Nhặt Chàng Công Ngốc Về Làm Ruộng

Chương 31: Chương 31




Ngày hôm sau hai người đi tửu lâu, mới vừa đi đến hậu viện mang ngựa buộc lại thì thấy không ít người đang lui tới ở trong hành lang. Yến Thần Dật nhìn thoáng qua không để ý, ngược lại là Tư Bác nhìn chằm chằm những người đó một hồi lâu không phản ứng.

“Làm sao vậy?” Yến Thần Dật lấy bao vải cõng trên lưng xuống, trong này hắn để bảng đêm qua mới vẽ xong, chuẩn bị một lát đưa cho Trương lão bản.

“Không có việc gì, chính là nhiều người như vậy làm ta tò mò.” Tư Bác xoay mặt nhìn hắn cười tủm tỉm.

Yến Thần Dật nhíu mày lại nhìn thoáng qua không nói chuyện. Biểu hiện của Tư Bác hai ngày nay làm cho hắn cảm thấy rất nghi ngờ, vẫn có một loại ảo giác nam nhân này hình như nghĩ tới chuyện gì. Nhưng nam nhân này đối xử với mình lại vẫn là ngốc nghếch, cho nên hắn cho dù là hoài nghi cũng không có chứng cớ. Lại nói, lúc ngốc là của hắn, không ngốc thì không phải là của hắn. Yến Thần Dật vẫn là cảm thấy ngốc một chút cũng tốt, miễn cho đưa tới một đống chuyện phiền lòng.

“Huynh mang thứ này đưa cho Lưu sư phụ.” Yến Thần Dật lấy một tờ giấy Tuyên Thành tràn ngập chữ từ trong bao lấy ra đưa cho Tư Bác rồi hất hất cằm: “Ta đi tìm lão bản.”

Tư Bác ngoan ngoãn gật đầu, cầm giấy Tuyên Thành đi ra phòng bếp tìm Lưu sư phụ.

Buông Tư Bác không đề cập tới, trước nói đến Yến Thần Dật. Tửu lâu bởi vì buôn bán càng ngày càng tốt, tuổi Trương lão bản cũng lớn có đôi khi tính sổ không rõ lắm. Cho nên gần đây tìm chưởng quầy, tuổi không lớn, dáng vẻ hơn hơn ba mươi tuổi.

Lúc này hai người đang ở ngoài đại sảnh tiếp khách, thấy Yến Thần Dật đến thì Trương lão bản nhanh chóng vẫy tay: “Tiểu tiên sinh nhanh tới, hôm nay người thật sự là quá nhiều, chúng ta lo liệu không hết.”

Chưởng quầy họ Tống kia mới tới là người có một gương mặt dài thành thật. Bất quá theo Yến Thần Dật quan sát một hồi phát hiện vị Tống chưởng quầy này mặc kệ là nhìn thấy người nào cũng đều cười tủm tỉm đặc biệt lễ phép, nói chuyện không ấm không nóng, cho dù ngày đó có người ăn cơm quỵt tiền cũng không tức giận với khách. Yến Thần Dật định nghĩa gã thành cấp bậc nham hiểm.

“Lão bản, đây là bảng ngày hôm qua vẽ xong. Hôm nay người thật đúng là nhiều.” Yến Thần Dật nhìn đại sảnh đã không còn chỗ ngồi trong lòng lộp bộp một tiếng.

Đột nhiên nhiều người đến đây như vậy cũng không phải là có hiện tượng gì tốt. Chuyện xảy ra khác thường tất có quỷ dị, vẫn là chú ý nhiều một chút cho thỏa đáng.

“Còn nói sao, mấy tửu lâu khác cũng đều không khác như thế này là mấy. Bất quá chỗ chúng ta đặc biệt nhiều người, tiên sinh không nhìn thấy sao, ngay cả phòng khách hậu viện cũng đều ở đầy.” Trương lão bản lau mồ hôi trên trán thở dài: “Tiên sinh mau giúp tính sổ đi, hai ta lo kiệu không hết.”

Nói xong ông đưa một chồng giấy trên tay đưa cho Yến Thần Dật, ý bảo hắn giúp tính.

Yến Thần Dật cầm bút lông trên dưới nhìn lướt qua tờ giấy, tiếp theo viết số ngân lượng xuống phía dưới, sau đó thay một tờ khác. Gần đây hắn cũng luyện dùng bút lông như thế nào. Tuy nói chữ viết này khó coi, nhưng tốt xấu có thể viết, không giống như lúc trước viết ra chữ xiêu xiêu vẹo vẹo như vậy, ngay cả Tư Bác cũng khinh bỉ hắn.

“Tống chưởng quầy, giá thức ăn này tính sai rồi.” Hắn cầm tờ giấy trong tay để lên trên quầy chỉ chỉ, tiếp theo đem cách tính đúng đặt ở một bên cạnh: “Một bàn cao vượt qua năm lạng bạc đều giảm tám năm phần trăm, ta đã viết giá giảm ở bên dưới.”

“Tiểu tiên sinh thật đúng là người tài ba, tốc độ tính nhẩm so với chúng ta gảy bàn tính còn lợi hại hơn.” Tống chưởng quầy cười với hắn có chút ý thâm sâu.

Yến Thần Dật nhún nhún vai không nói tiếp.

“Tiểu tiên sinh à, bằng không gần đây cứ ở lại nơi này mấy ngày này đi, người quá nhiều ta mắt mờ lại tính sai sổ sách.” Trương lão bản kéo Yến Thần Dật đi sang một bên nhỏ giọng nói thầm với hắn.

Yến Thần Dật lắc đầu, bất đắc dĩ cười khổ: “Không phải ta không muốn ở, mà là Tư Bác nhận giường, nếu không trở về thì hắn khẳng định sẽ làm ầm ĩ, đến lúc quấy nhiễu khách thì càng phiền toái. Ta mỗi ngày đến đây là được, lại nói còn có Tống chưởng quầy mà, lão bản không cần lo lắng.”

Trương lão bản ngắm nhìn mắt Tống chưởng quầy đang thu bạc, giọng nói càng là đè thấp nói: “Ta vẫn cảm thấy mình tìm con hồ ly từ đâu đến hỗ trợ đấy? Tiên sinh không nhìn thấy hắn cười sao, vẫn cảm giác khủng hoảng.”

Yến Thần Dật nhíu mày, nghĩ thầm: 'ngài tuổi lớn như vậy ánh mắt ngược lại là rất tốt.'

“Nếu thật sự là không muốn dùng thì chờ khoảng thời gian bận rộn này tìm lý do từ là được, chung quy không phải hiểu rõ. Tửu lâu chúng ta có chút thực đơn đều là bên ngoài không có, bị học đi cũng là tổn thất.”

“Đúng đúng đúng, tiên sinh nói một chút cũng không sai.” Trương lão bản liên tục gật đầu, lại nhìn Tống chưởng quầy.

Tròng mắt Yến Thần Dật chuyển động, đột nhiên cười nói: “Lão bản, bằng không ta giới thiệu hai người cho ngài xem thử? Hai vị biểu ca thân thích phương xa của ta lần trước đến đây, cũng được học qua mấy võ công. Nếu có người quấy rối cũng có thể giúp đỡ.” Nghĩ đến Quảng và Ninh trong nhà, hắn tuy nói không ngại trong nhà có thêm hai người, nhưng hai người này không ở dưới mí mắt nhìn của mình vẫn là có chút không yên lòng.

“Thân thích của tiên sinh? Còn biết võ công?” Trương lão bản trợn tròn đôi mắt, một gương mặt già nua nếp nhăn kia rõ ràng kêu lên: “Được đó, ngày mai kêu bọn họ đến, tiểu nhị trong tửu lâu cũng không có võ vông gì, nếu có người đến quấy rối thì cũng có thể giúp một tay.”

“Vâng, ngày mai ta dẫn hai người bọn họ đến.” Yến Thần Dật gật đầu, cảm thấy trong lòng hơi thoải mái một chút: “Ta đi ra phòng bếp xem xem, người quá nhiều như vậy Lưu sư phụ đoán chừng lo liệu không hết.”

“Nhanh đi nhanh đi, gã vừa rồi còn nổi điên thật lớn với người trong phòng bếp đấy.” Trương lão bản vỗ vỗ bờ vai của hắn, để cho hắn đi đến phòng bếp xem xem.

Yến Thần Dật gật đầu, chắp tay với y xong đi đến phòng bếp.

* * *

Trong phòng bếp khí thế ngất trời, mấy cái bếp tất cả đều nổi lửa, phía trên trong nồi lớn lần lượt xào mấy món thức ăn.

“Các ngươi đứng ngẩn ở đó nhìn cái gì vậy? Nhanh chóng múc thức ăn trong nồi ra, chuẩn bị ra thức ăn!” Mặt mũi Lưu sư phụ tràn đầy mồ hôi, còn phải thỉnh thoảng dùng khăn vải trên cổ lau mồ hôi, gân cổ lên quát.

Ba tiểu đầu bếp đứng bên bếp nhanh chóng múc thức ăn ra, sau đó kêu tiểu nhị bên ngoài bưng thức ăn lên.

Tư Bác cầm giấy Tuyên Thành đứng ở trước cửa, thăm dò đi vào nhìn thoáng qua bĩu môi. Y cũng học Lưu sư phụ gân cổ quát lên.

“Lưu sư phụ~~~ Thần Thần đưa cái này cho ngài~~~!!!” Sức lực y quát lên một câu này có thể sánh bằng Lưu sư phụ, không chỉ bốn người trong bếp nghe rõ ràng, người bên ngoài cũng mơ hồ nghe thấy được.

Lưu sư phụ bị một tiếng này của y có thể so với tiếng sư tử Hà Đông rống dọa chảo có cán trong tay thiếu chút nữa ném văng ra. Ông nhanh chóng lau tay chạy đến, trừng mắt nhìn y nói: “Tiểu tử thúi ngươi không có thể đưa vào hả?” Ông vươn tay lấy giấy Tuyên Thành nhìn thoáng qua lập tức lòng rất vui mừng, rối ren tức giận vừa rồi biến mất không thấy bóng dáng: “Vẫn là tiểu tiên sinh hiểu ta, đi đi, đi đi, không còn chuyện của ngươi.” Ông nói xong xoay người trở về tiếp tục bận việc.

Tư Bác chớp mắt mấy cái, hừ một tiếng. Đây không phải gọi là vắt chanh bỏ vỏ ư? Y đưa đồ xong thì không quan tâm y. Bất quá nhìn thấy trong bếp đều là khói dầu y bĩu môi quay đầu đi đến chuồng ngựa. Y suy nghĩ: 'Thần Thần không ở đây y mới sẽ không đi vào, mùi hương kia rất sặc.'

Chân trước Tư Bác vừa rời khỏi thì Yến Thần Dật đến. Bất quá nhìn thoáng qua dáng vẻ trong bếp rối rắm thì hắn cũng hiểu rõ Tư Bác khẳng định sẽ không chờ ở trong này.

“Lưu sư phụ, ta đến giúp ngài đây.” Yến Thần Dật vén tay áo lên đến một chậu nước rửa tay.

“Mau tới mau tới, thật sự là làm ta bận rộn muốn chết.” Lưu sư phụ thấy hắn tiến vào thì vẫy tay, nhường ra vị trí của mình đi sang một bếp khác bận việc.

“Làm cái gì?” Yến Thần Dật nhìn thoáng qua trên đất để mấy sọt trúc, bên trong tất cả đều là các loại rau dưa, quay đầu lại nhìn thấy một bên để thùng thịt đông lạnh nhíu mày: “Nhiều như vậy? Nếu dùng không hết thì ngày mai sẽ hư.”

“Không nói đến tiên sinh biến thành thùng đông lạnh kia thật không tệ, thịt đều có thể để mấy ngày.” Lưu sư phụ chỉ chỉ mấy cái thùng lớn đông lạnh kia, dựng thẳng ngón cái lên khen ngợi Yến Thần Dật.

Yến Thần Dật cười cười, xoay người giúp xào rau: “Ta nhìn thoáng qua hình như chút thức ăn này cũng không khác lắm, những người đó là ai, sao đột nhiên trong huyện lại có nhiều người ngoài đến đây như vậy?”

“Lão bản không nói với tiên sinh hả?” Lưu sư phụ có chút kinh ngạc, thấy hắn mờ mịt lắc đầu bật cười nói: “Huyện này vốn không gọi là huyện Hoa Dương mà là huyện Dư Phan, đến tháng bảy hàng năm đều sẽ tổ chức đại hội ngắm hoa, cho nên được gọi là huyện Hoa Dương. Bất quá mấy năm nay chiến loạn lại nội chiến, cho nên đại hội ngắm hoa này cũng thật nhiều năm không làm, tên gọi cũng sửa lại.” Lưu sư phị nhún nhún vai thở dài: “Năm nay là đại hội ngắm hoa lần đầu tiên sau khi vua mới đăng cơ, cho nên người ngoài mới đến nhiều như thế.”

Yến Thần Dật há to miệng, thì ra còn có kiểu nói như vậy!

“Bây giờ còn chưa tới giữa tháng bảy đã nhiều người như vậy, vậy đến tháng bảy thì người không phải sẽ càng nhiều sao?” Hắn thô sơ giản lược tính toán một chút, tính toán nhỏ nhặt ở trong lòng đùng đùng vang lên: “Lưu sư phụ! Bắt đầu từ ngày mai mỗi ngày ta đều đến hỗ trợ, đến lúc đó đẩy ra thêm mấy món điểm tâm và món ăn, thừa dịp nhiều khách đến kiếm một chút tiền!”

Lưu sư phụ duỗi tay chỉ vào hắn cười nói: “Tiểu hồ ly này, còn tưởng rằng tiên sinh là tên ngốc chứ, không nghĩ tới ở chỗ này chờ đâu!”

“Đúng vậy, có tiền không kiếm là tên ngốc, ta phải tích góp tiền cơm cho Tư Bác nhà ta nhiều một chút mới được.” Yến Thần Dật nghĩ mỹ mãn lắc đầu, lấy thức ăn đã xào xong múc ra để sang một bên, rửa sạch nồi đổ dầu tiếp tục xào.

“Tiểu tiên sinh, có người muốn ăn mì thịt bò.” Tiểu nhị từ bên ngoài chạy vào thấy hắn thì nhanh chóng hỏi, hỏi xong mới phản ứng lại là trong bếp lời Lưu sư phụ nói mới tính.

Lưu sư phụ nhíu mày, ngược lại không phải bởi vì tiểu nhị này gọi sai người mà là bởi vì vấn đề ăn mì. Ông quay đầu nhìn Yến Thần Dật hỏi: “Bây giờ nào còn có bếp làm mì phở, lại thêm phiền, nói cho bọn họ không có!” Nửa câu cuối cùng là nói với tiểu nhị.

Yến Thần Dật khoát tay: “Không có việc gì, không có việc gì, ngươi đi nói cho bọn họ muốn ăn mì thì cần chờ một chút, đại khái khoảng hai khắc*, hơn nữa không có mì thịt bò, chỉ có mì hầm, cứ nói là món mới ra trong tiệm để cho bọn họ nếm thử, nếu cảm thấy ăn không ngon thì không cần trả tiền.”

(*Hai khắc = 30 phút.)

“Vậy.... vậy được chứ?” Tiểu nhị mấp máy môi, thuận tay cầm gáo nước một bên lấy nước uống hai hớp, từ sáng sớm đã bắt đầu bận việc, hắn nói đến cổ họng đều khàn.

“Đi, nghe ta đi.” Yến Thần Dật khoát tay xoay người kêu tiểu đầu bếp ở bên cạnh ra thức ăn nhồi bột: “Tiểu Lục, nhồi bột hơi cứng một chút, cán bột mỏng cắt thành sợi nhỏ.”

Tiểu Lục gật đầu đồng ý một tiếng thì đi qua lấy chậu và bột mì.

“Tiểu tiên sinh muốn bao nhiêu mì?”

“Nhiều một chút, còn lại chúng ta ăn.” Yến Thần Dật đưa chảo có cán trong tay giao cho một tiểu đầu bếp kế bên quay đầu nhíu mày nhìn Lưu sư phụ: “Lưu sư phụ, ngài chưa thấy qua một nồi mì có thể bán ra mười lượng bạc đúng không? Hắc hắc, hôm nay xem như kiếm được!”

Đôi mắt hắn đều cười híp lại, tính toán một ngày hôm nay đại khái tiền vào không ít, thật sự là đẹp muốn chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.