CHƯƠNG 27
Thập tam là ảnh vệ hoàng gia đầu tiên, so với ảnh vệ trưởng thập tứ còn thần bí hơn nhiều lắm. Hắn ban đầu vốn là ảnh vệ của hoàng đế, tới lúc Phượng Hữu Hoài tuyển ảnh vệ, cũng do một tay hắn chọn lựa, huấn luyện cho tới khi đạt được giấy phép. Trong số ảnh vệ chỉ có Phó Thư là đặc biệt nhất, do đích thân hoàng đế tuyển.
Cứ nghĩ một chút là đủ hiểu, thập tam tuyển ảnh vệ, bất kỳ ai cũng đều là kẻ vạn dặm có một, tư chất trời sinh, mà cơ thể Phó Thư bẩm sinh đã không tốt, áp vào tiêu chuẩn của thập tam thì đúng là một trời một vực, đương nhiên phải đội sổ thôi.
Phó Thư thâm trầm nhìn thập tam ngồi trên xà nhà, cuối cùng giơ tay ra: “Khỏe a.”
Thập tam lườm y một cái, hưu một tiếng biến mất luôn.
Phó Thư gãi gãi đầu, lần đầu tiên hai người gặp mặt cũng có chút vấn đề, thập tam không phải ai khác mà chính là vị nam tử ở Xuân Vũ Lâu muốn “phiêu” y ban sáng.
Phó Thư nhảy lên xà nhà, dù sao từ giờ trở đi cũng là đồng sự, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy ngay, thế nào cũng phải giữ quan hệ tốt chút mới được!
“Thập tam rất dễ xấu hổ, ngươi đừng để ý.” Thấy thập tam vô lễ bỏ đi luôn, Phượng Hữu Hoài cười cười giải thích.
Rất… dễ… xấu… hổ…
Phó Thư đang rất là nghi ngờ nha, Phượng Hữu Hoài có phải đang nói tới thập tam mà y biết không vậy nè.
Một lúc sau, thập tam trở lại. Kỳ thực hắn cũng chỉ là ra ngoài một chút, không hề có ý gì khác. Phó Thư chớp chớp mắt trông chờ nhìn hắn, trông rất là đáng thương, làm ý chí bạn thập tam cũng tan ra luôn, liền quay sang nói chuyện với y: “Phó Thư, thập tứ nói ngươi không còn nhớ gì cả, xem ra là thật.”
Phó Thư ngượng ngùng cười cười: “Sau này nhờ ngươi chỉ điểm thêm nhiều.”
“Không rảnh.”
“… Không sao.”
Thập tam quả thật là cổ quái, thích chơi trò bất động thanh sắc, chăm chú nhìn Phượng Hữu Hoài đang làm việc phía dưới, nhưng Phó Thư lại không ngửi được mùi đồng loại, vì thế tò mò hỏi: “Thập tam, tại sao ngươi nhìn bệ hạ hoài vậy?”
“Không nhìn hắn nhìn ai giờ?”
“… Nhắm mắt nghỉ ngơi cũng được mà.”
“Không thích.”
“Vậy chúng ta nói chuyện đi.”
“Lỗ tai bệ hạ rất tinh, sẽ bị phân tâm.”
“Thì dùng mật âm truyện thoại.”
“Không hứng thú.”
“…”
Thập tam quả thật khó ở chung, điều này làm Phó Thư rất buồn bực. Đại khái là vì từ lần đầu gặp hai người đã khó xử nhau rồi đi.
Nhưng, đã là ảnh vệ thì không ai không có một đặc điểm – độ hóng cao, mà ảnh vệ thần thoại như thập tam đương nhiên cũng không tránh khỏi, thậm chí độ hóng của hắn cũng lên tới mức thần thoại luôn, chả thua thằng quái nào hết, lại còn được phủ cái mĩ danh “thu thập tình báo cho hoàng đế” nữa.
Mà lần này, người bất hạnh “được” hắn soi là Triệu Cảnh Hoàng.
Triệu Tiêu hai người cả ngày trong phòng phiên vân phúc vũ, sống vô cùng sa đọa đồi trụy. Thế rồi một ngày đẹp trời, thập tam nói thầm với Phó Thư như thế này: “Vừa nãy nhị thập thất bảo là, hoàng hậu đuổi hết đám hoàng tử ra ngoài rồi nha.”
Phó Thư vểnh tai lên: “Đêm khuya, hài tử đương nhiên phải đi ngủ rồi.” Có gì đáng nói đâu?
Thập tam nói: “Nhưng cả nhị thập thất cũng bị đuổi ra.”
“Không phải là chủ tử không biết tới tự tồn tại của ảnh vệ sao?”
“Chỉ là không biết bọn họ ở đâu thôi, mà lần này hoàng hậu hạ lệnh không ai được tới gần mà.”
“Hoàng hậu sao vậy?”
Hoàng hậu gần đây vì chuyện của đường đệ mà cãi nhau với Phượng Hữu Hoài, tuy rằng tên đường đệ kia cuối cùng cũng phải trả giá, bị đánh nhốt vào địa lao, không ai được phép cầu tình, nhưng việc như thế này xảy ra quả thật cũng có ảnh hưởng lớn tới thể diện hoàng hậu.
Thập tam ngoắc ngoắc ngón út: “Đi theo ta.”
Phó Thư khẽ liếc mắt nhìn Phượng Hữu Hoài.
“Chưa chết ngay được, ngươi có muốn hóng không đây?”
Lại còn phải hỏi sao, Phó Thư đương nhiên lập tức te te chạy theo thập tam.
Hai đại cao thủ vô thanh vô tức trèo lên xà nhà của Tê Phượng Cung ngồi như đúng rồi. Trong Tê Phượng Cung lúc này, trừ hoàng hậu ra còn một người, Triệu Cảnh Hoàng.
Phó Thư giật mình, không ngờ Triệu Cảnh Hoàng lại tư hội hoàng hậu giữa đêm, không hợp lý không hợp lý a!
Vì thế y quyết định phải… dỏng tai lên hóng.
Hoàng hậu gần đây gầy hơn thật nhiều, ánh mắt cũng nhuốm đạm đạm sầu ưu. Nàng đáng lẽ phải là nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ, nhưng nàng lại chưa từng biết vui vẻ là thế nào.
Hoàng hậu lên tiếng trước, “Điện hạ, Tiền Khai mấy ngày trước có mạo phạm người, người không để bụng chứ?”
Trình Tiền Khai là tên thủ lĩnh bị nhốt vào địa lao kia.
“Không sao.” Triệu Cảnh Hoàng thản nhiên nói, “Trước đây Tịch Kiến Trăn muốn ngươi đi cùng hắn, cớ gì ngươi lại từ chối?”
Hoàng hậu ảm đạm nói: “Ta không thể bỏ con mình ở lại được.”
“Úc, vậy giờ còn gọi ta tới làm gì.” Triệu Cảnh Hoàng cười lạnh.
Một nụ cười này của hắn làm cho hoàng hậu rơi nước mắt, mà Phó Thư ở trên cũng đã bắt đầu nhận định Triệu Cảnh Hoàng là người xấu đi khi dễ nhược nữ tử.
“Bệ hạ đã thật lâu rồi chưa tới gặp thần thiếp.” Nàng quả thật không thể chịu được nữa, giờ hễ là người trong hậu cung ai cũng biết Chu Thục Phi đắc sủng, hoàng hậu bị lạnh nhạt.
“Rồi sao nữa?”
Nước mắt của hoàng hậu đã rơi lã chã như mưa: “Hắn có thể không để ý tới ta, nhưng vì sao cả con mình cũng không chịu gặp? Vậy mà lại suốt ngày giữ nhị hoàng tử bên cạnh!”
Phó Thư cuối cùng cũng hiểu, Phượng Hữu Hoài ngày nào cũng kéo nhị hoàng tử đi khắp nơi, hóa ra là rung cây dọa khỉ.
Triệu Cảnh Hoàng nhu nhu thái dương: “Những việc này ngươi hỏi ta ta biết làm sao? Dạy ngươi mị thuật chăng? Hay là diệt Chu Thục Phi?”
“Không, điện hạ, thần thiếp muốn đi khỏi đây.”
Phó Thư choáng váng, suýt nữa ngã khỏi xà nhà, may có thập tam trấn định giữ cổ lại.
“Duyên phu thê của ta với hắn đã hết, ta không thể chịu đựng được nữa rồi!” Hoàng hậu đột nhiên trở nên kích động, “Thay vì thủ cái cung điện lạnh băng này, ta thà ra đi còn hơn!”
“Vậy con ngươi thì sao?”
Hoàng hậu cười tới thê lương: “Một ngày thần thiếp còn ở đây, hắn sẽ không nhớ tới, không chịu gặp bọn chúng, không bằng thần thiếp ra đi cho sạch sẽ, biết đâu hắn lại nghĩ tới con mình.”
Triệu Cảnh Hoàng lạnh lùng cười: “Rất giống với tác phong của ngươi. Bất quá, hoàng hậu cãi nhau với hoàng đế rồi bỏ nhà đi cũng chẳng phải việc tốt đẹp gì, hừm, Dung Cửu Châu cũng sắp về rồi phải không?”
Sau đó hắn lấy một bình dược từ tay áo ra, “Đổ thứ này vào đồ ăn của hắn, ách, tội độc chết thái thượng hoàng hẳn là không nhẹ đâu, tới khi ngươi bị phế, ta sẽ về đón ngươi đi.”
Đặt bình dược xuống, tạch một tiếng, Triệu Cảnh Hoàng biến mất.
Rời khỏi Tê Phượng Cung, cả người Phó Thư hoàn toàn lạnh lẽo. Thập tam chọc chọc y, bắt đầu nói cảm tưởng của mình.