: Chặn miệng
Thứ sáu ngày x tháng x. Thời tiết: u ám nhiều mây.
Nhật ký hôm nay mình muốn tiếp tục nói về baba của mình, bởi vì baba của mình quá đẹp trai, mình đối với ba ‘tỉnh ngưỡng chi tình như nước sông Hoàng Hà’ vậy, liên tục không dứt. Cái câu này nói vậy phải không?
Mình phát hiện một chuyện, trước kia lúc baba chơi trò chơi, luôn luôn là mặt không đổi, lúc giết người mới lộ ra vẻ mặt thật sự dọa người. Nhưng từ khi ba quen biết sư phụ mình, cũng chính là thầy đó thầy Phương, mình phát hiện baba chơi trò chơi thường hay cười. Mặc dù thường xuyên cười là tốt, nhưng thỉnh thoảng baba còn cười như điên, cái này là thầy nói nha, không phải con nói. Như vậy thoạt nhìn, baba có chút không bình thường a…
Nhưng mà, baba ở hiện thực thật sự rất đẹp trai, rất bình thường, thầy ngàn vạn lần đừng nghĩ rằng baba không bình thường a!
Lời phê của giáo viên:
Thầy thấy con cứ liên tục nhấn mạnh baba của con không bình thường.
PS: Lần sau muốn múa rìu trước cửa nhà Lỗ Ban thì trước tiên tra thêm tự điển đi, tự tìm lỗi chính tả rồi chép phạt cho thầy.
===================================================
Phương Hãn đưa Ân Bùi trở về, rất ngạc nhiên phát hiện Giang Tiểu Vũ lại đang đợi ở cửa, vừa nhìn thấy cậu tiến vào liền bổ nhào qua: “Thầy Phương, baba nói mai ba về!”
Phương Hãn kinh ngạc: “A? Đột ngột vậy? Ba con vừa gọi điện về à?”
“Dạ, baba nói ba công tác xong rồi, cho nên định ngày mai về,” Giang Tiểu Vũ giải thích một câu, sau đó vẻ mặt chờ mong nhìn cậu, “Thầy Phương, ngày mai thầy không thể không mang con đi đón baba chứ?”
Phương Hãn im lặng, ngày mai là cuối tuần a, chết tiệt lại đi tong một ngày nghỉ. Nhìn nhìn ánh mắt lấp lánh của nhóc con chỉ cao đến phần eo của mình, thở dài: “Được rồi, chuyến bay mấy giờ.”
“Baba nói là bốn giờ chiều.” Thấy thầy nó bằng lòng rồi, bạn nhỏ Giang vui đến khuôn mặt đỏ bừng. Phương Hãn vỗ vỗ đầu nó, nghĩ thầm thật giống như một chú chó con đáng yêu. Kỳ thật cậu không biết, đứa nhỏ Giang Tiểu Vũ này cũng không phải thật lòng muốn đi đón baba của nó, chỉ thuần túy muốn nhìn máy bay thật mà thôi…
“Để thầy nói với ba con trước.” Phương Hãn nói xong định lấy di động nhấn số.
“Thầy Phương, không cần gọi baba,” Giang Tiểu Vũ thấy vậy vội vàng ngăn cản, “Chúng ta cho baba một bất giờ đi!”
Phương Hãn sững sờ, xoay người lại cười sờ đầu nó: “Tiểu quỷ, con cũng biết làm người khác bất ngờ?”
“Trên tivi đều diễn như vậy a.” Tóc nhóc con bị sờ rối tung, nó một bên tránh tay Phương Hãn, một bên trề môi trả lời, “Thầy Phương, đừng sờ nữa mà, kiểu tóc con bị thầy làm rối tung rồi.”
Thầy giáo nó nghe vậy thiếu chút nữa phụt cười, dưới tay tiếp tục xoa xoa, biến cả cái đầu nhỏ thành cái ổ gà, tiện đà chọt chọt khuôn mặt nhỏ của nó: “Con mấy tuổi a, biết cái gì gọi là kiểu tóc sao? Hử?”
“Con biết, hơn nữa baba nói, một người đàn ông luôn phải chú ý đến dáng vẻ của mình!” Trên khuôn mặt mềm mại của Giang Tiểu Vũ xuất hiện hai mảng ửng hồng, thầy Phương quá xem thường nó, nó sao có thể không biết kiểu tóc là cái gì a!
Phương Hãn cảm thấy mình sắp nén cười đến nội thương: “Oắt con, mới mấy tuổi, còn cái gì đàn ông, nếu là đàn ông sau này tự tắm rửa đi.” Nói xong xoay người trở về phòng, mới đi được mấy bước, lại cảm giác góc áo bị người giữ chặt, cậu cố ý mặt không đổi quay đầu lại, nhìn cái vẻ mặt uất ức của cậu nhóc.
“Thầy Phương giúp con tắm…” Giang Tiểu Vũ cầm góc áo của ông thầy không lương thiện nào đó, bĩu môi chịu thua. Thầy Phương rất lợi hại, lại rất đẹp trai, nhưng lại thích bắt nạt nó.
Ánh mắt Phương Hãn hiện ý cười, khóe miệng cũng mở ra một cung độ không nhỏ, cậu bế nhóc con hướng về phòng tắm: “Được rồi, đừng chu môi, là đàn ông phải có dáng của đàn ông.” Cậu phát hiện mình bắt nạt Giang Tiểu Vũ đến nghiện, ai kêu nhóc này bộ dáng thật sự rất đáng yêu, tức giận thì ánh mắt liền ngập nước. Hơn nữa tính hay quên, vừa mới bị bắt nạt còn có thể dính chặt bên cạnh cậu, thật nói cậu muốn không trêu nó cũng khó. Lại nói tiếp, cậu thật sự có thể hiểu được tiểu quỷ Ân Dự kia…
Chỉ chốc lát, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước cùng tiếng cười ‘ha ha’ của trẻ nhỏ, thỉnh thoảng cùng với âm thanh ‘cạp cạp’ của chú vịt con, thật sự ấm áp lại náo nhiệt.
Sáng sớm hôm sau, bà Phương một bên càu nhàu “Ôi, nói thế nào cũng phải đi xem, dù sao cũng là bạn học cũ…” vân vân, một bên chuẩn bị ra ngoài, hoàn toàn quên mất hôm nay là cuối tuần, trong nhà còn hai cái mồm chờ ăn. Vì vậy, sau khi một lớn một nhỏ đang còn buồn ngủ thức dậy, mới phát hiện cơm trưa phải tự lực cánh sinh.
Bất đắc dĩ, anh lớn chỉ có thể mang theo em nhỏ ra ngoài mua thức ăn. Mà cậu em nhỏ thoạt nhìn rất hưng phấn, trong siêu thị chạy tới chạy lui, Phương Hãn kéo nó, tránh nó chạy xa lạc mất: “Sao lại phấn khởi như vậy? Baba của con không dẫn con tới siêu thị à?”
“Không có, baba chỉ chở con tới khu vui chơi thôi, dì Thẩm mua thức ăn cũng sẽ không dẫn con theo.” Nhóc con chạy đổ mồ hôi, muốn tiến đến gần tủ lạnh hơ hơi lạnh, lại bị Phương Hãn bắt trở lại: “Đừng đứng gần như vậy, cẩn thận bị cảm. Muốn cái gì thì tự lấy.”
Mua xong thức ăn trên đường đi về, Phương Hãn ngẫu nhiên gặp một người bạn đã lâu không thấy, người bạn kia nhìn cậu buổi sáng xách túi đồ ăn còn dẫn theo một đứa nhỏ, rất kinh ngạc: “Phương Hãn con của cậu đã lớn như vậy! Kết hôn khi nào a !?”
“Không, tớ còn chưa kết hôn mà, là con của bạn tớ, nhờ tớ trông giúp mấy ngày.” Phương Hãn dở khóc dở cười, nếu Giang Tiểu Vũ là con cậu, cậu chẳng phải 18 tuổi đã làm ba sao.
Hai người hàn huyên qua loa mấy câu, lưu lại số điện thoại của nhau sau đó tiếp tục đi về. Từ cổng tiểu khu đến tòa lầu nhà mình ngắn ngủi một đoạn, Phương Hãn không thể không tán thưởng mị lực của nhóc con kia, cơ bản thất cả các ông các bà đang tập thể dục nhìn thấy bọn họ, đều sẽ lên tiếng chào hỏi “Thầy Phương, đứa trẻ nhà thầy thật đáng yêu a.” “Thầy Phương, cháu thầy sao? Bộ dáng rất được nha.” “Cậu bé tên gì a? Năm nay mấy tuổi?” … Vì vậy, vốn 5 phút đi bộ kéo dài thành 15 phút. Về đến nhà rồi, Phương Hãn niết mặt cậu nhóc: “Nhóc con con bộ dáng rất nguy hiểm.” Giang Tiểu Vũ chỉ vô tội nhìn cậu, bộ dáng đáng yêu không phải lỗi của nó.
Ăn cơm trưa xong, thừa dịp còn cách lúc ra sân bay một chút thời gian, một lớn một nhỏ chạy vào game, trước chơi rồi nói sau. Nhưng sợ lỡ mất thời gian ra ngoài, Phương Hãn quyết định không tạo đội đánh liên hoàn phó bản. Lúc này, hoạt động Lâu Lan Tầm Bảo mới bắt đầu không lâu, cậu bảo Giang Tiểu Vũ đi đánh 7, còn mình thì xuất phát đi Lâu Lan đánh rương.
Mặc dù biết người trong bang hầu như đều đang đánh, cậu vẫn ở trong kênh lên tiếng rống “Trên dưới 95 Tầm Bảo tổ tớ cái +++”. Gần như ngay lập tức, một lời mời tổ đội phát qua, Phương Hãn thấy là đội của “Quỳ xuống gọi nữ vương”, không nghĩ nhiều tiến vào.
Quỳ xuống gọi nữ vương cũng chính là Ân Bùi nhìn nhìn trong đội, nói: “Thêm một người nữa, chúng ta 4 người đánh.” Lâu Lan Tầm Bảo thật ra là loại hoạt động phó bản rất đơn giản, chỉ cần đội ngũ thỏa mãn điều kiện ‘người chơi ≥ 75 cấp, tổ đội ≥ 3 người, mà người chơi không có sát khí’ thì có thể tham gia. Mỗi người mỗi ngày chỉ có thể đi một lần, hơn nữa không trùng với Trân Long Kỳ Cuộc, kinh nghiệm cũng được, sau khi giết Boss có thể nhặt được Quái Vật Tương Sách, cho nên người chơi rất thích tham gia. Thông thường người chơi cấp bậc không cao đều biết tạo một đội đầy 6 người mới tiến vào, nhưng như đội ngũ 95+ của Phương Hãn, 4 người đã dư dả, ít người kinh nghiệm được nhiều hơn.
Tương Sách của Phương Hãn đã sớm đủ 20 cuốn đổi trang phục môn phái Nga My cấp 3, kết quả mặc vào một giây lập tức cỡi ném vào Thương Khố. “Chỉ có xấu nhất, không có xấu hơn.” đây là hình dung về bộ trang phục môn phái cấp 3. Mỗi lần cậu dọn dẹp Thương Khố đều muốn cầm bộ y phục này quăng đi, nhưng nghĩ đến trong Nguyên Bảo Điếm y phục này cũng đáng 4000+YB thì không xuống tay được. Tuy rằng cậu không cần thêm Tương Sách nữa, nhưng cậu ngừng ở 96 đã rất lâu, thiếu chút nữa có thể thăng cấp, cho nên chút ít điểm kinh nghiệm Tầm Bảo cũng không thể để mất.
Sau khi thêm được một người nữa, bọn họ vào phó bản. Chưa đánh được mấy rương, không ngoài dự liệu của Phương Hãn, Ân Bùi phát qua mật tán gẫu.
[Nói thầm] [quỳ xuống gọi nữ vương] nói với các hạ: Mẹ anh phản ứng thế nào? Không nhìn ra gì hử.
[Nói thầm] các hạ nói với [quỳ xuống gọi nữ vương]: Không, cô diễn tốt lắm, bà ấy hoàn toàn tin.
[Nói thầm] [quỳ xuống gọi nữ vương] nói với các hạ: Ha ha, chắc rồi, tôi ở trong đội kịch của trường là nhân vật chính việc đáng làm không để người khác mà a!
[Nói thầm] các hạ nói với [quỳ xuống gọi nữ vương]: = =
[Nói thầm] [quỳ xuống gọi nữ vương] nói với các hạ: Đúng rồi, anh với anh tôi thế nào rồi?
[Nói thầm] các hạ nói với [quỳ xuống gọi nữ vương]: Anh cô?
[Nói thầm] [quỳ xuống gọi nữ vương] nói với các hạ: Giang Thiên Mộ Vũ a! Anh ấy lâu rồi không thấy, anh sẽ không phải là quên rồi chứ.
[Nói thầm] các hạ nói với [quỳ xuống gọi nữ vương]: À, làm sao có thể, hai người lần trước không phải đã gặp mặt một lần sao.
[Nói thầm] [quỳ xuống gọi nữ vương] nói với các hạ: Lần đó tôi nhìn cái liền biết, đáng tiếc anh ấy không biết tôi là ai, đúng rồi, anh ấy đi đâu?
[Nói thầm] các hạ nói với [quỳ xuống gọi nữ vương]: Đi công tác.
[Nói thầm] [quỳ xuống gọi nữ vương] nói với các hạ: Ha ha, tôi đã nói anh biết hành tung của anh tôi mà, vậy thì…
[Bang hội] [quỳ xuống gọi nữ vương]: Đánh cuộc tôi thắng!
[Bang hội] [thưởng thu thưởng cây hoa cúc]: = =+ A… Không phải chứ !?
[Bang hội] [cho ta một ánh nguyệt lượng]: Hố hố hố, tớ và Nữ vương cùng đặt, vậy, tớ cũng thắng.
[Bang hội] [cà phê ° ướp lạnh]: Gì gì? Mọi người đang nói gì thế? Đặt cái gì?
[Bang hội] [cho ta một ánh nguyệt lượng]: Cà phê hôm qua không onl nên không biết, bọn tớ đánh cuộc xem Hồ ly rốt cuộc có biết Giang lão đại đi đâu hay không, tớ cùng Nữ Vương đặt ‘biết’, sau đó thắng!
[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: Anh ta đi đâu, bang bọn họ đều biết. Chuyện này mà cũng lấy ra đánh cuộc…
[Bang hội] [cho ta một ánh nguyệt lượng]: NONONO~ Tớ hỏi bang bọn họ rồi, không ai biết Giang lão đại đi đâu. Nếu không bọn tớ sao phải đánh ván này chứ.
Phương Hãn lúc này mới nhớ tới, lần này Giang Thiên Dự đi công tác quả thật rất gấp, cả hành lý cũng đến lúc đó mới thu dọn, đoán chừng cũng không có thời gian báo với người trong bang. Nhưng, đám người kia lấy loại chuyện này ra đánh cuộc, thật sự là có đủ nhàm chán…
[Bang hội] [quỳ xuống gọi nữ vương]: Thua rồi, nhanh giao tiền ra đây!
[Bang hội] [lão tử chính là cuồng]: Tiền đáng thương của tôi…
[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: = = Lão cuồng lão cũng đặt !?
[Bang hội] [lão tử chính là cuồng]: Ách, đúng, dù sao cũng nhàn không có gì làm…
[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: Tôi không quen mấy người…
[Bang hội] [cho ta một ánh nguyệt lượng]: Ha ha, thắng một đống tiền a
~[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: Thật ra, chỉ cần hỏi Tiêu Tiêu, là có thể biết ba nó ở đâu.
Sau khi Hồ ly quăng ra câu này, trong bang một mảnh im lặng, cả thắng lẫn thua đều không lên tiếng, lúc này Cà phê mới lén lén lút lút chạy ra nói một câu.
[Bang hội] [cà phê ° ướp lạnh]: Mấy cậu không phải quên rồi chứ?
Vì vậy, mấy tên thua tiền đập bàn, la hét “Không công bằng, ván này không tính !!” muốn lật lại ván cược, mấy tên thắng níu lấy Cà phê hô “Cà phê, bà muốn cùng cậu ngoài đời PK !!” Trong khi Cà phê lệ rơi đầy mặt “Này có phải lỗi của tớ a…” Sau đó, con Hồ ly nào đó im im lặng lặng rời sân khấu.
Lại chơi một lúc, Phương Hãn nhìn đồng hồ hầu như cũng nên đi, gọi Giang Tiểu Vũ logout, mình cũng ở trong kênh bang lên tiếng chào, chuẩn bị thoát game. Lúc này bưu kiện của Ân Bùi phát qua: “Bây giờ out, sẽ không phải là đi đón máy bay đi?” phía sau còn dẫn theo mấy cái mặt cười tiểu ác ma.
Phương Hãn im lặng, cô bé này đoán rất chính xác, nhưng cậu không định trả lời, làm như không thấy trực tiếp logout. Mà lúc này, ở một nơi khác Ân Bùi ngồi trước máy tính, âm hiểm cười sờ cằm, đừng tưởng không hồi âm cô không biết, phải biết rằng, có đôi khi im lặng so với lên tiếng còn có sức thuyết phục hơn.
Tại một khu khác ở sân bay thành phố H, từ nhà Phương Hãn tới khoảng chừng hơn một giờ. Vốn cậu dự định ngồi xe công cộng, nhưng vừa nhìn thấy Giang Tiểu Vũ liền bỏ ý nghĩ này, mình mình ngồi xe công cộng không có gì, nhưng muốn cậu nhóc này cùng mình chen chúc, phỏng chừng sẽ ăn không tiêu.
Sau khi đến sân bay, cậu nhóc lúc đầu ngồi xe có chút mệt mỏi trong nháy mắt thanh tỉnh, vừa xuống xe liền dạt chân ra chạy, Phương Hãn ở phía sau kêu cũng không kêu được, bất đắc dĩ chỉ có thể bước nhanh ba bước thành hai đuổi theo, xách tên tiểu quỷ lên. Sân bay lớn như vậy, người đến người đi, nếu không cẩn thận chạy lạc mất thì phiền toái.
Giang Tiêu Vũ vẻ mặt hưng phấn kéo kéo Phương Hãn, sống chết nhất định phải đi nhìn máy bay lớn, không cho nó nhìn liền làm xấu. Phương Hãn không còn cách nào, đành để mặc cho nó kéo đi, thầm nghĩ nhóc này thật sự càng ngày không sợ cậu, về sau ở trường cũng khó mà quản được. Bạn nhỏ Giang Tiểu Vũ nhoài người lên tấm thủy tinh trên tường, giương mắt nhìn máy bay, cái miệng nhỏ nhắn câu ra chữ ‘O’, đây là máy bay thật a, so với cái baba mua cho cậu khí thế hơn rất nhiều rất nhiều !!
Thời gian từ từ trôi qua, lúc đầu Giang Tiểu Vũ còn có thể hưng phấn chạy tới chạy lui, bên này sờ sờ, bên kia nhìn nhìn, nhưng không quá một giờ, nó liền không chịu nổi, đi theo thầy nó ngoan ngoan ngồi ở ghế chờ. Phương Hãn không biết mình nhìn bảng bao nhiêu lần, đã sớm qua 4 giờ một tiếng rồi, nhưng người mà bọn họ chờ vẫn chưa xuất hiện. Tuy rằng máy bay trễ là chuyện bình thường, nhưng thế này cũng có chút lâu. Nhìn Giang Tiểu Vũ bên cạnh, mí mắt đã đánh nhau, vẻ mặt một bộ muốn ngủ. Cậu kéo đứa bé vào: “Trước ngủ chút đi, máy bay của baba con có thể đến trễ.”
Phương Hãn đợi thêm một lúc nữa, mắt thấy sắc trời tối dần, nhịn không được lấy di động gửi tin nhắn cho Giang Thiên Dự, sau khi gửi qua cả mấy cái, cậu cởi áo khoác đắp trên người Tiểu Vũ, thở dài, nhìn phong cảnh bên ngoài tấm thủy tinh ngẩn người.
Giang Thiên Dự xuống máy bay, phát hiện trời đã tối đen, lấy di động ra bật lên xem đồng hồ, quá sức, đã qua sáu giờ. Anh vừa định thả điện thoại vào cặp, kết quả tin nhắn liên tiếp vọt vào, chấn động đến tay anh run lên, đều là tin Phương Hãn gửi tới, nhất thời mở ra nhìn, vẻ mặt của anh càng ngày càng nhu hòa. Lúc xem đến cái cuối cùng “Chúng tôi ở loạt ghế bên phải sân bay chờ anh.”, anh đã đứng trước mặt một lớn một nhỏ ngủ thành một đoàn.
Phương Hãn nhắm mắt lại, mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng ý thức coi như thanh tỉnh, lúc loáng thoáng cảm thấy hình như có người đứng trước mình. Cậu mở mắt ngẩn đầu, khuôn mặt Giang Thiên Dự nhảy vào tầm mắt, cậu nháy mắt mấy cái, người khiến bọn họ chờ N giờ cuối cùng đã tới.
“Anh cuối cùng cũng đến…” Phương Hãn vừa nói phân nửa đã cứng rắn nuốt trở lại vào bụng, mặt Giang Thiên Dự ở trước mắt phóng đại vô cùng, một cảm xúc mềm mại in bên khóe môi. Phương Hãn ngơ ngác nhìn đối phương, tay ôm heo con Tiểu Vũ trận trận run lên, xung quanh như trước đầy rẫy tiếng người ầm ĩ, nhưng giờ phút này đây cậu cái gì cũng không cảm thấy…