Editor: demcodon
Trong tửu lâu đại sảnh đông khách, ở phía trên tiếng tiểu nhị bưng thức ăn hét to liên tiếp.
Ninh tuy nói hôm nay lần đầu tiên làm tiểu nhị, bất quá miệng hắn sẽ nói hơn nữa thích cười. Mặc dù tính tình hơi nóng nảy một chút nhưng không thể
không nói thái độ rất tốt, chỉ cần không phải chọc tới chuyện trên đầu
hắn thì hắn cơ bản sẽ không đi quan tâm. Khả năng này cũng là có quan hệ đến thói quen, lúc đi theo bên cạnh chủ thượng của bọn họ thì ai cũng
không quan tâm qua chuyện không dính líu tới mình.
Nhưng hiện tại.... Ninh nhìn một bàn khách ngồi ở giữa đại sảnh bĩu môi đi đến trước quầy, gõ gõ: “Quảng.”
Quảng ngẩng đầu nhìn gã, thấy gã nháy mắt với mình thì bới móc thiếu sót
nhìn, sắc mặt cũng thay đổi. Bàn khách kia mặc y phục vải đều là loại sa tanh tốt nhất, tổng cộng bốn người, ba nam một nữ.
Không nói ba
nam kia, chỉ nới nói nữ hài này. Nữ hài này khoảng mười lăm mười sáu
tuổi, dáng vẻ không tệ, giọng nói cũng dễ nghe, nhưng nói ra nói lại mặc kệ có người nghe hay không.
“Tửu lâu rách nát này chỉ có đơn sơ
như vậy, làm cái này gọi là thức ăn hả, còn không bằng cơm cho heo nữa!” Nữ hài kia cầm đôi đũa trong tay đập lên trên bàn một cái trừng mắt hét lên về phía Ninh.
Ninh nhíu mày cười tủm tỉm đi qua: “Vị tiểu thư này, có gì không hợp khẩu vị?”
“Thức ăn này ăn như thế nào! Sốt cà tím thì mặn như vậy, ớt thì cay như vậy,
để cho người khác ăn như thế nào!” Nữ hài chỉ vào hai đĩa trong mấy món
trên bàn, mày liễu nhíu một cái hừ một tiếng.
“Tiểu thư, nếu
không hợp khẩu vị thì có thể đổi mấy món khác ăn thử xem.” Ninh vẫn duy
trì bình tĩnh, không so đo với tiểu cô nương.
Ba nam nhân ngồi
cùng bàn cũng đều duỗi tay kéo vị nữ hài này, nhưng nữ hài lại hình như
là cố ý gây sự trợn tròn mắt: “Những món khác chẳng lẽ không dùng bạc à! Ta không nói với tiểu nhị ngươi, tìm lão bản của các ngươi đến!”
Ninh thở sâu duy trì lý trí không để mình giơ tay tát cho nha đầu kia một
bàn tay bay ra ngoài, hắn xoay người đi về phía hậu viện.
Trương
lão bản đang ở sau bếp chờ ăn nãi hoàng bao đầu tiên. Thời gian chưng
xong cũng vừa đến, Lưu sư phụ kêu tiểu đầu bếp tắt lửa bưng vỉ hấp
xuống. Nắp nồi vừa mở ra một luồng hương thơm mùi sữa đã
nhẹ nhàng bay ra.
Ninh hít hít mũi, đi mau vài bước chạy qua.
“Lão bản làm ta tìm thật khó, phía trước có người đến gây sự đấy!” Ninh vừa
nói chuyện vừa đến gần nhìn nhìn nãi hoàng bao trắng trắng tròn vo, cười tủm tỉm hỏi: “Có phải điểm tâm mới hay không? Cho ta ăn một cái.”
Lưu sư phụ đưa cho hắn một cái Trương lão bản lại nhíu mày.
“Ai đến gây sự?”
“Ưm, hít hà!” Ninh bị nóng dùng sức hít hơi lạnh nhún nhún vai: “Một nữ
nhân, nói thức ăn tửu lâu chúng ta giống như cơm heo rất khó nuốt
xuống.”
Trương lão bản vừa nghe lời này lập tức nhíu mày, nhanh chóng xoay người đi ra ngoài.
Ninh đảo mắt nhét nửa cái nãi hoàng bao còn lại trong tay vào miệng, xoay người cùng đi ra ngoài.
Lưu sư phụ mang nãi hoàng bao chia để từng phần ý bảo tiểu đầu bếp mang đi cho phía trước một phần thử bán.
“Lưu sư phụ, nãi hoàng bao phải bán bao nhiêu tiền một phần?” Tiểu đầu bếp bưng cái đĩa xoay mặt hỏi ông.
“Cùng một giá với bánh quy mỡ bò kia, đi đi, đi đi.” Lưu sư phụ xua tay quay đầu tiếp tục xào rau.
Trương lão bản bước nhanh đi đến đại sảnh thì thấy bàn thức ăn kia đã bị quét
xuống đất, ngoài ra khách những bàn khác đều nhìn nữ hài vỗ bàn mà chỉ
trỏ.
“Đây là nha đầu nhà ai vậy, ngang ngược vô lý thật!”
“Cũng không phải sao, thức ăn tửu lâu này sao lại giống như cơm heo? Hương vị so với tửu lâu khác ngon hơn rất nhiều tửu, nhất là điểm tâm tiệm này,
những chỗ khác cũng ăn không được.”
“Đúng vậy, ta nhìn nha đầu này chính là cố ý đến gây sự.”
“Các ngươi có chuyện gì sao! Ăn cơm của các ngươi đi! Ăn cơm còn không lấp
đầy miệng ư!” Tiếng người bên ngoài nghị luận không nhỏ, tiểu cô nương
kia nghe thấy lập tức xoay mặt hét lên với bọn họ.
Mọi người cười nhạo nhìn, cũng mặc kệ nàng có phải khóc lóc om sòm hay không.
Tiểu đầu bếp bưng nãi hoàng bao lên, có người thấy thì giơ tay gọi đến: “Nơi này nơi này, có phải điểm tâm lại ra vị mới hay không?”
“Vâng,
là nãi hoàng bao tiểu tiên sinh chúng ta mới làm, vị tiên sinh này muốn
thử hay không?” Tiểu đầu bếp buông cái đĩa xuống, sau khi hành lễ xoay
người đi đến quầy nói cho Quảng một tiếng là giá gì. Sau đó liếc nhìn
bàn nữ hài kia và Trương lão bản, đảo đảo mắt chạy.
Yến Thần Dật
nhắm mắt lại dựa vào trong lòng Tư Bác, Tư Bác giơ tay vuốt cho mi tâm
hắn thả lỏng thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Y quay đầu nhìn, tiểu đầu bếp chạy đến trước cửa giơ tay gõ cửa: “Tiểu tiên sinh, tiểu tiên sinh.”
“Tiến vào.” Yến Thần Dật mở mắt ra, ngồi dậy nói với ngoài cửa một câu.
Tiểu đầu bếp đẩy cửa ra, khẩn trương đến gần: “Ngài mau đi xem một chút đi, bên ngoài đang cãi nhau.”
Yến Thần Dật cảm thấy kinh ngạc, nhanh chóng mang giày đi với Tư Bác đến đại sảnh.
Trương lão bản là người hiền lành, cơ bản sẽ không tức giận với người, nhưng vị khách này lại rất càn rỡ.
“Ngươi chính là lão bản?” Nữ hài nheo mắt nhìn Trương lão bản, thấy ông nét
mặt già nua tràn đầy nếp nhăn thì bĩu môi, giọng điệu mang khinh thường
nói: “Trách không được thức ăn này làm khó ăn như vậy, thì ra lão bản
tửu lâu này chính là diện mạo quá xấu.”
Trương lão bản bị một câu này của nàng tức đến nét mặt già nua đỏ lên, người một bên xem náo nhiệt cũng bật cười.
Ninh nhíu mày đi qua đỡ Trương lão bản, miễn cho ông một chút hôn mê.
“Nha đầu ngươi sao có thể nói như thế, người nhà ngươi không dạy ngươi phải
kính già yêu trẻ sao?” Lời này vẫn là lần trước Yến Thần Dật nói, muốn
bọn họ đối xử với người già và hài tử đều có chút kiên nhẫn, tôn kính
yêu quý một chút. Ninh đã nhớ kỹ.
Nữ hài tử kia nhíu mày, mày
liễu dựng ngược, vỗ bàn bốp một tiếng, tức giận nói: “Một tiểu nhị như
ngươi có phần cho ngươi nói chuyện sao? Không thấy lão bản các ngươi
cũng chưa phản bác sao? Vậy chứng minh lời ta nói là đúng, làm sao, muốn đánh nhau hả?”
Ninh tức giận đến bật cười.
Trương lão bản thở hổn hển, giơ tay vung lên: “Đuổi ra ngoài, đuổi ra ngoài, chúng ta thà rằng không buôn bán cho ngươi.”
“Ngươi dựa vào cái gì đuổi ta đi ra ngoài? Ta là đến chỗ ngươi tiêu bạc!”
“Ta mang bạc trả lại cho ngươi! Miếu nhỏ chỗ này của ta chứa không nổi Phật lớn tôn kính ngươi!” Trương lão bản hừ một tiếng quay đầu đi.
Lúc Yến Thần Dật chạy tới thì Ninh đang lôi lôi kéo kéo với ban người khác
trong bàn. Ba nam nhân kia cũng biết mất mặt nhưng làm thế nào cũng
không thể để cho muội muội nhà mình bị tiểu nhị đuổi ra ngoài mới được.
Hắn nhíu mày bước nhanh đi qua, mang theo nụ cười đầu tiên là chắp tay thi
lễ, tiếp theo vỗ xuống bả vai của Ninh kêu gã buông tay, lúc này mới
nói: “Chào mấy vị khách, không biết là có chỗ nào không hài lòng với cửa tiệm thức ăn này?”
Ba nam nhân kia nhìn hắn một cái, thấy hắn mặc dù tuổi còn trẻ nhưng y phục sạch sẽ dáng vẻ cũng không tệ nên buông lỏng tay.
Nữ hài tử kia liếc nhìn thấy Yến Thần Dật mang nụ cười thì hừ lạnh một
tiếng: “Chỉ là không hài lòng! Ta hỏi ngươi, các ngươi mở cửa làm ăn
buôn bán làm gì có đạo lý đuổi khách ra bên ngoài chứ? Ông lão kia lại
muốn kéo ta đuổi ra ngoài!”
“Vị tiểu thư này,” Yến Thần Dật thấy
nàng nói chuyện, vừa liếc nhìn thức ăn trên bàn biết vị này phỏng chừng
chính là đến gây sự. Hắn cũng không tức giận mà mang theo nụ cười chắp
tay nói với nàng: “Làm dâu trăm họ, đầu bếp nấu ăn không có khả năng đều chú ý đến, không bằng tiểu thư nếm thử điểm tâm mới ra của cửa tiệm?
Nếu như là bất mãn lần nữa thì bàn này xem như ta mời, cũng kêu bọn họ
nói xin lỗi với tiểu thư, tiểu thư thấy có được hay không?”
Người duỗi tay không đánh khuôn mặt tươi cười, Yến Thần Dật đều nói đến phần
tốt hơn, cho dù nữ hài lại điêu ngoa cũng không khả năng nói gì, chỉ có
thể thở phì phì ôm cánh tay ngồi ở chỗ kia hừ một tiếng.
Ba nam nhân thấy nàng như vậy cũng nhẹ nhàng thở ra, chắp tay tỏ vẻ xin lỗi với Yến Thần Dật.
Yến Thần Dật xua tay, quay đầu nháy mắt với Ninh: “Đi bưng nãi hoàng bao
mới ra nồi và bánh quy mỡ bò tới một phần cho vị tiểu thư này nếm thử.”
Ninh bĩu môi, lạnh lùng liếc nhìn nữ hài tử xoay người đi ra phía sau.
Yến Thần Dật lại kêu tiểu nhị khác đứng một bên bưng lên nãi hoàng bao cho
mấy bàn khách khác, còn chắp tay nói xin lỗi với bọn họ: “Để cho các vị
chê cười rồi, hôm nay điểm tâm này ta mời, xem như xin lỗi các vị có chỗ không phải.”
Những người đó vốn là thèm ăn suy nghĩ muốn ăn điểm tâm mới, nghe hắn nói như vậy nào còn sẽ không vui, mọi người vội xua
tay miệng nói khách khí, trong lòng lại vui vẻ nở hoa.
Trương lão bản bị đỡ đến phía sau nghỉ ngơi, ông lớn tuổi bị chọc tức càng là cảm thấy rất tức ngực.
Yến Thần Dật đến nhìn thoáng qua, kêu người rót trà lạnh mang đến cho ông
hạ hỏa, an ủi nói: “Không phải là tiểu nha đầu không hiểu chuyện hay
sao, lão bản làm gì đấu trí với nàng?”
“Làm gì có người không phân rõ phải trái như vậy, còn nói dáng vẻ ta khó coi?” Trương lão bản hừ một tiếng.
“Ta không so đo với tiểu nha đầu nàng, Tiểu Ngũ, bưng bánh quy đến cho lão
bản, lại phối với trà lá sen hạ hỏa.” Hắn đầu nháy mắt với tiểu nhị đứng một bên, lại cười nói: “Ngài nghỉ ngơi đi, ta lại đi nhìn xem.”
Yến Thần Dật lại trở về đại sảnh, thấy nữ hài tử kia đang một tay cầm bánh
quy, một tay kia cầm nãi hoàng bao ăn rất là thỏa mãn nên đến nói: “Tiểu thư cũng cảm thấy hương vị ngon miệng?”
Nữ hài kia há há miệng, mặt đỏ hồng.
Nàng ngược lại là muốn nói không hợp khẩu vị nhưng miệng ngậm đầy điểm tâm,
hai cái đĩa sau khi bưng lên cơ bản đều bị nàng ăn. Nàng nếu như là lại
nói lời trái lương tâm phỏng chừng khách khác chịu ân huệ của Yến Thần
Dật đều phải tìm nàng nói rõ lý lẽ.
Cũng không đợi nàng nói
chuyện, Yến Thần Dật đã cười nói: “Nếu là thích một lát tiểu thư đi thì
lại đóng gói một phần cầm về cho phu nhân trong nhà nếm thử, những điểm
tâm khác trong cửa tiệm cũng đều có thể mang ra ngoài, thuận tiện ăn mọi lúc.”
Nữ hài tử gật gật đầu không lên tiếng.
Yến Thần Dật lại chắp tay, lúc này mới xoay người rời đi.
* * *
“Thần Thần, đệ làm gì cười với người khác vậy?” Tư Bác chờ ở trên hành lang, thấy hắn đến thì bĩu môi bất mãn.
“Chưa từng nghe qua câu người duỗi tay không đánh khuôn mặt tươi cười sao?
Người ta rõ ràng là tới gây sự, nếu thái độ không tốt thì không phải chờ cãi nhau ư?” Yến Thần Dật giơ tay xoa bóp lỗ tai y cười nói: “Ngành
dịch vụ khó tránh khỏi gặp được một ít khách hàng có tính tình tính cách cổ quái. Nếu đều cãi nhau với người ta rồi đuổi người ra ngoài tửu lâu
này của chúng ta còn có làm ăn buôn bán được nữa hay không?”
Tư
Bác chớp mắt mấy cái, cảm thấy Yến Thần Dật nói rất có lý. Bất quá y vẫn là rất buồn bực chuyện Yến Thần Dật tùy tiện cười với người khác, y xụ
mặt, ủy ủy khuất khuất trợn tròn đôi mắt nói: “Vậy về sau Thần Thần
không được cứ đi phía trước, chuyện này giao cho bọn người Quảng đi
làm.”
“Biết biết, về sau không đi còn không được sao?” Yến Thần
Dật dở khóc dở cười, cảm thấy Tư Bác với loại dáng vẻ tội nghiệp này
thật sự là rất đáng yêu.
Nữ hài tử kia ăn xong điểm tâm sau đó
thật là có đóng gói mang về một ít, Quảng cũng ưu đãi giảm 8,5 phần trăm cho bọn họ. Bất quá bốn người vừa ra khỏi cửa thì Quảng nháy mắt với
Ninh.
Ninh cười lạnh một tiếng ném khăn vải khoát trên vai đi
theo ra ngoài. Dám đến cửa tiệm gây phiền phức cho Tiểu Yến? Thật xem
như mình là nhân vật nào!