Trong sân vừa mới diễn ra chém giết điên cuồng, hiện giờ trông giống như là sâm la điện, âm trầm đến đáng sợ. Đám thích khách, bất kể là bị thương hay vẫn còn đang hoàn hảo, tất cả đều bị treo trên cây to trước đại điện, bị vô số quỷ vệ bao vây vào bên trong, ánh mắt như hổ rình mồi, chúng chỉ đợi chủ nhân ra lệnh một tiếng, sẽ ngay lập tức cùng tiến lên hút sạch hồn phách của đám thích khách, biến chúng thành linh lực tu luyện.
Nha hoàn trong viện, có hai người đã bị hương tiêu ngọc vẫn khi bị đám thích khách thúc ngựa xông vào va trúng. Đám còn lại đều đã sớm được Lý Tiểu Dân an bài đi ẩn núp ở hậu đường, không cho xuất hiện. Nếu không, gặp phải tình cảnh đáng sợ như thế này, chỉ sợ là bị dọa chết mấy lần rồi.
Lý Tiểu Dân đứng trong viện, sắc mặt âm trầm như nước, đi tới trước mặt đám áo đen, sau đó kéo khăn che mặt của hắn xuống, lập tức một khuôn mặt xa lạ xuất hiện, căn bản là Lý Tiểu Dân chưa từng gặp qua người này.
Cúi đầu nhìn hắn, Lý Tiểu Dân cười lạnh nói: “Nói đi, lại lịch của ngươi, ai ra lệnh, muốn tới giết ta ư?”
Người áo đen nhắm mắt không nói, dáng vẻ như sẵn sàng chịu chết, nhưng mà thân thể hắn vẫn liên tục run rẩy, chứng tỏ là hắn trong lòng đang rất sợ hãi.
Lý Tiểu Dân lại cười lạnh nói: “Ngươi nghĩ rằng chết mà không thể nói sao? Tốt, động thủ cho ta, khiến chúng phun hết những điều chúng biết ra!”
Hơn trăm tên quỷ vệ ầm ầm lao tới, trong tay cầm linh đao, bắt đầu lột da, lóc xương đám thích khách, dùng hình để bức cung.
Nhất thời, tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp sân, tiếng kêu vang trời. Nếu không phải là có cấm chế bảo vệ sân, chỉ sợ là đám nha hoàn trong phủ, chắc đều đã bị dọa chết khiếp rồi.
Chung quanh đầy máu tươi, đến cả bùn đất trong sân cũng nhuộm đầy máu đỏ. Gân cốt, cơ thể từng khối từng khối nằm trên đất. Trên mặt đất tất cả đám người áo đen đều kêu thảm, chúng chỉ cầu khẩn được chết mà thôi.
Không bao lâu, lập tức quỷ vệ có bẩm báo lên, nói rằng đám kia đã khai, thì ra đây là một nhóm sát thủ, được người khác thuê, đến đây để giết Lý Tiểu Dân. Vì thế người thuê là ai, chúng cũng không biết.
Trong lòng Lý Tiểu Dân rất buồn bực, hắn đi đến trước mặt tên thích khách thủ lĩnh kia, thân thể hắn đã bị treo lên, mà hơn phân nửa cơ thể và xương cốt đã bị Tằng tướng quân đánh lệch, thân thể như một đám huyết nhục đang giãy dụa, nếu không phải là hàm của hắn đã bị đá lệch, chỉ sợ là tiếng kêu thảm cũng đã khiến người ta điếc tai.
Lý Tiểu Dân vung tay lên, Tằng tướng quân cười hắc hắc gian ác, hắn phi lại gần, đấm một đấm vào hàm rồi hung hăng nói: “Không được kêu! Chủ nhân hỏi gì, người biết điều thì trả lời thành thật ngay!”
Tên thích khách kia đã sớm không còn dám tức giận, hắn hít thở cả nửa ngày, sau đó cười cầu tài trước mặt Lý Tiểu Dân, trong lòng rất hối hận, nghẹn ngào nói: “Tiểu nhân đáng chết, mạo phạm đến hổ uy của công tử, mong công tử tha thứ! Tiểu nhân tự biết tội mình quá lớn, chỉ mong công tử ban cho cái chết!”
Lý Tiểu Dân cười nói: “Nói đi, là ai sai các ngươi đến giết ta? Nói, ta sẽ cho ngươi thoải mái!”
Đến lúc này, tên thích khách cũng không còn cố kị đến luật lệ phải bảo toàn bí mật cho cố chủ nữa, hắn nhanh miệng nói: “Là Chu Trường An công tử của Vọng Lăng thái thú, hắn đã bỏ ra giá lớn, mời nhóm sát thủ chúng ta đến ám sát công tử!” nguồn
Lý Tiểu Dân ngẩn ra, thật sự là không thể tượng tượng ra được là hắn. Chính mình cũng hắn cũng không có cừu hận gì, vì sao hắn lại thuê sát thủ đến ám sát mình chứ?
Hắn cẩn thận thẩm vấn, sau đó mới biết, Chu Trường An đã được tình báo của hắn ở trong cũng đã báo cáo, nhận ra là Chân Bình công chúa có tình nhân bí mật, trong lòng vừa đó kị vừa oán hận, vì thế thầm nghĩ muốn nhanh chóng diệt trừ chướng ngại trở thành phò mã của hắn.
Chỉ là đến tận hôm nay, hắn cũng không biết được tình nhân bí mật của Chân Bình công chúa là ai, vì thế hắn đến hôm nay mới được tình báo cho biết phủ đệ của tình nhân bí mật của Chân Bình công chúa, hận ý cùng đố kị bùng lên, vì thế tự mình tìm đến tổ chức sát thủ, muốn bọn họ đi theo tên thủ hạ của mình, đem tất cả người trong phủ đó giết hết, giải đi mối hận trong lòng.
Mới nói tới đây, bỗng nhiên Lâm Lợi dẫn theo một người từ ngoài tiến vào, sau đó đưa hắn đến trước mặt Lý Tiểu Dân, cười nói: “Chủ nhân, tôi thấy người này dáng vẻ khả nghi, hắn vẫn trốn mãi ở bên ngoài cửa phủ để theo dõi, cho nên mới bắt hắn vào đây, thỉnh công tử xử lý!”
Tên thích khách đầu bạc vừa thấy hắn, thở dài một tiếng, đầy hận ý nói: “Tên cẩu nô tài này, theo dõi ai không theo, lại đụng ngay phải sát tinh này, đám người chúng ta, đều bị ngươi hại đến khổ!”
Lý Tiểu Dân quay đầu nhìn lại, dáng vẻ người kia sợ hãi vô cùng, trên mặt đã không còn chút máu nào, chỉ lo dập đầu cầu xin, một câu cũng không nói rõ được.
Lý Tiểu Dân vẫn kiên nhẫn hỏi, biết được hắn là gia nô của Chu Trường An, bởi vì thông minh lanh lợi, được Chu Trường An phái đi theo dõi Chân Bình công chúa. Hôm nay bắt gặp nàng cùng Lý Tiểu Dân gặp mặt, vì thế liền chuyển qua theo dõi Lý Tiểu Dân, mai khi đến tận phủ của Lý Tiểu Dân, sau đó thì trở về bẩm báo cho Chu Trường An, rồi lại dẫn theo đám sát thủ đến để giết hết người trong phủ.
Trong lòng Lý Tiểu Dân rất kỳ quái, nếu là Chu Trường An muốn giết mình, vẫn còn có khả năng, chỉ là khi ở sông tần hoài, vì sao hắn lại muốn giết cả hai vị công chúa, làm vậy thì hắn được lời gì chứ?
Vì muốn hiểu được vấn đề, hắn lại ra lệnh cho thủ hạ thẩm vấn thật kỹ tên tù binh, nhưng chỉ là kết quả lại làm hắn thất vọng: Sự kiện xảy ra trên sông Tần Hoài, cũng không phải là do bọn chúng làm ra. Cho nên ai muốn mưu sát hai vị công chúa, bọn chúng cũng không biết nhiều hơn Lý Tiểu Dân.
Lý Tiểu Dân lắc đầu thở dài, nhìn qua đám người áo đen đang kêu gào, nghĩ đến việc mấy tên phàm nhân mà cũng dám có chủ ý với mình, trong lòng lại cười lạnh một tiếng, quay đầu lại nói với tằng tướng quân: “Những người này giao cho các ngươi, muốn xử lý như thế nào thì tùy các ngươi!”
Một đám ác quỷ, hoan hô rầm trời. Tất cả đều xông tới, tranh nhau hút hết hồn phách, biến chúng thành linh lực để tăng cường sức mạnh.
Lý Tiểu Dân vốn không thích bọn họ làm như vậy, ngày thường cũng có nghiêm lệnh dạy bảo, kêu bọn họ không được thương tổn người vô tội, miễn cho trời phạt. Chẳng qua là những người này là ác nhân, hiện tại cũng thừa tội chết, có bị hút hết hồn phách cũng không thể nói gì được.
Hắn xoay người đi vào bên trong sảnh, tiếng kêu gào bên ngoài cũng dần dần biến mất, trong lòng lại than thở, thầm nhủ với mình: “Chu Trường An luôn là một cái ẩn hoạn, hay là sớm ngày diệt trừ vậy!”
***
Chu Trường An đứng ở trước cửa tiểu viện của mình, dáng vẻ trông chờ, mong thủ hạ sớm về báo tin mừng là tình địch đã chết.
Chỗ ở của hắn hiện tại, chính là cố trạch của Chu gia, cũng đã vài đời ở đây rồi. Phụ thân hắn ba năm trước đã đến vọng lăng nhận chức, vài ngày nữa sẽ trở về đây, hiện giờ ở bên trong phủ đệ này, chỉ có hắn cùng với một ít nữ quyến, hơn nữa còn có một vị lão hữu của phụ thân dừng chân tạm ở nơi đây.
Đợi rất lâu, nhưng cũng không thấy có người báo lại, mà tên gia nô mình phái đi dẫn đường cũng không trở về. Trong lòng Chu Trường An cảm thấy có gì đó bất ổn, không biết là có chuyện ngoài ý muốn gì đây.
Mãi cho đến tối, hắn vẫn chưa thấy người báo về. Chu Trường An cũng không có biện pháp, chỉ đành ăn cơm chiều qua loa, rồi về phòng nghỉ tạm, đồng thời còn phái mấy tên gia nô đi nghe ngóng tin tức của đám sát thủ, hy vọng là không có chuyện gì xảy ra.
Bóng đêm buông xuống, bóng tối bao trùm cả chu phủ.
Đột nhiên, một thanh âm lạnh lẽo truyền đến trong đêm tối: “Quỷ mị phương nào, dám đến nơi đây làm loạn!”
Chu Trường An từ trên giường nhỏm dậy, nghe ra được thanh âm kia là của vị lão hữu của phụ thân, một vị đạo nhân vân du tứ hải. Nghe nói là đạo nhân này tuy không xuất thân từ đạo môn gì nổi danh, đệ tử trong phái cũng rất thưa thớt, pháp thuật bản thân cũng rất cao cường, luôn nhàn nhã, thích dạo chơi tứ hải. Gần đây mới tới Kim lăng, vốn định đến gặp phụ thân của Chu Trường An, ai ngờ là hắn lại đi đến Vọng Lăng nhận chức, vì thế đành ở lại vài ngày, đợi vài ngày sau để gặp nhau trò chuyện.
Chu Trường An biết người này tinh thông đạo pháp, một khi đã bị hắn nói là quỷ mị, vậy thì đích thức là có quỷ, vì thế trong lòng cảm thấy rất lạnh lẽo, nhưng mà hắn cũng tin tưởng vào đạo nhân này, vì thế vội vàng chạy ra cửa, xem nơi đó rút cục gặp phải chuyện gì.
Chạy chưa được vài bước, hắn liền thấy đạo sĩ đang đứng trong viện, pháp bào tung bay, trong tay cầm bảo kiếm, vẻ mặt ngưng trọng, trầm giọng nói: “Các hạ là người sống, sao lại làm bạn với đám quỷ mị, ban đêm xông vào gia định quan lại?”
Mà đứng đối diện hắn, Lý Tiểu Dân đang đeo mặt nạ quỷ, đứng giằng co với hắn. Nhưng thấy đạo nhân này đạo quan cao ngất, tóc trắng như tuyết, hàm râu trắng tung bay, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, Lý Tiểu Dân cũng có thể cảm thấy tiên lực rất mạnh mẽ trên người hắn, vì thế trong lòng cũng rất kinh ngạc.
Đêm nay hắn tới đây, chính là thừa dịp người khác không biết, thu thập tính mạng của Chu Trường An, miễn cho hắn khỏi giở trò sau lưng mình, hãm hại những nữ nhân của mình. Ai ngờ lại gặp cao thủ, trong lòng cũng cảm thấy khó khăn, trầm giọng nói: “Đắc tội! Chúng ta đến đây hôm nay, nguyên là vì ân oán cá nhân, muốn diệt trừ một người xấu, chuyên ám toán người khác. Thỉnh đạo trưởng ngài tạm đứng qua một bên, không cần nhúng tay vào chuyện này, có được không?”