CHƯƠNG 43
Khiết phích như Tịch Kiến Trăn còn không thể mặc đồ “sáng hơn cả mặt trời”, mà đồng chí này lại làm được, hắn đứng dưới nắng, ánh sáng chiết xạ trên y phục ngân bạch, chói ngời tới mức Phó Thư không mở nổi mắt ra. Nam nhân toát ra một khí thế không ai bì nổi, mà Phó Thư vô cùng không có sức chống cự trước những người như thế, bất giác hướng nhìn bằng một ánh mắt sùng bái, có lẽ vì y luôn hiền lành trung thực, nên khi thấy những kẻ cao cao tại thượng tự nhiên sẽ khâm phục.
Tô Khinh Cuồng nghe vậy thả chân ra, lật ngửa Phó Thư lại, cười cười: “Ngươi là tình nhân hiện tại của Phượng thập nhất? Trắng trắng nộn nộn, cũng là mỹ vị đấy nhỉ.”
Gì? Người chứ có phải thịt heo đâu mà mỹ vị!
Dám dí chân lên người mình di di, cho dù là bạn bè lâu năm Phó Thư cũng không thể tha. Y quật cường nhìn về phía khác, thầm đếm ngược, ba, hai, một…
“A!” Tô Khinh Cuồng kêu một tiếng, ngã nhào xuống hôn đất, bộ dạng vừa chật vật vừa buồn cười, tất cả mọi người cắn răng nhịn lại, vẻ khó coi của tên này quả là trăm năm mới gặp một lần, sao có thể bỏ qua!
Phó Thư che miệng cười trộm, vừa rồi y dùng dị năng đẩy Tô Khinh Cuồng một cái, làm cho hắn xấu mặt, đúng là khoái trá.
Nam nhân khí thế trùng trùng kia bước tới đỡ Tô Khinh Cuồng dậy, sau gáy người kia sưng một cục to oành, trên mặt khẽ nở một nụ cười kinh dị, cặp mắt hoa đào nhìn về phía Phó Thư, sát khí lòe lòe. Phó Thư rùng mình một cái, Phượng Hữu Hoài lập tức đứng trước mặt y, ngăn cản sát khí của Tô Khinh Cuồng.
Đồ xấu xa chấp vặt.
Phó Thư vừa lẩm bẩm vừa thò đầu ra, nhìn về phía Tô Khinh Cuồng, hỏi nhỏ: “Thập nhất, mấy người này là ai, giới thiệu cho ta đi.” Mấy người này chắc chắn là bằng hữu của Phượng thập nhất, nếu không hắn sẽ không cho vào tới đây. Hơn nữa trăm phần là cao thủ, nếu không trước khi vào đã có thông báo. Phó Thư không khỏi lo lắng về độ an toàn của cái hoàng cung khỉ gió này, từ Tịch Kiến Trăn tới Triệu Cảnh Hoàng tới Dung Cửu Châu tới mấy người này, ai cũng tùy tiện trèo trèo leo leo bay bay cái liền vào tới nơi, không biết là do hoàng cung phòng ngự kém, hay do đám này toàn biến thái, chậc, cái này chắc chỉ có Phượng Hữu Hoài biết.
“Ân, được, lại đây, Phó Thư, đầu tiên là hắn, Tô Khinh Cuồng, giang hồ xưng thiên hạ đệ nhất điên, là người điên, đừng quan tâm làm gì.”
Phó Thư vui vẻ gật gật đầu.
Tô Khinh Cuồng trừng mắt nói: “Uy, ta hoàn lương rồi! Ngươi còn phỉ báng ta, có tin ta câu dẫn ngươi liền không? Hả?”
Phó Thư rùng mình, lập tức chạy tới chắn phía trước Phượng Hữu Hoài, lại bị Tô Khinh Cuồng lườm một cái, thức thời lùi về phía sau luôn.
Phượng Hữu Hoài ho khan, chỉ vào bạch y nam tử nói: “Bạch Phi Tình, cung chủ Chu Tước cung, tình nhân của tên kia.”
Lại chỉ vào thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đằng sau: “Lãnh Hàn Yên, thánh tôn Càn Khôn giáo, lão yêu vạn tuổi.”
Phó Thư nhìn nhìn rồi lại nhìn nhìn, cố nhớ thân phận mấy người này, về sau có gì còn ôm đùi xin cứu trợ.
“Dược sư Huyền Họa Phiến.” Phượng Hữu Hoài chỉ về phía nam tử mặt đen áo trắng, “Đừng tới gần hắn. Còn có… Thập nhị, ra đây đi.”
Một nam hài áo đen từ trong góc chạy ra, cười tươi roi rói, rồi lại chạy về chỗ cũ.
Phượng Hữu Hoài mềm giọng nói: “Đệ đệ của ta, thập nhị, ảnh vệ của Khinh Cuồng.”
Ngón tay lại hướng về phía một thư sinh nhã nhặn, Phượng Hữu Hoài dừng một chút, cười gượng: “Đây là Lăng Thiên Thư, thiếu chủ Lăng La sơn trang.”
Phó Thư cảm thấy tên Lăng La sơn trang rất quen tai, nhưng không nhớ ra nghe ở đâu.
Cuối cùng, Phượng Hữu Hoài nhìn về phía nam tử đứng cạnh cửa, gượng cũng cười không nổi: “Hắn là…”
“Long Uyên, lâu chủ Nguyệt Chiếu Lâu, sư thừa tứ thánh cung chủ Bạch Vân Yên.” Nam tử tiếp lời.
Oanh một tiếng, Phó Thư giờ đã biết vì sao lại thấy bốn chữ “Lăng La sơn trang” nghe quen tai… Bởi vì thập tam nói, thiên kim tiểu thư Lăng La sơn trang vì hoàng đế mà tới giờ vẫn ế, mà Long Uyên, là kẻ cũng vì hoàng đế mà cẩm tú tiền đồ bị huỷ sạch sẽ.
Phượng Hữu Hoài có thong dong bình tĩnh cách mấy, gặp được Lăng Thiên Thư lúc nào cũng vì tỷ tỷ mà ghi hận, cùng với Long Uyên chân tình không đổi, thì cũng phải nhăn mặt suy tư.
Phó Thư xịu mặt, ánh mặt Lăng Thiên Thư nhìn Phượng Hữu Hoài, nói là phẫn nộ bất cộng đái thiên, chi bằng bảo là thâm tình bất dứt lại không dám thừa nhận đi… Mẫn cảm như Phó Thư, làm sao không thấy được tia ái muội trong đó.
Mà Long Uyên thì đúng là trắng trợn bày tỏ tình cảm, từ giữa trưa tới tối muộn, hắn liếc liếc nhìn nhìn Phượng Hữu Hoài không dưới bảy lần, đến khi thay quần áo ngủ, Phó Thư còn đang ăn khuya, người kia đã cởi quần áo trèo lên giường chờ hoàng đế, làm cho Phượng Hữu Hoài cấm khẩu luôn.
Phó Thư vừa gặm bánh vừa chạy tới, đè Phượng Hữu Hoài xuống biểu thị quyền sở hữu. Lại nhìn Long Uyên, thân hình nhờ luyên võ mà trở nên thon thả tinh tráng, da thịt mật ong xinh đẹp làm Phó Thư ghen tị không thôi, cũng may Dung Cửu Châu da trắng, cho nên, Long Uyên trăm phần không hợp chuẩn của Phượng Hữu Hoài.
Tình địch trước mắt, không thể sơ xuất. Cho dù trong lòng người kia, y không phải đệ nhất, cũng nhất định không thể tuột mất vị trí thứ hai!
Long Uyên liếc nhìn Phó Thư, ảm đạm bước di.
Ánh mắt kia đầy thất ý, Phó Thư thấy mà không khỏi đồng cảm, hăn thích Phượng Hữu Hoài cũng phải hai mươi năm rồi đi, hai mươi năm không thay lòng, y cũng chưa chắc mình có thể, nhưng Long Uyên làm được.
Phó Thư dài giọng: “Bệ hạ, ngươi tốt ở chỗ nào mà bao nhiêu người khăng khăng yêu ngươi vậy?”
Phượng Hữu Hoài cười cười: “Vậy còn ngươi, vì sao lại thích ta?”
Phó Thư nghiêng đầu nghĩ: “Vì ngươi đẹp trai.”
Vô nghĩa, người đẹp trai hơn hắn có cả đám. Y thích được hắn đối xử ôn nhu tới bao dung sủng nịch, được hắn yêu thương tới thiên nộ nhân oán, được hắn đặt tại trong lòng. Nhưng nói tới cùng, thích, thực ra, chỉ là thích thôi, chẳng thể vì gì cả, nếu không, y đã yêu Ninh Duệ lâu rồi.
Phượng Hữu Hoài lắc đầu cười, từ đầu tới giờ, Phó Thư vẫn luôn biểu hiện như một tên tiểu hoa si, trừ việc hắn đẹp trai ra, có lẽ phần nhiều là vì hắn cùng Ninh Duệ tính tình hay tác phong đều giống nhau. Phó Thư không cần một tình nhân tốt, mà cần một bảo luôn ở bên cạnh mình, chỉ là, chính y còn chưa biết thôi.