CHƯƠNG 25
Phó Thư sống đến tuổi này, cả tay con gái còn chưa dám cầm, đừng nói đến việc đọc mấy loại sách báo 18+. Bởi vậy nên, trên đường về, trong đầu y chỗ nào cũng là “Hóa ra nam nhân cùng nam nhân là như này như này” “Hóa ra chỗ đó của nam nhân cũng có thể như kia như kia”, sau đó lại tự động ghép hình… mình vào, khiến cho máu mũi chảy tong tỏng suốt dọc đường đi, mãi mới ý thức được mình đang huyết khí cương phương!
Một nam nhân cao lớn anh tuấn cản đường y, hất hàm nói: “Trên tay ngươi cầm gì vậy?”
Phó Thư hồi thần nhìn lại, hóa ra là thần tượng của mình, liền cười: “Tiêu công tử.”
Tiêu Thiên Thanh tao nhã vươn tay ra: “Đưa ta coi.”
Phó Thư giờ mới ý thức được mình đang cầm cái gì, liên tục lắc đầu. Nhưng Tiêu Thiên Thanh đã nhanh tay đoạt lấy, tán thưởng: “Phó công tử, hóa ra ngươi cũng xem thứ này a, nhà ta có nhiều lắm, muốn mượn không?”
Phó Thư quẫn bách, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ đang nghiên cứu chút thôi.”
“Nghiên cứu thứ này làm gì? Trực tiếp hỏi ta là được rồi.” Tiêu Thiên Thanh nhắm hờ mắt, cười tới ái muội, “Phó công tử, chẳng lẽ ngươi còn chưa có kinh nghiệm thực chiến?”
“Cứ gọi ta là Phó Thư đi.” Y tránh không trả lời, “Trả sách cho ta, ta, ta phải đi rồi.”
“Sách, vậy đúng là không có rồi, lại đây, bản công tử đưa ngươi đi thử luôn.”
“Ta không cần!”
Lời kháng nghị của Phó Thư hoàn toàn vô dụng trước cửu âm bạch cốt trảo của Tiêu Thiên Thanh, bị người kia lôi đi.
Lại là Xuân Vũ Lâu. Trước lạ sau quen, vẻ tú mĩ tuyệt trần của Phó Thư quả thực kiến cho tú bà vô cùng ấn tượng, mà Tiêu Thiên Thanh ném vàng như ném rác lại khiến tú bà cười như hoa, Tiêu Thiên Thanh cũng chẳng cần nàng tiếp đón, nói chỉ cần hai gian phòng là đủ.
Tới kỹ viện phiêu đương nhiên toàn là công tử đại lão gia, Tiêu Thiên Thanh liếc qua nhìn một lượt, tiếc nuối thở dài: “Không ai vừa mắt, ngươi thấy sao?”
Phó Thư nhỏ giọng nói: “Bọn họ tới phiêu, không phải tới cho chúng ta phiêu…”
“Phó Thư, ngươi biết không? Cảm giác ép buộc thành công lúc nào cũng tốt nhất.”
“Tiêu công tử, ngươi không phải là cái kia cái kia của Cảnh Hoàng sao…”
“Hắn quản nổi ta sao?” Tiêu Thiên Thanh bước lên lầu, đá cửa từng phòng một, thò đầu vào soi, “Mấy kẻ tới đây đều phi phú tức quý, thượng thật vô cùng sảng khoái, gặp ai xinh đẹp ta lấy trước nha.”
“Ngươi thích thì tùy đi.” Ôm hết đi là hay nhất!
Phó Thư lần đầu tiên gặp người phiêu kỹ kiểu này, kiêu ngạo khí diễm tới mức tất cả khách nhân trong phòng đều bất mãn, tiếng mắng chửi vang lên không ngớt, thậm chí có cả mấy tên hộ vệ muốn tới giáo huấn, Tiêu Thiên Thanh không ra tay, chỉ nhìn một cái đã khiến đối phương sợ té khói, quả thật đúng là “dùng mắt giết người.”
Chính là, đẩy cửa ra không gặp phải mấy đại lão gia béo ị, thì là mấy lão nhân gầy gió thổi bay. Thỉnh thoảng có một công tử trẻ tuổi, tài tử phong lưu, thì tư sắc lại quá bình thường không vào nổi pháp nhãn của Tiêu công tử.
Phó Thư thầm thấy may mắn, tới gian cuối rồi. Tiêu Thiên Thanh vẫn tiếp tục đá cửa, nhưng lần này đá không nổi, hắn ngẩn người ra, sau đó sử công phu phá cửa.
Một tiếng ầm vang, trần yên cuồn cuộn.
Lần này tú bà không thể không ra mặt ngăn cản, vị đại gia này mà tiếp tục, chỉ sợ là cả cái Xuân Vũ Lâu này cũng bị hủy luôn quá!
“Vị công tử này, ngày muốn loại nào, ta có thể tìm giúp, xin giơ cao đánh khẽ a!”
Tiêu Thiên Thanh thấy rõ người ở bên trong, hài lòng cười: “Không cần, bản công tử muốn hắn.”
Tú bà liên tục đáp: “Được, được, được, Hạo Nguyệt, ngươi mau tới hầu hạ công tử a, trăm ngàn lần không được chậm trễ.”
Tiêu Thiên Thanh nói: “Ngươi đi xuống.”
Sau đó liền lôi Phó Thư vào. Người hắn coi trọng đương nhiên không phải Hạo Nguyệt công tử kia, mà là khách nhân trong phòng Hạo Nguyệt công tử.
Vị khách nhân này kiếm mi tinh mục, tuấn dật bất phàm, quả thật đúng loại Tiêu Thiên Thanh thích, “Phó Thư, ngươi thấy sao?”
Phó Thư lắc đầu: “Ngươi thích ngươi tới đi.”
“Sách, lần này ta đi là muốn tìm bạn cho ngươi a, thật đúng là không nể mặt người ta mà.” Rồi lôi Hạo Nguyệt công tử ra ngoài, “Phó Thư, không cần khách khí, hắn mà không theo thì cứ cường đi.”
Tiêu Thiên Thanh trước khi rời đi còn không quên sang phòng bên cạnh giật lấy cái cửa đem gắn sang bên này để tiện cho Phó Thư “làm việc.”
Phó Thư đứng trong phòng, mặt đỏ.
“Chào, chào a.”
Nam tử nhìn y một cái, tiếp tục uống rượu.
Phó Thư quay đầu lại, thấy Tiêu Thiên Thanh đứng bên ngoài nghe lén, nhất thời không biết phải làm sao. Cuối cùng, nam tử mở miệng: “Ngươi muốn phiêu ta? Được, ta đồng ý a.” Sau đó vươn tay ra, kéo Phó Thư lên giường.
Phó Thư nói: “Uy, ta không có ý này a, ngươi đừng động thủ động cước.”
Nam tử sờ soạng khắp người y, Phó Thư hoảng loạn, vội vàng nói.
Nam tử nhẹ nhàng nâng cằm y lên: “Đừng xấu hổ, ta sẽ khiến ngươi thoải mái mà.”
Phó Thư đỏ mặt, ai muốn thoải mái a, chỉ có thể vội vàng lui về phía sau.
Nam tử đã nhìn trúng y, đương nhiên không chịu buông tha, liền tiến lại gần.
Phó Thư kêu ầm lên, đẩy hắn ra: “Ta không muốn!” Tư thế này, rõ ràng là nam nhân muốn phiêu y mà, mơ đi!
Nam tử kéo kéo đai lưng: “Uy, ngươi tên gì?”
Phó Thư trả lời luôn: “Phó Thư, còn ngươi?”
Nam tử cười xấu xa: “Không nói.”
Phó Thư chạy ra cửa, liền bị Tiêu Thiên Thanh chặn lại: “Ngươi có phải nam nhân không vậy?”
Phó Thư giờ cũng không cần biết mình có phải nam nhân, hay có muốn thượng nam nhân không, nói đơn giản: “Ta muốn về báo cáo kết quả công tác với bệ hạ, không rảnh chơi với ngươi.”
Không thể phủ nhận rằng, hình tượng Tiêu Thiên Thanh trong lòng Phó Thư đã hoàn toàn sụp đổ.
Thiên hạ nam nhân đều như nhau, người ngây thơ trong trắng như y lại trở thành sinh vật lạ, ai, thói đời ngày sau a.
Riêng trong phương diện tình cảm, Phó Thư phải nói là vừa đơn thuần vừa chấp nhất, từ trước tới nay vẫn luôn mơ tới việc lấy một người vợ hiền lành, biết nấu ăn, có xinh đẹp hay không cũng không quan trọng, nhưng nhất định phải thật thiện lương, giống như là bạn tốt nhất của y, Ôn Nhã.
Từ nhỏ y đã sống giữa một đám con trai, con gái đối với y giống như thần thánh bất khả xâm phạm.
Tới dị thế, Phó Thư mới bi ai phát hiện, nguyên lai y không chỉ khát khao nữ nhân, mà còn ảo tưởng với cả nam nhân.
Vì thế, y quyết định thay đổi yêu cầu chọn vợ kén chòng của mình, từ người vợ hiền lành biết nấu cơm thành người tình ôn nhu thương yêu mình.