Nhất Cá Ảnh Vệ Đích Sinh Hoạt

Chương 64: Chương 64




CHƯƠNG 64:

Phó Thư trút toàn bộ oán khí mà dược sư gây ra cho y lên đầu Phượng Hữu Hoài.

Ngày trước, mỗi lần y cáu gắt đều giống như con chim nhỏ nép vào người, bàn tay trắng trẻo nắm chặt đặt trên ngực, tựa như tiểu tức phụ vậy. Còn hiện tại, y hung dữ siết đấm tay kêu răng tắc, nện thẳng một quyền xuống ghế đẩu. Ầm một tiếng, băng ghế bằng gỗ lim anh dũng hi sinh.

“Ngươi dám để sư phụ ngươi uy hiếp ta!”

Phượng Hữu Hoài bị oan, tuy hắn cũng đoán được đại khái cách làm của dược sư. Loại này đúng là phong cách của người.

“Ta sẽ nói chuyện với hắn, bảo hắn đừng nhúng tay vào chuyện của chúng ta nữa.” – Chỉ sợ là khó. Cả đời dược sư thương nhất là hắn và Thập Nhị. Phải tìm được hạnh phúc cho họ thì lão nhân gia ngài mới yên lòng.

Phó Thư cười lạnh nói, “Hừ!”

Nụ cười này ẩn chứa đến bảy, tám phần hương vị của Phó Vong Tổ.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay. Không hề báo trước, dược sư âm thầm xuất hiện sau lưng hai người, lạnh lùng nói: “Tiểu quỷ Phó Thư, ngươi yêu hắn chứ?”

Phó Thư mím môi không đáp. Yêu thì sao? Không yêu thì sao? Có yêu cũng sẽ không tự dâng mình lên cho ngươi dạy dỗ!

Dược sư quay sang hoàng đế, “Thập Nhất, phụ vương của ngươi khi còn sống muốn ta tìm cho ngươi một người thật lòng.”

Hoàng đế mỉm cười hờ hững.

Dược sư lại nói: “Ta thấy tiểu tử này thỏa mãn điều kiện.”

Phó Thư mếu máo: “Người thật lòng với hắn đâu có thiếu? Bao nhiêu tình nhân trước đây của hắn đâu phải để làm cảnh!”

Dược sư hừ lạnh, “Nếu Thập Nhất chỉ có hai bàn tay trắng, trở thành kẻ nghèo nàn, những người đó liệu còn có thể liếc hắn một cái hay không?”

Phó Thư lẽ thẳng khí hùng: “Hắn còn vẻ ngoài đấy thôi!”

“Ngươi muốn hắn bán sắc?” – Trong mắt dược sư hiện lên vẻ tán thưởng. – “Can đảm đó, người người khinh bỉ phường bán thân mua vui, còn ngươi, đúng là khác thường.”

Phó Thư trả lời. “Đương nhiên, đấy là nghề nghiệp của người ta, đã là nghề nghiệp thì không được phân biệt sang hèn!”. Nếu hoàng đế thật sự đi bán sắc thì tốt quá, dù y phải rửa bát cả đời cũng nhất định bao nuôi hắn, để cả đời này hoàng đế chỉ thuộc về một mình y.

Hiện giờ?

Hoàng đế thật lòng với y. Nhưng trời biết đất biết, tương lai của tương lai, liệu sẽ đến một ngày hắn không cần y nữa. Hắn là hoàng đế, dù già đi xấu đi cũng có người theo hầu. Mà y nếu già thì ngoài chìa tay lĩnh lương hưu của ảnh vệ, y còn có gì khác sao?

Chẳng qua y không phải kẻ yếu đuối đến thế. Bây giờ y đã bắt đầu tiết kiệm tiền, phòng lúc tuổi già có cái mà tiêu.

Ví bằng được làm bạn cùng hoàng đế tới già thì cũng lãng mạn đấy, chỉ là Phó Thư sợ đến ngày y thực sự già, y sẽ nhát gan bỏ chạy.

Bởi vì trong mắt thế nhân, y là kẻ ‘lấy sắc dụ người’, còn hoàng đế là kẻ vừa có tiền vừa có quyền.

Phó Thư suy nghĩ rất nhiều. Chưa tới hai mươi tuổi mà đã lên kế hoạch vào lúc sáu mươi.

Y đột nhiên buồn rầu, “Thập Nhất, lúc ta sáu mươi tuổi, có phải ngươi sẽ chê ta già chê ta xấu, không thèm quan tâm đến ta nữa?”

Phượng Hữu Hoài chợt cười, “Khi ấy ta bảy mươi, muốn ghét bỏ cũng chẳng tới phiên ta.”

“Nhưng ngươi có tiền.”

“Đồ ngốc, bộ ngươi không có tiền chắc?”

Phó Thư lắc đầu. “Ngươi là hoàng đế, chúng tinh củng nguyệt (1), mà ta chỉ là một kẻ cô đơn.”

(1): Chúng tinh củng nguyệt – Sao vây quanh trăng. Ý chỉ được nhiều người ủng hộ, nhiều người ở bên, chăm sóc, yêu thương.

“Năm mươi tuổi ta sẽ chuẩn bị rút lui, lúc ấy các hoàng nhi đều đã khôn lớn, có thể tự mình độc bá một phương.”

“Sau đó tìm một người tương y tương bạn (2)?”

(2): Tương y tương bạn – Làm bạn nương tựa vào nhau, bạn đời. 

“Ừ.”

Chấm dứt chủ đề thương cảm này, hoàng đế nhịn cười nói, “Tính xa như vậy là muốn làm bạn đến già với ta?”

Phó Thư giật mình, không cẩn thận lộ suy nghĩ của mình mất rồi. Y bật người lắc đầu.

Hoàng đế bất lực, “Kệ ngươi vậy.”

Dẫu sao ngươi vẫn ở trong hoàng cung, ở bên cạnh ta, ban đêm cũng mặc ta giở trò, ‘danh phận’ quan trọng đến vậy à?

Nói miệng không bằng chứng, rồi thời gian sẽ chứng mình xem chúng ta có thể làm bạn được bao lâu.

 

.

 

 

Thân là ảnh vệ của hoàng đế, Phó Thư biết Phượng Hữu Hoài rất chú trọng vẻ ngoài. Thời gian chăm sóc không hề thua kém bất kỳ nữ tử nào. Người ta là hoàng đế ấy mà, muốn gì được nấy. Cho nên hắn gần ba mươi tuổi mà da dẻ vẫn trong veo như nước, nhìn qua chỉ mới đôi mươi. Nếu Phó Thư không có cái mặt búp bê này và khí chất ngây ngô chưa trưởng thành, phỏng chừng lúc đứng với hắn sẽ thành thúc thúc kỳ quái và mỹ thiếu niên.

Phó Thư chưa từng chú trọng vẻ ngoài, thỉnh thoảng bị nóng, mũi nổi mụn to đùng, y cũng thây kệ.

Nhưng mà, đấy là trước kia thôi.

Bây giờ thì y còn bận than thở vì khi ấy chạy vào kinh đô vội quá nên da dẻ rám đen, tự hỏi phải làm sao mới trắng trở lại. Trong ấn tượng của y, Phượng Hữu Hoài thích mỹ thiếu niên trắng trắng mềm mềm.

Ngoài lần đó, y còn thỉnh giáo dược sư về bí kíp thanh xuân bất lão, ngày ngày lặn lội xuống ngự thiện phòng uống trộm hết đống đồ bổ của hoàng đế, lừa hoàng đế để âm thầm dùng dưỡng phẩm và thuốc làm đẹp da của hắn.

Lúc cằm Phó Thư mọc ra cái râu đầu tiên… Phó Thư vô cùng choáng váng…

Từ kiếp trước đến kiếp này, y chưa từng thưởng thức cảm giác có râu. Phải chi là trước đây, y sẽ rất vui mừng, cuối cùng y đã bước bước đầu tiên lên con đường làm nam nhân chân chính! Nhưng hiện tại… y lặng lẽ ngồi xổm trong một góc sáng sủa, soi gương chuẩn bị nhổ râu.

Cảnh này không cẩn thận bị Phó Vong Tổ nhìn thấy. Hắn bèn quát, “Này, cơ thể, tóc tai, da dẻ đều là thứ phụ mẫu ban cho. Ai cho ngươi nhổ hả!”

Phó Thư giật mình, phựt một cái, nhổ đau dã man.

“Là phụ mẫu của ngươi, không phải phụ mẫu của ta!”

“Ta không cho ngươi nhổ!”

“Bệ hạ không để râu, ta cũng không để!”

“Hắn để râu không đẹp, ngươi thì khác, ngươi để sẽ soái!” – Phó Vong Tổ là tên tự luyến. Hắn rất yêu quý cơ thể mình, đương nhiên, là cái xác mà Phó Thư đang chiếm cứ ấy. Nhiều khi khiến Phó Thư lầm tưởng là Phó Vong Tổ yêu chính mình cơ đấy.

Phó Thư gãi gãi đầu: “Thật thế à?”

“Ừ!”

“Nhưng nếu bệ hạ không thích thì phải làm sao…”

“Ai thèm quan tâm hắn có thích hay không. Ngươi không biết chứ lúc Thái Thượng Hoàng suy sút mười ngày không cạo râu, bệ hạ cũng đâu ý kiến gì. Thập Tam để râu bị bệ hạ ghen tị hắn soái hơn, thế là lệnh cho hắn cạo sạch.”

Xa xa, hoàng đế và Thập Tam vô tình nghe thấy, đôi bên không còn gì để nói: Tuyệt đối, Phó Vong Tổ tuyệt đối đang bịa đặt toàn bộ!

Phó Thư đáng thương thế mà lại tin hắn, vậy là để lại vài cái râu thưa thớt dưới cằm.

Thảm nhất là sau này, râu chẳng dài và mọc thêm nữa, để vừa không đẹp vừa lôi thôi, dứt khoát đành cạo phứt cho xong.

Sau đó, Phó Thư lại nhận ra… Y đã trưởng thành, à, không, là thoát khỏi thời kì thiếu niên ngây ngô, phát triển thành thanh niên tuấn tú chín chắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.