Trên vùng hoang dã, hai quân đều lập doanh trại, giằng co với nhau, gió vẫn gào thét trên chiến trường, tình cảnh vô cùng căng thẳng.
Ở giữa chiến trường, một nữ tướng mỹ mạo như hoa dáng người yểu điệu, cưỡi trên một con chiến mã màu hỏa diễm, một mình ghìm ngựa đừng đó, trên tay cầm một thanh đại đao sắc bén nặng nề, đầu đội chiến khôi, toàn thân áo giáp màu hoàng kim, dưới anh sáng mặt trời, phát ra kim quang lấp lánh. Một cỗ sát khí ngưng trọng không ngừng tản mát từ trên người nàng, khiến đám tặc binh ở đối diễn, sợ hãi vô cùng.
Phía sau nàng hơn mười bước, một viên tiểu tướng toàn thân ngân giáp ngân khôi cũng đang ghìm ngựa cầm thương, bên cạnh đang có 300 quân sĩ đang lớn tiếng chửi rủa đám quân của Chu Diễn Đạt, buộc hắn nhanh chóng xuất chiến, không nên giữ bộ dáng nhát gan như thỏ trước mặt tướng sĩ nữa.
Chu Diễn Đạt đang bị mắng cho tối tăm mặt mũi, lúc này cũng đã cưỡi ngựa xuất quân, sắc mặt tái ngắt, vừa hận vừa giận trừng mắt nhìn nữ tướng kia, sau đó quay đuầ nhìn đám thủ hạ hỏi: “Trần Minh là chết dưới tay ai?”
Một thủ hạ dưới tay hắn,tên gọi là Hàn Tùng, vừa cứu được đám bại binh chạy trốn, hiện tại lớn tiếng hỏi. Đám bại binh này tất cả đều chỉ về Lý Tiểu Dân phía sau Tần quý phi, trả lời: “Chính là tiểu thái giám kia, chính cái tên cưỡi bạch mã đó!”
Chu Diễn Đạt lạnh lung hừ một tiếng, tức giận nói: “Trần Minh đúng là càng sống càng vô dụng, như thế nài mà lại chết trong tay thái giám! Người đâu, đi tới giết chết thái giám kia cho ta!”
Một viên võ tướng bên cạnh, lập tức chạy lên, khom người nói: “Tướng quân, mạt tướng nguyện xuất chiến, giết chết thái giám kia, sau đó sẽ bắt Tần quý phi, hiến cho nguyên soái!”
Chu Diễn Đạt quay đầu nhìn lại, hóa ra chính là ái tướng tâm phúc Ngô Bình của mình, vì thế cười nói: “Ngươi đã có lòng, vậy thì đi đi, cố gắng đừng đả thương đến mỹ nhân kia!”
Ở bên cạnh Chu Diễn Đạt, Hàn Tùng nhịn không được cười nói: “Ngô Bình ngươi phải thật cẩn thận, nếu mà để Tần quý phi bị thương, chỉ sợ là nguyên soái sẽ đau lòng đó!”
Nhóm tặc tướng bên cạnh cũng cười lớn một trận, tất cả đều là ngôn ngữ thô bỉ, nhục mạ Tần quý phi và mẫu thân nàng, cả con gái nữa, tất cả bọn chúng đều cố đàm luận, cố nghĩ cho được một biện pháp đối phó nàng.
Chu Diễn Đạt từ lúc mới khởi binh, cũng cùng ở chúng với đám bộ hạ này, vì thế cũng không tức giận, chỉ cười lớn, cũng cho đây là trò đùa vui. May mắn là Tần quý phi ở quá xa, còn chưa nghe thấy bọn chúng, nếu không chỉ sợ còn chưa cần giao chiến, đã bị bọn chúng chọc tức đến hộc máu rồi.
Ngô Bình thúc ngựa xuất trận, tay cầm một thanh lang nha bổng rất nặng, sau đó nâng bổng chỉ về phía Tần quý phi, quát lớn: “Nữ nhân kia mau lùi xa một chút, sau đó gọi tên cẩu thái giám kia ra đây, để ta chém chết cái loại không ra nam không ra nữ đó!”
Hai nguyên soái bên này, hiện cũng đang tức giận đỏ bừng mặt. Tần quý phi thúc ngựa phi ra, muốn chém chết tên ác tặc miệng lưỡi thối tha này, chỉ là chiến mã còn chưa đến được trước mặt Ngô Bình, nàng liền nghe thấy tiếng dây cung vang lên, sau đó ngo bình hét thảm một tiếng, ngã người khỏi ngựa, toàn thân đầy bụi bặm, giãy dụa gào thét, phía trước ngực lộ ra một mũi tên, hoàn toàn xuyên qua, quả thật là một kích trí mạng.
Tần quý phi quay đầu nhìn lại, mắt trừng trừng nhìn Lý Tiểu Dân, biết là hắn tức giận vì tên tặc tướng này xuất ngôn làm nhục nàng, vì thế mới dùng cung tên bắn chết Ngô Bình. Nhưng mà nhìn lại thì Ngô Bình đã ngã ngựa, thân thủ còn chưa thể hiện được, vì thế trong lòng cũng rất buồn bực.
Phía bên kia, Chu Diễn Đạt lại thấy vô cùng kinh hãi, đám binh lính thủ hạ thì lớn tiếng chửi mắng, kêu to là Lý Tiểu Dân vô sỉ ám toán người khác, không có phong phạm của danh tướng.
Lý Tiểu Dân thu cung cười lạnh, hắn vô cùng đắc ý, nhìn thấy tên Ngô Bình kia đang chuẩn bị chết trên mặt đất, hung hăng nói: “Dám mắng chửi lão tử là cẩu thái giám không ra nam không ra nữ? hừ, trước tiên cứ giết ngươi đã, xem còn ai dám nói nữa!”
Tần quý phi phất tay, ý là muốn hắn dẫn người lui về phía sau, không cần nhúng tay và việc nàng cùng tướng địch đơn đấu, miễn cho lại ảnh hưởng đến đấu trí giết địch của nàng. Lý Tiểu Dân thấy lệnh xuất như vậy, cũng không dám kháng lại, vội dẫn theo đám binh lính lui nhanh về phía sau, thuận tiện còn chỉ giáo cho bọn họ mấy câu từ mới, dùng để “trèo” lên đầu của Chu Diễn Đạt.
Chu Diễn Đạt nghe thấy xa xa truyền lại âm thanh mắng chửi, quả nhiên tức giận như núi lửa phun trào, lập tức thúc ngựa lao tới, muốn cùng cẩu thái giám kia liều mạng. Hàn Tùng ở bên cạnh vội vàng ngăn cản hắn, lớn tiếng nói: “Giết gà cần gì dùng dao mổ trâu! Nguyên soái tạm thời cứ đứng ngoài bang quan, để mạt tướng đi bắt nữ nhân kia, sau đó sẽ giết chết tên thái giám!”
Hắn vác theo một cây Thục Đồng Côn, thúc ngựa lao tới, chỉ thẳng mặt Lý Tiểu Dân, hét lớn: “Cẩu thái giám, có dám chính diện đấu với ta một hồi không?”
Tần quý phi đã sớm ngứa ngáy từ lâu, vì thế liền thúc ngựa lao đến trước mặt hắn, huy đao chém tới. Hàn Tùng cuống quýt dùng côn đón đỡ, chỉ nghe “oanh” một tiếng rất lớn, hia tay bị chấn đến mức tê tê, trong lòng vô cùng kinh hãi: “Nữ nhân này thế nào mà khí lực lại lớn như vậy chứ!”
Nhìn lại đại đao trong tay Tần quý phi, thân đao trầm dày, xem ra cũng khoảng bốn năm mươi cân, điều này càng làm Hàn Tùng thêm kinh ngạc, hắn quả thực không dám tin nữ nhân này lại có khí lực lớn như vậy.
Trước trận hai quân, làm sao có thể phân tâm, Tần quý phi lúc này lại quát lớn, đại đao mạnh mẽ chém tới, một cỗ đao khí lăng lệ, lúc này đang bổ thẳng về phía mắt Hàn Tùng.
Hàn Tùng vung côn ngăn cản, cùng Tần quý phi chém giết một chỗ.
Tần quý phi có võ học gia truyền uyên thâm, đao pháp tinh thuần, cộng với khổ luyện nhiều năm đã tạo ra khí lực mạnh mẽ, một thanh đại đao vây kín Hàn Tùng, hàn quang lấp lóe, nhất thời quấn chặt lấy hắn.
Sau mấy hiệp, khí lực Hàn Tùng dần yếu đi, bị Tần quý phi nắm được sơ hở, hung hăng bổ tới một đao, Hàn Tùng cũng không kịp ngăn cản, kêu lớn một tiếng, ngã khỏi ngựa, giáp trụ vỡ tan, máu tươi chảy đầy đất, không thể đứng dậy được nữa.
Còn đám quân lính ở phương Bắc, lúc này thanh âm hoan hô như sấm. Sau đó có Tiểu Giáo chạy tới, cắt lấy đầu của Hàn Tùng, sau đó treo lên trên cây trúc, hướng về phía Đại Thuận Quân để thị uy.
Trong Đại Thuận Quân, các tướng sĩ đều trợn mắt há mồm, sắc mặt mỗi người đều như tro tàn. Hai tướng lãnh nổi danh, vừa vào trận chiến, liên tiếp đều bị giết tại đương trường, có thể nói là “xuất hành bất lợi“. Địch nhân dũng mãnh như vậy, bổn quân làm sao có thể chiến đấu được chứ?
Sắc mặt Chu Diễn Đạt tái xanh, hắn căn răng nhìn qua bên cạnh, thấy sĩ khí quả nhiên đã hạ thấp, nếu không thể chiến thằng một hồi, chỉ sợ là lần này bất lợi lớn.
Xa xa truyền tới âm thanh mắng chửi, lộ vẻ như là đang mắng Chu Diễn Đạt nhút nhát vô dụng, chỉ biết phái thủ hạ đi tìm chết, cũng không dám tự mình quyết chiến một hồi với Tần Nguyên soái. Hạng người vô dụng như vậy, làm sao có tư cách làm thống soái quân đội chứ? Đám quân lính đi theo hắn, chung quy cũng khó mà tránh được cái chết.
Chu Diễn Đạt bị mắng đến mức thất khiếu bốc khói, nhìn lại thấy đám bộ hạ cũng không còn võ tướng nào lợi hại, đành phải tự mình thúc ngựa xuất chiến, trong lòng lại thầm nghĩ: “Hàn Tùng nhất định là do không cẩn thận mà thất thủ, con đàn bà này tuy là đao pháp không tồi, nhưng mà chung quy cũng chỉ là nữ nhân, liên tục chiến hai vòng, khí lực nhất định là không đủ. Chỉ cần ta có thể bắt được nàng, vậy thì làm sao còn phải sợ đám thủ hạ đại loạn chứ?”
Thúc ngựa đi đến trước trận của hai quân, nhìn thấy nữ tương đang cầm đao trước mặt, bộ ngực sữa cao ngất, ngọc thể mềm mại, lả lướt tinh xảo, mặc dù đã bị kim giáp che đi, nhưng mà cũng khiến người ta khó lòng ngừng tưởng tượng.
Tần quý phi nhìn chằm chằm tướng địch, mĩ liễu dựng đứng, sát khi lóe lên trong mắt, lạnh nhạt nói: “Tướng đến xưng tên, ta không muốn giết chết kẻ vô danh!”
Chu Diễn Đạt càng thêm tức giận, hắn cũng vô cùng kinh ngạc vì dung mạo anh vũ của nữ nhân này, trong lòng dâm niệm đã bắt đầu bùng lên: “Nếu có thể bắt được con đàn bà này, đem lên giường chơi đùa, vậy không phải là sung sướng tận trời sao!”
Nghĩ đến đó, Chu Diễn Đạt vội vàng vung Tam Cổ Thác Thiên Xoa trong tay, cười lớn nói: “Ta chính là nguyên soái Bắc chinh của Đại Thuận Quân, Chu Diễn Đạt! Ngươi chính là phi tử của Lý Ngư, con gái của Tần Viên? Sách sách sách, quả nhiên là “ngực công mông thủ”, ngực lớn như vậy, sờ vào nhất định là rất sảng khoái!”
Hắn nói như vậy, trong lòng chính là muốn chọc giận Tần quý phi, để cho nàng phân tâm, dẫn đến bao pháp lộ sơ hở. Quả nhiên một câu này nói ra, khiến Tần quý phi vô cùng giận giữ, ngọc diện đỏ bừng, vô cùng tức giận nói: “Thất phu ngu ngốc, ăn một đao của ta đây!”
Đại đao bổ tới trực diện, thanh thế như sấm, đao thế lại sắc bén vô cùng. Chu Diễn Đạt cũng lắp bắp kinh hãi, hắn không dám chậm trễ, cuống quýt đưa xoa lên đỡ, thanh xoa kịch liệt chấn động, khiến hai tay của Chu Diễn Đạt cũng run lên, trong lòng lại càng thêm kinh hãi.
Tần quý phi đang trong cơn cuồng nộ, đao pháp liên tục xuất ra, lấp loáng đầy trời, cuồng phong nổi lên cuồn cuộn, đem Chu Diễn Đạt cuốn vào bên trong.
Chu Diễn Đạt kinh hãi đến thất sắc, một mặt thì cố sức ngăn cản thế công như thủy triều của Tần quý phi, một bên thì thầm nhủ: “Làm sao lại có nữ nhân lợi hại thế này! Chỉ sợ là dù Lâm Khôi có tự mình đến, cũng không phải là địch thủ của nàng ta!”
Cuồng phong dâng lên, bão cát cũng bốc tới. Trước tầm mắt chỉ thấy toàn là cát vàng., hai viên đại tướng đều dùng tất cả bản lĩnh, tận lực chém giết giữa chiến trường, âm thanh hò hét như sấm, tiếng binh khí va chạm điếc tai, chiêu số tinh diệu, khí thế cuồng bạo, khiến tướng sĩ hai bên trợn mắt há mồm.
Bên trong chiến trường, hai viên đại tướng chém giết rất mãnh liệt, dần dần cũng phân ra cao thấp. Tần quý phi khí lực cũng lớn, chiêu số thì lại được phụ thân trực tiếp truyền thụ, vì thế vô cùng tinh diệu, lại đang xuất ra trong lúc giận dữ, vì thế uy lực cực kỳ to lớn, khiến Chu Diễn Đạt dần dần khó lòng ngăn cản, chỉ có thể kêu khổ một tiếng, cảm giác khiếp sợ trong lòng, khó mà dùng ngôn từ tả được.
Đột nhiên, Tần quý phi trong cơn cuồng nộ lại huy đao chém xuống, rốt cuộc thì bên trái lại lộ ra sơ hở. Chu Diễn Đạt trong lòng rất vui vẻ, huy xoa chặn lại, dùng hết khí lực, đánh về phía bên trái của Tần quý phi. Hắn hiện giờ đã không còn nghĩ đến việc bắt sống Tần quý phi để chơi đùa nữa, hắn hiện chỉ mong đánh bại nàng, mà không chết trong tay nàng, đó đã là phúc trời rồi.
Ở vào thời khắc này, ở trong mắt hắn, đột nhiên nhìn thấy trên gương mặt xinh đẹp của Tần quý phi, xuất hiện một nụ cười lạnh!
Chiến mã màu hỏa hồng phòng như điên về phía trước, hoàn toàn thoải mái né tránh một kích toàn lực này của Chu Diễn Đạt. Trong mắt Tần quý phi tràn đầy sát khí, đại đao giơ lên, rồi mạnh mẽ bổ xuống, cỗ đao khí cuồng bạo này, khiến cho trên lưng Chu Diễn Đạt cảm thấy lạnh thấu xương, hiện đang vây kín hắn.
Cương xoa của hắn, lại đâm vào khoảng không, đang định liều mạng thu lại để đón đỡ đại đao đoạt mệnh kia, lúc này thì lưỡi đao sắc bén đã bổ vào lưng hắn, khiến hắn ngã khỏi ngựa, toàn thân đầy bụi đất.
Chu Diễn Đạt chỉ kịp hét thảm một tiếng, đã bị chém làm đôi. Chiến mã dưới người cũng bị đại đao chém trúng, đau đớn hí vang một tiếng, quay đầu chạy trốn, điên cuồng mang theo nửa thân thể của Chu Diễn Đạt mà chạy. Nguồn tại http://truyenyy[.c]om
Nhìn thấy chủ soái chết thảm ở giữa chiến trường, tất cả đám quan binh Đại Thuận Quân đều sợ đến mức run rẩy, nhìn lại bóng dáng xinh đẹp của nữ tướng phe địch, ánh mắt đều đầy vẻ kính sợ.
Mỹ nữ thiên tư quốc sắc này, hiện đang tắm mình dưới ánh mặt trời, toàn thân kim quang sáng lạn, phảng phất như một nữ chiến thần, tay cầm đại đao còn dính máu, lớn tiếng quát: “Chu Diễn Đạt đã chết, các ngươi còn ai dám đi tới giao chiến!”
Một tiếng hô thanh lệ này, vang lên như sấm bên tai đám Đại Thuận Quân, nhìn thấy thống soái kiêu hùng bên mình bị chém chết đương trường, đám tặc quân mặt xám như tro, không ai dám chiến.
Lý Tiểu Dân áp trận phía sau, thấy quân địch đã thất bại, vì thế cầm thương hét lớn: “Các huynh đệ, tiếp tục giết theo ta, cố giết nhiều tặc binh, lập công đền nợ nước!”
Hắn một mình một ngựa, cứ thế thúc ngựa tiến lên. Các chi tướng lãnh phía sau, cũng không chịu chậm trễ, đều xuất quân tiến lên, đại quân như thủy triều, hướng tới địch nhân mà chém giết.
Đại quân triều đình như sóng lớn cuồng phong, nhanh chóng lao về phía quân địch. Tuy là có tặc tướng mang theo đám thân quân tử chiến, nhưng mà vẫn không thể ngăn cản được thế công của quân triều đình, tất cả đều bị chém chết, hiện giờ 30.000 tặc binh, đều đang chạy trốn tứ phía, một phần thì cũng quỳ xuống đất đầu hàng, cam chịu làm tù binh.
Ở phía sau đại quân, Tần quý phi đang đứng quan sát, hành động gọn gang. Dưới sự phân công của nàng, cờ hiệu phất lên, các chi quân của các tướng lãnh trông thấy cờ hiệu đã phất, bốn phía đều xông lên hợp kích, đuổi giết đám phản quân, khiến cho số lượng quân lính chạy trốn, càng ngày càng ít.
Mắt thấy dịch nhân đã hoàn toàn bị tiêu diệt, trên mặt nữ tướng chỉ huy ở giữa sa trường, rốt cục cũng lộ ra nụ cười hưng phấn.