“Liêu Duệ này ỷ bản thân mình thông minh, lập vài đại công, cho nên mới coi trời bằng vung khi đứng trước mặt ta, ngang nhiên khiến ta mất mặt.” Giang Thiên vô cùng tức giận nghĩ, mặt trầm xuống nói: “Người đâu, tha hắn xuống tiếp tục đánh bốn mươi đại bản, đánh cho đến khi nào hắn không tranh luận nổi mới thôi.”
Bỗng có một người bước ra từ trong đám đại thần, cười nói: “Đại vương bớt giận. Liêu Duệ từ trước đến giờ luôn ngay thẳng, nhanh mồm nhanh miệng, điều này tất cả mọi người đều biết. Ba mươi đại bản hôm nay có lẽ đủ để hắn ngoan ngoãn một chút, vạn mong đại vương nể mặt vi thần bỏ qua cho hắn lần này. Vi thần về nhà chắc chắn sẽ hảo hảo khuyên bảo Liêu đại nhân.”
Giang Thiên vừa nhìn, thì ra là tiểu cữu cữu của y. Y cũng biết sắc lang cữu cữu của mình có tâm tư đối với Liêu Duệ không phải chỉ một ngày hai ngày. Cái này chính là thông cảm lẫn nhau. lập tức sảng khoái nói: “Đã như vậy, ta lần này sẽ không truy cứu nữa. Hà ái khanh ngươi nhất định phải hảo hảo dạy dỗ lại hắn.” Ánh mắt sắc lang giao nhau, mỉm cười, đó là sự ngầm hiểu lẫn nhau.
Tin tức này truyền tới tai Lương Dịch vào buổi chiều cùng ngày, khiến cậu lập tức có thiện cảm gấp bội đối với vị Liêu đại nhân ngay thẳng này. Quan trọng nhất là, cậu đang suy nghĩ cho kế hoạch khác của mình. Nếu hạ thủ với chúng phi tử thất bại, vậy đương nhiên phải dời trận địa, hạ thủ với đám quan đại thần. Mà vị Liêu Duệ dám “ăn ngay nói thẳng” kia không nghi ngờ gì nữa là người tốt nhất để cậu lựa chọn. Nghĩ tới đây, cậu sớm đã quên vết xe đổ, trong lòng một lần nữa vui sướng nhảy nhót.
Trăm triệu không ngờ tới chính là, vị Binh Bộ Thị Lang trẻ tuổi thanh tú ấy vừa nhìn thấy cậu liền quỳ xuống khóc rống, nước mắt chảy ròng ròng, nói rằng cảm tạ cậu đã cứu hắn gì gì đó, khiến Lương Dịchmạc danh kỳ diệu[1], vội vàng nâng hắn dậy, để hắn ngồi trên chiếc ghế lót đệm mềm mà cậu đã cố ý chuẩn bị.
Hai người gặp nhau trước hậu cung Nhuyễn Hồng. Tuy là hậu cung, nhưng vì có rất nhiều thái giám cung nữ ở đó, huống hồ tất cả mọi người đều biết rõ quan hệ giữa Liêu Duệ và Duệ Vương gia, cho nên không cảm thấy ngại gì. Liêu Duệ vừa ngồi xuống, liền kéo tay Lương Dịch nói: “Nếu không phải nhờ ngươi, ta lúc này đãthi cốt vô tồn[2]rồi.” Nói xong liền khóc rống.
Lương Dịch vội vàng hỏi nguyên nhân, Liêu Duệ mới oán hận nói: “Ta sáng sớm bởi vì bắt bẻ làm xấu mặt đại vương cho nên bị đại vương ôm hận, đánh ta ba mươi đại bản xong còn muốn đánh ta bốn mươi đại bản nữa.” Lương Dịch vội hỏi: “Cái này ta cũng biết, nghe nói may mà cữu cữu hai con lang kia cứu ngươi. Không ngờ hai con lang kia hung tàn là thế, cữu cữu họ lại là người tốt.”
Liêu Duệ cả giận: “Tốt cái quái gì? Ngươi cho rằng từ trong tổ lang có thể chạy ra được một con thỏ sao? Cho nên mới nói, không để bị lừa bởi những hiện tượng bề mặt. Bọn họ đều như nhau cả. Duệ Vương gia kia ỷ vào ý chỉ của hoàng thượng, mang danh là giáo dục ta đối xử thế nhân như thế nào, kỳ thực… kỳ thực… Kỳ thực là dạy dỗ ta làm như thế nào. Nếu không phải ngươi đúng lúc tuyên ta, ta… Một đời thuần khiết của ta a…”(Chú ý chữ làm nhé =)))
Nếu là bình thường, những lời này Lương Dịch chưa chắc đã hiểu được, nhưng lúc này cậu đã được tôi luyện vô số lần, lập tức hiểu rõ hàm nghĩa của lời nói, kinh hãi nói: “Trời ạ, thì ra cữu cữu của mấy kẻ đó cũng là người như thế. Vậy… Vậy ngươi vì sao không từ quan đi? Bằng không sớm muộn gì có một ngày sẽ bị hắn… Sẽ bị hắn ăn tươi a.”
Liêu Duệ nói: “Ngươi không hiểu a, ta hiện tại tốt xấu cũng là Binh Bộ Thị Lang, hắn còn có chút cố kỵ. Ta nếu trở thành bách tính thường dân thì sẽ càng không chạy khỏi tay hắn, đến lúc đó sẽ bị hắn nhốt giữ cả đời. Ai…” Nói xong thở dài.
Lương Dịch đồng tình nói: “Thảo nào Sấu Ngọc hay nói ‘cường quyền chính là chân lý’. Ai có thể nghĩ rằng đường đường là Binh Bộ Thị Lang cũng phải chịu nỗi kinh sợ khủng khiếp như thế?” Thần sắc cậu bỗng trở nên ngưng trọng, cầm tay Liêu Duệ nói: “Huynh đài, tục ngữ nói ‘đoàn kết là lực lượng’. Ngươi sở dĩ rơi vào hoàn cảnh bi thảm như vậy đều do hai con lang kiasắc dục huân tâm[3], cho nên mới dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng. Chỉ cần hai người chúng ta đoàn kết lại, khiến bọn họ không suốt ngày nghĩ đến việc vận động trên giường, như vậy cữu cữu họ cũng tự nhiên không dám nhúng chàm ngươi nữa. Ngươi nói xem có đúng không?”
Liêu Duệ gật đầu nói: “Đạo lý này quả thật không sai, nhưng chúng ta phải làm thế nào?”
Lương Dịch nghe thấy vậy, không khỏi vui mừng quá đỗi. Thật tốt quá, cậu cuối cùng cũng có đồng minh. Lão thiên gia a, ngươi xem xem, dưới sự nỗ lực phấn đấu không ngừng và không ngừng vươn lên, Lương Dịch cậu cuối cùng cũng có đồng minh. Cậu cảm động suýt rơi lệ, nói những định liệu trước của mình: “Điều này giản đơn, ngươi là trung thần mà, chỉ cần ngươi đứng trước triều đưa ra ý kiến với hai con lang khiến bọn họ có chừng có mực đối với loại việc này là được. Hơn nữa ngươi có thể dùng lí do ta là nam nhân, không thể sinh con nối dõi. Cái gọi là bất hiếu có ba điều, vô hậu là lớn nhất. Còn việc vi phạm luân lý đạo đức hết thảy đều có thể đưa ra lí do để thoái thác. Còn cụ thể như thế nào, ngươi thông minh như thế, ta không cần phải chỉ cho ngươi đâu nhỉ.”
Liêu Duệ do dự nói: “Nhưng ngươi cũng biết, ta hôm nay chỉ nói ra sự thật có một câu cộng thêm cười một tiếng, liền ăn ba mươi đại bản. Nếu ta nói những lời này, chỉ sợ mười mạng cũng không đủ a. Bất quá nói mới nhớ, vết thương trên người đại vương và vương tử do đâu mà có a?”
Lương Dịch hừ hừ cười nói: “Đó đương nhiên là kiệt tác của ta rồi. Bọn họ cho rằng điểm huyệt đạo của ta là ổn sao. Đừng quên ta cũng có một vài tài năng. Ta giải huyệt đạo, như thế này một chút, rồi như thế kia một chút. Hắc hắc, bọn họ liền biến thành như vậy. Tuy rằng ta cũng bị trả giá nghiêm trọng, nhưng nam tử hán đại trượng phu, dám làm những chuyện không nên làm, sao có thể vì sợ bị trả giá đại giới mà buông tha việc chống lại cường quyền?”
Liêu Duệ sùng bái nhìn hắn, đột nhiên vỗ bàn nói: “Hảo, nghe quân tử nói chuyện một buổi còn hơn đọc sách mười năm. Liêu Duệ ta không phải hạng người sợ chết, chấp nhận hợp tác với ngươi.”
Hoàn đệ nhị thập ngũ chương.
[1]Mạc danh kỳ diệu:không hiểu ra sao cả; không sao nói rõ được; quái lạ; ù ù cạc cạc
[2]Thi cốt vô tồn:thi hài không tồn tại aka chết mất xác. =))
[3]Sắc dục huân tâm:sự ham muốn nung nấu lòng dạ.