Editor: demcodon
Mỗi ngày đều có tin tức được mang cho Tào Nghi, Yến Thần Dật cảm thấy tình huống hiện tại có một chút quỷ dị, giống như điệp chiến, còn có nằm vùng.
Yến Thần Dật yên lặng bóp trán không nói gì nhìn về phía Thanh ngồi ở một bên mím môi cười xấu xa: “Về sau loại tin tức này không cần đưa tới cho ta.” Hắn xua xua kêu tiểu thái giám rời đi rồi trừng mắt nhìn Thanh: “Ngươi thật đúng là nhàm chán.”
“Xem lời ngươi nói này, mang tin tức của chủ thượng trước tiên nói cho ngươi biết không phải rất tốt sao?” Thanh rót ly nước trà uống nghiêng đầu nhìn hắn: “Ngươi chẳng lẽ không lo lắng cho chủ thượng hả?”
“Lo lắng chứ, nhưng cũng không cần mỗi ngày đều biết, chờ y trở về sẽ nói cho ta biết. Ngươi hãy tỉnh táo đi, hai ngày nay Tào Nghi nhìn ngươi không vừa mắt đâu, lại đi trêu chọc y cẩn thận y trừng trị ngươi.” Yến Thần Dật thở dài đứng dậy đi đến một cái tủ thấp mở cửa tủ ra cầm giấy và bút mực bên trong ra mang quay lại để lên trên bàn: “Dù sao ngươi cũng không có việc gì làm, đến đây ta dạy cho ngươi chơi cờ năm quân.”
Thanh nhướn mày lại gần cầm cây bút lông trong tay.
Hai người đầu đối đầu chơi một ván lại một ván, cuối cùng Thanh từ lúc đầu không biết chơi đến sau lại một ván thắng lại Yến Thần Dật.
“Ngày mai vào thành chơi đi, ngươi vẫn luôn ngốc ở nơi này cũng không thú vị.” Thanh buông bút xuống mở miệng đề nghị.
Yến Thần Dật đến đây sáu bảy ngày, mỗi ngày đều chỉ đi dạo gần trạch viện của Tào Nghi. Hắn ngược lại cũng muốn đi kinh thành nhìn xem, nhưng không ai đi cùng hắn. Sau khi Thanh đề nghị hắn gật đầu đồng ý: “Ngươi đi theo ta thì cùng nhau đi, chứ người chỗ Tào Nghi ta thật sự không dám dùng.”
“A, ngươi ngược lại thật cẩn thận.” Thanh mang theo một chút giọng điệu mỉa mai lại không từ chối yêu cầu của Yến Thần Dật, gã đương nhiên phải đi chung không thì thật sự có nguy hiểm gì mình sẽ không đảm đương nổi.
“Cẩn thận một chút mới tốt, ta cũng không muốn đi ra ngoài dạo một vòng lại đi đến hố người khác đã đào sẵn.” Yến Thần Dật cũng cười lạnh.
* * *
Sáng sớm hôm sau, Yến Thần Dật tìm đến chỗ Tào Nghi nói chuyện muốn vào thành. Tào Nghi phái một tiểu đội mười người cho bọn họ, thuận tiện còn ném một túi tiền qua: “Thích cái gìthì cứ mua.”
“Tạ biết rồi.” Yến Thần Dật cười tủm tỉm cất túi tiền, dù sao cũng không phải bạc của mình ngại gì mà không tiêu.
Tào Nghi mặc kệ y, nơi này tốt xấu gì còn có không ít thái giám thị vệ, không thể quá tùy tiện.
Yến Thần Dật và Thanh cưỡi một chiếc xe ngựa, thỉnh thoảng vén bức màn lên nhìn ra phía ngoài xem: “Không hổ là kinh thành, người cũng thật nhiều.”
Lúc này xe ngựa đã từ phía tây cửa thành vào thành, Yến Thần Dật chậc lưỡi: “Đi, chúng ta đi đến chỗ mấy cửa hàng kia nhìn xem.”
Thanh gật đầu đẩy cửa xe ngựa ra nói với phu xe một câu rất nhanh lại lùi đầu về: “Thật là lạnh.”
“Ta coi thời tiết này phỏng chừng là lại muốn rơi tuyết, một đường đến đây hình như cũng không phát hiện gặp nạn dân nha. Tào Nghi ngược lại là có thể ngồi ổn giang sơn.” Cái gì là hoàng đế tốt? Đó chính là hoàng đế làm cho dân chúng ăn no mặc ấm mới trầm trồ khen ngợi. Nếu một mặt đánh giặc xâm lược dẫn đến dân chúng lầm than, chỉ sợ ngôi vị hoàng đế kia cũng ngồi không ổn.
“Ừh, so sánh với tiên hoàng thì y thật không tệ.” Thanh không mặn không nhạt trả lời một câu. Tào Nghi có vấn đề gì bọn họ đều biết rõ, người ba mươi tuổi còn không sinh hài tử, không chỉ các văn võ đại thần cả triều đều sốt ruột ngay cả dân chúng cũng sốt ruột. Bất quá đây đều là chuyện của hoàng đế, chẳng lẽ còn có thể bắt buộc y sinh hài tử sao? Đừng đùa.
Xe ngựa lảo đảo lắc lư đi một đường, Yến Thần Dật che miệng ngáp một cái hỏi: “Hôm nay là mười mấy tháng chạp?”
“Hai mươi hai tháng chạp.” Thanh nghiêng đầu nhìn hắn không rõ hắn có ý gì.
“Hai mươi ba chính là tiểu niên*, Tư Bác thật chậm.” Hắn tính thời gian tách ra cũng hơn nửa tháng, ngày mai đã hết năm cũ mà nam nhân kia còn chưa đến đây.
(*Vào ngày 23 tháng Chạp nhiều người dân Trung Quốc đã bắt đầu tổ chức làm kẹo đường, bánh màn thầu để cúng ông Táo. Trong ngày này người Trung Quốc gọi đấy là “Tiểu niên”, mở đầu cho một tuần lễ sắm sửa các bước chuẩn bị cho năm mới.)
“Tiểu niên? Có ý gì?”
“Ưm...... đó là cách nói của quê nhà ta, hai ngươi ba tháng chạp hết năm cũ, lại qua mấy ngày là trừ tịch*.” Yến Thần Dật thấy mắt gã lộ vẻ mê mang cười nói: “Ngày trừ tịch chính là buổi tối ngày cuối cùng của tháng chạp.”
(*Trừ tịch: đêm giao thừa, 30 tháng 12 âm lịch.)
Thanh gật đầu cũng không hỏi lại, gã đối với vấn đề tập tục này không phải rất để ý.
“Tiểu Yến, ngươi sẽ vẫn luôn ở bên cạnh chủ thượng hả?” Hai người yên lặng một lát Thanh nhẹ giọng mở miệng hỏi.
“Ừhm.” Yến Thần Dật cũng không nhiều lời, chỉ là trả lời một tiếng.
Hắn cảm thấy loại chuyện này cho dù nói ba hoa chích chòe cũng vô dụng, chỉ cần mình cảm thấy không thành vấn đề là được.
“Vậy là tốt rồi.” Thanh dường như là hoàn toàn buông xuống thở dài: “Ta đi theo chủ thượng nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu thấy y thích một người như vậy. Lúc trước cũng không phải không có ai coi trọng chủ thượng, nhưng đều bị y lấy cớ chiến sự rất bận không có thời gian nhi nữ tình trường mà từ chối. Ta cho rằng đời này y tính trải qua một mình, không nghĩ tới gặp ngươi, hai người coi như là một loại duyên phận.”
“Ngươi nói lời này giống như mình già bảy tám chục tuổi vậy, thế nào, không tính cướp người với ta à?” Giọng điệu Yến Thần Dật đùa giỡn sau đó giật giật chân quấn cái thảm lông chặt một chút: “Tư Bác đối xử với ta rất tốt, ta sẽ không phụ y.”
“Ta biết.” Thanh quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, hai người trong lúc nhất thời lại yên lặng.
Bọn họ đều biết rõ, hiện tại nói cái gì đều là hứa hẹn nhợt nhạt, còn phải dùng thời gian để chứng minh.
--- ---
Lại qua đại khái nửa canh giờ xe ngựa mới dừng lại, phu xe mở cửa chắp tay về phía Yến Thần Dật và Thanh: “Tiểu công tử, đến rồi.”
Yến Thần Dật vén màn lên nhìn nhìn ra bên ngoài không khỏi khen ngợi một câu: “Thật sự là ngựa xe như nước địa giới đẹp, đi, chúng ta đi xuống nhìn xem.”
Thanh dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa, xoay người đỡ Yến Thần Dật xuống dưới.
“Ngươi cho ta là bùn nhão à?” Yến Thần Dật trợn trắng liếc mắt nhìn gã, xoay mặt nhìn nhìn con phố đối diện: “...... Đó là...... thanh lâu?” Ai nha, đến cổ đại không đi thanh lâu thì không phải hảo hán nha!
Thanh nghe được vấn đề của hắn, hơn nữa cặp mắt hắn sáng lấp lánh nhìn mình, trong nháy mắt đầu to ra.
“Tiểu tổ tông của ta, ngươi cũng đừng ép buộc, không thì chủ thượng có thể lóc thịt ta sống.”
“Hứ, sao lại phiền toái như vậy, ta chính là muốn đi xem.” Yến Thần Dật xua tay xoay người: “......Dãy phố này thật phồn hoa, tất cả đều là thanh lâu chỗ nữ nhi.”
Thanh thấy khóe miệng hắn tươi cười mang theo châm chọc khẽ cười một tiếng lôi kéo hắn vào cửa lớn lầu hai: “Cũng không phải như ngươi tưởng, dãy phố này đều là thanh lâu còn có quán tiểu quan*. Lúc ấy ngươi nói muốn mở cửa hàng trang phục và trang sức Quảng cảm thấy nơi này thích hợp nhất để cho người đến thưởng thức.”
(*Thanh lâu là nơi có kỹ nữ, quán tiểu quan là nơi có kỹ nam.)
“......Ý của ngươi là các nàng thật không tiếc mà tiêu bạc?” Yến Thần Dật nghe lời này đầu óc vừa chuyển: “Những son phấn kia cũng không thể thiếu.”
Thanh thở dài, cảm thấy không biết nói gì.
“Ngươi có thể đừng cứ nghĩ đến chuyện kiếm bạc có được hay không? Yên tâm đi, dựa vào năng lực của ngươi khẳng định thương nhân lớn nhỏ trong kinh thành này đều có thể áp đảo.”
“Hừ, ta cũng không có dã tâm lớn như vậy, chỉ cần có thể mỗi tháng kiếm được một ngàn tám lượng là đủ rồi.” Yến Thần Dật chậc lưỡi, nửa hất cằm nhìn quanh một vòng ở trong lầu: “Ngược lại nơi này có thể sửa lại cũng mở thanh lâu.”
“...... Ngươi nói giỡn phải không?” Thanh kinh sợ.
“Đương nhiên là nói giỡn, ta làm gì có năng lực kia; còn mở thanh lâu, Tư Bác nếu như biết được phỏng chừng có thể bóp chết ta.” Yến Thần Dật bĩu môi, cảm thấy rất đáng tiếc.
Thanh nhẹ nhàng thở ra, trừng mắt liếc nhìn hắn: “Ngươi có thể đừng làm ta sợ như vậy hay không, nơi này rất loạn lần sau lại đến, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm trưa.”
Yến Thần Dật liếc mắt nhìn gã, hừ nhẹ một tiếng đi theo gã ra cửa.
“Nếm thử chiêu bài* thức ăn nơi này không?” Thanh dẫn theo Yến Thần Dật còn có hai tên thị vệ đi vào tửu lâu lớn nhất trong kinh thành. Trong phòng riêng lầu hai lâu Thanh cầm thực đơn trong tay giống như quyển sổ: “Những món ăn này chính là tới chỗ ngươi học đấy.”
(*Chiêu bài: món đặc sản, món được nhiều người yêu thích.)
“Vậy à?” Yến Thần Dật cũng cầm thực đơn trong tay đang lật xem chọn món mình muốn ăn, nghe gã nói như vậy còn sửng sốt: “Học ở chỗ ta?”
“Ừh, điễm tâm chỗ ngươi cũng có không ít người học làm được.” Thanh chỉ chỉ mấy loại điểm tâm trên thực đơn: “Sửa lại tên mà thôi, bất quá ta nếm qua không ngon bằng ngươi làm.”
Thanh nghĩ đến điểm tâm Yến Thần Dật làm cho gã khi rời huyện Hoa Dương mà liếm liếm môi: “Trở về làm cho ta ăn được không? Hương vị đó thật sự rất ngon.”
“Được thôi, dù sao cũng không phiền phức. Ngày đó Tào Nghi còn nói muốn ăn bồ câu hầm, hứ, hai huynh đệ đều là đồ tham ăn giống nhau.” Yến Thần Dật bĩu môi nghiêng đầu nhìn về phía hai người đứng ở cạnh cửa: “Ngồi đi, đi theo ta cũng không có nhiều quy củ như vậy, các ngươi canh giữ ở chỗ đó ta ăn không ngon.”
Thanh bật cười giơ tay ý bảo hai người ngồi xuống.
Hai người liếc nhau sau đó khom người hành lễ về phía Yến Thần Dật rồi ngồi xuống bên cạnh.
“Các ngươi nhìn gọi món ăn đi, ta không kén ăn.” Yến Thần Dật lật lật thực đơn không nhìn thấy có cái gì muốn ăn, gần đây khẩu vị hắn không tốt.
Thanh vỗ vỗ tay gọi tiểu nhị vẫn chờ ở ngoài cửa, gọi mấy món ăn.
Đừng nhìn tửu lâu buôn bán không tệ, nhưng tốc độ mang thức ăn lên cũng không chậm. Yến Thần Dật nhìn về phía ngoài cửa sổ quay đầu chỉ chỉ dưới lầu: “Thì ra thật sự có loại người ỷ thế hiếp người này à?”
Thanh liếc mắt nhìn một cái lại không để ý, chỉ hỏi hắn: “Tiểu Yến cảm thấy hương vị thế nào?”
“Cũng không tệ lắm, cá kia phỏng chừng Tư Bác sẽ thích.” Yến Thần Dật bĩu môi, thấy hai người kia thấy hắn không ăn cũng không dám động đũa thì thở dài: “Các ngươi không ăn cơm mà nhìn ta làm gì? Ta không có gì khẩu vị không muốn ăn.”
“Ngươi có phải nhiệm bệnh hay không?” Thanh gắp cánh gà vào trong chén hắn, nhỏ giọng nói: “Nhớ chủ thượng nhớ đến ăn không biết vị?”
“Đúng vậy đúng vậy, ta chính là bị bệnh tương tư.” Một tay Yến Thần Dật chống cằm, một tay gắp đuôi cá cho Thanh: “Đuôi cá và bong bóng cá ăn ngon nhất, Tư Bác mỗi lần ăn cá đều chuyên môn ăn hai chỗ này.”
“Ta nhớ rõ chủ thượng không thích ăn cá.” Thanh ngậm đuôi cá cắn hai cái nhíu nhíu mũi: “Y hiện tại đạ sửa lại rất nhiều.”
“Ta nghe Tào Nghi nói y kén ăn, bất quá hiện tại hình như không chọn lựa nữa, cho cái gì thì ăn cái nấy.” Yến Thần Dật nghĩ đến mỗi lần ăn tướng nam nhân giống như chó gấu lớn khóe miệng cười hơi sâu một chút.
Thanh bĩu môi, nghĩ thầm: “cũng chỉ không kén ăn trước mặt ngươi thôi, sao ngươi không nhìn xem sau khi xa ngươi y kén hay không kén chứ?”
* * *
Tư Bác kén ăn sao? Sự thật chứng minh y vô cùng kén ăn!
Quảng và Dịch ngồi ở bên cạnh bàn nhìn về phía nam nhân một tay lấy màn thầu một tay cầm đũa thật không biết nói gì.
“Chủ thượng à, từ sau khi Tiểu Yến rời đi ngài không ăn cơm đàng hoàng, ngài đã gầy rồi ngài biết không. Nếu Tiểu Yến thấy ngài như bây giờ khẳng định sẽ rất đau lòng.” Quảng chỉ chỉ vịt nướng trên bàn: “Ngài không phải thích nhất ăn vịt nướng sao?”
Vẻ mặt Tư Bác thảm thiết cắn đầu đôi đũa than thở nói: “Ta nhớ Thần Thần quá, lúc nào có thể đi tìm hắn chứ, còn như vậy ta sẽ đói chết mất.”
Quảng run run một cái, nghĩ thầm: “ngươi có thể đừng nói với vẻ mặt như vậy không, ngài có thể đừng như vậy làm cho người muốn đánh ngài được không!!!”