CHƯƠNG 11
Giữa trưa, mặt trời chói chang đem cả đoàn người nướng như nướng vịt, hết cả sức mà bò tiếp. Tuy rằng đi thì không đi nữa, nhưng cũng đã cách thành rất xa, tới nơi hoang sơn dã lĩnh.
Phó Thư không khỏi hoài nghi, cuối cùng là cả đám đi đạp thanh hay đi leo núi. Mấy người kia còn có xe ngựa mà ngồi, ảnh vệ như y chỉ có thể lê lết phơi nắng thôi a!
Hoàng đế cùng cả nhà tể tướng ngồi trong đình nghỉ ngơi, uống trà lạnh, ăn điểm tâm. Phó Thư ngồi trên một cái cây, đầu che một mảnh lá, thê thảm cắn bánh ngô, hai má trắng nõn bị nắng hun tới đỏ hồng, nóng tới thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa. Xa xa ngồi nhìn vợ chồng tể tướng kẻ nói người cười, Phó Thư đau lòng nghĩ tới một câu: “Thứ người đã biết ta không biết, thứ người sắp có ta cũng chẳng gặp qua.” Y chỉ là một ảnh vệ nho nhỏ, ngay cả cơ hội chạm vào một cái còn chả có mà.
Hoàng đế cùng tể tướng biết nhau từ lúc còn mặc khố chạy long nhong, ngày ấy còn có cả thái thượng hoàng, ba người là thanh mai trúc mã, vui vẻ ngây thơ. Thời gian trôi, cảnh còn người mất, thái thượng hoàng đã không còn tại nhân gian, hắn thành hoàng đế, tể tướng thành tể tướng. Hai người nhắc tới chuyện xưa, không khỏi mỉm cười.
Phượng Hữu Hoài cũng không câu nệ, cho tất cả cung nữ thị vệ lui xuống, rồi gọi Phó Thư ra. Phó Thư cảm động rơi nước mắt, nhảy khỏi cây, trên người có Tiểu Chi đứng, Tiểu Chi ôm một con sóc nhỏ, con sóc cầm một phiến lá, cười tới ngây ngô. Con người Phó Thư đặc biệt dễ thỏa mãn, Phượng Hữu Hoài thích nhất điểm ấy ở y, giống hệt Tiểu Chi, chỉ cần cho một miếng điểm tâm nhỏ là có thể cao hứng lâu thật lâu.
Phó Thư te te nhảy chân sáo tới, đầy vẻ “ngây thơ non nớt”, vừa nhảy vừa cười ngu. Tể tướng cùng tể tướng phu nhân vừa nhìn thấy, khóe mắt đều giật giật.
“Thập nhất, người này thật là ảnh vệ sao?” Tể tướng phu nhân hỏi.
“Ân, không giống lắm đi? Bất quá chơi rất vui.”
Tịch Kiến Trăn ngọc thụ lâm phong đứng cạnh một khối đá to trước đình, nghe vậy liền ngoái lại nhìn nhìn, thản nhiên nói: “Đúng vậy, trông có vẻ ngu ngu, nhưng giải buồn cũng tốt.”
Phó Thư không có ngu, chỉ hơi thuần phác quá đáng, bị hắn nói vậy liền xấu hổ cúi đầu xuống. Tiểu Chi cũng bắt chước chủ nhân cụp tai xuống, nhưng con sóc nhỏ nó ôm thì không thông minh như thế, ngốc nghếch tròn mắt nhìn mấy người.
Tể tướng phi nhân cười nhẹ, khẽ phất quạt, dịu dàng nói: “Xem ra ngươi còn nhỏ tuổi a.”
“Hồi phu nhân, ta đã thành niên rồi.” Phó Thư cười sáng lạn.
Tể tướng phu nhân nhìn Phượng Hữu Hoài: “Thập nhất, ta thích tiểu tử này, cho hắn làm ảnh vệ thật đúng là phí phạm nhân tài.”
Phó Thư khó hiểu hỏi: “Vì sao phu nhân lại gọi bệ hạ là thập nhất?”
Tể tướng trả lời: “Bệ hạ trước đây gọi là thập nhất, hắn còn có một đệ đệ gọi là thập nhị, cho nên quân đoàn ảnh vệ các ngươi mới bắt đầu từ thập tam a.”
Ra là thế, thì ra là thế!
Phượng Hữu Hoài nhìn Phó Thư, nói: “Trừ ảnh vệ ra, ngươi muốn làm gì?”
Phó Thư khiêm tốn nói: “Ma giáo giáo chủ.”
Cả đám người đồng loạt giật giật khóe miệng. Tịch Kiến Trăn hỏi: “Vì sao?”
“Phong cách.” Thản nhiên nói xong, nghĩ nghĩ, lại tiếp lời: “Bệ hạ, đối với công tác hiện tại thuộc hạ thật rất hài lòng, trừ bỏ…”
“Nói đi.”
“Không có ngày nghỉ, không có cả tiền lương. Trước đây thì thuộc hạ cũng chẳng quan tâm, nhưng bây giờ thì phải kháng nghị. Không có tiền trong người thật sự rất không ổn, vừa rồi dọc đường thuộc hạ gặp rất nhiều lão gia gia nãi nãi ăn xin, muốn cho chút tiền mà lại đành bất lực.” Kiếp trước tuy hắn là sát thủ chuyên nghiệp, nhưng cả năm cũng chả giết được mấy người, nếu có cũng là phường đại gian đại ác, bởi vì bạn Phó Thư nhà ta rất là có lòng thương người, tiền tiết kiệm đều đem quyên từ thiện, ngay cả quần áo của mình cũng không mua mới.
Y nói một tràng, liền bị cả đám người nhìn như nhìn người sao Hỏa. Phượng Hữu Hoài ho một tiếng: “Ra là vậy, về sau ta sẽ nhớ phát bổng lộc cho ngươi.”
Phó Thư hoan hỉ. Phượng Hữu Hoài lại nói: “Chúng ta đi ăn cơm.”
Cơm trưa? Tể tướng nói: “Thật nhất nói, nếu đã ra ngoài ngoạn thì phải tận hứng, hôm nay sẽ ăn thịt thú rừng nướng, mọi người không cần câu thúc.”
Kỳ thực đều là người quen cả, cũng chả ai thèm câu thúc làm gì. Phượng Hữu Hoài ôn hòa, không quá phân biệt cao thấp tôn ti, nói chuyện với Phó Thư cũng thường xưng “ta”, đối đãi như bằng hữu bình thường. Bởi vậy Phó Thư vui vẻ cười không ngậm miệng nổi.
Mấy người liền tách ra đi săn thú. Phó Thư đi cùng Phượng Hữu Hoài, hai người hướng vào trong rừng.
Bình thường, chủ nhân chỉ cần lười biếng gọi ảnh vệ, ảnh vệ nhất định sẽ nhảy ra từ chỗ tối, quỳ xuống đất nói: “Chủ nhân, việc người giao thuộc hạ đều đã làm tốt!”
Hai bạn của chúng ta thì như thế này.
Phượng Hữu Hoài gọi: “Phó Thư.”
“Có.”
“…” Phượng Hữu Hoài nhìn y.
“…” Phó Thư chả hiểu gì cả.
Phượng Hữu Hoài nhắm mắt mặc niệm: Y không phải thập tam, làm sao ăn ý với mình được, phải ra lệnh a. Vì thế lại nói: “Xẻng.”
“… Thuộc hạ không mang.”
Phượng Hữu Hoài lườm y một cái. Phó Thư ngượng ngùng cười, y có phải làm vườn chuyên nghiệp đâu, ôm xẻng theo người làm gì! Trong túi y chỉ có nước với lương khô, vũ khí cũng chả thèm mang.
“Quên đi, dùng nội lực vậy.” Phượng Hữu Hoài vung chưởng, trước mặt liền tạo thành một cái hố lớn, Phó Thư nhìn mà trợn mắt há mồm. “Ngươi đi lấy mấy nhánh cây nhọn cắm dưới hố, rồi rải cát với lá lên.”
“Dạ!” Phó Thư nhanh chóng chạy đi.
Chuẩn bị xong xuôi, Phượng Hữu Hoài cùng Phó Thư trốn vào bụi cỏ. Hoàng đế cách mình gần như vậy, làn da cũng có thể cảm nhận hô hấp của người kia, mặt Phó Thư liền đỏ lên, không khác gì đang ngồi cạnh thần tượng trong lòng.
Phượng Hữu Hoài ngược lại, vô cùng trấn định chờ đợi con mồi mắc bẫy. Phó Thư nhìn nhìn trời, một con chim bay qua, vút cái liền bị bắn hạ.
“Bệ hạ, có người giết hại đông vật nhỏ!” Tình yêu thương mênh mông của bạn Phó Thư lại phát tác, y không đành lòng nhìn động vật nhỏ chịu thương tổn a!
“Ân.” Phượng Hữu Hoài nheo mắt nhìn một con thỏ hoang tung tăng chạy qua, lại nhìn Phó Thư long lanh long lanh xem con thỏ, cuối cùng quyết định tha cho nó, chỉ vào cái bẫy, nói, “Săn lợn rừng chắc được đi.”
Phó Thư nói: “Có thể!” Lợn rừng không nhỏ, y không thích.
Chính là, đợi tới khi con lợn rừng đầu tiên lò dò bò tới thì hai người chẳng biết đã mọc rễ bao lâu rồi, thà chạy đi tìm bừa một con làm thịt còn nhanh hơn ngồi đợi ở đây, nhưng thứ ngọt ngào khó quên ở đây không phải kết quả mà là quá trình a, lần thân mật tiếp xúc đầu tiên của Phó Thư và Phượng Hữu Hoài chính là trong khu rừng này đây.
.