“Thuộc hạ nói
ngài còn ngốc, ngay cả nói cũng nói không rõ lộn xộn đuổi người đi.”
Dịch quay đầu nhìn nhìn chủ thượng, thấy chủ thượng biến sắc không chờ y né tránh cẳng chân đã bị đạp một. Sức lực kia đủ làm cho y đau nhe răng nhếch miệng.
“Sao không đổi cách nói?” Tư Bác trừng mắt, thấy gã xoa cẳng chân thì nhíu mày: “Làm cho bọn họ ít đến quấy rầy ta.”
Biểu cảm của nam nhân lạnh xuống, Dịch nhanh chóng gật đầu.
Ngày đầu tiên bán thịt nướng bận rộn đến giờ hợi [23:00] khách mới từ từ rời đi, Yến Thần Dật giơ tay lau mặt, trên gương mặt trắng nõn sạch sẽ dính hai vệt đen.
“Thần Thần, tay ta đều mỏi.” Tư Bác giúp Yến Thần
Dật tắt lửa than, tiểu nhị khác đi ra mang giá nướng trước cửa tiệm
chuyển vào đại sảnh, sau đó cầm chổi quét sạch sẽ trước cửa. Mọi người
trở về đại sảnh, tất cả đều mặt mũi tràn đầy mỏi mệt.
“Chúng ta
phải sửa lại thời gian buôn bán.” Yến Thần Dật giơ tay đấm đấm cánh tay: “Về sau mỗi buổi sáng ba người một tổ đi nhập hàng, một ngày trước buổi tối ta sẽ mang danh sách cần và bạc đặt ở trong phòng bếp. Buổi sáng
sau khi nhập hàng xong thì trở về nghỉ ngơi đổi ba người khác chuẩn bị
giữa trưa muốn bán gì đó, sau cơm trưa mọi người đến cùng nhau xâu thịt
buổi tối cần bán, hai ngày đổi một tổ nhỏ đi nhập hàng, ta sẽ kêu Quảng
viết ra dán lên, nhanh ăn cơm đi, một lát mọi người đi nghỉ ngơi, buổi
sáng ngày mai ta và Tư Bác còn có Quảng đi nhập hàng.”
Mọi người gật đầu đồng ý, bất quá tay bưng chén đều có chút run.
“Trở về ngâm nước ấm mát xa một chút có thể giảm bớt không ít, hôm nay mọi người vất vả rồi.” Yến Thần Dật cười nói với bọn họ.
Lưu sư phụ xua tay nhìn hắn hỏi: “Hôm nay buôn bán thế nào? Chúng ta ở phía sau cứ bận rộn.”
“Mọi người xâu đều bán hết, cuối tháng tiền thưởng của mọi người khẳng định không phải ít.”
Tất cả mọi người lộ ra vui vẻ, cảm thấy cho dù vất vả cũng không có gì, lại nói việc này có thể so với cho bọn họ bận việc ở trong phòng bếp oi bức giống như lồng hấp thì tốt hơn nhiều tại.
* * *
Quán nướng
buôn bán hơn nửa tháng, bọn tiểu nhị tửu lâu sớm đã thành thói quen kiểu một giấc ngủ thẳng đến giữa trưa mới thức dậy buôn bán, sau đó chờ đến
trăng lên đầu cành liễu lại đóng cửa trở về nghỉ ngơi, ngay cả Tư Bác
cũng học xong cách nướng với Yến Thần Dật. Tay y lớn, mỗi lần bóc một bó to tăm cũng không có vấn đề gì.
Tư Bác đang cúi đầu lật nướng
chín thịt xâu, lồng đèn treo cao cao trước mắt chiếu xuống ánh sáng bị
ngăn cản cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Khách quan muốn ăn cái gì thì
mời vào bên trong.”
Kết quả đợi trong chốc lát không có nghe thấy tiếng, người ngăn cản ánh sáng cũng không rời đi, Tư Bác ngẩng đầu nhìn chớp mắt mấy cái: “Khách quan?” Động tác quạt trong tay không ngừng,
khói trắng bay phất phới thổi về phía nam nhân.
Nam nhân bị sặc
đôi mắt cũng không mở ra được chỉ có thể lui ra phía sau hai bước, nhưng nhìn thấy y lại cúi đầu nướng thịt sau đó lại đi sang một bên đứng. Nam nhân này dáng vẻ ba mươi tuổi, y phục mặc trên người cũng không phải
vải dệt bình thường, nhìn rất quý giá.
Tào Nghi nhìn chằm chằm Tư Bác nhìn một đoạn thời gian thật lâu, sau đó chỉ vào xâu thịt dê y đang nướng chín há miệng nói: “Muốn mười xâu.”
Tư Bác ngẩng đầu nhìn
hắn: “Đây là khách khác gọi, nếu ngài muốn ăn thì đi vào trong đại sảnh
gọi món với tiểu nhị, khách quan, ngài không ăn cơm ở bên ngoài à?” Vẻ
mặt của y mang theo chút ngốc, mang theo chút ghét bỏ còn nghiêng đầu,
dáng vẻ đặc biệt vô tội.
Khóe miệng Tào Nghi giật giật vung tay áo về phía y hừ lạnh một tiếng, sau đó mang theo bốn người phía sau vào đại sảnh.
Khi Quảng ngẩng đầu nhìn về phía người đi vào thì sửng sốt một chút lập tức lấy lại tinh thần hỏi: “Khách quan là ăn cơm hay là ở trọ?”
“Cả
hai.” Tào Nghi rét căm căm nhìn gã, sau đó quay đầu nhìn về phía Ninh ở
một bên cười gượng nhíu mày: “Còn không lại đây dẫn đường?”
Ninh
chớp mắt mấy cái đến gần cười hì hì nói: “Khách quan có muốn ăn thử các
loại xâu nướng của bổn tiệm hay không? Hương vị tuyệt đối ngon, đừng
nhìn huyện Hoa Dương này quán nướng không ít, nhưng hương vị cũng không
có tiệm nào tốt như tiệm chúng ta, cam đoan ăn một lần còn muốn ăn lần
thứ hai.”
Gã nói xong nam nhân nhíu mày, sau đó hất hất cằm: “Lấy thực đơn gì đó mang đến ta xem thử.” Nói xong hắn ngồi xuống trước một
bàn duy nhất còn trống trong đại sảnh, sao đó bảo bốn người khác cũng
ngồi.
Bốn gã nam nhân đi cùng hắn câu nệ ngồi xuống nhìn nhìn chung quanh, thân thể căng chặt rõ ràng là trạng thái phòng bị.
“Thả lỏng thả lỏng, nơi này trị an rất tốt, huyện thành nhỏ này của chúng ta cũng không có nhiều giang dương đại đạo như vậy.” Ninh cười nhạo một
tiếng cầm khăn vải lau bàn, sau đó quay đầu đi đến trước quầy cầm thực
đơn nướng và thực đơn rau trộn còn có thực đơn rượu nước đưa cho Tào
Nghi, còn nói thêm: “Bằng không mỗi món gọi một chút? Ta thấy nhóm khách quan cũng là đường xa đến, không bằng uống chút rượu nhẹ thả lỏng một
chút.”
Tào Nghi gian tà liếc mắt nhìn gã, vẻ mặt Ninh cứng ngắc xuống, sau đó chớp mắt mấy cái: “Khách quan, có chuyện gì dặn dò?”
“Kêu hắn tiến vào.” Tào Nghi hất hất cằm, đôi mắt nhìn là Tư Bác.
Ninh hắc hắc cười một tiếng nói: “Đây chỉ sợ không được, Tư Bác đang bận
rộn, bằng không kêu tiểu lão bản chúng ta đến tiếp đón khách quan ngài
được không?”
Tào Nghi trừng mắt.
Ninh cầm thực đơn quay
đầu đi, nghĩ thầm: 'cùng ai đùa giỡn uy phong vậy, nơi này cũng không
phải điện Kim Loan kia của ngài, còn sợ ngài không nên việc.'
--- ---
Yến Thần Dật đang ở phòng bếp bận rộn giúp Lưu sư phụ cắt thịt, khách đến
mỗi một ngày càng nhiều, bên ngoài tửu lâu cũng bày hai cái bàn, bên
trong vẫn là ngồi đầy, còn có không ít người chờ muốn mang về. Hắn đang
vội vàng cắt thịt còn phải vội vàng cắt thịt đã nướng xong từ trên tăm
sắt xuống dùng giấy dầu bao lại cho người mang đi.
“Tiểu Yến!” Ninh chạy tới kêu một tiếng, ngoắc ngoắc ngón tay với hắn: “Mau tới đây, có chuyện nói với ngươi.”
Yến Thần Dật buông dao phay lau tay đi qua, khó hiểu nhìn gã: “Ta đang bận rộn muốn chết, có chuyện gì nói mau.”
Ninh lại gần ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói nhỏ, sau đó Yến Thần Dật biến sắc nhíu mày: “Hắn tới làm gì?”
“Lần trước Dịch nói với Quảng có người đến truyền tin tức cho chủ thượng kêu y đi dạo mấy thành khác. Bất quá Dịch nói với người nọ chủ thượng ngốc
ngay cả nói chuyện cũng nói không rõ, cho nên......” Ninh nhún nhún vai
bĩu môi: “Ta nói với ngươi chính là muốn ngươi có chuẩn bị, vị kia không dễ hầu hạ lắm, vừa rồi còn tìm phiền toái nữa.”
“Tư Bác nói như
thế nào?” Nghĩ đến nam nhân ở bên ngoài nướng khẳng định đã gặp qua, sắc mặt hắn có chút trắng bệch: “Không giả ngu?”
Ninh chớp mắt mấy cái nhìn hắn cười nói: “Chủ thượng vẫn luôn là ngốc, y cũng không nhớ được cái gì.”
Yến Thần Dật phụt cười một tiếng gật đầu đồng ý lời gã nói: “Đúng, y vẫn
luôn ngốc. Ngươi đi đi, ta cắt thịt xong rồi đi qua tiếp, nếu hắn không
cho thấy thân phận thì chúng ta không cần phải xen vào hắn, nên làm gì
thì làm nấy.”
Ninh gật đầu, thuận tiện mang theo mấy cái giấy bao dầu đi ra ngoài.
--- ---
Tư Bác làm sao có thể sẽ không phản ứng chứ, tuy nói vừa rồi trong chớp
mắt y muốn dùng tăm sắt đâm trên người Tào Nghi nhưng y nhịn xuống.
Quảng kêu tiểu nhị khác đón tiếp năm người Tào Nghi, còn mình từ trong quầy
đi ra bên ngoài tìm Tư Bác. Tào Nghi nhìn chằm chằm vào gã, cặp mắt ưng
kia rất giống Tư Bác giữa tầm mắt đặc biệt lợi hại, đáng tiếc lợi hại
cũng vô dụng, hắn bị người làm lơ.
“Bàn số ba mười thịt dê mười
thịt bò ba cánh gà, bưng lên đi.” Tư Bác lấy thịt xâu đã nướng xong để
vào trong đĩa quay đầu đưa cho Quảng, ngay cả ánh mắt cũng chưa quét
nhìn về phía trong đại sảnh.
Quảng nhận cái đĩa cũng không nhiều
lời chỉ là gật đầu rồi bưng đi vào. Lúc này khách quá nhiều tiểu nhị bận rộn không đến, hắn đi ra làm chân chạy bưng thức ăn thật sự là chuyện
bình thường.
Tào Nghi lạnh mặt nhìn bóng dáng Tư Bác, nhiệt độ
quanh thân từ từ hạ xuống, bốn người khác đi cùng hắn ngồi chung một bàn đều gắt gao ngậm miệng không dám nói lời nào.
“Khách quan, thịt
xâu của ngài gọi, đây là đá bào dưa hấu tiểu lão bản bổn tiệm cố ý kêu
đưa lại đây cho các vị nếm thử mới mẻ, giải nhiệt hàng cơn tức.” Tiểu
Ngũ bưng một khay lớn đến mang mấy loại thịt nướng trên khay để lên trên bàn, sau đó thả một phần đá bào dưa hấu lớn xuống chính giữa bàn, sau
đó cười bưng khay đi tiếp tục mang đá bào cho khách mấy bàn khác.
Tào Nghi nhìn chằm chằm một phần đá bào dưa hấu lớn kia càng là lửa giận
nóng hổi, nghĩ thầm: 'mình tốt xấu gì cũng là Hoàng đế, sao lại không
lấy hắn làm trung tâm chứ!'
Ninh ở một bên vụng trộm liếc mắt
nhìn sắc mặt hắn, mím môi nghẹn cười chạy đến bên cạnh Tư Bác cười tủm
tỉm hỏi: “Chủ thượng, Hoàng thượng sẽ không tức đến ngất chứ? Ta thấy
sắc mặt hắn đều xanh.”
“Không cần phải quan tâm hắn, bưng mấy cái này vào đi, đều là khách muốn đóng gói mang đi, nói cho Thần Thần biết
cánh gà không đủ bán, còn có cá cũng xâu thêm mấy cái.” Tư Bác chỉ chỉ
cái đĩa một bên sau đó nói: “Chờ sau khi đóng cửa lại xem hắn muốn ép
buộc cái gì.”
Ninh gật đầu cười tủm tỉm bưng cái đĩa chạy đến phòng bếp, gã cũng không nhìn Tào Nghi qua tầm mắt.
Bất quá tức thì tức, thời tiết oi bức này có thể ăn chút đá bào và thịt
nướng cũng thật sự là không tệ. Hắn nhìn đá bào, bên cạnh tự nhiên có
người giúp hắn dùng chén nhỏ múc ra một chén, chẳng qua một chén chưa
đưa cho hắn mà là người nọ tự mình ăn một miếng. Sau đó lại múc một chén khác cho hắn, nhỏ giọng nói: “Chủ tử, không sao.”
Tào Nghi hừ
lạnh một tiếng: 'vô nghĩa, hắn đương nhiên biết không sao, đây chính là
tửu lâu đệ đệ hắn mở, có thể có độc sao? Ở trong lòng hắn Yến Thần Dật
tính cái gì? Đó chính là trèo cao, nếu không có đệ đệ hắn thì tiểu hậu
sinh mới ra cửa nhà có thể mở tửu lâu sao? Đừng có nằm mơ!'
Lời này nếu để cho tiểu nhị trong tửu lâu nghe được không chừng cười thành kiểu gì đây.
Tào Nghi ăn hai miếng đá bào thấy thị vệ ngồi một bên còn muốn thử rau trộn và thịt nướng lập tức xua tay: “Đây là ở bên ngoài, đừng làm như vậy,
không có việc gì cũng phải để cho các ngươi chỉnh xảy ra chuyện không
may, ăn đi, cũng đều mệt một ngày.”
Hắn nói xong duỗi tay cầm một xâu thịt dê để lên trước mũi ngửi ngửi rồi nhíu mày: “Ngửi hương vị
cũng không tệ lắm.” Ăn một miếng gật đầu: “Hương vị khá tốt, thịt này
còn rất tươi mới.”
“Đúng vậy, thịt tửu lâu chúng ta đều là mỗi
ngày nhập thịt tươi, khách quan ăn hợp khẩu vị không?” Yến Thần Dật cười tủm tỉm bưng một phần hàu biển xào cay đến để lên trên bàn cười nói:
“Đây là món nhắm rượu hôm nay bổn tiệm mới đưa ra, mời khách quan nếm
thử.”
Tào Nghi xoay mặt nhìn y trên dưới đánh giá.
Yến
Thần Dật mang theo mỉm cười để cho y đánh giá, bất quá cũng chỉ là
chuyện như vậy trong chớp mắt, sau khi hắn để cái đĩa trong tay xuống
lập tức gật đầu chào Tào Nghi, sau đó đi ra ngoài tìm Tư Bác.
Tào Nghi dùng đôi đũa gắp một con hàu biển đặt ở trong cái đĩa nhỏ, thần
sắc không rõ. Hắn cảm thấy đệ đệ nhà mình có lẽ là thật té ngã mất trí,
bằng không bá tánh bình dân lớn lên cũng không xuất sắc như vậy sao có
thể thích được chứ?
Không thể không nói Tào Nghi hiểu sai lại cho bọn người Tư Bác có cơ hội tốt.