Nhất Cá Ảnh Vệ Đích Sinh Hoạt

Chương 37: Chương 37




CHƯƠNG 37

Dung Cửu Châu biết mình phải cai nghiện là một chuyện, nhưng lúc lên cơn có kiềm chế được không thì lại là vấn đề khác.

Chỗ thuốc còn lại đều đã bị tiêu hủy, chiều hôm đó, Dung Cửu Châu phát cơn nghiện. Hậu quả thì… cũng gần như bị ném bom oanh tạc, vì năng lực của Dung Cửu Châu cũng chả kém Godzilla là mấy, trong cơn điên đã đập cho mấy bức tường quanh cung chết không toàn thây.

Người tuy bị trói bởi Cửu Long tỏa, nhưng nội lực bộc phát thì chả có khóa nào ngăn được.Thái thượng hoàng nhà ta rống không khác thì Hà Đông Sư hống, nội lực cao thâm đến mấy cũng bị chấn tới đầu váng mắt hoa. Cho nên, phạm vi một trăm mét quanh người hắn liền trở thành khu vực nguy hiểm cấm vào.

Khi Phó Thư cùng Ninh Duệ đuổi tới, Dung Cửu Châu đã nằm lăn lộn dưới đất. Phó Thư ôm mộc côn, vốn định tiện tay lấy việc công trả thù riêng táng cho tên kia mấy phát, ai dè mộc côn còn chưa vung lên đã bị tước thành gỗ vụn.

Con mẹ nó, Dung Cửu Châu nhà ngươi không phải người mà.

Phó Thư vừa chửi thầm vừa lo lắng nhìn Phượng Hữu Hoài. Hoàng đế bệ hạ muốn đứng ở nơi nguy hiểm nhất cùng người mình yêu nhất, Phó Thư hiểu tâm trạng của hắn, nhưng giờ không phải lúc lấy tính mạng ra đùa.

“Bệ hạ, nơi này rất nguy hiểm, xin hãy rời đi.”

“Ta không sao, không nhìn Cửu ca, ta sợ hắn chạy tới hậu cung.”

Hiện giờ bọn họ đang ở trên ngọn núi ngoài cung, cây cối chung quanh đều bị nội lực của Dung Cửu Châu hóa thành tro bụi, thậm chí đất dưới chân cũng trở nên nhũn như bùn.

Thập tam hộ trước mặt Phượng Hữu Hoài, dùng chân khí ngăn vụn gỗ văng tới, mồ hôi lạnh trên trán liên tục nhỏ xuống.

Phó Thư và Ninh Duệ nhìn nhau một cái, đối phó với loại quái vật không phải người này thì phải dùng năng lực không phải của người thôi! Ai!

“Định!”

Phó Thư khẽ quát một tiếng, Dung Cửu Châu lập tức dừng giãy dụa. Phượng Hữu Hoài cùng thập tam lập tức nhìn y như nhìn sinh vật lạ, làm Phó Thư không khỏi phổng mũi.

Ninh Duệ giơ tay, vẽ một bức tường nước xung quanh Dung Cửu Châu, nội lực của Dung Cửu Châu đánh lên vách nước đều bị hấp thu, hóa thành hư không.

“Duệ Duệ, vất vả rồi!” Phó Thư lập tức chạy ra nịnh hót, đấm lưng mát xa cho Ninh Duệ. Muốn Ninh Duệ ra tay không phải chuyện dễ dàng gì, Phó Thư cũng có phần đắc ý.

Phượng Hữu Hoài kinh dị nhìn Ninh Duệ: “Đây là dị năng của ngươi?”

Một tia nước phun ra từ lòng bàn tay Ninh Duệ, hắn mỉm cười gật đầu.

Phó Thư đắc ý nhìn thập tam nói: “Nhìn coi! Ta không phải cái gì cũng đứng cuối đâu nha!”

Thập tam đen mặt hừ một tiếng.

Tới khi chân khí của Dung Cửu Châu hao hết, thì cơn nghiện cũng qua, người tê liệt ngã xuống đất ngủ khò khò, Ninh Duệ triệt hạ tường nước, Phó Thư nhảy tới đỡ người kia lên vai: “Bệ hạ, ta đưa thái thượng hoàng trở về.”

“Ân.”

Đoàn người hồi cung.

Ngày đầu tiên cứ như thế trôi qua.

Hôm sau, thái thượng hoàng vừa tỉnh dậy liền đòi đi, nói là không muốn làm phiền bất cứ ai. Phượng Hữu Hoài lập tức cự tuyệt: “Cửu ca, ngươi còn chưa hết nghiện, không thể đi được, lỡ giữa đường lại phát tác thì sao?”

Dung Cửu Châu khinh thường bĩu môi: “Không chết được!”

“Phải, ngươi không có chết, nhưng mà người khác chết.” Phượng Hữu Hoài kiên quyết không để cho cái mầm mống tai họa này chạy ra khỏi vòng kiểm soát.

Dung Cửu Châu cũng không nghiện nặng, xem ra cũng chẳng cần bao lâu là có thể bỏ được, cho nên, nếu hắn muốn đi, vậy thì ít nhất cũng phải chờ tới lúc đó rồi nói tiếp.

“Ta mặc kệ, ta muốn đi!” Dung Cửu Châu ba mươi tuổi hâm lên liền không khác thì trẻ con ba tuổi, từ sau khi mất trí nhớ, tâm trí hắn cũng giống như trở lại thời trẻ vị thành niên.

Thấy hắn xoay người định đi, Phượng Hữu Hoài quát: “Phó Thư, ngăn lại.”

“Định!”

Phó Thư khẽ kêu một tiếng, cười hì hì nhìn Dung Cửu Châu đứng im không ngo ngoe gì được.

“Cửu ca, ngươi tức giận cũng được, nhưng còn chưa cai nghiện xong, đừng có mong ta thả ngươi đi.”

Từ đó, Dung Cửu Châu bị giam lại, mà phụ trách trông coi không ai khác chính là Phó Thư. Phó Thư phởn phơ, cả ngày dùng mộc côn nghiên cứu cách đánh người ngất mà không để lại vết tích. Cung nữ đưa đồ ăn tới, y ăn luôn một nửa, nửa còn lại chờ nguội ngắt mới mang vào. Buổi tối Dung Cửu Châu đòi tắm rửa, y liền mang vào một chậu nước rửa chân. Dung Cửu Châu muốn gọi một tiểu quan, y cho hắn một nữ nhân. Dung Cửu Châu muốn đi WC, y đưa liền một cái bô (tởm!). Dung Cửu Châu muốn giết người, y “định định định”. Dung Cửu Châu đằng đằng sát khí trừng mắt nhìn, y liền “nằm” “đứng” “nhảy” “múa” liên tục, bắt Dung Cửu Châu làm xiếc khỉ. Độc nghiện của Dung Cửu Châu phát tác, y gọi Ninh Duệ. Dung Cửu Châu ngửa mặt lên trời gào thét, y bịt tai.

Cũng từ hôm đó, xuất hiện tin đồn trong cung có quái thú.

Cuối cùng, Dung Cửu Châu ngất xỉu, Phó Thư ôm hắn lên giường, nhịn không được chăm chú soi xét tình địch. Đẹp, thực sự rất đẹp… Y từng gặp rất nhiều người đẹp, trong đám đồng bọn kiếp trước có một kẻ xinh đẹp tựa yêu tinh, mà BOSS thường thường đeo mặt nạ, cũng vì khuôn mặt thật xứng đáng xưng tụng kinh vi thiên nhân. Nhưng ở Dung Cửu Châu còn có một loại tà khí đầy ma lực mà hai người kia không có.

“Đây là người bệ hạ thích?”

Phó Thư sờ sờ khuôn mặt người kia, vô cùng mịn màng, trắng tới trong suốt, da thịt sáng bóng như ngọc.

“Ai…”

Xem ra về diện mạo y phải giơ cờ trắng đầu hàng. Nhưng về khoản tâm địa thiện lương, Dung Cửu Châu không thể so với Phó Thư. Kể cả về tính cách, Phó Thư ai gặp cũng thích, chính là mắt thẩm mỹ của Phượng Hữu Hoài quá quá khác người.

Y còn đang ngẩn người, Dung Cửu Châu đột nhiên mở to mắt, cười lạnh. Phó Thư chợt thấy nhói đau đằng gáy, mọi vật tối sầm lại, vô tri vô giác ngất đi.

Phó Thư giám thị bất lực, để cho thái thượng hoàng thừa cơ chạy thoát, khiến hoàng đế tức giận. Chính là, hắn có tức thế chứ tức nữa cũng chả làm được gì, Dung Cửu Châu giống như mọc cánh bay mất.

Cả hoàng cung đâu đâu cũng có người của hoàng đế, trong tối ngoài sáng không biết có bao nhiêu đôi mắt, nhưng không có một ai gặp Thái thượng hoàng.

Nhìn khắp thiên hạ, kẻ có thể khiến người khác đột nhiên biến mất, trừ Triệu Cảnh Hoàng ra không còn người thứ hai.

Triệu Cảnh Hoàng vốn muốn giết Dung Cửu Châu, lại nghĩ Dung Cửu Châu khó đối phó, liền dùng thuốc từ từ tra tấn hắn tới chết. Người đã nghiện, làm sao có thể chống lại sức hấp dẫn của thuốc? Mục đích của Triệu Cảnh Hoàng đã quá rõ ràng, nếu hắn mang Dung Cửu Châu tới một nơi thâm sơn cùng cốc nào đó, ai lại có thể ngăn cản được đây?

Hoàng đế nhíu chặt mày, mà lòng Phó Thư cũng loạn cào cào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.