CHƯƠNG 29
Kiếp trước Phó Thư từ nhỏ đã sống trong cô nhi viện, đương nhiên quan hệ với những đứa trẻ khác trong cô nhi viện cũng rất tốt, Triệu Cảnh Hoàng thì đặc biệt thân với Tô Khinh Cuồng, y cũng giống vậy, cũng có bạn thân nhất, đó chính là Ôn Nhã, kẻ cuồng các loại hoa thảo.
Ôn Nhã vốn đi trước y một bước, khi vừa biết hắn chết, Phó Thư tự nhốt bản thân trong phòng khóc tới thiên hôn địa ám, không ngờ giờ vẫn còn có thể gặp lại, nhất thời cảm thấy BOSS quả thật rất rất vĩ đại.
Mà cái tên Đông Ninh quốc Duệ Vương kia quả thật giống hệt Ôn Nhã, Phó Thư khẳng định trăm phần trăm luôn, hắn nhất định là Ôn Nhã chuyển thế!
Trong lúc chờ Duệ Vương tới, Phó Thư ngày nào cũng nhìn phương xa hai lần, chui vào căn phòng thứ hai bên trái quét tước vệ sinh ba lần, chăm hoa hoa cỏ cỏ vô số lần, cho cá ăn một lần, cùng thập tam tám về Ôn Nhã vài lần.
Thời gian chờ đợi thật quá gian nan, mỗi ngày Phó Thư đứng ngồi không yên, nhảy lên xà rồi nhảy xuống sàn liên tục, quấy rầy nghiêm trọng tới việc nghỉ ngơi của hoàng đế đại nhân, khiến cho hoàng đế thật khó chịu, cuối cùng một đạp tống Phó Thư ra ngoài, cho y đi giữ cửa thành, nếu Duệ Vương tới liền có thể gặp ngay lập tức.
Phó Thư được an bài như vậy, cảm động tới rơi nước mắt, vội vàng dọn đồ lao như bay ra cổng thành.
Y nấp trong bụi cỏ ngoài cửa thành ba ngày ba đêm, tới chạng vạng ngày thứ tư, hoàng đế ngồi kiệu tới. Thập tam phi tới cạnh, Phó Thư liền hỏi: “Bệ hạ đi đâu vậy?”
“Đón người.”
“Ai?”
“Duệ Vương điện hạ.”
“…” Phó Thư dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn chằm chằm thập tam, “Các ngươi sớm biết Duệ Vương hôm nay mới tới?”
Thập tam ngáp: “Vớ vẩn, bệ hạ là ai chứ, tất cả dưa lê trên thiên hạ này đều một tay hắn buôn mà. Khụ, ngươi đừng giận, ai nói mấy ngày liền ngươi cứ như hầu tử nháo ầm lên, bệ hạ không đuổi ngươi thì đuổi ai giờ!”
Ân, hình như đúng là lỗi của mình! Phó Thư đại nhân độ lượng không so đo nha.
Hoàng đế tới đúng một phút, mục tiêu liền xuất hiện. Ninh Duệ phong trần mệt mỏi tới, phía sau bụi đất tung đầy trời, ngày đêm chạy không ngừng nghỉ, tuy rằng bộ dạng có hơi chật vật, chính là quý tộc phong phạm vốn đã là bẩm sinh, huống chi vẻ ngoài của hắn cũng không tồi, làm Phó Thư vừa nhìn thấy đã ngây người, cười ngu, nước mắt lưng tròng. Chỉ cần liếc mắt một cái, y đã có thể nhận ra nam tử nhu tình như nước kia chính là Ôn Nhã của y, chỉ cần liếc mắt một cái, liền đã rưng rưng, lệ rơi giàn rụa.
Thập tam yên lặng đưa cho y một cái khăn tay. Phó Thư lau lau nước mắt, xì mũi một cái, rồi trả lại cho hắn.
Ninh Duệ ghìm ngựa, mỉm cười nhìn Phượng Hữu Hoài vừa bước từ kiệu xuống, xoay người xuống ngựa: “Phượng bệ hạ, biệt lai vô dạng.”
“Nhờ phúc.” Phượng Hữu Hoài cười cười cầm tay hắn, “Ngươi gầy đi nhiều.”
“Cấp trên cắt xén bổng lộc, ta cũng chỉ có thể chịu thôi.”
“Muốn ta giúp không?”
“Không cần, ta trả tiền không nổi a.”
Phó Thư ngồi trong bụi cỏ rất là buồn bực, bởi vì Phượng Hữu Hoài còn ở đây, y không thể ra ngoài, mà y không thể ra ngoài thì ba ngày nằm đây ăn muỗi đốt coi như là công cốc, lần này đúng là bị Phượng Hữu Hoài khi dễ tới thảm luôn mà, nghĩ vậy, nước mắt lại tiếp tục chảy ào ào. Hơn nữa, nhìn người kia nắm tay Ninh Duệ, còn luyến tiếc không muốn buông ra, y thấy lòng chua chua nha, cũng không biết là ghen với ai.
Tán nhảm một hồi, Ninh Duệ liền vào chủ đề chính: “Phó Thư đâu?”
“Y là ảnh vệ, ngươi nghĩ có thể ở đâu được?”
“Tốt, vậy chúng ta tới nơi không có người rồi nói chuyện tiếp.”
“Xem ra ngươi quả thật rất sốt ruột a, y quan trọng tới vậy sao?”
“Vớ vẩn, chứ ngươi nghĩ ta tới đây để gặp ngươi sao?” Một ngày một đêm chạy tới, ai dè lại không nhìn thấy người mình muốn, Ninh Duệ cảm thấy khó chịu, mà khó chịu thì ngữ khí nói chuyện cũng rất không thèm nể nang ai, mấy hết phong cách ôn văn nho nhã ngày thường.
Phó Thư thính tai, nghe tới vậy lập tức hạnh phúc tới hoa nở lên đầu, thiếu chút nữa mất kiềm chế nhào ra ôm người kia. Nhưng hoàng đế lão tử rất là xấu tính, kéo tay Ninh Duệ lên kiệu, rồi cỗ kiệu cứ thế đi xa dần xa ngay trước mắt Phó Thư.
Thập tam thấy vậy đẩy đẩy Phó Thư bảo y đuổi theo, Phó Thư nghe lời, hai người cứ thế rất là nghênh ngang đi giữa ban ngày ban mặt, trước mắt mọi người, cũng phải thôi, chỉ cần không viết mấy chữ “Ta là ảnh vệ” lên trán thì ai biết ta là ai đâu. Ẩn mà như không ẩn, đây chính là yếu quyết đầu tiên của việc tàng ẩn thân hình nha.
Vào Dưỡng Tâm Điện, không đợi hoàng đế triêu hồi, Phó Thư đã vội vàng nhảy ra, giang tay nhào về phía Ninh Duệ.
Ninh Duệ vừa vào điện liền thấy có người tới gần, lập tức phản ứng theo đúng kiểu người tập võ, một chưởng đánh bay kẻ kia, sau đó mới từ từ xem thằng nào vừa dính đạn.
Phó Thư không ngờ lại bị Ninh Duệ tặng không cho một chưởng chào mừng, đập lưng vào cửa, ói ra một búng máu, nước mắt ròng ròng.
Phượng Hữu Hoài thấy vậy giật giật khóe mắt, thấy Phó Thư bị thương liền đau lòng, vẫy vẫy: “Phó Thư, lại đây.”
Phó Thư không khác gì con tiểu cẩu bị chủ vứt bỏ, ủ rũ đi qua. Phượng Hữu Hoài ôn nhu hỏi: “Bị thương chỗ nào?”
Phó Thư chỉa chỉa ngực.
“Ta xoa cho ngươi.”
“Ô.” Phó Thư cảm động, nhào vào lòng hoàng đế khóc. Y vô cùng thất vọng, vô cùng thương tâm nha, chỉ cần nhìn qua y đã có thể nhận ra Ninh Duệ, mà Ninh Duệ lại không nhận ra y, còn cho y một chưởng!
Ninh Duệ yên lặng nhìn Phó Thư nước mắt nước mũi đầm đìa, vô ngữ vấn thương thiên.
“Phó Thư…” Hắn nhẹ giọng gọi.
Phó Thư vùi đầu vào ngực hoàng đế, coi như không nghe thấy gì.
“Xin lỗi…”
Chỉ cần giải thích là xong chuyện thì cần quái gì cảnh sát!
Phó Thư cắn răng, kiên quyết không thèm quay đầu lại.
Ninh Duệ hít sâu, bình tâm tĩnh khí nói: “Khai Tâm, ta sai rồi, được chưa, bảo bối ngoan, tới đây xem nào.”
Cách xưng hô quen thuộc, giọng thăm hỏi quen thuộc, ngữ khí quen thuộc, sự quan tâm quen thuộc, tất cả làm cho Phó Thư nhà ta ô oa lên một tiếng, vứt luôn hoàng đế lao tới chỗ Ninh Duệ, khóc ầm lên trong lòng hắn, vừa nấc vừa oán trách: “Ôn Nhã! Ngươi có biết ta nhớ ngươi tới mức nào không! Ngươi có biết lúc nghe tin ngươi chết đuối ta thương tâm tới chừng nào không! Ngươi dám đánh ta! Ô ô, ngươi dám đánh ta! Ô ô ô oa”
“Được rồi được rồi, xin lỗi, là ta không tốt, ta không biết nặng nhẹ, Khai Tâm bảo bối, nào, cười một cái cho gia xem.” Ninh Duệ xoa xoa khuôn mặt phấn nộn xinh xinh của y, “Ngươi thay đổi nhiều quá a, ta suýt nữa không nhận ra rồi.”
Vớ vẩn… Y rõ ràng là nhập vào xác người khác, từ tiểu nam sinh thanh tú soái khí trở thành… gà luộc tú mĩ nhu nhược mà.
Mà hoàng đế nhà ta đứng bên cạnh mày nhíu tới không nhíu được hơn: Khai Tâm? Bảo bối? Hừ! Buồn nôn chết!