CHƯƠNG 4
Đương kim Thánh Thượng họ Phượng, tên Hữu Hoài, tự Thủy Thiên, tuổi hai mươi bảy. Cũng là con người, nhưng hắn ngồi ở trên vạn người, cao xử bất thắng hàn, y không tiếng động sinh tồn trong bóng tối, Phó Thư đương nhiên không thể thản nhiên mà đối mặt với người kia. Nhưng y là thanh niên khỏe mạnh tương lai đầy hứa hẹn, xuyên qua từ thế kỷ hai mươi mốt tới đây, chả lẽ lại chịu số phận chết già trong bóng tối sao?! Đôi khi y cũng tưởng tượng đến cảm giác cao cao tại thượng được người khác triêu bái, nghĩ ngồi trên phương trường y tọa của hoàng đế lão tử có thoải mái hay không, nghĩ tới đống mỹ nhân như hoa như ngọc trong hậu cung hoàng đế.
Thập tứ vô tình phá vỡ ảo tưởng của y.
“Phó Thư, ngươi cười ngu cái gì? Gặp Hoàng Thượng nhớ phải quỳ xuống tạ tội.”
“Đã biết.” Y cúi đầu, giả bi thương.
“Ngươi không nên hành động theo cảm tình.” Thập tứ lắc đầu thở dài, sau khi đưa người tới Dưỡng Tâm Điện thì xoay người ẩn lên xà nhà.
Đương kim Thánh Thượng thân mang trọng trách, một ngày mười hai canh giờ đến tám ngồi tại Dưỡng Tâm Điện này phê duyệt tấu chương, đối với hậu cung ba ngàn thủy chung vẫn hờ hững, được sủng ái nhất chính là hoàng hậu. Ai cũng nói Thuấn thiên đế yêu dân như con, là vị minh quân hiếm có. Trong tưởng tượng của Phó Thư, hắn hẳn phải là một đại thúc mặt đầy râu, mắt lộ tinh quang, không giận tự uy, vẻ mặt khó lương. Vậy thì vị mỹ nam tử mi tựa xuân sơn, mục tựa hắc thủy, mũi thẳng, môi đỏ, mặt như quan ngọc, vẻ mặt tự tiếu phi tiếu này là ai?!
Phó Thư há hốc mồm, một giọt nước miếng nhiễu xuống. Thập tứ trên xà nhà nhìn thấy, rên rỉ một tiếng, chỉ phong bắn ra nhắc nhở y thu liễm lại. Phó Thư giơ tay lên lai nước miếng, vứt luôn việc quỳ gối tạ tội lên chín tầng mây.
Phượng Hữu Hoài nhướn mày nhìn tên ảnh vệ mê gái trước mặt, không giống trong trí nhớ mình nha.
“Ngươi tên gì.”
Thanh âm Hoàng đế ôn hòa trong sáng, như một ngọn gió xuân thổi qua trái tim Phó Thư, làm tâm can hắn như được phủ đầy đường mật ngọt ngào.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, thuộc hạ gọi là Phó Thư.”
“Nguyên lai là ngươi.” Phượng Hữu Hoài nhớ lại, là tên ảnh vệ thà chết không dùng số hiệu, chỉ dùng tên mình. “Ngươi là kẻ để Thái vương phi đi?”
“Phải.” Y quỳ một gối xuống, có chút không cam lòng. Người có thể khiến y quỳ gối không nhiều, Phượng Hữu Hoài là một trong số đó. Dù sao làm ảnh vệ cũng có chỗ tốt, chính là chỉ cần quỳ trước mặt Hoàng đế, bởi vì tất cả những lúc khác ảnh vệ có bao giờ hiện thân đâu.
“Vì sao?”
Phó Thư vụng trộm ngước nhìn lên, thấy Hoàng đế vẫn cười tới vân đạm phong khinh, quân tâm khó dò, cũng không biết đây là bình yên trước cơn bão hay là đại nhân rộng lòng đại lượng không so đo tiểu nhân nữa. Y chậc lưỡi, trầm ngâm một lát rồi nói: “Khởi bẩm bệ hạ, lúc ấy Thái vương phi cho thuộc hạ ba lựa chọn.”
“Nga? Thứ nhất là gì?” Nhướn mày.
“Thả Phúc thân vương.”
“Thứ hai?” Nhíu mày.
“Giết nàng.”
“Cách thứ ba thì sao?” Bất đắc dĩ.
“Giết con nàng.” Bạn Phó Thư cũng bất đắc dĩ không kém a!
“Gặp tình huống như vậy đáng lẽ lên hồi báo với trẫm mới phải chứ?” Phượng Hữu Hoài cười cười, “Thôi, người cũng đi rồi, niệm ngươi trước đây đã cứu Phúc thân vương một lần, trẫm cũng không làm khó dễ ngươi.”
“Hoàng Thượng anh minh!” Phó Thư quả thật cảm động sắp rơi nước mắt.
Phượng Hữu Hoài hạ tay xuống, liếc mắt phượng đánh giá Phó Thư, lên tiếng gọi thập tứ.
“Thập tứ, Phúc thân vương đi rồi, giờ hắn bổ khuyết vào vị trí nào?”
Thập tứ nhíu mày, ảnh vệ hoàng gia tuy chỉ có hai mươi bảy người, nhưng Hoàng Thượng cũng không có nhiều con lắm, trừ bỏ mấy vị chủ tử tất yếu phải bảo hộ, đa số ảnh vệ đều được phái ra bên ngoài chấp hành nhiệm vụ. Vì thế liền trả lời: “Phái ra ngoài.”
Phó Thư trộm nhìn hắn, khóe miệng không khỏi nhẽ nhếch lên, nở một nụ cười. Ra ngoài làm nhiệm vụ chỉ có một ý nghĩa – tự do! Y thật không nhịn được cười ngây ngô.
Một màn này rất bất hạnh rơi vào mắt Phượng Hữu Hoài, khóe miệng hắn lại càng cong lên, mơ hồ có chút xảo trá: “Trẫm muốn an bài hắn ở bên cạnh trẫm. Thập tứ, ngươi nói được không?”
Góc tối phía tây lãnh cung là nơi sinh sống của một đám ảnh vệ. Nơi này vốn không có người tới, cho nên mới trở thành trụ sở của bọn họ.
Phó Thư buồn bực nửa ngày, bị thập tứ lườm tới tơi tả. Bởi vì y được điều tới bên người hoàng đế cũng có nghĩa là thập tứ sẽ bị phái ra ngoài. Hắn là ảnh vệ trưởng, không chỉ có nghĩa vụ đốc thúc việc bảo hộ nhóm ảnh vệ trong cung, còn phải kiểm tra các ảnh vệ ở bên ngoài. Hoàng đế này cũng thật anh minh thần vũ đi.
Kỳ thực ảnh vệ của bốn hoàng tử một công chúa cùng hoàng hậu không cố định, chỉ có ảnh vệ của Phúc thân vương cùng Hoàng đế là không thay đổi. Hoàng đế là vì tự thân có võ công, đối với những người ở bên cạnh rất mẫn cảm, những kẻ không quen, hắn không cần. Bởi vậy trước giờ ảnh vệ bảo hộ hắn không phải thập tứ thì chính là thập tam. Mà Phúc thân vương lại chọn trúng Phó Thư, không cần ai khác bảo hộ, hắn tuy ngốc nhưng cái mũi rất linh mẫn, một khi biết đổi người sẽ vừa khóc vừa nháo. Về phần tại sao hắn biết Phó Thư, chắc chỉ có đương sự mới rõ ràng.
“Chúc mừng ngươi thăng chức.” Thập tứ mỉa mai.
Phó Thư than thở: “Lão đại, gần vua như gần cọp, ngươi nghĩ ta muốn lắm sao!”
“Hừ, coi như ngươi biết điều. Bệ hạ lần này là muốn nhân cơ hội chỉnh ngươi, ngươi tự cầu phúc đi, cẩn thận một chút là hơn.”
Phó Thư nhíu mày nói: “Hắn sẽ chỉnh ta kiểu gì?”
Thập tứ cười cười: “Cái này phải xem tâm tình bệ hạ, nhưng người không phải bạo quân cũng chẳng phải hôn quân, ngươi không cần lo lắng, chỉ là mấy thứ trò chơi không ảnh hưởng toàn cục, cứ coi như luyện tập đi.”
Phó Thư nghĩ nghĩ, Hoàng đế này rảnh gớm.
Sự thật đúng vậy, Phượng Hữu Hoài cả ngày ngồi trong Dưỡng Tâm Điện, khi mệt mỏi sẽ tìm ảnh vệ trò chuyện, thập tứ sở dĩ nói nhiều hơn người thường chính là vì thế.
Ngày đầu tiên, Phó Thư cứ luôn nơm nớp lo sợ, cho dù thập tứ dùng mọi cách cam đoan tính tình đương kim Thánh Thượng rất ổn, không phải sư tử suốt ngày gầm rống, được ở bên người là phúc khí y tu luyện từ kiếp trước, nhưng mà không an tâm vẫn cứ là không an tâm. Một ngày ngồi trên xà nhà, ngay cả lương khô cũng quên không ăn.
Phượng Hữu Hoài ngược lại, trừ bỏ khi y vừa tới có liếc nhìn một cái, còn lại thì coi y như không khí luôn.
Mãi tới khi màn đêm buông xuống, hắn mệt mỏi duỗi người, tổng quản công công bưng bữa khuya tới. Mùi canh thơm ngào ngạt làm bụng Phó Thư kêu ọc ọc liên tục, y mới phát hiện ra mình đói bụng.
Nuốt nước miếng nhìn bữa khuya của bệ hạ, giờ mới hiểu cái gì gọi là tra tấn a, tự tác nghiệt bất khả hoạt mà.