: Bà Phương giá lâm
[Đồng minh] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Bà xã tôi rốt cuộc là đi nơi nào rồi a……..
Lại một đêm trong game, anh bạn Giang lão đại của Sát biến thiên hạ tại kênh đồng minh hướng hai bang gào thét ra buồn bực trong lòng. Bà xã nhà mình không onl, đã 2 ngày rồi không thấy, mệt anh mỗi ngày đều vồ từng phút chộp từng giây xử lý công việc để buổi tối có thời gian vào game. Tục ngữ nói, một ngày không thấy như cách ba thu, này đã là hai ngày không gặp, chẳng phải là nói hai người bọn họ đã mất đi sáu năm thời gian?
Hồ ly cũng không nhắn lại tin tức cho anh, ngăn cách internet, đối phương muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, mình lại đối với cuộc sống thật của cậu ấy hoàn toàn không biết gì cả, thậm chí ngay cả ngoại trừ game ra đều không có bất cứ phương thức liên lạc nào. Nghĩ vậy Giang Thiên Dự không nén nổi chửi mình đầu heo, trong lòng rõ ràng nghĩ muốn chậm rãi mang tiểu Hồ ly đuổi tới tay, ai ngờ hai người kết hôn đã một khoảng thời gian, anh thậm chí ngay cả số điện thoại di động của đối phương cũng chưa từng hỏi qua, thật sự là sai lầm a!
Giang Thiên Dự không ôm hy vọng mà ở kênh đồng minh gào thét thất thanh, vốn định tiếp tục chán nản, kết quả có người xuất hiện đáp lại lời anh.
[Đồng minh] [cho ngươi một vầng thái dương]: Hồ ly đi đón mẹ cậu ấy rồi, hai ngày này có khả năng không có cách online.
[Đồng minh] [Giang Thiên Mộ Vũ]: …… Vì sao cậu biết !?
[Đồng minh] [cho ngươi một vầng thái dương]: Cậu ấy hôm trước có nói trong bang, anh không biết?
[Đồng minh] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Tôi đương nhiên biết !!
[Đồng minh] [cho ngươi một vầng thái dương]: Biết thì được rồi, làm gì còn la hét vậy…
[Đồng minh] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Thái dương, cậu rất rảnh? Có cần tôi chỉ bảo chút không?
[Đồng minh] [cho ngươi một vầng thái dương]: Không, không cần….
Cho ngươi một vầng thái dương thật oan uổng, Giang lão đại biết rõ tin tức Hồ ly, làm gì mà còn đi hỏi, anh có lòng trả lời, còn bị khinh bỉ, đây là đạo lý gì a !! Hôm trước Hồ ly đích thật là ở trong bang thông báo, cậu ta mấy ngày kế tiếp vì nguyên do tiếp đón mẹ mình, không thể log game, cảnh cáo đám người bọn họ không được lơ là nhiệm vụ bang hội. Người khác đều thấy được những lời này, vừa lúc bọn họ hôm nay không onl, cho nên Thái dương anh cũng chỉ có thể làm chim đầu đàn đáp lại, kết quả quả nhiên bị bắn trúng.
Giang Thiên Dự lại ấm ức, bà xã anh, đem hành tung của mình nói cho những người trong bang cậu ấy, vậy mà không nói cho anh biết. Chẳng lẽ anh thật sự là đeo đuổi không đủ lâu cho nên ảnh hưởng mới nhỏ như vậy? Không được a, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, trong lòng của đối phương khi nào thì mới xếp cho mình một chỗ.
Phương Hãn có chút cứng ngắc đứng chờ ở lối ra, bên chân ném cái bảng, trên đó viết hai chữ “Phương Hãn” to đùng, xem ra giống như là bảng tên chờ người chuyên dùng ở sân bay, có điều bây giờ bị chủ nhân chẳng thèm ngó tới mà vứt trên mặt đất, dính đầy bụi bẩn.
Sau khi không kiên nhẫn nhìn đồng hồ vài lần, thân ảnh màu phấn hồng kia cuối cùng đã xuất hiện. Phương Hãn miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, nghênh đón.
“Hãn Hãn
” một thân tây trang hồng nhạt, cách ăn mặc hợp thời, người phụ nữ tinh thần sung mãn hướng về phía Phương Hãn bước nhanh tới, khuôn mặt ít nếp nhăn mang theo nụ cười vui vẻ. Sau khi đi đến trước mặt cậu con trai, hai tay cầm lấy cánh tay đối phương trái xem phải nhìn.
“Mẹ, đã nói với mẹ bao nhiêu lần, đừng ở chỗ đông người kêu nhũ danh của con.” Phương Hãn lộ ra bộ mặt bất đắc dĩ mở miệng, nhưng cũng không gạt tay của mẹ ra, đứng tùy ý để bà săm soi cho đủ. [nhũ danh là tên khi nhỏ ba mẹ đặt cho, tên thân thiết chỉ dùng giữa ba mẹ hoặc bạn thân]
“Ai da, Hãn Hãn tên này rất đáng yêu a, mẹ gọi thế nào cũng không đủ.” Không để ý con trai phản đối, bà Phương như trước cười đến xuân hoa xán lạn, tiếp theo mí mắt xoay chuyển, “Mẹ nói con giơ bảng chờ mẹ a, bảng đâu?” Nhìn qua bên cạnh một cái, quăng trên mặt đất là tấm bảng xám xịt.
“Mẹ, mẹ chắc là rất mệt đi, trước tiên chúng ta về, có gì lát nữa nói.” Phương Hãn lập tức nói sang chuyện khác, nói giỡn à, muốn cậu giơ cái bảng tên mất mặt này, kiếp sau còn có chút khả năng thực hiện.
“A? Mẹ khó có được dịp ngồi máy bay, con giơ bảng chờ mẹ cũng có mất miếng thịt nào đâu.” Bà Phương có chút bất mãn khoác tay con trai, hướng đại sảnh đi ra.
“Loại việc này có ba làm là đủ rồi đi.” Phương Hãn đối với người mẹ này thật không có cách, ‘Đều đã sắp 50 rồi, tính cách tính nết vẫn giống như đúc hồi cùng ba kết hôn’, đây là nguyên văn lời ông Phương.
“Ba của con quá già rồi, phải đứa con đẹp trai này chờ mới có mặt mũi.” Bà Phương cười nhìn về cậu con trai cao hơn mình một cái đầu, đứa nhỏ này thật sự càng ngày càng đẹp, không uổng phí lúc trước mình vất vả chọn lựa ông chồng. Phương Hãn luôn luôn là niềm tự hào của hai vợ chồng bọn họ, sau tốt nghiệp nghiên cứu sinh của trường đại học nổi tiếng, nó không chọn trường mẫu giáo, mà đến dạy ở trường tiểu học nổi tiếng nhất thành phố H, sau này nói không chừng còn có cơ hội lên làm hiệu trưởng, tiền đồ tốt đẹp đều ở trước mắt. Đáng tiếc chính là vẫn có chỗ không hoàn mỹ.
“Con trai, con năm nay mấy tuổi?” Bà Phương sau khi ngồi vào taxi, ngữ ý không rõ thuận miệng hỏi.
Phương Hãn vừa đóng cửa xe lại, liền nghe được câu hỏi của bà Phương, trong lòng không nén nổi bộp một tiếng, biết cái vấn đề mình né tránh nhất đã đến.
“28.” Cậu làm bộ vô tình lãnh đạm xẹt qua một câu, trong lòng đã chuẩn bị nghênh chiến tốt.
“Ôi, hình như ngày hôm qua con còn nằm ở trong ngực mẹ, nhỏ nhỏ như vậy, kết quả chỉ chớp mắt một cái đã lớn thế này.”
Bà Phương kéo dài giọng, tiếp theo trực tiếp nói, “Ba của con cũng 52, Hãn Hãn, con có phải hay không nên lo chuyện kết hôn?”
Thầm thở dài, Phương Hãn nghĩ quả nhiên thế nào cũng sẽ trốn không được: “Mẹ, con bây giờ mới ở tiểu học XX làm 1 năm, chuyện kết hôn, có phải nên đợi sau này hẳng nói?”
“Cái gì mà để sau, con đã 28, chừng 2 năm nữa liền 30 con biết không! 30 a, năm đó thời điểm ba con 30 cũng đã chạy náo chạy loạn, con lại không vội chuyện này, muốn chạy theo mốt làm thanh niên lớn tuổi không lập gia đình sao !?” Bà Phương ánh mắt khẽ động, xuất ra khí thế người chăm lo gia đình, phản bác cứ như đảo đậu tử (*) vừa nhanh vừa trôi chảy.
(*)Nguyên văn ‘Trúc đồng đảo đậu tử’ nghĩa là thẳng thắn, triệt để, không giấu diếm.
“Mẹ… có chuyện gì về nhà nói đi…” Mắt ngó đến tài xế xe taxi không ngừng hướng về phía kính chiếu hậu nhìn, một bộ dáng muốn cười nhưng không cười, Phương Hãn nhanh chóng ngắt lời bà Phương sinh lực như nước sông Hoàng Hà.
“Rồi, trước tiên tạm thời bỏ qua cho con.” Bà Phương đang định tiếp tục đảo đậu tử, nhưng rất nhanh bà cũng ý thức được trong xe không chỉ có hai mẹ con bọn họ, quốc sự có thể ở trước mặt mọi người nói, việc nhà vẫn là mang về nhà rồi tranh cãi thì tốt hơn, tránh để người khác nhìn vào chê cười.
Xe taxi vốn là trực tiếp về chỗ Phương Hãn, kết quả trên đường cậu nhận được điện thoại, buộc phải về trường học. Cậu vốn định để bà Phương đợi ở nhà, rốt cuộc đối phương sống chết không chịu, khăng khăng đến cùng cậu đến trường xem. Phương Hãn cảm thấy hôm nay đầu óc của mình sắp tách đôi rồi, cuối cùng cũng chỉ có thể đồng ý để mẹ mình đi cùng.
Phương Hãn cho là mẹ mình chỉ là đơn thuần muốn đến nhìn nơi làm việc của cậu một chút, nhưng tất nhiên bà Phương trong lòng có bảng cửu CHƯƠNG [có mưu mô, tính toán] sao lại có thể đơn giản như vậy. Bà Phương đem bàn tính khảy tốt [cái bàn tính của người TQ ấy, ý nói là lên kế hoạch], lấy cớ xem hoàn cảnh công tác của con trai, thật ra chính là đi khảo sát nhân sự, ví dụ như, trường học có bao nhiêu cô giáo chưa lập gia đình, Hãn Hãn nhà bà có vừa lòng cô gái nào hay không, có cô gái nào nhìn trúng con trai bà không, vân vân và mây mây.
Bọn họ vừa đến trường học, Phương Hãn liền vội vàng đi tham gia cuộc họp về kỳ thi giữa kỳ nghe nói là rất quan trọng, bà Phương thì lưu lại ở phòng khách người nhà giáo viên, tiếp đón bà là một cô giáo nồng nồng nhiệt nhiệt. Tán dóc một hồi, phát hiện đối phương đã có bạn trai, bà Phương liền mất đi hứng thứ tiếp tục trò chuyện, nhưng bà vẫn theo nguyên tắc “khó tới được một chuyến, tốt xấu gì cũng phải đào được ít chuyện” nghĩ ngợi hỏi chút ít về chuyện của con bà.
Rất nhanh đã đến 4 giờ, bà Phương chờ mãi có điểm nhàm chán, sau khi chào hỏi thầy cô ở nơi tiếp khách, một mình đi dạo một vòng trong sân trường, vô tình đi đến cổng trường, bên kia đã tụ tập một đoàn phụ huynh đến đón con nhỏ, chỉ còn chờ tiếng chuông tan học vang lên, ôm tiểu bảo bối của mình.
Bà Phương làm bộ cũng là một người đi đón con thẳng lưng đi tới bên cạnh bọn họ, trộm đánh giá chị em phụ nữ xung quanh. Bà sao có thể quên, người đến đón con mỗi ngày cũng có thể tiếp xúc với Phương Hãn, nói không chừng rất có tiềm lực nha. Quét một vòng, bà thất vọng, mặc dù chị em phụ nữ rất nhiều, nhưng bà đã sơ xuất, tới đón con không mẹ thì cũng là bà, làm sao có thể thừa ra một cô gái trẻ tuổi a!
Đang lúc bà Phương có chút ủ rũ muốn trở lại phòng khách, một cô gái khiến cho bà chú ý, chỉ thấy cô ta toàn thân T-shirt cùng quần jeans đơn giản, trên gương mặt không son phấn sạch sẽ, mái tóc dài tùy ý để xõa trên vai, đảo qua đôi mắt ẩn ẩn xanh lục. Bà Phương trong lòng tán thưởng, thật là một cô gái xinh đẹp, chẳng lẽ là con lai? Đối phương phát hiện ánh mắt dò xét, nét mặt cũng không tức giận, chỉ hướng bà Phương đáp lại bằng nụ cười lãnh đạm lễ phép.
Này, đây chính là con dâu trong lòng bà a !!! Bà Phương quả thực muốn tự tay nhéo má biểu đạt một chút mình vui sướng đến nở gan nở ruột. Đang lúc bà nghĩ phải làm thế nào lôi kéo đối phương đến làm quen, một cậu nhóc cao gầy đi tới, hướng cô gái hô to: “Chị.” Cô gái lên tiếng đáp lại, hai người lần lượt chui vào chiếc xe màu đen dừng ở một bên, brừm brừm mà đi.
Không chỉ tướng mạo đẹp còn là một đứa nhỏ của gia đình có tiền a! Bà Phương nhìn đuôi chiếc xe đã đi xa thầm nghĩ, đột nhiên cảm giác cánh tay bị người nắm kéo, phía sau truyền đến thanh âm của Phương Hãn: “Mẹ, sao lại chạy đến đây.”
“Mẹ là vì con mà đi điều tra nhân sự!” Bà Phương cây ngay không sợ chết đứng trả lời lại.
“Điều tra nhân sự? Cái gì vậy.” Phương Hãn nhíu mày, nhìn đồng hồ, “Cũng sắp tan tầm rồi, chúng ta về trước đi.”
“Được, ha ha, tối nay mẹ sẽ làm món sườn xào chua ngọt con thích ăn nhất.”
“Dạ.”
Tắm rửa xong, Phương Hãn lau tóc ướt, đăng nhập game, vừa online, hòm thư liền điên cuồng nhấp nháy. Lần lượt mở ra đếm không ngờ có hơn mười cái, đều là xuất phát từ một người. Rất nhanh một bức mới lại tới.
Giang Thiên Mộ Vũ: “Bà xã, em cuối cùng cũng đã onl !!”
Hồ ly tu thành tinh: “Ừm, hai ngày này mẹ đến chỗ tôi, không có thời gian onl.”
Giang Thiên Mộ Vũ: “Tại sao không nói với anh?”
Hồ ly tu thành tinh: “Anh khi đó không onl.”
Giang Thiên Mộ Vũ: “…”
Sau khi mời Hồ ly vào đội, Giang Thiên Dự lại lần nữa ấm ức, mỗi khi anh nói ra câu gì có chút ái muội, cuối cùng vẫn bị đối phương ôn nhu đánh thái cực trả về, làm cho anh không có cách nào bới móc được gì, chỉ có thể âm thầm hộc máu.
[Đội ngũ] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Hồ ly
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: ??
[Đội ngũ] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Chúng ta gặp mặt đi !!
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: !!!!!?????
[Đội ngũ] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Không không, anh nói là, chúng ta trao đổi QQ đi!
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: A, anh phải nói rõ ràng a, làm tôi sợ nhảy dựng. Tôi đưa dãy số cho anh, anh thêm đi.
Chính mình cũng bị giật mình hoảng sợ, Giang Thiên Dự toát mồ hôi, may mắn lập tức sửa lại. Thêm đối phương vào bạn tốt QQ, Giang Thiên Dự phát qua cái khung chat, đối phương rất nhanh trả lời lại. Cứ như vậy anh một câu tôi một câu, hai người quăng game không chơi, ngược lại bám QQ tán dóc với nhau.
Trò chuyện một lúc, Giang Thiên Dự chú ý tới ảnh hiển thị QQ của Hồ ly có dấu hiệu webcam, vì vậy ôm tâm sẽ dọa đối phương nhảy dựng bắn yêu cầu xem. Không nghĩ tới lại được đồng ý, anh ngơ ngác nhìn thanh loading “Webcam đang kết nối”, trái tim kiềm chế không được bình bịch đập.
Cuối cùng, đã kết nối, trên màn hình nhỏ bạch quang thoảng qua, Giang Thiên Dự chuyên chú nhìn, ngay cả hô hấp cũng bất tri bất giác ngừng lại, đối phương là một cậu trai trẻ tuổi trông như thế nào? Trên màn hình đầu tiên xuất hiện một bàn tay, tiếp theo từ từ, một khuôn mặt thình lình hiện ra tiến vào mắt Giang Thiên Dự.
Bịch –! Anh cảm giác mình sẽ chết vì suy tim. Trên màn hình nào có cậu trai trẻ tuổi gì, chiếm hết cái màn hình vuông nho nhỏ rõ ràng là gương mặt một phụ nữ trung niên, chỉ thấy miệng bà khép khép mở mở, chẳng biết đang nói gì, Giang Thiên Dự cảm thấy khóc không ra nước mắt, không lẽ từ trước tới nay, mình bị bà già này lừa gạt !?
Còn chưa chờ anh tỉnh táo lại thì màn hình khẽ lay động, hé ra hai gò má tuấn tú đầy đặn thoáng qua một cái, nhưng đủ để khiến tâm Giang Thiên Dự sống lại, anh có chút kích động gõ bàn phím.
Phương Hãn cầm chai nước đi vào phòng của mình, phát hiện mẹ mình đối diện máy tính không biết đang loay hoay cái gì. Chờ khi cậu đến gần nhìn một cái, dưới khung chat QQ đang mở xuất hiện khung webcam, hình ảnh biểu thị trên đó là của bà Phương chứ còn ai, nhìn lại, đây rõ ràng là khung chat của mình và Giang Thiên Mộ Vũ, Phương Hãn xù lông, tay chộp webcam chuyển hướng, cũng không biết mình đã bị đối phương đại khái nhìn thấy.
Bà Phương tự biết gặp rắc rối liền lén lút chạy khỏi phòng con trai mình, mà Phương Hãn thì lại nhìn một câu trên khung chat, chậm rãi chậm rãi nhỏ từng giọt mồ hôi lạnh.
“Anh thấy em rồi.”
—————————————————————————