CHƯƠNG 41
Quan hệ chủ tớ thăng cấp thành tình lữ không đem lại lợi lộc nào cho Phó Thư hết, tiền lương không tăng, ngày nghỉ không thêm, thức ăn vẫn một bát cơm một bát canh, vừa đủ no. Thứ duy nhất thay đổi là… chuyện lúc đêm khuya.
Lần đầu hai người tiếp xúc theo kiểu đó đó là vào một đêm trăng cao sao tỏ. Lúc đó Phó Thư đang đánh răng, Phượng Hữu Hoài vừa tắm xong, hơi nước vẫn còn bao phủ lấy thân hình, bệ hạ của chúng ta mặc một bộ trường bào rộng, dài chấm đất, lộ ngực, da thịt tuyết trắng phiếm hồng, xuân sắc khôn cùng. Phó Thư nhìn một lượt từ ngực tới cổ người kia, mặt đỏ hồng.
Mắt vừa ngước lên, liền nhìn thấy đôi môi mỏng hiển hiện màu nhàn nhạt, môi dưới dày hơn môi trên một chút, khóe miệng khẽ nhếch lên, ngay cả khóe mắt cũng ngả ngớn cong cong, cười như có như không, vô cùng ái muội. Tim Phó Thư đập thình thịch, mỹ sắc trước mặt, không chảy nước dãi đã coi như định lực tốt!
Phượng Hữu Hoài đi tới.
Bình thường người kia lúc nào cũng ngồi yên gọi Phó Thư qua, lần này hắn tự mình đi tới. Phó Thư si ngốc đứng như trời trồng, nhìn đôi môi mê hoặc kia cứ lại gần mình, một chút lại một chút, tới khi không thể thấy được, trước mặt chỉ còn một cặp mắt đen thâm thúy, đáy mắt đầy ý cười.
Môi chợt thấy là lạ, một đôi môi khác lạnh lẽo mà khẽ khàng chạm vào, cảm giác mềm mại khiến cho Phó Thư giật mình, ngây ngẩn cả người. Đối phương dễ dàng dùng đầu lưỡi xen vào giữa đôi môi hé mở của y, cuốn lấy lưỡi y.
Phượng Hữu Hoài giữ đầu Phó Thư lại, không cho y lui về phía sau, tận tình đoạt lấy hô hấp của người kia, tùy ý thâm nhập khoang miệng kia, thỏa mãn nhìn Phó Thư vì hắn mà thần hồn điên đảo, không thở nổi…
“Lần đầu được hôn?”
Sau khi hôn khoảng năm phút, Phượng Hữu Hoài thả y ra, hỏi.
Phó Thư dựa vào trong lòng hắn thở dốc, nghe vậy liền xấu hổ gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Không phải”. Người đầu tiên hôn y là BOSS cơ, khi ấy y mới sáu tuổi, BOSS nhận y về, thân thiết hôn lên môi y một ngụm, giống như sau này y vẫn ôm hôn mấy đứa bạn ngoại quốc, rất bình thường.
“Không phải?” Phượng Hữu Hoài nhướn mi.
Phó Thư trừng mắt: “Ngươi có phải lần đầu không?”
“Đương nhiên không.”
“Thế thì đừng có đòi hỏi lần đầu của ta!” Phó Thư chống nạnh, hùng hổ nói.
“Rồi rồi, nhưng về sau không được để người khác hôn nữa, biết chưa?”
“Đương nhiên!”
Từ đó trở đi, hai người thường xuyên hôn nhau. Phượng Hữu Hoài thích hôn, mà Phó Thư thích được hôn. Phó Thư vẫn chưa nghĩ tới bước tiếp theo, mà Phượng Hữu Hoài thì đúng là nhẫn lực kinh người. Phó Thư trông trẻ hơn tuổi, làm Phượng Hữu Hoài lúc nào cũng cảm thấy mình đang lạm dụng nhi đồng, nói ngắn gọn là đang phạm tội.
Những lúc không có ai, Phó Thư sẽ ngồi bên cạnh Phượng Hữu Hoài, Phượng Hữu Hoài thỉnh thoảng lại dừng việc, cúi xuống hôn y.
“Ta muốn làm vậy lâu rồi.” Phượng Hữu hoài vừa hôn vừa nói, hôn từ trán xuống cổ, một tấc không ta.
“… Ngụy quân tử!” Thế mà y còn nghĩ Phượng Hữu Hoài là đại thánh nhân không có thất tình lục dục, ai ngờ người ta mỗi lần nhìn y đều nghĩ tới toàn những thứ xấu xa.
Kỳ thực thế là oan Phượng Hữu Hoài rồi, hắn cũng đâu có nghĩ gì nhiều hơn hôn y ăn y. Mà cho dù trong đầu toàn những thứ đen tối, bên ngoài hoàng đế bệ hạ của chúng ta tuyệt đối lúc nào cũng thể hiện ra mình là người khiên tốn quân tử ôn thuận như ngọc cười tới vân đạm phong khinh.
Nơi này “không có người”, tất nhiên là trừ thập tam ra. Hai người kia hôn tới hôn lui, thập tam ngồi trên trợn mắt há mồm một lúc, sau đó chuyển sang nhắm mắt làm ngơ, không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Hắn đang nghĩ, đồ ngốc kia cuối cùng cũng có được thứ mình muốn.
Hắn đang nghĩ, bệ hạ cuối cùng cũng không để ý tới đạo nghĩa, xuất thủ với y.
Hắn đang nghĩ, vì sao hắn không về sớm hơn, có lẽ “Phó Thư” sẽ không chết.
Đương nhiên, chuyện đã rồi, có nói cũng thế thôi, “Phó Thư” đã chết, thêm một người biết quá khứ của hắn đã chết, không còn ai biết, trong quá khứ ấy, từng có một người vô cùng quan trọng.
Thập tam vô nghĩa, là Phượng thập nhất dạy hắn cái gì gọi là “nghĩa”. Thập tam vô tình, là “Phó Thư” dạy hắn cái gì gọi là “tình”.
Đối với Phượng thập nhất, hắn trung tâm bất nhị. Với Phó Thư, hắn chiếu cố trăm đường. Cho nên, hắn nhất định phải nhắc nhở Phó Thư: “Làm tình nhân của bệ hạ không dễ, ngươi phải cẩn thận.”
“Hả?”
Phó Thư nghi hoặc chớp mắt.
“Tình nhân của người kia rất nhiều, không ai chịu bỏ cuộc, mỗi lần biết hắn có người mới sẽ lần lượt tìm tới cửa “bái kiến”, khiêu khích quấy rối đủ cả, ngươi ngốc như vậy, ta sợ ngươi không đối phó được đám hồ ly kia.”
“..”
“Ai, bệ hạ chắc cũng biết vậy, nên mới không muốn kéo ngươi vào khổ hải, nếu không, với cái kiểu của hắn, phàm là người thuận mắt, lập tức đã kéo lên giường rồi.”
Oanh một tiếng, hai chữ “lên giường” lập tức khiến cho Phó Thư đen tối hiểu lầm, mà không, không lầm tý nào!
“Bất quá, ngươi cũng giống như nước trong, đều vô vị cả, phỏng chừng có lên giường cũng chả khác gì cá chết, bệ hạ không xuống tay cũng có thể hiểu được.” Không tiện thể đá thì thập tam đã chả phải là thập tam.
Phó Thư cúi đầu ai oán bản thân không có tình thú.
“Kỳ thực như vậy là tốt nhất, càng không ăn đến miệng, bệ hạ càng không muốn buông ra.”
Phó Thư không cam lòng, bĩu môi: “Ta không cho hắn ăn thì có, trừ khi hắn ở bên dưới!”
Thập tam nhìn nhìn y: “Muốn bệ hạ ở dưới, thật ra không chỉ có ngươi, nhưng mà, tình cảm của bệ hạ với người kia tuy sâu nặng, hắn vẫn là không muốn chịu thiệt.”
“Ai a?”
“Dung Cửu Châu.”
“…”
Phó Thư đột nhiên cảm thấy, kiếp này mình chắc chắn chịu số phận “thụ” rồi, ngay cả Dung Cửu Châu cũng không công nổi bệ hạ thì khỏi phải nói tới những người khác đi.
Trong lòng Phượng Hữu Hoài có người khác, Phó Thư không phải không để ý, nhưng người kia từng nói, hiện tại, trong lòng hắn, Phó Thư là quan trọng nhất, cho dù chỉ là lời ngon tiếng ngọt gió thoảng mây bay, Phó Thư vẫn nguyện giả ngốc nghếch mà tin tưởng.