trên từng cơ bắp, như một bức tượng hoàn mỹ, khuôn mặt điển trai, pha theo chút hương vị trưởng thành, dày dặn, là mẫu nam nhân lý tưởng của biết bao nữ nhân.

Triệu Linh Tiêu đứng dậy duỗi vai, lắc eo khiến xương cốt toàn thân kêu lắc rắc. Tinh thần phấn chấn vô cùng.

Hiện tại là lúc hắn phải rời khỏi đây.

Trước khi đi hắn đi đến từ giả Khí Linh một tiếng, trong hai tháng qua ngoài tu luyện lúc rảnh rỗi hắn thường đến trò chuyện với lão già trong trữ khí tàng này. Lão chính là một quái linh vạn năm, kiến thức, tâm tính hơn người, hắn thường trao đổi với lão rất nhiều điều chưa biết, lại kể cho lão những chuyện ở bên ngoài, rồi những chuyện lạ ở địa cầu, một già một trẻ nói chuyện vô cùng hợp gu, hận không thể gặp sớm hơn. Hắn cũng nói cho lão biết chuyện xảy ra với Liệt Thiên tông làm lão u sầu thở dài.

•Ngươi định đi khỏi đây sao...

Khí linh già nua, gầy còm cất giọng hỏi.

•Ừm...

Triệu Linh Tiêu khẽ gật đầu.

•Ngươi... Mà thôi, ngươi cố gắng bảo trọng...

Khí Linh định nói gì nhưng lại thôi, trong tâm lão thật sự rất là ưa thích tiểu tử này.

•Lão yên tâm đi, ta hiện giờ có thể hoàn toàn nắm giữ nơi này, dễ dàng ra vào như nhà của mình, rảnh rỗi ta sẽ đến tìm lão..

Triệu Linh Tiêu thấu hiểu tâm tư của khí linh nên vui vẻ nói.

•Được vậy thì tốt, dù sao đã ở đây mấy vạn năm, ta thật chán sắp chết, nếu có người trò chuyện như ngươi thì còn gì bằng, nếu có cơ hội ta muốn ra ngoài xem một lần...

Khí linh khao khát nói.

•Ta sẽ nghĩ cách đưa lão ra ngoài...

Triệu Linh Tiêu nói.

•Ta sẽ xem đây là một lời hứa

Khí Linh gật đầu.

Triệu Linh Tiêu từ giã khí linh xong liền đi ra khỏi thần tàng bước ra ngoài sơn môn rộng lớn.

Hắn đảo mắt một vòng ngắm nhìn nơi từng là một chốn hùng vĩ nay trở thành một đống đổ nát nằm im lìm, thời gian thật đáng sợ. Đột nhiên trong lòng hắn dâng lên một suy nghĩ phục hưng nơi này, xây dựng lại một đại tông môn đã ngủ say, thế nhưng suy nghĩ đó chỉ xoẹt qua rồi biến mất, hết thảy là vì thực lực hắn vẫn còn quá cứt gà, muốn tạo dựng lại một tông môn như vậy thật sự không dễ.

•Ủa....

Hắn vừa đi vừa suy nghĩ vu vơ, đột nhiên hắn kinh ngạc thốt lên khi nhìn thấy thứ gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.