Nhất Dạ Mê Tình

Chương 7: Chương 7: Chương 6




Hoàng Phủ Tiệp nghĩ cũng chưa bao giờ nghĩ qua, bản thân mình lại có ngày bị bắt cóc. Nhưng dù nghĩ hay không, sự tình cũng đã thật sự xảy ra rồi.

Vô duyên vô cớ, không rõ trắng đen, bị cưỡng gian, sau đó lại bị bắt cóc.

Nói là bắt cóc cũng không hẳn. Chuyện bắt cóc con tin này nàng đã làm qua, nhưng tù nhân số mệnh tốt như nàng thì chưa từng thấy.

Ngồi trong xe ngựa xa hoa, Hoàng Phủ Tiệp không cam tâm trừng mắt nhìn Tề Duệ, “Tề Duệ, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

“Theo ta, tốt hơn so với ở quân doanh làm quân kỹ.” Tề Duệ không để tâm nhún nhún vai, cầm lấy một khối điểm đưa tới bên môi nàng, “Tiểu mỹ nhân, ăn đi.”

“Không.” Hoàng Phủ Tiệp xoay đầu, kiên quyết không ăn.

Nàng không ăn, vậy hắn ăn. Tề Duệ đem điểm tâm nhét vào trong miệng, “Mỹ nhân, theo ta có gì không tốt.”

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Biết rõ hắn là Tề vương, nhưng Hoàng Phủ Tiệp cũng không dám thừa nhận.

“Sau này nàng sẽ biết.” Tề Duệ cũng không muốn nhiều lời.

Hoàng Phủ Tiệp nghiến răng nghiến lợi, “Đã hơn nửa đêm, ngươi đến quân doanh làm gì? Đừng nói với ta, ngươi là phản tặc, muốn đối nghịch với triều đình?”

Tề Duệ vẫn chưa hoài nghi thân phận của nàng, quên mất sự thăm dò trong ý tứ của nàng, “Chỉ cần nàng nói nàng rốt cuộc là ai, tại sao lại ở gần quân doanh, ta sẽ nói cho nàng biết ta là ai?” Nàng thực sự không giống quân kỹ.

“Ta là con dân của Tây Xương vương, vào lúc chiến loạn thất lạc người nhà. Vì để sống sót, ta nữ cải nam trang tòng quân.” Hoàng Phủ Tiệp mặt không đỏ, tim không loạn nói xằng.

Tề Duệ chớp mắt một cái, “Nàng có võ công?”

“Sinh vào thời loạn, cha đã dạy ta một ít.” Hoàng Phủ Tiệp bĩu bĩu môi.

Tề Duệ bật cười, bỡn cợt nói, “Tiểu mỹ nhân, bất luận nàng là ai, ta đều muốn nàng.” Sau đó mạnh mẽ kéo lấy Hoàng Phủ Tiệp, hung hăng hôn lên môi nàng.

Hoàng Phủ Tiệp há mồm, hung hăng cắn hắn một cái, “Thả ta ra.”

Tề Duệ cười hì hì lau đi vết máu trên môi, nhanh chóng bắt được cổ tay nàng, đem nàng đặt ở dưới thân, khuôn mặt tuấn tú phát ra một mạt tà khí, “Tiểu mỹ nhân, đã từng thử trên xe ngựa chưa?”

Hoàng Phủ Tiệp đỏ mặt, tim cứ đập thịch thịch liên hồi, “Ngươi ngươi… nói cái gì? Ta không hiểu.”

“Tiểu mỹ nhân, chúng ta thử xem.”

Cảm giác thấy có gì cứng cứng dán vào người nàng, Hoàng Phủ Tiệp mơ hồ hiểu rõ đó là cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ bừng, thân thể cứng nhắc không dám động đậy, “Tề Duệ, ngươi để ta đứng lên a. Sắc lang, đứng lên.”

“Được, ta sắc cho nàng xem.”

Tề Duệ luôn luôn là kẻ nói được làm được, một lát sau, từ trong xe ngựa truyền ra một trần rên rỉ tiêu hồn, khiến kẻ khác mặt đỏ tim đập.

Tiếng rên dần dần biến mất, Hoàng Phủ Tiệp vẫn như cũ bị đặt dưới thân. Nàng đẩy đẩy nam nhân trên người.

“Tề Duệ, ngươi đừng hòng đánh lạc hướng, nói ta biết, ngươi là ai, tại sao lại vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây? Có phải ngươi là thám tử của Tây Xương vương không?”

Tề Duệ ôm lấy Hoàng Phủ Tiệp, cười đến mị hoặc, “Không biết Tề vương và Vũ Lăng vương là bạn tốt à? Nghe nói lão hữu của ta thua trong tay một tên tiểu tử vô danh tiểu tốt, còn bị hắn bắn một tên, nên ta đặc biệt tới xem.”

Hoàng Phủ Tiệp phản kháng hừ lạnh, “Là hắn bắn người ta trước, đáng đời.” Nàng đột nhiên có chút sửng sốt, thét lên chói tai, “Ngươi ngươi ngươi… ngươi là Tề vương?”

Tề Duệ nháy nháy mắt, “Tiểu ngu ngốc, giờ mới biết sao?”

“Có ai cứu mạng a… Buông ra… Tề vương cường đoạt dân nữ…” Một âm thanh kêu khóc long trời lở đất từ thùng xe truyền ra.

Nước mắt nữ nhân không phải lúc nào cũng có hiệu quả, mặc kệ nàng phản kháng thế nào, vãn không trốn được số phận bị cường đoạt.

Lên đường được một tháng, Hoàng Phủ Tiệp bị Tề Duệ mang về Tề vương phủ.

“Bây giờ trở lại đất Tề, sẽ có rất nhiều nữ nhân nguyện ý làm ấm giường cho ngươi, thả ta đi.” Tề vương rốt cuộc là bị cái gì, cứ lôi kéo nàng mãi không buông.

“Ai nói ta có rất nhiều nữ nhân?” Tề Duệ hai tay khoanh trước ngực, ung dung nhìn nàng, “Nữ nhân chính là kẻ gây họa, Bắc Hạ Hoàng Phủ hoàng hậu chính là một ví dụ, cha nghiêm cấm ta tiếp cận nữ nhân. Không muốn ta bởi vì nữ nhân mà buông tay sự nghiệp thống trị thiên hạ của mình.”

“Không phải chứ?” Tề vương không gần nữ sắc, tin đồn này nàng có nghe qua, nhưng cũng không để trong lòng/ “Tại sao lại mang ta trở về?” Vấn đề này vẫn luôn quấy nhiễu nàng.

“Thứ nhất, ta là một nam nhân bình thường, cũng cần có nhu cầu. Thứ hai, nữ nhân không nhất thiết là kẻ gây họa, phụ vương đã chết, ta muốn chống lại ngài, thứ ba…” Tề Duệ cười đến bí hiểm, “Bởi vì… lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, ta liền thích nàng.”

“Thích?” Tim Hoàng Phủ Tiệp thoáng chốc đập lên một cái.

Tề Duệ nhìn nàng đầy thâm ý, “Tiểu mỹ nhân, ta đường đường là Tề vương, không thích nói mấy lời buồn nôn.”

Hoàng Phủ Tiệp đắc ý cười trộm, “Vậy ngươi chính là yêu ta chứ gì?” Đường đường là Tề vương, không nói yêu.

“Nàng nói xem?” Ngón tay thon dài của Tề Duệ khẽ lướt qua đôi môi đỏ hồng mềm mại của nàng, “Thế nên, Tề Duệ kiếp này không thể không có nàng.”

Kiếp này không thể không có nàng, đây chính là tỏ tình trắng trợn a. Kỳ quái, hắn nói yêu nàng, tại sao nàng lại thấy có chút ngọt ngào, có chút ngượng ngùng? Nàng bệnh? Hay phát sốt?

Nàng e thẹn cúi đầu, “Ai…” càng khó chạy trốn rồi.

Dựa vào bản lĩnh của Thanh Nhã, chuyện trong quân nàng có thể hoàn toàn yên tâm. Chuyện tới nước này, đi tới đâu tính tới đó.

Hoa phục mỹ thực, kim sai la phiến (1). Được Tề vương nâng niu trong lòng bàn tay, là mơ ước thiết tha của bao nhiêu nữ tử. Mà Hoàng Phủ Tiệp ngược lại thấy lo lắng, thứ nàng muốn không phải những thứ này.

Ở trong Tề vương phủ được nửa tháng, nàng quyết định chạy trốn.

Nàng là Hoàng Phủ Tiệp, là giám quốc công chúa của Thừa Thiên vương triều, là nữ nhi mà Hoàng Phủ Đức một đời kiêu hùng nể trọng nhất. Nàng là nữ tử, cũng là nữ tử bình thường. Sinh ra trong quân doanh, lớn lên trên lưng ngựa. Điều mà nữ tử bình thường muốn, chính là có phu quân sủng ái mình, có một cuộc sống cẩm y ngọc thực. Nhưng thứ nàng muốn, chính là thiên hạ thống nhất, chín châu quy về một mối.

Chiến tranh liên miên, đất Tề được canh phòng nghiêm ngặt. Dù nàng có lợi hại, cũng không trốn khỏi thành trì giống như cái lồng chim này.

Trong rừng cây ngoài thành, nàng bị bắt. Nàng một thân trang phục nha hoàn, bị cho rằng là gian đế đưa đến trước mặt Tề Duệ.

“Tại sao?” Hắn rốt cuộc có gì không tốt? Nàng tại sao muốn bỏ đi?

Hoàng Phủ Tiệp giương cằm, nhìn thẳng vào Tề Duệ, “Ta không muốn sống cuộc sống như vậy.”

“Ta đối với nàng có gì không tốt?” Tề Duệ nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt thâm thúy không nhìn ra được tâm tình.

Hoàng Phủ Tiệp lắc đầu, “Không phải.” Đời này kiếp này, chưa từng có ai đối tốt với nàng như vậy.

“Tại sao?” Tề Duệ hỏi lại một lần.

Hoàng Phủ Tiệp trầm mặc một lát, rốt cuộc mở miệng, “Ngươi không có lý do giữ ta lại bên người.”

Giọng nói hắn trầm thấp quanh quẩn trong đêm đen, “Những việc ta làm còn chưa đủ sao?”

“Ta không biết.” Nàng xoay mặt, không muốn nhìn hắn, “Trừ phi ngươi có thể làm ta tin tưởng.”

“Muốn thế nào nàng mới tin tưởng.”

Hoàng Phủ Tiệp quay đầu, nhìn hắn, ánh mắt kiêu ngạo bất tuân, “Chi bằng, ngươi để ta chém ngươi một đao.” Hào quang trắng tỏa ra lấp lánh, một cây đao lập tức được đặt vào tay nàng, “Cho nàng.”

“Vương gia…” Bọn thị vệ đồng loạt xông lên.

Hoàng Phủ Tiệp động tác rất nhanh, bọn thị vệ vừa xông lên tới, nàng đã chém Tề Duệ một đao.

Máu tươi theo lưỡi đao chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất. Nàng trừng mắt há mồm nhìn hắn, không tin hắn thật sự không hề né tránh, mặc cho nàng chém một đao.

Thấy mọi người đều dồn về phía Hoàng Phủ Tiệp, ánh mắt ôn nhu của Tề Duệ bỗng trở nên sắc bén, đảo qua mọi người, “Nếu như ta bất hạnh chết trong tay nàng, cũng không ai có quyền tổn thương đến một sợi tóc của nàng. Ta muốn các ngươi dùng tính mệnh bảo hộ nàng, đưa nàng bình an trở lại kinh thành.”

Hoàng Phủ Tiệp trên mặt đột nhiên hiện ra một tia khiếp sợ, môi hơi giật giật, chuôi đao bất giác rời khỏi tay nàng, rơi trên mặt đất. Sửng sốt hồi lâu, nàng mới mở miệng, “Tề Duệ, tại sao?”

“Tiệp nhi, ta yêu nàng.” Máu tươi theo cánh tay rơi xuống mặt đất.

Nhìn hắn hồi lâu, Hoàng Phủ Tiệp chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, nhặt lấy thanh đao dính đầy máu, “Tề Duệ, ngươi có biết ta muốn gì không?”

Tề Duệ khoát tay bảo thuộc hạ lui xuống, ánh mắt trở nên đặc lại, “Thứ nàng muốn… cũng giống như ta.” Trong nụ cười vân đạm phong khinh, mang theo một chút bất đắc dĩ,lại có chút sủng nịch.

“Đúng vậy.” Nàng cầm lấy thanh đao, đứng lên, cười nhạt, “Thứ ta muốn chính là – thiên hạ.”

Hắn bĩu môi cười cười, “Thứ giám quốc công chúa muốn, đương nhiên là thiên hạ rồi.”

Khuôn mặt anh tuấn vẫn giữ vẻ vân đạm phong khinh, Hoàng Phủ Tiệp triệt để đầu hàng, “Biết ta tại sao lại chạy không?”

Tề Duệ lắc đầu.

“Bởi vì… ta phát hiện ta đã yêu ngươi. Thứ giám quốc công chúa muốn, chính là thiên hạ.” Thanh đao trong tay lại chậm rãi rơi trên mặt đất, “Trước khi muốn được thiên hạ, để ta ích kỷ một lần đi.” Giám quốc công chúa há có thể yêu Tề vương? Chạy trốn, đó là lối thoát duy nhất của nàng.

Bây giờ xem ra, lối thoát cuối cùng cũng không có.

“Từ khi nào biết thân phận của ta.” Hoàng Phủ Tiệp hai tay vòng qua thắt lưng Tề Duệ.

Tề Duệ cúi đầu, ở bên tai nàng cười khẽ, “Ngu ngốc, giám quốc công chúa mất tích, ta sao lại không nhận được tin tức?” Khiết nhi… Tiệp nhi… có chút liên tưởng liền biết nàng là công chúa. (2)

Hoàng Phủ Tiệp cười khổ, “Đúng vậy, Tề vương quả nhiên tai mắt đông đảo.” Tin tức giám quốc công chúa mất tích, sợ rằng từ lâu đã truyền tới tai tứ vương rồi.

“Không quan trọng.” Tề Duệ chậm rãi đẩy nàng ra, ánh mắt dần dần giống như lửa nóng, “Quan trọng là…”

Ánh mắt hắn khiến Hoàng Phủ Tiệp cảm thấy bản thân như cong mồi, nàng môi khô, lưỡi khô lùi ra sau vài bước, “Ngươi không được làm loạn, thương thế của ngươi còn chưa…”

Tệ Duệ từng bước đến gần nàng, cười đến vô cùng hèn mọn, “Ta muốn làm loạn.”

“Người đâu, cứu mạng a… Đáng ghét…”

(Sở Sở: nội dung tiếp theo, phi lễ chớ nhìn.)

***

Hoa nở hoa tàn, xuân qua đông đến. Thời gian một năm, cũng đã trôi qua như vậy.

Trong thế giới của bọn họ, nàng chỉ là nữ tử bình thường, hắn cũng chỉ là nam nhân bình thường. Bởi vì yêu nhau, muốn được gần nhau, hiểu nhau.

Tháng sáu Thừa Thiên năm thứ mười tám, chiến tranh lại tiếp tục nổ ra. Tấn Võ vương rời khỏi kinh thành, kết minh cùng Tây Xương. Tướng quân chiến thần cùng đại danh tướng Yến Đình tướng quân xuất binh đánh đòn phủ đầu, tuy đánh bại được liên minh Tây Xương Tấn Võ, nhưng cũng bị tổn thương nguyên khí nghiêm trọng. Hai quân ở thế giằng co, không ai dám manh động.

Tháng chín Thừa Thiên năm thứ mười tám, Vũ Lăng vương liên minh cùng Tề vương. Yến tướng quân trấn thủ vùng Tây Bắc nơi của Tây Xương, Tấn Võ. Chiến thần tướng quân dẫn theo năm vạn tinh binh, trợ giúp Nhâm tướng quân.

Tề vương chuẩn bị xuất phát, hiệp trợ Vũ Lăng vương.

Đêm khuya thanh tĩnh, trong không khí còn lưu lại cỏ hương nhàn nhạt, trộn lẫn một ít mùi hương hoan ái, Hoàng Phủ Tiệp nằm gọn trong lòng Tề Duệ.

“Tề Duệ, ta phải đi.”

“Đoán được.” Ngón tay Tề Duệ nhẹ nhàng lướt qua tấm lưng ngọc của nàng, trìu mến mà sủng nịch.

“Ta yêu chàng, ở bên cạnh chàng, ta rất mãn nguyện.”

“Ta là Tề vương, nàng là giám quốc công chúa.” Thân phận của bọn họ, đã định trước là không thể ở bên nhau.

Hoàng Phủ Tiệp than nhẹ, “Đúng vậy, ta không muốn buông tay với lý tưởng của mình, cũng giống như chàng lúc nào cũng kiên trì.”

“Nàng cho rằng Hoàng Phủ Thành có năng lực trở thành đế vương sao?”

Hoàng Phủ Tiệp lắc đầu, “Không có.”

“Cha anh hoàng hậu quyền cao chức trọng, cha anh Thục phi cũng quyền khuynh triêu dã (3), cha anh quý phi tay nắm trọng binh. Chẳng lẽ nàng mong muốn hắn biến thành Hạ Minh đế thứ hai? Mong muốn thiên hạ tiếp tục đại loạn thêm vào chục năm nữa?” Hắn cũng không thể không có thiên hạ. Chỉ là, tranh đầu nhiều năm, hắn mệt mỏi, không hy vọng thiên hạ tiếp tục chiến tranh liên miên.

Hoàng Phủ Tiệp chỉ quy về bốn chữ đơn giản, “Công cao chấn chủ (4).” Nàng sẽ không để bọn họ có cơ hội trở thành Hoàng Phủ gia thứ hai.

Đúng vậy, công cao chấn chủ, “Tiệp nhi, nếu nàng là nam tử, nhất định không xảy ra cục diện loạn tứ vương.”

“Nếu ta là nam tử, chàng chẳng phải là đoạn tụ sao?” Nàng cười duyên, nằm gọn trong ngực hắn.

“Tiệp nhi, ta muốn trợ giúp Vũ Lăng vương, nàng theo ta đi,: Đến lúc đó, ta phái người đưa nàng về quân doanh.” Chỉ cần có thêm chút thời gian gặp nàng, tuyệt đối không thể bỏ qua.

“Không sợ ta làm gian tế à? Đánh các người hoa rơi nước chảy?” Nàng nghịch ngợm vươn đầu lưỡi, trên mặt hắn liếm liếm một chút.

“Con mèo nhỏ, hắn là Mộ Tuyệt, ta là Tề Duệ, không nên đánh đồng bọn ta với Tây Xương, Tấn Võ.” Hắn xấu xa cắn cắn môi nàng, “Còn chưa mệt? Tiếp tục một lần.”

Đúng vậy, Tề Duệ há lại là hạng người hời hợt?

Hoàng Phủ Tiệp hờn dỗi, ngồi ở trên người hắn, “Ta ở sa trường đợi chàng. Nếu chàng thua, Tề vương quy thuận triều đình, chàng làm tình nhân của ta. Nếu ta thua, giang sơn Thừa Thiên đầu hàng, ta ngược lại là Tề vương phi của chàng, được chứ?”

“Một lời đã định.”

“Một lời đã định.” Hoàng Phủ Tiệp cúi đầu, chủ động hôn lên môi hắn.

***

Tháng mười một Thừa Thiên năm thứ mười tám, giám quốc công chúa bí mật xuất hiện trong quân trại của Nhâm Thiên Lưu, triệu kiến chiến thần tướng quân mật nghị.

Ánh nến trong quân trại lóe ra, Thanh Nhã thờ ơ nhìn Hoàng Phủ Tiệp, “Tiệp nhi, cái gì cũng không cần nói. Ở Tây Xương đóng quân một năm, muội thu được ba năm quân lương, nuôi được một vạn chiến mã. Trận này nếu tiếp tục đánh, gánh nặng trên vai bá tánh cũng không quá sức, tỷ đừng lo.”

Hoàng Phủ Tiệp thật sâu nhìn nàng, “Thanh Nhã, khổ thân muội rồi.”

“Không có gì, có Yến tướng quân và Trịnh tướng quân ở đây, không hẳn là khổ.” Nàng tận lực nói xong, vân đạm phong khinh, “Tỷ quay về kinh đi.”

“Tại sao?” Hoàng Phủ Tiệp vô cùng kinh ngạc.

“Thục phi tâm địa thiện lương, ôn nhu hiền thục, tính tình lạnh nhạt, dữ thế vô tranh. Đem hài tử giao cho nàng, chúng ta có thể yên tâm.” Trong chốn hậu cung, Thục phi chính là nhân tuyển thích hợp nhất.

“Muội…” Hoàng Phủ Tiệp hoảng hốt trợn mắt há mồm, lặng một lúc sau mới nói, “Muội… biết?” Đây chính là bí mật của nàng, ngay cả Tề Duệ cũng không biết.

“Tề vương có thể phái thám tử thăm dò quân tình của ta, muội cũng có thể phái thám tử thăm dò hắn?” Hoàng Phủ Tiệp mất tích nửa tháng, nàng chỉ biết Hoàng Phủ Tiệp đang ở bên cạnh tề vương. Mỗi người đều có quyền chọn lựa, nếu Hoàng Phủ Tiệp không muốn đi, nàng không miễn cưỡng.

“Muội làm sao biết ta có thai?”

“Ngu ngốc, muội cũng từng có thai. Nhìn khí sắc của tỷ, cái bụng, dáng đi liền biết.” Lục Thanh Nhã vẻ mặt đau khổ, khuôn mặt trải nghiệm góp sương càng thêm một phần bi thảm.

Biết nàng lại nhớ tới hài tử của mình, Hoàng Phủ Tiệp liền ôm lấy nàng, “Thanh Nhã… xin lỗi.”

“Chúng ta còn có đứa trong bụng tỷ mà, nếu là con gái, chúng ta phò tá nó làm nữ hoàng duy nhất lịch sử, nếu là con trai, chúng ta phò tá nó làm thiên cổ minh quân.” Thanh Nhã cũng ôm lấy nàng, “Ngày mai muội sẽ phái người truyền tin về kinh, bảo Thục phi làm bộ mang thai, lúc tỷ trở lại, sinh hạ hài tử rồi giao cho nàng.”

Hoàng Phủ Tiệp hút một ngụm khí lạnh, “Thanh Nhã, nếu như muội muốn làm nữ hoàng…” Lúc này, thế lực của nàng càng lúc càng to lớn.

Lấy tài trí, quyền thế, mưu lược của nàng, muốn làm nữ hoàng thực sự rất dễ.

Lục Thanh Nhã mỉm cười lắc đầu, “Muội không dám.” Nàng đã nhìn thấu tâm tư Hoàng Phủ Tiệp, “Tỷ biết tại sao muội lại giúp tỷ không? Nói thật, muội một chút dã tâm cũng không có. Thứ muội muốn, là thiên hạ thái bình.”

“Muội xuất thân danh môn vọng tộc, được cả nhà xem như hòn ngọc quý nâng niu trên tay. Năm năm tuổi, cả nhà chết trong chiến loạn, muội thành cô nhi. Lúc nhà tan cửa nát, muội không thể ngăn cản. Hôm nay, nếu muội có khả năng thì không thể đứng nhìn có thêm hài tử giống muội nhà tan cửa nát. Muội không phải thánh nhân, lại càng không phải đấng cứu thế. Chỉ có thể làm những việc có thể làm.” Đây là bí mật của nàng, là bí mật Lục Thanh Nhã nàng giấu giếm sâu tận đáy lòng. Chính vì bí mật này, đã làm nên chiến thần tướng quân, tạo nên nhất đại danh tướng.

—–

(1) Hoa phục mỹ thực, kim sai la phiến: + hoa phục: quần áo đẹp. + mỹ thực: thức ăn ngon. +kim sai: trâm cài tóc bằng vàng. + la phiến: (phiến: cây quạt), (la: tơ tằm): ở đây chỉ đồ dùng sang trọng.

(2) Chữ “洁” (Khiết) và “婕” (Tiệp) là hai từ đồng âm, đều được phiên âm, đọc là jié

(3) Quyền khuynh triêu dã: cũng ý chỉ có quyền lực lớn.

(4) Công cao chấn chủ: (công: cao lao, chấn: uy chấn, chủ: quân chủ) Nói nôm na là công cao hơn chủ (nhưng kết cục lại không được tốt). Trước công nguyên năm 206, Tần triều diệt vong, Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ cùng Hán Vương Lưu Bang tranh đoạt quyền thống trị thiên hạ, nổi danh lịch sử là Hán Sở tranh hùng. Dưới trướng Lưu Bang có một vị tướng tài tên Hàn Tín. Trước công nguyên năm 204, dùng sách lược quyết chiến tới cùng, dùng mấy nghìn binh lực, đánh tan 20 vạn triệu quân. Trước công nguyên năm 202, dùng thập diện mai phục (phục kích từ mười phía), bức tử Hạng Vũ tại Ô giang. Có thể nói, Hàn Tín là vì Lưu Bang tranh đoạt thiên hạ, công lao hãn mã, nhưng đến khi Hàn Tín công thành danh toại, lại không được chết tử tế. Trước công nguyên năm 196, bị thê tử của Lưu Bang là Lữ Trĩ dụ đến Trường Nhạc cung giết chết. Hàn Tín chết, chính là kết quả của “công cao chấn chủ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.