CHƯƠNG 32
Ninh Duệ quả thật đúng là bảo mẫu của Phó Thư, suốt thời gian sau đó, hắn bảo hộ Phó Thư cẩn thận tới mức làm tổng quản công công An Đức cũng phải thấy xấu hổ.
Mà Phượng Hữu Hoài cũng chỉ lầm lỳ được mấy ngày rồi lại tiếp tục cười như hoa nở, bởi vì – thái thượng hoàng đã trở lại.
Chúng ta cũng chả cần nói nhiều về cái vị thái thượng hoàng này, ngắn gọn như sau thôi: Thái thượng hoàng Dung Cửu Châu năm nay đúng ba mươi, “băng hà” vào năm Đức Thiên thứ chín, đương nhiệm hoàng đế kế vị, năm Thuấn Thiên thứ tư, lại đội mồ sống dậy chạy nhảy lung tung trong hoàng cung.
Thái thượng hoàng vốn nổi danh bạo lệ háo sắc, khi còn tại vị giết người chả khác gì chọc tiết lợn, vung tay cái là có kẻ bị thịt. Bởi vậy khi hắn băng hà thiếu chút nữa còn chả được cử quốc tang. So với hắn, Phượng Hữu Hoài làm việc nghiêm cẩn được lòng người hơn nhiều, lại có thêm vị Tể tướng mặt lãnh tâm nhiệt, mồm miệng chua ngoa mà lòng thì ngọt, cũng có thể coi là nhân đức ôn hậu.
Thái thượng hoàng chỉ khi có chiến tranh mới được coi là thần tượng của cả nước, vì hắn chính là nhất đại chiến thần lừng lẫy, bước chân tới đâu tiếng vang dậy đất, phiến giáp bất lưu. Người như vậy, làm tướng thì hợp, làm đế lại là sai lầm lớn.
Thái thượng hoàng khởi tử hồi sinh xong liền quên hết chuyện cũ, cũng gần gần giống Phó Thư trước đây, ở chán trong cung liền chạy vòng vòng bên ngoài. Kỳ thực, các đại thần cũng đều đã được các cung nữ thái giám báo tin rằng thái thượng hoàng sau khi trở về liền hoàn toàn thay đổi. Nếu trước kia hắn là sài lang, thì giờ cùng lắm cũng chỉ có thể coi là sắc lang, tính tình hiền hòa hơn nhiều, cửa miệng cũng không treo câu “Người tới, đem hắn ra chém!” nữa.
Phó Thư rất là hứng thú với vị thái thượng hoàng này, cả ngày quấn lấy Ninh Duệ hỏi chuyện.
Ninh Duệ nói: “Ta chỉ gặp hắn có mấy lần, trừ việc người kia là biến thái xịn ra thì cũng không có mấy ấn tượng.”
Phó Thư à một tiếng, liền nghĩ tới việc Triệu Cảnh Hoàng sai khiến hoàng hậu hạ độc thái thượng hoàng. Nghĩ nghĩ, thấy không ổn, liền tìm thập tam thương lượng: “Thập tam, chúng ta có cần tới khuyên hoàng hậu không?”
“Khuyên cái gì?”
“Cảnh Hoàng bảo nàng… ấy ấy Thái thượng hoàng a.” Vẻ mặt chả-liên-quan của thập tam làm Phó Thư thấy đau lòng nha.
Thập tam cười nhạt: “Nga, chuyện đó sao, không cần, thái thượng hoàng chết không nổi đâu.”
“Nhưng mà…”
“Hoàng hậu chỉ cần một lý do để rời đi, ám sát bất thành cũng là một trọng tội rồi. Còn ngươi, tốt nhất là tránh thái thượng hoàng xa chút.”
“Sao vậy?”
Thập tam xoa xoa mặt Phó Thư: “Thái thượng hoàng thích nam sắc, cả thiên hạ không ai không biết, ngươi chính là kiểu của hắn a, cẩn thận bị ăn sạch sẽ luôn.”
Phó Thư cũng quen bị thập tam động tay động chân, liền tùy ý hắn sờ sờ rồi nắn nắn rồi véo véo, trong lòng sợ hãi nghĩ rằng thế giới này thật nhiều kẻ thích nam sắc, nhiều tới mức nếu giờ gặp một người có tính hướng bình thường chắc phải xin chữ ký luôn quá.
Chuyện gì phải đến rồi cũng đến, bình minh, thái thượng hoàng trở lại hoàng cung, việc đầu tiên là trèo lên long sàng ngủ bù, chỉ để lại một cái bóng mĩ lệ xẹt qua trước mặt Phó Thư.
Phượng Hữu Hoàng lâm triều về, ra lệnh cho cung nhân không được tới làm phiền, rồi tới trước bàn phê tấu chương như thường lệ. Một lát sau, Tể tướng đại nhân xin yết kiến, Phó Thư liền nhìn thấy vị Tể tướng mặt nhăn như khỉ của chúng ta cười tươi roi rói, trời, vụ này cũng đáng xin chữ ký quá đi chứ.
“Thập nhất, tiểu cửu đâu?”
“Ngủ rồi.”
Hai người cùng thái thượng hoàng quen nhau từ thưở nhỏ, ở Phong Lôi Quốc nổi danh là Thiết tam giác, tình cảm sâu sắc vô cùng.
Tể tướng nghe vậy liền ngồi chờ thái thượng hoàng thức giác, tiện thể phân loại tấu chương giùm hoàng đế luôn.
Mãi tới chiều, thái thượng hoàng mới rời giường, tắm rửa một cái rồi mới thò mặt ra.
Oạch –
Có người vừa ngã từ xà nhà xuống, vâng, trăm phần trăm là bạn Phó Thư của chúng ta rồi. Phó Thư tưởng tượng vẻ ngoài của Thái thượng hoàng đâu có vài trăm lần, nhưng tới khi hàng thật giá thật đứng trước mặt y, bạn cũng không khỏi trố mắt ra, choáng váng thốt lên: “Hắn thật là ba mươi tuổi chứ không phải mười tám?!”
Dung Cửu Châu lườm y một cái: “Mười hai năm trước ta mười tám tuổi, sao, có vấn đề gì?”
Trên người hắn tỏa ra sát khí nồng đậm, khiến Phó Thư sợ tới mức lại phi thân trốn lên xà nhà. Cũng phải thôi, Dung Cửu Châu vừa tỉnh ngủ, vẫn còn khó chịu, cho nên lệ khí cũng khinh khủng hơn rất nhiều.
“Cửu ca hẳn là đói bụng rồi, ta đã bảo An Đức chuẩn bị, ngươi xuống ăn chút đi.”
Dung Cửu Châu hất hất tóc: “Không cần, ta muốn gặp Quân Trúc.”
Tể tướng đi về phía hắn, lộ ra nụ cười nghìn năm mới gặp một lần: “Tiểu cửu, ở giang hồ chơi vui chứ?”
Dung Cửu Châu trả lời: “Cũng được, nhưng mỗi ngày đều có mấy tên ngu ngốc tới giết ta, phiền muốn chết luôn. Hàn Yên lại bị tỷ tỷ bức hôn, không rảnh theo chơi với ta, Khinh Cuồng lại bị nhị ca cấm túc, nhàm chán quá ta mới về đây đó.”
Hắn giờ quả thật là sống tới tiêu dao, tiền tiêu không hết, rượu uống không xong, mỹ nhân thừa thãi, còn được hai người Phượng Hữu Hoài Quân Trúc nuôi, nửa đời sau coi như là vô ưu vô sầu.
Nửa canh giờ sau, Dung Cửu Châu mới tỉnh ngủ hẳn, liền nhớ tới lúc nãy có người chắn trước mặt mình, ngẩng đầu lên xà nhà nhìn nhìn soi soi: “Uy, xuống đây coi.”
Phó Thư vốn đã trốn, nhưng bất hạnh thay lại làm lòi ra một góc áo, liền bị người kia nhìn thấy. Y nhìn về phía Phượng Hữu Hoài, được hoàng đế ngầm đồng ý, Phó Thư liền phi thân xuống, nghĩ tới mấy lời thập tam nói, liền thấy bất an.
Dung Cửu Châu nhìn trên nhìn dưới nhìn trái nhìn phải, mắt lóe lóe lóe sáng, ai bị soi cũng mất luôn một nửa linh hồn, huống chi Phó Thư nhà ta lại ngây thơ trong trắng, làm sao mà đỡ được, liên tục phát tín hiệu cầu cứu về phía thập tam.
Ở giữa Dưỡng Tâm Điện, thập tam thậm chí còn đáng tin cậy hơn Phượng Hữu Hoài. Phượng Hữu Hoài một khi ngồi xuống ghế làm việc liền không biết đứng lên là gì, nếu dưới chân ghế có bánh xe, có khi hắn cũng ngồi ghế lăn ra ngoài luôn quá.
“Ngươi tên Phó Thư?”
“Phải.”
“Đầu đất nhà ta đâu?”
“Hả?”
Phó Thư chưa kịp phản ứng, Phượng Hữu Hoài đã nhảy vào giải thích: “Chính là Phúc Thân Vương, con trai Cửu ca.”
Không nói thì Phó Thư cũng quên luôn mình nguyên bản là ảnh vệ của Phúc Thân Vương nha, mà y dính với Phúc Thân Vương, đương nhiên Duong Cửu Châu cũng phải biết y. Nhưng Thái Vương Phi đem theo Phúc Thân Vương bỏ đi, tới nay vẫn bặt vô âm tín, Phó Thư bất an nói: “Phúc Thân Vương đi cùng Thái Vương Phi thiên tuế.”
Dung Cửu Châu nhướn đôi mày kiếm, ẩn ẩn có tia nộ khí. Phó Thư bị nhìn tới vã mồ hôi lạnh, cũng không chịu yếu thế nhìn lại, nhưng càng nhìn lại càng thấy gương mặt xinh đẹp tới dị thường này thật rất quen thuộc.
Đúng lúc ấy, nhị hoàng tử tung tăng nhảy vào cửa, nũng nịu gọi phụ hoàng. Dung Cửu Châu nhìn về phía cửa, hai mắt sáng lên.