CHƯƠNG 2
Thập tứ là ảnh vệ trưởng, có lẽ vì hay ở bên cạnh vua, tính cách cũng chịu ảnh hưởng, hắn cũng không lãnh khốc thần bí như ảnh vệ bình thường, cả ngày không nói một câu, là một người nói nhiều làm nhiều, riêng đối với Phó Thư thì dùng mọi cách chiếu cố.
Tất cả ảnh vệ đều đã trải qua huấn luyện tỉ mỉ của hoàng gia, bọn họ đều không có tên, chỉ có số hiệu, thề sống chết nguyện trung thành với hoàng gia. Số hiệu của Phó Thư vốn là thập thất, nhưng y thà chết không cần, kiên trì dùng tên mình, Thánh Thượng phá lệ khai ân, chấp thuận cho y dùng tên thật.
Hoàng gia ảnh vệ tất cả là hai mươi bảy người, từ mười ba tới bốn mươi, phụ trách bảo hộ người trong hoàng gia, gồm cả hoàng đế, hoàng hậu, hoàng tử, công chúa.
Thập tứ là ảnh vệ của hoàng đế, địa vị cũng là cao nhất.
Phó Thư nói: “Ảnh vệ không phải lúc nào cũng ở bên người bảo hộ chủ tử sao? Tại sao lúc nào ngươi cũng thanh nhàn.”
Lúc nào cũng thấy hắn chạy qua chạy lại trước mắt mình, người hắn phải bảo vệ là hoàng đế lão tử đi? Là người quan trọng nhất trong những người quan trọng a!
Thập tứ đáp: “Võ công của bệ hạ cao hơn cả ta lẫn ngươi, bảo hộ cái gì chứ.”
Phó Thư giật giật khóe miệng: “Vậy chức ảnh vệ trưởng của ngươi để làm cảnh a.”
Thập tứ trả lời: “Không phải, công việc chính của ta là giám sát các ngươi, cũng đâu có nhàn hạ gì, bệ hạ đặc chuẩn ta không cần bên người bảo hộ, hừ!”
Phó Thư lại hỏi: “Vậy chủ tử của ta là ai?”
Thập tứ híp mắt lại cười khẩy: “Ngươi? Ngươi là người đứng cuối cùng trong số ảnh vệ, bảo hộ cho Phúc thân vương.”
“Phúc thân vương?” Phó Thư nghi hoặc hỏi, thân vương hẳn là người thật tôn quý đi, tại sao không giao cho người giỏi hơn?
“Phúc thân vương vốn là thái tử của Thái thượng hoàng, chính là trước đây bị người hạ độc trở thành ngốc nghếch, bệ hạ thương tiếc mới để hắn lại trong cung, coi như thân tử.” Thập tứ cảm thán nói, “Ngươi là bảo hộ hắn nên mới trúng kiếm.”
Phó Thư sờ sờ vết thương sắp khép miệng, hỏi: “Bây giờ ta đang dưỡng thương, ai bảo hộ cho Phúc thân vương?”
“Mẫu thân hắn, Hiếu Đức thái vương phi. Chờ tới lúc vết thương của ngươi khỏi hẳn là có thể đi bảo hộ hắn. Bất quá thái vương phi muốn đưa Phúc thân vương xuất cung, nhưng bệ hạ không cho.”
Phó Thư nghi hoặc hỏi: “Vì sao?”
Thập tứ nói: “Bệ hạ yêu quý hắn a, còn hơn cả con thân sinh luôn. Cho nên ngươi bảo hộ hắn cũng không tính là hạ thấp mình đâu.”
Trong lúc Phó Thư dưỡng bệnh, cũng đã vụng trộm thử siêu năng lực của mình, phát hiện ra lại có thể dùng, không khỏi cảm thấy kinh hỉ. Tuy rằng chủ nhân cũ của thân thể này võ nghệ cao cường, nội công nhất lưu, nhưng thứ không phải của mình dùng sao cũng thấy không quen tay.
Y thăm dò chán chê về công việc của ảnh vệ trong cung, thật sự rất chờ mong cuộc sống ảnh vệ của mình.
Y cùng “Ảnh” tựa hồ rất có duyên phận, cho dù là siêu năng lực của mình cũng là thao túng ảnh tử (bóng), cho nên y cảm thấy chức vụ ảnh vệ tựa hồ là trời sinh ra vì y.
Thập tứ nói cho y biết, thân là ảnh vệ, tùy thời sẽ phải bán mạng cho chủ nhân. Nhưng có thể trở thành ảnh vệ hoàng gia, cho dù đứng cuối cùng cũng là thị vệ hàng đầu. Mà vinh quang của chủ nhân cũng chẳng ảnh hưởng gì tới ảnh vệ, nhiệm vụ của ảnh vệ là bảo vệ an toàn sinh mệnh của chủ nhân, không cần nghe theo bất cứ mệnh lệnh gì khác. Đương nhiên, trừ khi người ra lệnh là hoàng đế lão tử.
Dù sao bọn họ vốn tồn tại vì hoàng đế, bảo hộ cho người nhà của hắn, người lãnh đạo trực tiếp đương nhiên là hoàng đế.
Nói cách khác, bọn họ là bộ hạ lệ thuộc trực tiếp vào hoàng đế, ở trong cấm cung, dù không thể ra ngoài ánh sáng nhưng cũng coi như là chức nghiệp vô cùng vinh quang.
Chỉ có khi gặp nguy hiểm, ảnh vệ mới có thể hiện thân. Bởi vậy nhiều chủ tử thậm chí không biết có ảnh vệ âm thầm bảo hộ chính mình. Phúc thân vương gặp chuyện, Phó Thư vinh quang hy sinh chính mình, tiết lộ sự tồn tại của ảnh vệ cho mọi người biết. Nhât thời, ảnh vệ trở thành đề tài bàn tán sôi nổi nhất trong cung, mấy tên hoàng tử nghịch ngợm suốt ngày kêu ầm lên với không khí: “Ảnh vệ của ta, ngươi mau ra đây!” Đương nhiên, nhóm ảnh vệ chẳng thèm quan tâm tới bọn họ.
Chỉ có tự mình trở thành ảnh vệ, Phó Thư mới lãnh hội được nỗi đau khổ vô hạn phía sau chức nghiệp nghe có vẻ hay ho này.
Chuyện khác chưa nói tới, chỉ việc ẩn tàng thân mình đã thật vô cùng khó khăn.
Chủ nhân nếu ở trong phòng, bọn họ liền trốn ở xà nhà. Nếu ở hoa viên, bọn họ chui trong bụi cỏ. Nhưng thường thường những lúc đám hoàng tử tụ tập một chỗ chơi trò chơi, nhóm ảnh vệ cũng chạm mặt nhau luôn.
Lẽ ra, bọn họ đã sớm ăn ý mỗi người chiếm một phương, chia đều phân rõ cương vị, nhưng Phó Thư mới tới, không hiểu thị trường. Tìm được một bụi cỏ, vừa nhảy vào, liền vừa vặn mặt đối mặt với thập lục. Vì thế y phải đi tìm chỗ khác. Tìm được một giả sơn, vừa trốn tới, liền gặp được nhị thập ngũ lé mắt lườm. Y đành phẫn nộ rời khỏi, phi thân lên một đại thụ, ai dè lại ăn hai phát lườm của thập bát nhị thập nhị đang ngồi trên cây.
Phó Thư mặt đầy hắc tuyến, đành phải nói: “Không ngại cho ta trốn sau cây chứ?”
Thập bát lườm: “Ngươi lộ ra ngoài rồi kia.”
Phó Thư liền nhanh chóng lùi mông cùng thắt lưng vào trong, kết quả nửa người trên va vào nhị thập nhị, nhị thập nhị vẫn yên ổn ngồi trên cây như thái sơn bất động, mà y thì lắc lắc đảo đảo rơi xuống, dùng tư thế lộn ngược đầu như con dơi bắt trên cây.
Mấy hoàng tử nghe thấy động tĩnh liền nhất tề quay đầu lại nhìn y.
Vậy là, Phó Thư là ảnh vệ đầu tiên trong lịch sử bị lộ ra ngoài, không uổng hắn xếp cuối bảng.