Nhất Bá Thiên Địa Ngạo

Chương 47: Chương 47




Rốt cuộc có người mạnh mẽ công phá tiễn vũ, kích phát lực lượng đánh nát hàng vạn mũi tên, mở ra một con đường, những người còn lại thừa thế xông lên, hàng loạt công kích bạo ngược hướng về phía Triệu Tinh Thành. Triệu Tinh Thành cũng sẵn sàng đối địch, chân khí dào dạt mông lung, như biển lớn giận dữ muốn nhấn chìm bất cứ con thuyền lạc lối nào.

Tình thế giương cung bạt kiếm.

Ngay lúc này, một giọng nói uy nghiêm vang vọng.

•Các ngươi còn không dừng tay, còn định đánh đến khi nào...

Triệu Tinh Thành cùng với đám người Triệu gia biến sắc mặt, vội vàng ngừng lại, nhìn theo hướng hư không, quỳ xuống cung kính.

•Bái kiến gia gia..

•Bái kiến lão tổ...

Triệu Hoành Thiên xuất hiện trên hư không, đi theo lão là mẫu tử Triệu Linh Tiêu.

•Hừ, chuyện hôm nay chấm dứt tại đây, các ngươi mau cút về diện bích ba tháng, đừng để cho ta thấy mặt..

Triệu Hoành Thiên tức giận quát.

Đám người Triệu gia đổ mồ hôi trán, cảm thấy lưng lạnh toát vội vàng tuân theo, tất cả như chó cụp đuôi lập tức biến đi, không dám ở lại một giây.

•Còn các ngươi, mau theo ta về...

Triệu Hoành Thiên không thèm nhìn ba người Triệu Tinh Thành mà chỉ nói vọng lại. Tất nhiên là bọn họ cũng không dám nữa lời ý kiến, chỉ lẽo đẽo đi theo.

Trở lại Triệu gia, Triệu Hoành Thiên không hề để ý đến phu phụ Triệu Tinh Thành mà chỉ gọi riêng Triệu Linh Tiêu gặp mặt, chuyện này khiến Triệu Tinh Thành bất đắc dĩ không thôi, nhớ năm xưa gia gia yêu thương hắn biết bao, nay lại lạnh nhạt như vậy. Tuy nhiên hắn không hề hối hận, cho dù hiện tại có bị toàn bộ Triệu gia ruồng bỏ hắn vẫn sẽ chọn thê nhi của mình.

......

Bên trong căn đình viện của Triệu Hoành Thiên, Triệu Linh Tiêu hơi khép nép đứng, Lão tổ tông này gọi hắn đến đã nữa canh giờ nhưng vẫn chưa nói lời nào, cứ im lặng ngồi trên bàn, mặt mày khó chịu.

•Ngươi có phải đang giận ta tại sao lại tha cho phụ tử Triệu Tam Tam đúng không..

Rốt cuộc lão cũng mở lời, nhìn vào Triệu Linh Tiêu giọng điệu chất vấn.

•Cố Tổ, diệt nhi nào dám có ý đó, cố tổ chi là nghĩ tình tộc nhan, không muốn thân tộc đồ sát lẫn nhau, điệt nhi cùng phụ thân ra tay với Tứ thúc là sai trái, chỉ sợ cố tổ trách phạt...

Triệu Linh Tiêu vội vàng đứng dậy cung kính nói.

•Miệng lưỡi rất khá, hơn cả phụ thân ngươi... Kế hoạch vạch ra hết thảy là chủ ý của tiểu tử ngươi có phải không..

Triệu Hoành Thiên lườm nguýt Triệu Linh Tiêu vẻ mặt ta đã sớm biết ngươi là thủ phạm.

•Ta...

Triệu Linh Tiêu bị nói trúng nhất thời cứng họng, không biết nên nói gì.

•Thủ đoạn cũng tinh đó, nhưng ra tay thì hơi độc...

Câu này không biết Triệu Hoành Thiên là khen hay mắng.

•Điệt nhi chỉ là muốn giúp phụ mẫu, mọi sai trái điểm nhi sẽ chịu, chỉ cầu cố tổ đừng trách tội phụ mẫu..

Triệu Linh Tiêu thành khẩn nói, tuy hắn không sợ nhưng cũng không muốn phụ mẫu gặp rắc rối ở Triệu gia.

•Không cần giải thích, ta hiểu, chuyện sảy ra là do Tam Tam tự chuốc lấy, ta không trách các ngươi...

Triệu Hoành Thiên phủi tay nói.

•Ngươi rất hiếu thảo, Tinh Thành có nhi tử tốt như ngươi cũng là phước của nó...

Triệu Hoành Thiên cảm thán nói.

•Cố tổ, tại sao Triệu gia và Hàn gia lại không hòa hợp được..

Triệu Linh Tiêu thắc mắc, hắn rất muốn biết về mối thù truyền đời của hai gia tộc.

•Haizzzz... Chuyện kể ra rất dài, phải bắt đầu vào đời thất tổ “ tổ bảy đời trước “, lúc ấy Thất tổ không phải làm thương gia mà là phiêu bạt giang hồ, Lúc ấy người tuổi trẻ bồng bột, cùng với tổ công Hàn gia đem lòng yêu một người, hai bên tranh giành liên miên, kết thù oán với nhau không dứt, rốt cuộc nữ nhân kia chọn tổ công Hàn gia, thất tổ thất tình, đem lòng oán hận, thù hằn Hàn gia. Từ đó hai gia tộc bắt đầu tranh chấp, thường xuyên đánh nhau, người không ngừng chết, ngươi giết ta, ta giết ngươi, thù oán càng lúc càng sâu.

Triệu Hoành Thiên ôn tồn kể lại chuyện xưa cho Triệu Linh Tiêu nghe, hắn ngồi một bên vừa nghe vừa gật gù. Thì ra đầu dây mối nhợ là do hai lão tổ tông năm xưa giành gái mới gây ra hậu quả của hôm nay.

•Hôm nay nữ nhi của Hàn gia lại phải lòng Thành nhi, cũng coi như duyên số, ông trời muốn để nàng bù đắp cho thù hận xưa...

Triệu Hoành Thiên nói tiếp.

•Nói vậy chuyện này cũng có thể hóa giải đúng không..

Triệu Linh Tiêu hỏi.

•Ta biết ngươi muốn tốt cho phụ mẫu, nhưng chuyện này không hề dễ dàng, Triệu gia không phải chỉ có một người, không những thế Hàn gia cũng rất cứng cổ...

Triệu Hoành Thiên thở dài nói, thù hận gia tộc không phải chỉ một hai người có thể giải quyết.

•Nhưng có sẽ làm mọi cách để giúp phụ mẫu, nếu không thể dùng lời lẽ thì dùng vũ lực..

Triệu Linh Tiêu chém đinh chặt sắt nói, hắn đã lên quyết tâm.

•Ngươi suy nghĩ vẫn còn nông cạn lắm, chuyện không dễ như ngươi nghĩ đâu.

Triệu Hoành Thiên phản bác nói.

•Nói ra thì phụ thân ngươi cũng rất đáng thương, một mình gánh vác toàn bộ Triệu gia, còn bị áp lực về chuyện gia đình, mấy năm nay nó lao tâm khổ trí rất nhiều...

Triệu Hoành Thiên nghĩ về Triệu Tinh Thành thở dài than thở.

•Nên không phải gia gia ngươi năm xưa mất tích trong Thiên Tiên Cổ Mộ, thì nó đã không phải cực khổ như vậy...

Triệu Hoành Thiên u sầu, chuyện nhi tử hai mươi năm trước mất tích trong Thiên Tiên Cổ Mộ làm lão khổ tâm nhiều năm, trong lòng không lúc nào không chua xót.

•Thiên Tiên Cổ Mộ...

Triệu Linh Tiêu ngạc nhiên hỏi, hắn chưa từng nghe đến nơi đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.