: Người gọi là Đại địa ngưng thần
Thứ năm ngày x tháng x. Thời tiết: u ám.
Hôm qua thầy Phương nói với bọn mình, hôm nay phải tổng vệ sinh, cho nên tất cả học sinh phải mặt quần áo cũ đến, còn cần mang giẻ lau, để lấy ra lau cửa sổ. Vì vậy tối qua mình đã nhờ dì Thẩm lấy quần áo cũ của mình ra, hôm nay mình nhất định phải biểu hiện thật tốt.
Học xong tiết Ngữ Văn, rốt cuộc có thể tổng vệ sinh, trước tiên bọn mình chuyển tất cả bàn ghế về cuối phòng học, sau đó lau cửa sổ, còn phải quét dọn, lau nền. Thầy giáo bảo mình lau cửa sổ, mình thật vui a, mình trộm leo lên bệ cửa sổ nhìn xuống, các bạn đều lùn tịt, ha ha, đồ đểu Ân Dự cũng lùn hơn mình rất nhiều!
Nhưng mà, sau đó mình không nắm chắc, rớt xuống, may thầy Phương ở bên cạnh ôm lấy mình. Phải rồi, thầy Phương chính là sư phụ trong trò chơi của mình a, mặc dù thầy cũng chơi nữ Nga My giống mình, nhưng vì sao thầy Phương có thể cao như vậy đẹp trai như vậy lợi hại như vậy, mình lại không được như thế?
Lời phê của giáo viên:
Vuốt mông ngựa không có tác dụng, lần sau còn dám trèo lên cửa sổ coi chừng thầy gọi điện cho ba ba con bảo ba đánh mông con đấy.
============================================================
Nhìn thấy câu này của Đại địa ngưng thần, Phương Hãn sững sốt, đây là ý gì? Là nói Thấm Nguyệt thật ra là nam, hay là nói cậu ta chính là…
[Nói thầm] các hạ nói với [đại địa ngưng thần]: Cậu thích Thần Chi Lĩnh Vực?
[Nói thầm] [đại địa ngưng thần] nói với các hạ: Ha ha, trả lời chính xác.
Phương Hãn 囧, vừa rồi suy nghĩ đầu tiên trong đầu cậu chính là cái này. Thật ra cũng không thể trách cậu, ai kêu cậu ở trong bang khắp nơi đều là hủ nữ chi… Sau khi 囧 xong, cậu thở dài, thế giới này chẳng lẽ thật sự muốn đại đồng?
[Nói thầm] các hạ nói với [đại địa ngưng thần]: …
[Nói thầm] [đại địa ngưng thần] nói với các hạ: Không thấy buồn nôn sao?
[Nói thầm] các hạ nói với [đại địa ngưng thần]: Sẽ không, chuyện tình cảm không có cách kiểm soát, hơn nữa thích một người như thế nào lại là chuyện buồn nôn. Có điều, cậu lại có thể qua mạng thích một người, mà còn là cùng giới, tôi cảm thấy có chút không tưởng tượng nổi.
Phương Hãn bên kia lốc cốc gõ chữ, Giang Thiên Dự bên này thì đánh một hồi lâu không thấy cậu trở ra Nhạn Nam, vì vậy lên tiếng hỏi: “Sao thế?”
“Hửm, không có gì, tôi đầy máu liền ra.” Được Giang Thiên Dự nhắc nhở, Phương Hãn mới phát hiện mình đã dừng ở Lạc Dương một lúc, trong đội mọi người đang gào khóc kêu “Không Nga My, vú em mau trở lại!”. Cậu nhanh chóng hồi đầy máu, sau đó lao vào truyền tống qua cửa Nhạn Nam.
[Nói thầm] [đại địa ngưng thần] nói với các hạ: Cậu đánh đi, tôi chỉ là đột nhiên rất muốn tìm người nói chuyện mà thôi, cậu cứ xem như không thấy gì đi.
Phát xong câu này, tiếp theo trong một khoảng thời gian ngắn, Đại địa ngưng thần gửi qua cả mấy đoạn văn thật dài, Phương Hãn nhanh tay lẹ mắt chụp lại mỗi đoạn. Không phải cậu không muốn xem, mà là thật sự không rút lực chú ý ra được, cậu vừa trở lại cửa Nhạn Nam, Thấm Nguyệt lại bổ nhào qua đánh cậu, Phương Hãn nhíu mày, cũng không di chuyển, dưới sự bảo hộ của hệ thống mắt nhìn kỹ danh hiệu đính trên đầu cô ta —— Nương tử của Thần Chi Lĩnh Vực.
Trong bang những người khác đều thấy được thông báo cậu bị giết, người biết rõ gút mắt giữa bọn họ đều rất kinh ngạc và phẫn nộ. Vài người nhanh mồm nhanh miệng đơn giản trực tiếp mở kênh lân cận mắng chửi, “Thấm Nguyệt, cô thật không biết xấu hổ!” “Chẳng phải ân oán trước đây cùng Hồ ly đã hết, bây giờ trở lại mưu tính quỷ kế là có ý gì !!” “… !!”. Thấm Nguyệt vẫn không lên tiếng, nhưng luôn không buông lỏng dán mắt vào Phương Hãn.
“Con gái bây giờ, không hiểu nổi tại sao phải cố chấp như vậy…” Phương Hãn nhẹ giọng nói, như nói cho chính mình nghe, vừa lại như nói cho người kia nghe.
“Anh mới giết nhỏ hai lần, không nghĩ tới lại trở lại.” Hiển nhiên Giang Thiên Dự nghe được, “Chung quy nói cuộc đời như vở kịch, vở kịch như cuộc đời, có một số người thật sự coi game là một phần sinh hoạt trọng yếu, hơn nữa còn cư xử rất nghiêm túc, cũng không phải mỗi người đều có thể thoải mái giống như em vậy.” Nói xong quay đầu nhìn cậu, ánh mắt có chút chờ đợi.
Phương Hãn nghiêng mặt nhìn anh một cái, yên lặng nghiền ngẫm lời của đối phương, nhìn bề ngoài đích xác rất có đạo lý, nhưng hình như có một tầng ý tứ khác. Liếc mắt nhìn lại lần nữa, phát hiện người kia đã mang ánh mắt ném trở lại vào game.
[Bang hội] [mễ lạp lạp]: Oa mẹ nó, con nhỏ này sao lại xuất hiện! Trước đó tớ còn nghe nói cô ta đổi server không chơi nữa mà!
[Bang hội] [tạp mị]: Đúng đó, cứ y như ôn thần, đi đến đâu theo tới đó!
[Bang hội] [cho ta một ánh nguyệt lượng]: Hồ ly, lần trước cậu không phải nói cậu với cô ta một gạch xóa hết à?
[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: Các cậu bình tĩnh, nhìn kỹ xem trên đầu cô ấy đính cái gì.
[Bang hội] [cho ta một ánh nguyệt lượng]: Mẹ nó, lợi hại, thật sự là lợi hại, nhanh như thế đã quyến rũ lão đại Thần Chi Lĩnh Vực rồi, server XXX dời qua còn chưa tới mấy ngày mà?
[Bang hội] [thưởng thu thưởng cây hoa cúc]: Đến tột cùng là thần thánh phương nào…
[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: Đừng lôi chuyện tớ và cô ta ra bàn tán nữa, người ta bây giờ là bang chủ phu nhân của bang bọn họ, lúc bang chiến giết người bên này của chúng ta không có gì sai.
[Bang hội] [cho ta một ánh nguyệt lượng]: Vấn đề là, cô ta dường như luôn chỉ nhắm vào cậu…
[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: = = Có lẽ, là bởi vì tớ quá xinh đẹp…
[Bang hội] [cho ta một ánh nguyệt lượng]: Lạnh quá !!
[Bang hội] [cà phê ° ướp lạnh]: Hóa ra là hồ ly đại nhân cũng sẽ nói lời cười lạnh a…
[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: Có thời gian nói chuyện phiếm, còn không bằng trông nom nhiều chút máu của mình đi.
Một đám người lúc này mới “Ẩy ẩy ẩy !! Máu của tôi a !!” Luống cuống tay chân mà nhai dược hồi máu. Phương Hãn nhìn Thấm Nguyệt ngã nhào trên mặt đất, thở dài, đưa tay đánh chữ muốn gửi mật tán gẫu qua, mấy giây sau lại xóa bỏ, có lẽ người ta thật sự chỉ nghiêm túc bang chiến thôi…
Đánh đánh ngừng ngừng rất nhanh đã qua 2 giờ, trong lúc secret ngồi xổm ở trong thành gào loa, mắng chửi người của bang Sát biến thiên hạ, đại khái đến thời điểm cậu gào N cái loa rồi, đột nhiên đứt kết nối. Login lại, cậu khóc không ra nước mắt phát hiện, YB mình vừa mới nạp, không cánh mà bay… Cho nên nói, ác giả ác báo, đừng tưởng rằng chơi game đều là mấy người ngu dốt nhàm chán, trong bọn họ rất có thể đã ẩn náu những cao thủ trộm acc chuyên nghiệp thậm chí có thể cùng hacker xưng danh người trong nghề.
Đánh tới lúc sau mọi người cảm thấy thật sự có chút vô vị, bởi vì hung hăng chém giết mà không kịp tẩy đao bị GM xách vào ngục giam, còn dư lại rõ ràng hỏa lực không đủ, cả Phương Hãn cũng cảm thấy tay cầm chuột mỏi nhừ, vì thế hỏi Giang Thiên Dự: “Đại khái nên kết thúc đi?”
“Ừ, vậy đi, mệt?” Giang Thiên Dự duỗi lưng một cái, xài máy tính của người khác dù sao cũng không bằng cái của mình, xúc giác và thị giác đều có chỗ thua kém, nên cũng dễ mệt hơn. Nhưng mà có thể ở phòng tiểu Hồ ly dùng máy tính của cậu ấy chơi, có mệt mỏi cũng hài lòng.
“Không sao, bây giờ đã hơn 4 giờ, có lẽ mẹ tôi cũng sắp về.” Phương Hãn xem đồng hồ, nói, “Anh muốn ăn gì?”
“Ô? Còn có thể chọn món?” Mắt Giang Thiên Dự sáng lên, nhìn chằm chằm cậu nói.
“Quyền lợi chọn món giao cho anh.” Phương Hãn liếc anh ta một cái, rồi xoay lại máy tính, “Bang chủ của bọn họ cũng vào ngục giam, chúng ta về thành đi.”
“Cái đó…” Giang Thiên Dự lúng túng nói, “Thật ra anh cũng ở trong ngục…”
“Ẻ…” Phương Hãn cũng lúng túng, trong đội ngũ quả thật biểu hiện vị trí của Giang Thiên Dự lúc này là ngục giam, “Tôi không để ý.”
Người bên cạnh khó chịu, anh cúi đầu gõ trên bàn phím mấy cái, sau đó nhìn về phía Phương Hãn, dùng ánh mắt ý bảo: xem game.
[Đội ngũ] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Bà xã em không quan tâm anh chút nào…
Phương Hãn ngẩng đầu, yên lặng dùng ánh mắt hỏi: Anh có thể bớt vô sỉ chút không?
Da mặt dày như người họ Giang nào đó đương nhiên lựa chọn ngó lơ, anh sung sướng mở miệng: “Bữa tối có thể làm bò xào ớt không? Lâu rồi không ăn, có chút nhớ hương vị kia, đúng rồi anh còn muốn mấy món có khẩu vị nặng, chẳng hạn như đậu hũ cay a, canh cá cay a, gà sắt sợi xào a…”
“Anh là đang gọi món ở nhà hàng sao a…” Phương Hãn âm thầm hộc máu, lúc đầu không nên nói ra câu đó, người này lại dám đục nước béo cò, vô sỉ, thật sự vô sỉ a.
Người ở cửa Nhạn Nam lũ lượt rời đi, lúc này bang chủ Thần Chi Lĩnh Vực phát ra một cái loa, xem như tuyên bố bế mạc bang chiến lần này.
[Loa] [Thần Chi Lĩnh Vực]: Hôm nay đánh rất sảng khoái, đã lâu không thoải mái như vậy! À, secret đã bị đá khỏi bang tôi, trả thù thì đi tìm cậu ta! Nhân tiện, vợ anh yêu em!
Loa phía trên khung tán gẫu lóe lên vài giây, đã bị loa của Giang Thiên Mộ Vũ thay thế. Phương Hãn nhìn mấy chữ cuối cùng của người kia, đột nhiên nhớ tới Đại địa ngưng thần, người này nói mình yêu một tên con trai, phía sau còn có chuyện gì nữa nhỉ? Mấy tấm hình trong folder kia có thể giải thích toàn bộ…
“Có muốn đi mua thức ăn không?” Giang Thiên Dự tắt máy tính, cười hỏi cậu đang ngây ra.
“Ừ, đợi tôi bày sạp.” Phương Hãn treo acc bán hàng, trên đầu tiểu mỹ nữ Nga My của cậu ba đại đao đẫm máu, chỉ có thể đợi đến buổi tối để tiêu trừ.
“Tài xế đã chuẩn bị OK.” Giang Thiên Dự nhân lúc cậu bày sạp, đã khoác áo khoác, cầm chìa khóa xe, chỉ chờ bà xã mình ra lệnh một tiếng.
Mặc dù nghĩ người này vô sỉ a vô sỉ, nhưng thầy giáo Phương vẫn rất ‘hiền lành’ đem tất cả đồ ăn mà Giang Thiên Dự chọn bỏ vào trong túi bảo vệ môi trường. Về đến nhà, cậu rất tự nhiên mặc tạp dề xắn tay áo làm cơm tối. Giang Thiên Dự ở phía sau nhìn mấy cái, nội tâm cảm động, người mình thích vì chính mình rửa tay làm cơm, loại tình cảm này vẫn luôn là điều anh mong muốn có, mà hôm nay ở nơi này đạt được.
Từ chối Giang Thiên Dự giúp đỡ, Phương Hãn một mình bận rộn ở nhà bếp, căn bản không nghĩ tới trong lòng người kia đã đem cậu tưởng tượng thành vợ yêu. Khi đĩa đồ ăn đầu tiên mang ra, cậu đúng lúc nhìn thấy Giang Thiên Dự cúp điện thoại trong phòng khách.
“Có điện thoại?” Đặt đĩa xuống, Phương Hãn hỏi.
“Ừ, là mẹ em, vừa rồi bà nghe nói em đang nấu cơm thì bảo anh đừng kêu em,” Giang Thiên Dự trả lời, “Cơm chiều bà không về ăn, bảo em tự mình giải quyết.”
“Vậy à, hiểu rồi.” Phương Hãn nghe vậy khẽ nhíu mày, mẹ cậu a, cũng không gọi về sớm một chút, giờ thì tốt rồi, đồ ăn chuẩn bị quá nhiều.
Sau khi dọn hết những món khác lên bàn, cậu cảm thấy mình lo lắng đúng: “Hình như làm thừa rồi…”
“Không sao, anh sẽ ăn hết.” Giang Thiên Dự tay trái cầm chén cơm, tay phải cầm đũa, vẻ mặt kinh hỉ nhìn thức ăn trên bàn, “Thoạt nhìn rất tốt, ưm, mùi vị siêu cấp ngon!”
“Thật sao?” Phương Hãn được khen có chút xấu hổ, cậu cùng ngồi xuống gắp đồ ăn lên miệng, cũng giống như mùi vị lúc bình thường thôi, ăn ngon vậy sao?
“Ừm, ăn rất ngon,” Giang Thiên Dự dừng một chút, tiếp tục nói, “Có cái cảm giác của gia đình.”
“Ha ha, thật ra tôi không sở trường nấu món cay, không cần khen tôi.” Phương Hãn thật sự ngượng ngùng, cúi đầu ăn mấy miếng, đột nhiên nhớ tới câu nói kia của Giang Thiên Dự, ‘cảm giác của gia đinh’, không phải là ‘hương vị của người mẹ’ … chứ? Quả nhiên là liên tưởng rất hắc tuyến a, Phương Hãn 囧.
Ăn đến cuối cùng, tên họ Giang thật sự thực hiện lời hứa của mình, anh hầu như ôm hết tất cả đồ ăn còn lại, Phương Hãn nhìn trợn mắt há mồm, nhịn không được hỏi: “Anh thật sự là người miền nam?”
“Ha ha, kỳ thật trước 20 tuổi anh luôn sống ở Bắc Kinh, nghiêm khắc mà nói, không tính là người miền nam chân chính.”
“Vậy à, khó trách…” Dạ dày người phương Bắc quả nhiên không thể khinh thường, Phương Hãn cảm thán, chuẩn bị thu dọn rửa chén đĩa, lại bị Giang Thiên Dự đoạt trước.
“Để anh rửa.” Phương Hãn á khẩu. Có nói thế nào Giang Thiên Dự cũng là khách, nào có cái đạo lý khách rửa chén chứ.
“Đồ ăn là em làm, chén nhường anh rửa đi, em ngồi nghỉ được rồi.” Giang Thiên Dự dừng lại cản cậu, “Với lại dường như ăn thật sự nhiều, phải lao động mới có thể tiêu hóa được.”
“…” Phương Hãn nhìn anh ta không nói gì.
Rửa xong chén đĩa, người họ Giang nào đó vẫn còn muốn nhân cơ hội lưu lại tiếp, nhưng bị thầy giáo Phương dịu dàng hạ lệnh tiễn khách, lý do “Tiểu Vũ ở nhà một mình anh làm ba phải ở cùng nó, bây giờ không còn sớm, nhanh trở về chơi với con đi.” Vì vậy anh không thể không tiếc nuối mà ra về. Sau khi lên xe Giang Thiên Dự không có lập tức rời đi, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào một cánh cửa sổ, trong lòng có chút ngọt có chút ấm.
“Hại baba con không thể ve vản được anh đẹp trai, về nhà sẽ chăm sóc PP oắt con con,” thu hồi ánh mắt, anh một bên khởi động xe một bên lảm nhảm niệm, “Ai da da, thậm chí ngay cả tay cũng chưa nắm, hôm nay thật sự lãng phí…” Nhưng đã tiến thêm một bước, anh cũng không có gì oán giận, dù sao còn nhiều thời gian, nghĩ từng bước từng bước tiếp xúc thân mật không cần nóng vội nhất thời.
Giang Thiên Dự đi rồi, Phương Hãn tắm rửa một cái, tiếp tục nhoài đến trước máy tính, mở màn hình, sạp vừa rồi bày đồ trên đó đã bán hơn phân nữa, buôn bán coi như không tệ. Tiếp theo cậu mở danh sách hảo hữu nhìn một vòng, phát hiện Tiêu tiêu vũ hiết vẫn còn đang online! Nhóc con này, dám chơi cả ngày!
Thầy giáo Phương tinh thần chính nghĩa làm gương cho người khác bốc lên, nhanh chóng phát qua một cái mật tán gẫu cho anh bạn nhỏ, bảo nó lập tức logout, chơi lâu như vậy, có phải muốn tuổi còn trẻ đã đeo hai cái đít chai không? Qua một lúc lâu, đối phương cũng không hồi âm, Phương Hãn kiểm tra vị trí của nó, phát hiện đang ở trong thành Lạc Dương, chẳng lẽ là bày sạp? Tiểu ngây ngô cũng biết bày sạp bán đồ? Thật thần kỳ…
Nghĩ thế, cậu lười trông nom đứa bé kia, lật danh sách hảo hữu đến trang thứ tư, nhân vật Đại địa ngưng thần màu xám, tức không online, Phương Hãn đột nhiên nhớ tới mấy tấm hình. Cậu thu nhỏ cửa sổ game lại, sau đó mở folder hình chụp, tìm mở mấy tấm kia rồi ấn theo thứ tự xuống đọc.
Thật ra chuyện của Đại địa ngưng thần rất đơn giản, Thần Chi Lĩnh Vực là bạn bè trong hiện thực, cũng là đàn em cùng hệ của cậu ta, dưới hai năm. Thần Chi Lĩnh Vực năm nhất vừa mới đến bởi vì nguyên nhân thiếu giường ngủ, được phân qua phòng ngủ của bọn họ. Đại địa ngưng thần rất chiếu cố đàn em này, trải qua một thời gian sống chung, dần dần thích đối phương. Vì cậu ta là gay không có cách nào không bị Thần Chi Lĩnh Vực tuổi trẻ anh tuấn thu hút, nhưng đối phương hiển nhiên là thẳng nam, trong hiện thực thích trêu hoa ghẹo nguyệt, bạn gái qua lại vô số. Đại địa ngưng thần không có cách nào nói ra tâm tư thầm mến, chỉ có thể dựa vào hành động đối với người đó tốt gấp bội, nhưng người nỗ lực cứ nỗ lực, người không hiểu vẫn cứ không hiểu, người kia vĩnh viễn chỉ xem cậu ta như một người bạn tốt, một người anh tốt.
Chơi Thiên Long Bát Bộ cũng bởi vì người kia muốn chơi, cậu ta mới cùng qua theo, cậu ta trong game cũng giống như trong hiện thực, tận lực thỏa mãn tất cả yêu cầu của người đó. Người kia muốn làm bang chủ, cậu ta liền bỏ tiền mua thành tạo thương tuyến; người kia muốn giết người phóng hóa, cậu ta liền làm trợ thủ phía sau người kia; người kia muốn lấy vợ, cậu ta liền cố gắng phóng pháo hoa xoát loa… Sau khi trải qua mấy lần hôn lễ trong game của người kia, Đại địa ngưng thần thật sự cảm thấy có chút mệt mỏi.
“Khiến tôi thất vọng hơn chính là, sau khi hợp server bởi vì tôi quá lag không có cách nào chơi, cậu ta thế mà lại không phát hiện tôi không ở bên cạnh. Ha ha, tôi như vậy có phải rất ngu không?”
Sau khi xem xong, Phương Hãn im lặng hồi lâu, sau đó đưa tay gửi qua một câu: “Có nghĩ tới không, đổi cách thức mới, dùng thân phận mới, một lần nữa đứng trước mặt cậu ta, có lẽ cậu sẽ có cảm nhận khác.”
Gửi xong, cậu chống cằm, trong đầu luẩn quẩn một vấn đề, bất tri bất giác, nhỏ nhẹ nói ra: “Nam và nam, thật sự có tình yêu ư?”
—————————————————————————————————————
Thanh tiêu ngưu liễu – Bò xào ớt
Ma lạt đậu hủ – Đầu hủ cay
Thủy chử ngư – Canh cá cay
Ma lạt kê ti – Gà sắt sợi xào
Tên món ăn là đoán bừa vào nghĩa và thành phần công thức nấu nha. Đây đều là các món cay Tứ Xuyên :D.
Có bạn nào hứng thú với chuyện tình của Thần Chi Lĩnh Vực và Đại địa ngưng thần không? ^_^
Đó là truyện thứ hai trong của Sa Tử, tên Quyết chiến A Phổ Luân, ai thích thì tìm đọc nhé.