Trên thành Kim Lăng, gió lạnh rít gào, vạn quỷ điên cuồng thét, thành Kim Lăng giống như trở thành địa ngục Tu La.
Hôm nay, tính theo thời gian, vốn là ngày âm, trên bầu trời, phủ kín mây đen, không thấy trăng sao. Mấy vạn quỷ hồn, ở ngày chí âm này, cũng từ trong góc tối âm u bay ra, tụ tập ở bầu trời Kim Lăng, khàn giọng gào thét, không kiêng dè mà phát tiết buồn bực về chuyện bản thân từ xưa đến nay vẫn chỉ có thể co đầu rụt cổ trong chỗ tối cùng với hưng phấn và sợ hãi đối với đại chiến sắp triển khai.
Thành phía Bắc Kim Lăng, trên bầu trời, một bóng dáng cực lớn xoay tít ở không trung, nhanh như chớp, nhưng lại không thấy hình dạng cụ thể, chỉ có thể ở trong trời đêm, nhìn thấy mờ mờ hình dáng to lớn tràn ngập quỷ dị hung ác.
Tiếng gào thét thê lương, từ trong bóng ảnh hư vô lúc ẩn lúc hiện kia, truyền ra tiếng hét điên cuồng:
“Chúng tiểu nhân, hôm nay, chính là ngày quỷ hồn chúng ta xuất động! Nhất định phải làm cho vua loài người ở Nam Đường (phía Nam của Đại Đường), lợi hại của quỷ hồn chúng ta!”
Ở xung quanh hắn, tụ tập trên vạn quỷ hồn, lềnh bềnh ở không trung hưng phấn kích động, nghe được tiếng của chủ quỷ, cũng lên tiếng gầm gừ, gào thét thê lương, thoáng chốc bao phủ cả thành trì!
Trong không khí, sát hình to lớn kia huy động thân thể bay bay, giơ lên một cái gì đó giống như bàn tay, chỉ trời kêu to nói:
“Dựa vào cái gì mà quỷ hồn chúng ta chỉ có thể đứng trong góc tối âm u, không thể đi ra tranh chiếm với con người thành Kim Lăng! Ta, U Minh Sát Vương, tại đây xin thề, nhất định phải cấp mặt mũi cho quỷ hồn, đoạt được Kim Lăng này, làm cho dân chúng quan viên khắp thành, tất cả đều khuất phục dưới uy quỷ của chúng ta!”
Chúng quỷ lớn tiếng gào thét, tràng diện quỷ dị kinh khủng đến cực điểm. Hộ dân ở Bắc thành, nghe tiếng rít gào thê lương kia, bị hù dọa liền đóng cửa lại ngay, ôm nhau ở trong phòng sợ đến phát run, không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, mà lại dẫn tới nhiều lệ quỷ xuất hiện ở trên thành Kim Lăng lúc này như vậy.
Linh thể to lớn trong không trung, nhìn chằm chằm phía Nam, lạnh lùng cười, lên tiếng quát:
“Bây giờ, trong thành Kim Lăng, không có đạo pháp tiên sư gì của nhân loại cả, chính là thời cơ thuận lợi nhất để chúng ta công chiếm thành trì! Chỉ duy nhất một người, chính là cẩu thái giám nam không ra nam nữ không ra nữ, ở Kim Lăng xưng vương xứng bá, thay chủ tử của hắn bảo vệ Kim Lăng, không cho quỷ hồn chúng ta ban ngày xuất hiện! Bộ hạ của hắn, tụ tập một nhóm tiểu quỷ không có khí phách, cam tâm tình nguyện mà làm quỷ gian tế cho nhân loại, tàn khốc áp chế quỷ hồn khác! Chúng tiểu nhân, chúng ta như thế nào có thể chấp nhận loại chuyện này?”
Giọng của vạn lệ hồn gào lên:
“Không chấp nhận, không chấp nhận, kiên quyết không thể chấp nhận!”
U Minh Sát Vương giơ bàn tay to lên, lạnh lùng nói:
“Bọn họ cản đường chúng ta, chúng ta bây giờ nên làm gì bọn chúng?”
Tiếng gào thét thật lớn từ bốn phương tám hướng vang lên:
“Giết sạch bọn chúng, hút sạch linh lực của bọn chúng, để cho bọn chúng hồn phi phách tán!”
Trên khuôn mặt to lớn của U Minh Sát Vương hư vô bay bay lúc ẩn lúc hiện kia, lộ ra một tia nhe răng cười kinh khủng, trong giọng nói cũng có một ít hài lòng:
“Nói cho cùng! Sau nhiều ngày chuẩn bị, chúng ta bây giờ mọi việc đã sẵn sàng, chỉ cần một lần ra ngoài giết, thì sẽ đem nền móng của cẩu thái giám, diệt trừ tận gốc, diệt sạch quỷ gian tế không có cốt khí là bộ hạ của hắn, làm cho cả thành Kim Lăng, hết thảy đều khuất phục dưới uy quỷ của chúng ta! Khi đó, cho dù là chủ ở Nam Đường, cũng không thể không đầu hàng chúng ta! Lấy Kim Lăng làm gốc, mở rộng ra bốn phương tám hướng, nhất định phải đem cả Nam Đường, trở thành chỗ ở lâu dài của quỷ hồn chúng ta!”
Tiếng hưng phấn hò hét, từ trong cổ của vạn quỷ phát ra, thê lương kinh khủng, khiến cho quan dân thành Bắc, mặc dù ở trong nhà nhưng nghe được vẫn lạnh cả người, run rẩy khóc lóc không thôi, không có người nào dám ra cửa nhìn.
U Minh Sát Vương vung tay lên, mấy trăm lệ hồn mang đủ loại hình dạng hung ác, trói dẫn hơn trăm linh hồn bay đến trước mặt U Minh Sát Vương, cúi lạy khàn giọng nói:
“Đại vương! Chúng ta đã mang bọn tiểu quỷ không chịu đầu hàng này tới!”
U Minh Sát Vương ừ một tiếng, quay đầu lại, mở to con mắt khổng lồ ở không trung, phảng phất giống như hai ngọn đèn âm trong trời đêm, ánh mắt hung ác đánh giá những quỷ hồn này, cười lạnh nói:
“Các ngươi chính là cam tâm làm quỷ nô cho loài người, tính ra cũng đã phản bội, bây giờ vẫn một lòng muốn làm thứ quỷ gian tế sao?”
Những linh hồn này bị chụp tới sát trước mặt U Minh Sát Vương, vội khóc cầu xin tha thứ nói:
“Đại vương tha mạng! Bọn ta cũng không có cách nào khác, bị chủ nhân buộc phải lập khế ước quỷ nô, thật sự không thể phản lại hắn a! Chỉ cầu Đại vương khoan dung độ lượng, cho bọn ta một năm thời gian, khi đó khế ước quỷ nô đã mất, chúng ta có thể thoát khỏi khế ước, dốc hết sức ở dưới chân Đại vương!”
U Minh Sát Vương ngẩng khuôn mặt khổng lồ trắng bệch, ngửa lên trời cười lớn nói:
“Ha ha ha ha, bầy vô dụng các ngươi, ta cần để làm gì? Hôm nay, sẽ lấy hồn phách của các ngươi, chém giết lập uy, tế cờ cho đại quân ta xuất chinh!”
Nghe xong lời đó, những quỷ hồn này sợ hãi vô cùng liền khóc gào thảm thiết, linh thể quỳ rạp liều mạng khấu đầu trên mặt đất, chỉ cầu U Minh Sát Vương khai ân, không nên làm bọn họ hồn tiêu phách tán!
Những lệ quỷ trói dẫn bọn họ đã sớm không chờ được nữa, vừa thấy U Minh Sát Vương ra lệnh một tiếng, lập tức vung linh đao, hung hăng bổ lên linh thể của đám “Quỷ gian” kia, chỉ nghe tiếng vù vù hòa lẫn với tiếng gào khóc thảm thiết vang lên thấu trời, đám linh hồn kia đều bị linh đao chém nát bấy, không cam lòng mà tan trong gió lạnh.
U Minh Sát Vương ngưng tụ lại hai con ngươi khổng lồ, lạnh lùng quét qua lệ hồn đang sợ hãi ở bốn phương tám hướng, cánh tay giơ lên, kiên định mà chỉ phía Nam, lạnh giọng nói:
“Giết!”
Quỷ hồn trải khắp thành trì, cũng điên cuồng gào thét theo, vung linh đao quỷ trảo, ở dưới sự chỉ huy của rất nhiều thủ lĩnh lệ quỷ, điên cuồng bay nhanh về phía Nam, khiến tiếng gió rít thê lương, vì bọn họ sắp sửa chiến đấu mà khoa trương thanh thế!
Nửa thành phía Nam, các quỷ hồn cũng ở ngày âm này toàn lực xuất động, bay bay trong bầu trời đêm, nhưng tràn ngập cõi lòng đều là sợ hãi, nhìn sát khí chấn thành xa xa phía Bắc, lệ hồn bị U Minh Sát Vương làm cho khiếp sợ, mỗi người đều run rẩy, cũng chỉ có thể âm thầm cầu khẩn ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.
Đang trong lúc cầu khẩn, đã thấy gió lạnh tràn tới, U Minh Sát Vương dẫn theo rất nhiều quỷ binh, lại kêu to giết tới!
Bầu trời thành Kim Lăng, gió lạnh bi thảm, đằng đằng sát khí, mấy vạn quỷ hồn hai bên lớn tiếng gào thét, vung linh đao quỷ trảo, giết chóc lẫn nhau, tiếng rú gào thê lương bi thảm, chấn động cả thành trì.
Dân chúng khắp thành, quan văn võ tướng, đều trốn ở trong nhà, run rẩy sợ hãi, nghe bên ngoài càng ngày càng vang lên tiếng quỷ gào, sợ hãi không thôi, tiếng khóc rên, vang lên ở trong nhà mỗi một người.
Một đêm này, người già, phụ nữ và trẻ em bị hù sợ quá mà chết, đã vượt lên bất kì thời gian nào trước đó. Ngày hôm sau, tiệm quan tài trong thành Kim Lăng, sinh ý đều rất tốt, bán sạch hàng tồn nhiều năm, hơn nữa giá cả lại đắt đỏ, còn có gia tộc có chút thế lực mua đi rất nhiều quan tài, khiến cho ông chủ tiệm quan tài, gần như không thể vì lo sợ người thân bị hù chết mà giữ lại mấy cổ quan tài thật tốt.
Trên thành Kim Lăng, lệ hồn hai bên do đích thân chủ tử cắt cử dưới sự dẫn dắt của quỷ thủ lĩnh, đánh giết lẫn nhau đến độ thảm liệt, tiếng linh đao vù vù xẹt qua linh thể cùng tiếng quỷ tru gào khi bị hồn phi phách tán, vang lên khắp nơi, phiêu đãng trên bầu trời đêm của thành Kim Lăng.
Nhưng trọng điểm hai bên tranh đoạt, lại chính là hoàng cung nằm ở trung tâm thành Kim Lăng!
Địa bàn của Lý Tiểu Dân, chiếm phần lớn thành Kim Lăng, hoàng cung hiển nhiên đã ở trong phạm vi thế lực của hắn. Chỉ có phía Bắc bị U Minh Sát Vương có dã tâm riêng cùng Độc Giác Quỷ lặng lẽ ăn mòn, đã tụ tập rất nhiều lệ quỷ từ bên ngoài đến và lệ quỷ bản địa lần trước may mắn tránh được sự trói buộc của Vạn Quỷ trận, bây giờ đang triển khai thế công mãnh liệt, nhắm hướng trung tâm thành Kim Lăng cùng phía Nam!
Hoàng đế Lý Ngư, sau khi trải qua cơn bệnh nặng, trong một đêm này đột nhiên tỉnh lại thần thanh khí sảng, bệnh thể tốt hơn, không khỏi khoát áo đứng lên, dưới sự bảo vệ của bọn thị vệ, ra ngoài hít thở không khí, hy vọng có thể nhân tiện bắt một vài cung nữ xinh xắn, để nàng vì mình thí nghiệm một chút, xem còn có thể khôi phục năng lực chơi đùa nữ tử hay không.
Đi ra bên ngoài, nhìn thấy trên bầu trời trăng khuất sao ẩn, trước tiên khiến trong lòng hắn chán nản; tiếp đó, lại nghe ở không trung truyền đến từng trận gào lớn, sắc mặt lại càng đại biến, trợn mắt há mồm, không hiểu tại sao lại xuất hiện loại dị tượng này.
Đột nhiên, một bóng dáng không lồ xuất hiện ở trên tường của hoàng cung, theo ánh đèn rọi xuống, mơ hồ có thể nhìn thấy, quái vật kia mặt mũi hung ác, đầu có một sừng, vóc người khôi ngô, cơ hồ so với Lý Ngư cao gần gấp đôi!
Hắn đứng trên tường ở bãi đất cao, tay vung búa lớn, nhìn qua giống như thần chết ở âm phủ!
Lý Ngư cả kinh ngã đập mông xuống đất, vãi cả ra quần, cơ hồ bị tràng cảnh lúc này dọa đến độ xuất ra linh hồn, chết ngất tại chỗ.
Bọn thị vệ này cũng là mỗi người đều mất hồn mất vía, miễn cưỡng theo bản năng vây hộ bên người hắn, nhưng mỗi người lại tay chân bủn rủn, đợi lúc quỷ kia đánh tới, liền chỉ có thể mặc hắn xâu xé vẫn không nhúc nhích.
Mắt Độc Giác Quỷ giống như chuông đồng, ngưng mắt quét qua bên này, bản thân lại càng hoàng sợ, thân thể rụt về phía sau, thiếu chút nữa rớt ra khỏi tường.
Dù nói thế nào, trước mắt cũng là vua của một nước, nếu như hắn phát hiệu lệnh muốn triệu tập pháp sự, diệt trừ đàn quỷ, chính là chúng vạn quỷ, cũng không thể ngăn được. Độc Giác Quỷ thân ở Kim Lăng, hiển nhiên hiểu rõ lợi hại của hoàng uy, dưới ảnh hưởng của hoàng uy, cũng không dám nhìn thằng vào Lý Ngư.
Ngay khi trực giác của hắn mách bảo phải xoay người bỏ chạy, đột nhiên trong lòng sáng ra, nghĩ đến: xem tại
“Hắn mặc dù là hoàng đế, nhưng trong thành Kim Lăng bây giờ ngay cả một pháp sư cũng không có, vì sao phải sợ hắn làm cái quái gì! Đã không có Quy Sơn Tạp Mao che chở, lão cũng chỉ là một con lừa già! U Minh Sát Vương có nói qua, chúng ta lần này ngoại trừ làm thịt cẩu thái giám, còn phải lập uy trước mặt hoàng đế ngu, cho hắn biết lợi hại của chúng ta! Không bằng thế này, ở trước mặt hắn giết thật nhiều oán quỷ, hù dọa hắn một phen chết khiếp, lấy đó để sau này tìm hắn trao đổi điều kiện, như vậy dễ dàng hơn nhiều!”
Nghĩ tới bản thân có thể yêu cầu hắn xây miếu cung phụng thần tượng của mình, nhằm để bản thân được hưởng dụng, Độc Giác Quỷ không khỏi mừng rỡ trong lòng, giơ tay rú gào, sải bước nhảy xuống tường, chộp lấy một oan hồn chưa kịp chạy đi, linh quang trong tay bắn ra, ở không trung hiện ra linh thể quỷ hồn, lợi trảo như đao, xé toạc linh thể thành từng miếng, dùng sức nhét vào miệng mình.
Nhìn oan hồn kia kêu thảm biến mất ở trong miệng lớn của Độc Giác Quỷ, Lý Ngư tê liệt ngồi dưới đất, trừng mắt nhìn tràng diện bi thảm kinh nhân này trong mắt tràn ngập sợ hãi, bị dọa đến độ nước mắt, nước mũi chảy ra đầy mặt.
Lại thêm trên người đầy mô hôi cùng hạ thân đại tiểu tiện ra cả, khắp thân thể, thật không có chỗ nào khô ráo.