Edit: Ishtar
Trong rừng cây vùng hoang vu dã ngoại, gặm bánh bao, Quý Bạch Ngạc dẫn theo đại miêu đi tới bên dòng suối uống nước, Kim Lục Phúc thì nằm ường trên bãi cỏ phơi nắng, nghe tiếng nước chảy róc rách êm tai. Đang nhắm mắt mơ mơ màng màng, chỉ nghe thấy “bịch” một tiếng, mở mắt ra nhìn, có cái gì đó đang nhảy lên nhảy xuống trên người mình?
Cá.
Báo tuyết nằm gục xuống một bên, liếm liếm sợi lông. Quý Bạch Ngạc cũng đứng một bên, hai tay đang cầm con cá.
“Làm gì thế?” Kim Lục Phúc hỏi, nhìn vạt áo và ống quần nàng bị ướt.
“Kim Tiểu Lục, ta muốn ăn cá nướng.”
“Không phải đã ăn bánh bao rồi sao? Vẫn còn đói ư?” Hắn gối đầu lên cánh tay, gác chân chữ ngũ nhìn nàng.
“Bánh bao cũng không phải là cá, không giống nhau. Hơn nữa, ngươi nhìn xem, cá to như vậy, nướng lên ăn nhất định rất ngon.” Con cá vẫn còn đang dùng sức giãy dụa dữ dội trên tay nàng.
“Tự nướng đi.” Kim Lục Phúc nhắm mắt lại, chuẩn bị đi tìm Chu Công.
“Ta không muốn sát sinh.” Quý Bạch Ngạc nói. “Ngươi đã sát sinh nhiều như vậy, thêm một lần cũng không sao, dù sao thì cũng vẫn phải xuống địa ngục.”
Kim Lục Phúc ngồi dậy: “Hôm nay ta không muốn sát sinh, hôm nay ăn chay.”
“À…” Nàng gật đầu. “Vậy thì thôi, ta đi phóng sinh vậy.”
Xoay người đi chưa được vài bước đã bị Kim Lục Phúc gọi ngược lại, cá lớn như vậy thả đi rất tiếc nha!
Tầm nửa chung trà sau (nửa thời gian pha trà, cái này ta cũng ko chắc lắm), mùi cá nướng đã bắt đầu tỏa hơi ngào ngạt, Quý Bạch Ngạc ngồi cạnh đống lửa nhìn con cá đang bị xiên trên cành cây, nháy nháy mắt.
“Muốn học không?” Kim Lục Phúc hỏi, nha đầu tham lam này, trước kia trên núi đâu có thấy biểu hiện này đâu, sao vừa xuống dưới núi liền không có thịt thì không vui thế này?
Quý Bạch Ngạc lắc đầu: “Ta thích người khác nướng.”
Người khác nướng? Nghi ngờ nhìn nàng: “Còn có ai sẽ nướng?”
“Cái gì mà nhi tử của Thư đại nhân…” Quý Bạch Ngạc nói, vẫn nhìn chăm chú vào con cá.
“Này, Tiểu Bạch Ngan, nói nghe coi, sau khi từ biệt ở sa mạc, nàng đã đi những chỗ nào? Đã gặp những người nào, những chuyện gì đã xảy ra?” Kim Lục Phúc cười cười hỏi han.
“Quên rồi.” Quý Bạch Ngạc nói ngắn gọn.
“Đầu đất, sao mới có mấy ngày mà đã quên?” Đương nhiên hắn không tin.
Nàng bĩu môi: “Đầu óc gia cầm chỉ có thể nhớ kỹ ăn no không đói bụng là đã không tồi rồi.”
Hic… Tiểu Bạch Ngan cũng không ngu ngốc lắm.
Không dò hỏi được gì, Kim Lục Phúc ngồi đùa nghịch với con cá trên ngọn lửa, không để ý tới nàng nữa. Cá nướng xong, Quý Bạch Ngạc cười híp mắt nhìn hai con cá to tướng đang ở trước mặt mình, mỹ vị nhân gian a, còn Kim Lục Phúc lại liếc mắt nhìn nàng.
“Kim Tiểu Lục, không phải lát nữa ngươi muốn đi ăn cái món nước luộc thịt trâu mà răng môi lưu hương đó sao, hiện giờ nếu ăn cá chắc không ăn vô đâu, để ta ăn hộ ngươi đi.” Quý Bạch Ngạc nói. “Lát nữa ta không đi đâu, buổi tối vắng vẻ, để một mình đại miêu ở đây ta không yên tâm.”
Kim Lục Phúc cười cười. “Được.”
Trăng lên sáng trưng, nhìn rõ các vì sao mà Kim Lục Phúc vẫn còn chưa đi tới chỗ hẹn hò đã dự định trước, Quý Bạch Ngạc ngạc nhiên nhìn hắn: “Kim Tiểu Lục, trăng sáng phía sau ngọn liễu rồi, sao còn chưa đi.”
Lăn lông lốc đứng dậy, hắn vuốt y phục: “Đi chứ, tất nhiên có đi.” Suy nghĩ một lát, nói thêm: “Nhưng, nàng đừng có nhân cơ hội ta không có ở đây mà lén trốn đi, nếu không… Ta sẽ không nói cho nàng biết Đỗ mỹ nhân và Quý lão đầu đang ở đâu đâu.”
“Ngươi biết cha và nương ta đang ở đâu sao?” Nàng kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên biết, không chỉ biết chỗ bọn họ, ta còn biết Quý lão đại và Quý lão nhị ở đâu nữa cơ.” Hắn cười nói: “Cho nến, nếu không muốn phí sức đi tìm cha nương thì ngoan ngoãn ở đây chờ ta trở về.”
Đi vài bước còn quay đầu lại nói: “Đầu óc gia cầm của nàng đừng có nghĩ nhiều, ta đi là đi trả tiền cơm nợ lần trước.” (hehe, còn giải thích cơ đấy.)
Quý Bạch Ngạc không để ý đến hắn.
Kim Lục Phúc len lén vào thôn trấn, vì không muốn đụng phải tiểu ca bán bánh bao kia nên hắn đi vòng trên mái nhà của dân chúng, sau đó lén lút đi vào trong tửu quán, tư thế đó không phải yêu đương vụng trộm thì cũng là đạo tặc . Tửu quán lúc này thật thảm hại, đèn lồng trắng hôm nay không ánh sáng, chỉ có một không gian tối đen như mực dọa người. Vén rèm đi vào hậu viện, dưới ánh trăng, trên khung gỗ không hề có người ngủ, ngưng thần nín thở nghe ngóng một chút, không hề có tiếng động vang lên. Tất cả mọi đồ đạc vẫn ở nguyên vị trí giống như chờ đợi chủ nhân vừa đi ra ngoài trở về, Kim Lục Phúc không khỏi cảm khái, trị an ở trấn Phồn Hoan này thật tốt.
Ngắm nghía xung quanh, hắn nhét một khối bạc vun bỏ vào trên then cài, lại sợ lão bản nương trở về lại không biết ai đến trả tiền, liền lật từ trong lò ra một thanh gỗ chưa cháy hết, vạch vạch bốn chữ: “Nước luộc thịt người.” đấy, thế chắc là nhớ ra nhỉ? Làm xong những việc này… hắn lại lén lút nhảy lên mái nhà đi, nếu đã trả tiền xong thì phải nhanh chóng lên đường, vẫn chưa thể xuôi Nam để bị Tứ ca tóm được.
Vừa vào trong rừng, mơ hồ nhìn thấy ánh lửa sáng lập lòe, Kim Lục Phúc không khỏi hoảng sợ, sợ Quý Bạch Ngạc xảy ra chuyện gì. Phóng nhẹ bước chân, hắn đi đường vòng tiếp cận lại gần thấy không chỉ có ánh lửa mà còn có ánh sáng phản chiếu từ mũi kiếm, mà giữa vòng vây phản chiếu ấy có Quý Bạch Ngạc và một người hai (nửa) mặt. (chính là chị chủ tửu quán ấy)
Quý Bạch Ngạc dùng nhuyễn kiếm, người hai (nửa) mặt kia cũng dùng kiếm, hai người một trắng một tím giơ kiếm chắn địch, nhìn ra rất thành thạo, cũng không cần lo lắng, Kim Lục Phúc đứng bên ngoài nhìn cuộc chiến, vây xung quanh hai người còn có mấy hắc y nhân bịt mặt, trong tay đều cầm đao, đao pháp này mặc dù sư phụ chưa từng dạy nên hắn cũng không nhìn ra, nhưng thoạt nhìn có vẻ không uy hiếp mấy, hơn nữa nhìn đao sắc bén và trình độ cẩn thận như vậy dường như không phải muốn lấy mạng hai người, nhưng hắn không khỏi cảm thấy kì lạ, người hai (nửa) mặt kia bị người khác truy đuổi, hắn có thể lý giải là chạy trốn hoặc là báo thù linh tinh gì đó, nhưng… sao Tiểu Bạch Ngan cũng dính vào việc này? Mặc dù đầu óc nha đầu kia có chút ngu ngốc nhưng cũng không đến mức nhất thời ấm đầu mà đi theo người ta múa kiếm đánh nhau nhiệt tình như thế chứ?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sau một canh giờ đã nhìn ra thắng bại cao thấp thế nào, Kim Lục Phúc cảm thấy nhàn chám, nghĩ thầm ở sư môn luyện kiếm cũng đâu… chậm rì rì như thế này.
Lắc mình đi ra khỏi thân cây, Kim Lục Phúc khoanh tay hỏi: “Ngạc nhi, nhân lúc ta không có ở đây lại đi cùng người ta đánh nhau là sao? Đây là thói quen không tốt, phải sửa mới được.”
Cả đám người đang hỗn chiến, bất chợt từ phía sau cây đi ra một tiểu tử trẻ tuổi, trong chốc lát có chút khó hiểu, nhưng đang đánh nhau đâu phải nói dừng là dừng được, hơn nữa đánh nhiều thành nghiện, hơn nữa thường thường sẽ lôi cả người vô tội vào cuộc, hai người trong đám hắc y nhân liền giơ đao lao về phía Kim Lục Phúc.
Cái tật xấu nói dông dài của Kim Lục Phúc lại tái phát, hắn vừa tránh vừa than thở: “Ta nói huynh đài nha, vừa rồi ý ta là khuyên Tiểu Bạch Ngan nhà ta không cần đánh nhau với các ngươi, sao các ngươi có thể không phân rõ trắng đen, không biết tốt xấu mà tấn công ta chứ…”
Hắc y nhân làm như không nghe thấy, chỉ tập trung chém đao sắc về phía hắn.
“Tiểu Bạch Ngan a Tiểu Bạch Ngan, sao lúc nào nàng cũng trêu chọc mấy yêu quái quái quỷ vậy~~” Kim Lục Phúc vẫn còn than thở. Hết trốn lại tránh, hắn hét lên: “Tiểu Bạch Ngan, Phá Thạch Đầu đâu không lấy ra dùng a…đến lúc nào rồi mà nàng còn suy nghĩ…”
Chơi kỳ môn độn giáp thuật còn không chịu lôi ra dùng, đến lúc này còn muốn che giấu…
“Nói thừa, làm gì có thời gian kiếm thạch đầu (viên đá)…” Quý Bạch Ngạc nói, vừa nói vừa thở.
Kim Lục Phúc lắc đầu, xem ra trò này cũng không thuận tiện lắm!
Gia nhập vòn tròn hỗn chiến, hắn tìm cách tới gần nàng, nhỏ giọng dặn dò: “Ta sẽ lôi kéo sự chú ý của bọn chúng, nàng đi tìm mấy viên đá đi.”
Người hai (nửa) mặt kia nhìn hai người bọn họ liền cùng phối hợp với Kim Lục Phúc ngăn cản đám hắc y nhân, tạo cơ hội cho Quý Bạch Ngạc bày trận, rốt cuộc sau một khắc tả xung hữu đột, Kim Lục Phúc và người hai (nửa) mặt đã có cơ hội lĩnh giáo trận pháp của Quý Bạch Ngạc, nàng chỉ tung tung hai khối thạch đầu trong tay, liền thấy đám người đang đứng trong trận pháp tự giác buông đao.
“Tiểu Bạch Ngan, sáng mai ta sẽ mua cho nàng một cái túi to.”
“Làm gì?”
“Đựng đá.” Hắn nói, rồi nhìn người kia. “Tiểu Bạch Ngan, nàng quen nàng ấy sao?”
“Quen. Tử Ngư tỷ tỷ từng giúp ta.”
“Ta nhận ra ngươi, ngươi vẫn còn nợ tiền món nước luộc thịt trâu của ta.” Người hai (nửa) mặt- Tử Ngư nói.