Nhất Dạ Thâu Hoan

Chương 11: Q.2 - Chương 11: Hắn là sắc lang




uyết rơi nặng hạt suốt một ngày một đêm, khiến cho khí trời tháng tám lạnh buốt như ngày đông giá rét.

Mở mắt liền thấy một luồng sáng trắng ánh lên lớp giấy trên cửa sổ, xem ra tuyết rơi càng lúc càng dày.

Ta lặng lẽ tới gần Phượng Ngự Thiên, “Muội lạnh, phiền huynh tới gần đây một chút.” Ta bẩm sinh sợ lạnh, loại thời tiết này, quả thực là muốn lấy mạng ta mà.

Từ sau lần bị hắn **, mỗi lần hắn tới gần ta, đều bị ta đánh. Hắn chậm chạp tới gần, “Được không?” Lần này, ta tuyệt đối sẽ không đánh hắn.

Ta trở mình, cánh tay đặt trên người hắn, “Muội nói được là được.”

“Nàng thật sự lạnh lắm sao?” Một cánh tay đang ôm lấy thắt lưng ta, nhưng cả ngươi hắn lại cứng đến không dám động đậy.

“Huynh thả lỏng chút đi, muội không có ăn thịt huynh đâu.” Mấy ngày trước sau khi đồng sàng cộng chẩm, ta đã công kích hắn mấy lần, bây giờ còn để lại di chứng.

“Ặc… Có phải quá mạo phạm rồi không.” Đã đem ta ăn sạch sành sanh rồi mới nói câu mạo phạm, hình như hơi muộn đó.

“Huynh dài dòng quá, sát qua đây, ôm muội đi.” Câu này nói ra thật giống lời thoại của nữ lưu manh quá.

Đặt bàn tay cứng đờ lên lưng ta, hắn quả thật đã ôm ta vào lòng, “Ôm nàng thật tốt.”

Bàn tay nhỏ bé đặt trong ngực hắn vẽ vẽ mấy vòng tròn, ta nũng nịu nói, “Thiên ca, huynh mặc y phục làm gì? Thoát y càng tốt, cởi đi. Đúng rồi, thuận tiện cởi giúp người ta luôn.” Nghe nói hai người thoát y ôm chầm lấy nhau sẽ rất ấm áp.

“Có dọa nàng sợ không.” Ai bảo huynh ** người ta suốt ba ngày ba đêm, bây giờ hối hận chứ gì.

“Muội là ai? Dạ Phượng danh chấn giang hồ đó, vô tình để lộ tin tức muội đang ở chỗ này, cánh cửa kia không lập tức bị truyền thông san bằng mới lạ.” Không phải mới bị ** lần đầu tiên, ta sợ cái gì. Vốn dĩ cũng là yêu hắn, trong lòng cũng không còn thấy ám ảnh nữa.

Ta đột nhiên nhớ tới chuyện gì, nói tiếp, “Đúng rồi, Cái Bang nói muốn hợp tác với Hiệu sách Bát Quái, huynh thấy thế nào?” Vẫn còn chưa kịp nói với hắn chuyện này.

“Nàng nói phải làm sao?” Ai đó bắt đầu thoát y phục của mình, xem chừng bước kế tiếp chính là thoát y phục của ta.

“Bang chủ Cái Bang là muội muội người ta, mỗi lần người ta gặp nguy hiểm, muội ấy đều ra tay giúp đỡ. Nếu không có muội ấy, người ta và Thanh Nhã đã sớm mất mạng rồi.” Ta chỉ thấy bản thân mình giống như đang thỏ thẻ bên tai tình nhân, câu nào cũng đầy gian trá.

“Nàng nói sao thì làm vậy.” Trong lớp y phục đã xuất hiện thêm một bàn tay.

Mỹ nhân kế quả nhiên hiệu nghiệm, “Hợp tác với Cái Bang, cụ thể thế nào thì tim phó bang chủ.” Để Lăng Sương chiếm chút lợi ích cũng không thành vấn đề.

“Tùy ý nàng.” Y phục trên người ta bây giờ đã hoàn toàn thoát sạch.

Ta cúi đầu nhìn xuống, phát hiện trên người không còn mảnh vải che thân. Tên sắc lang kia hiện giờ đang ở trên người ta, “Gấp vậy sao, huynh là sắc lang à? Chẳng lẽ là chưa từng thấy qua nữ nhân.”

“Ta đói lâu lắm rồi.” Cái tên sắc lang tên Phượng Ngự Thiên nào đó hai mắt tỏa sáng, không chừng bây giờ còn đang chảy nước bọt.

Ta trừng mắt nhìn hắn, vươn tay muốn kéo cái mặt nạ trên mặt hắn ra, “Bỏ mặt nạ ra, để muội xem thử bộ dạng huynh thế nào.”

Hắn đột nhiên bắt lấy tay ta, chăm chú nói, “Lung nhi, nàng yêu ta không? Yêu Phượng Ngự Thiên không?”

“Hỏi thừa.” Không yêu hắn, ta cần phải quyến rũ hắn làm gì.

Hắn dừng một chút, “Nàng nên biết, thân phận của ta… là…” Là cái gì? Đừng nói với ta hắn là nhân yêu nhé.

“Không phải là phản tặc sao? Muội không quan tâm.” Nếu như hắn biết lão đại thật sự của bọn chúng chính là là ta, nhất định sẽ tức muốn chết.

“Phản tặc?” Tiếng cười khẽ khàng từ phát ra, “Ta quả thật chính là phản tặc.”

“Không thành vấn đề.” Ta cũng là phản tặc, hon nữa lại là vị đầu sỏ lớn nhất kia.

“Yêu ta không?” Hắn nắm lấy tay ta, áp trên chiếc mặt nạ lạnh lùng.

“Thần kinh, chẳng phải đã sớm yêu huynh rồi, bằng không, làm sao có thể dễ dàng để huynh ăn đậu hủ như vậy.” Chuyện tới nước này, ta cũng không muốn trốn tránh nữa. Nếu không phải trong lòng ta có hắn, hắn căn bản không thể chạm đến một sợi tóc của ta.

“Nàng có thể tháo mặt nạ này xuống rồi.” Á, có thể tháo xuống được rồi sao.

“Muội tháo xuống nha, nhìn thử xem huynh có tuấn tú hay không. Có điều huynh an tâm, không được tuấn tú cũng không sao cả.” Hạ tiểu thư ta chẳng lẽ là loại phụ nữ trông mặt bắt hình dong hay sao? Ngoại trừ hắn, trên đời còn tìm được nam nhân nào yêu thương chiều chuộng nàng như vậy, không sống cạnh hắn thì sống cạnh ai bây giờ?

“Là nàng muốn xem, đừng hối hận đó.” Ta chưa bao giờ hối hận chuyện mình đã làm, huống chi, có gì đáng để ta hối hận chứ?

Đưa tay tháo chiếc mặt nạ của hắn ra, ta bỗng dưng trợn tròn mắt, thất thanh thét chói tai, “Á…” Hắn… hắn… thực sự… rất…

Mẹ ơi, thực sự tuấn tú quá mà, tuấn tú đến rối tung rối mù khiến ta muốn chảy nước miếng. Tuấn tú thì tuấn tú, nhưng mà… người này nhìn sao quen mặt quá? Hơn nữa còn quen đến không thể quen hơn.

Ngay khi ta còn đang cố sức nhìn chằm chằm vị ca ca tuấn tú này, tên sắc lang đó đã nhân cơ hội tiến thật sâu vào người ta, hai người đồng loạt phát ra **.

Ta nũng nịu nhìn Phượng Ngự Thiên, “Đáng ghét, đánh lén người ta.”

Một thoáng ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú, “Nàng không tức giận?”

“Tại sao phải tức giận?” Ta cười hì hì nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé không an phận bám trên ngực hắn.

“Lung nhi, thật sư không tức giận?” Hắn nuốt một ngụm nước bọt, thắt lưng không ngừng cố sức, tiến vào nơi mềm mại nhất trên người ta.

Ta nâng người lên nghênh hợp, “A… Không giận… Không giận chút nào.”

Đôi mắt tà mị kia lóe lên tia sáng hừng hực, “Không giận ta lừa gạt nàng” Bây giờ nói cái này còn có tác dụng gì sao?

Đáy mắt xẹt qua một tia bỡn cợt, ta co rút tiểu phúc (1), siết chặt lấy hắn, “Không giận.” Mới là lạ đó, ta nhất định phải hành chết hắn.

Hắn khó nhịn ngẩng đầu **, càng thêm cố sức tiến vào người ta, “Tiểu yêu tinh, nàng làm gì vậy?”

Ta nháy nháy mắt, vẻ mặt ngây thơ vô tội, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng đỡ lấy yết hầu của hắn, “Huynh làm nhục người ta, bây giờ đến lượt người ta lăng nhục huynh không được?” Cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, ánh mắt quyến rũ.

Phượng Ngự Thiên hung hăng tiến vào, ** có hơi đau đớn, “Dựa vào nàng?”

Ta trừng mắt nhìn hắn, “Đúng vậy, dựa vào muội, tiểu xử nam.” Luôn miệng nói mình là xử nam, gạt ai chứ?

“Tiểu yêu tinh, nàng chết chắc rồi.” Hắn nghiến răng nghiến lợi, hung hăng rời khỏi người ta.

Nhất thời trống rỗng, ta khó chịu giãy dụa, “Đại ca, huynh làm gì vậy?”

Ôm lấy ta nằm sấp trên giường, “Để xem nàng có dám hay không.” Cảm giác khó chịu lan truyền khắp thân thể, hắn dùng lực đạo hung hăng cuồng bạo cùng tốc độ ra sức ra vào, mỗi lần đều tiến thật sâu vào cơ thể, mỗi một lần đều đại diện cho sự chiếm hữu bá đạo nhất, mãnh liệt nhất, chuyên chế nhất của hắn.

“Không dám.” Mộ Dung Phong Vân, một ngày nào đó muội sẽ trả thù huynh. “Đại ca, muội không dám nữa.” Xem thử muội có dám hay không, đợi lát nữa lão nương trói huynh lại từ từ lăng nhục.

“Như vậy mới ngoan.” Bàn tay to lớn ôm trọn trước người ta, cố sức ôm lấy ta, “Dễ chịu không?”

Ta càng lúc càng đỏ mặt, “Đại ca… dễ chịu…” Huynh chết chắc rồi. Tiểu nữ tử báo thù, ba mươi năm không muộn.

“Ngoan…” Hắn ra vào càng lúc càng kịch liệt, “Lung nhi, nàng là của ta.”

Tiếng một cành cây vì chịu không được gió tuyết lìa cành vang lên trong đêm đen yên tĩnh, đột ngột phi thường.

Hai cái bóng đen trên giường, lại càng quấn chặt lấy nhau, phảng phất như suốt đời cũng không rời xa nhau nã.

Hoa tuyết rơi càng lúc càng nhiều, tuyết đọng mỗi lúc càng dày trên đất…

“Đúng là ngu ngốc, muội sớm nên nghĩ ra mới phải.” Ta ngáp một cái, mơ mơ màng màng ôm lấy hắn.

“Nghĩ đến cái gì?” Mộ Dung Phong Vân mở mắt ra, cúi đầu nhìn ta.

“Tuyết Liễu từng nói cho muội biết, huynh năm tuổi đã rời khỏi nhà, mười năm sau trở lại. Huynh cũng nói với muội, huynh năm tuổi đã được sư phụ mang đi, mười năm sau hạ sơn. Mẹ huynh (2) họ Phượng, Phượng Ngự Thiên cũng họ Phượng. Muội và Phượng Ngự Thiên chưa từng ăn chung, hắn làm sao biết được khẩu vị của muội. Trong tất cả các nam bằng hữu của muội, người hay cùng muội ăn nhất chính là Mộ Dung Phong Vân. Huynh từng nói, huynh yêu một vị nữ tử, đáng tiếc, nàng là người huynh không nên yêu nhất trên đời. Ngoại trừ muội muội, còn có ai là không yêu được? Muội bị Phong Vân ăn sạch, Ngự Thiên cũng nói hắn đã ăn sạch chồi nhỏ của hắn, sao lại trùng hợp thế này? Mộng Lộ từng hỏi, có phải bất luận huynh là ai, muội cũng sẽ ở bên cạnh huynh. Từ cách nói chuyện của hai người, muội đại khái cũng đoán được chuyện gì xảy ra. Từ giây phút đó, muội đã càng lúc càng ngờ vực. Sau này ở hiệu sách Bát Quái gặp được hai vị tướng quân, lại nghĩ đến Phượng thúc thúc gửi cho muội bản tư liệu tỉ mỉ như vậy, hầu như đã có thể khẳng định. Phần tư liệu đó không chút sơ hở nào, nhưng lại quá tường tận. Tường tận quá, lại thành ra sơ hở.” Hay tay còn đang ôm lấy thắt lưng hắn, ta bĩu môi, “Một người cho dù có thay đổi thế nào, cũng không thay đổi được ánh mắt. Có lẽ cũng bởi vì trên người Phượng Ngự Thiên có hình bóng của Mộ Dung Phong Vân, muội mới có thể yêu hắn. Mà cũng bởi vì trên người Mộ Dung Phong Vân có hình ảnh của Phượng Ngự Thiên, mới khiến muội nhất kiến chung tình. Huynh đã để lộ nhiều sơ hở như vậy, muội không phải không biết, cũng không phải không nhìn ra nghi điểm, mà là ngu ngốc không muốn thừa nhận, lừa mình gạt người không muốn tìm ra đáp án thôi.” Lừa mình gạt người, khiến bản thân mình cứ mãi ngờ vực như vậy.

“Ta để lộ nhiều sơ hở vậy à?” Mộ Dung Phong Vân cười khổ.

“Điểm duy nhất khiến muội nghĩ không thông đó là, khi chúng ta lần đầu gặp nhau, huynh tại sao lại không nhận ra muội? Cũng bởi vì điểm này, muội vừa khẳng định, vừa không dám khẳng định thân phận của huynh.” Cho dù lúc đó hai người chưa yêu nhau, nhưng cũng không cần giấu giếm thân phận như vậy.

“Tối hôm đó, ta từ Viêm vương phủ quay về. Sợ rằng có người nghe được cuộc đối thoại giữa chúng ta mà liên lụy Mộ Dung gia, nên mới…” Ta cứ tưởng đêm đó hắn đến Viêm vương phủ trộm tư liệu là vì ta, không ngờ là đã có âm mưu từ trước, uổng công ta cảm động mất nửa ngày.

“Hiểu rồi.” Suy nghĩ của ta cùng hắn như nhau, đều không muốn liên lụy Mộ Dung gia.

Mộ Dung Phong Vân thỏa mãn ôm lấy ta, bàn tay to lớn quyến luyến tấm lưng như ngọc, tùy thời chuẩn bị tiếp tục ăn, “Ôm nàng rất tốt.”

Nhuyễn ngọc ôn hương, hắn đương nhiên thấy tốt. Ta nhìn hắn bằng đôi mắt yêu kiều quyến rũ, nũng nịu tựa vào lòng hắn, “Đại sắc lang, huynh luôn muốn ăn tươi nuốt sống người ta, đau lắm nha,”

“Chúng ta từng ở trên giường ba ngày ba đêm, ta còn nhớ nàng rất mãn nguyện mà.”

“Rõ ràng là huynh sắc, còn không biết xấu hổ nói người ta.”

“Vậy sắc thêm vài ngày nữa đi.”

“Không được.”

Con cừu non vĩnh viễn không phải là đối thủ của con sói xám, kết quả thế nào có thể đoán ra.

Phảng phất nhớ lại những đêm đầu tiên ấy, ** điên cuồng, liều mạng triền miên.

Ta cũng không phải nữ nhân lòng dạ hẹp hòi, huống chi, ta hiểu được nỗi khổ tâm của hắn. Cũng như ta không muốn liên lụy Mộ Dung gia, hắn cũng không muốn Mộ Dung gia vì hắn mà gặp nhiều tổn hại.

Mộ Dung Phong Vân, Phượng Ngự Thiên, ta dường như chính là nữ tử may mắn nhất trên đời, cùng lúc có được cả hai người mình yêu.

Lịch sử tái diễn, ta lại bị hắn cột trên giường ba ngày ba đêm lần nữa.

Ba ngày sau, tuyết đã ngừng rơi, cũng bắt đầu tan dần. Cùng với những lớp băng tuyết ngày một tan, từng giọt nước tí tách nhỏ xuống, tạo nên những nốt nhạc diệu kỳ.

Sáng hôm ấy, ta bước vào nhà bếp.

Sống hai kiếp người, đây là lần đầu tiên ta lấy thân phận nữ nhi rửa tay nấu nướng.

Đối với việc xào nấu ta thực sự rất không thạo nghề, bắt lửa nấu lẩu thì miễn cưỡng làm được. Trù nghệ của Thanh Nhã sánh ngang đầu bếp, ăn đồ ăn tỷ nấu nhiều năm như vậy, phối một cái lẩu cũng miễn cưỡng có thể làm.

Trong khí trời lạnh lẽo, bắt lên một nồi lẩu nóng hổi, kề bên còn có một bầu rượu ấm, đời người có bao nhiêu chứ.

Đem món ăn cuối cùng bày ra trước mặt hắn, ta cười hì hì ngồi đối diện hắn, “Phong Vân, đầu là lần đầu muội xuống bếp, ăn không được cũng phải cố mà ăn.” Mông vừa chạm xuống chiếc ghế lạnh như băng, ta nhịn không được run lên một trận.

“Qua đây, ta ôm nàng.“ Hắn không nói hai lời, ôm ta ngồi trên đùi hắn, bá đạo ấn chặt ta trong lòng.

“Phong Vân, có lửa, nguy hiểm.” Không cẩn thận khiến ta bị hủy dung nhan, ai sẽ bồi thường.

“Ăn trước một miếng cho ấm người đi.” Miếng rau mềm mại được gắp đến bên môi, phả ra một luồng nhiệt khí.

Ta hé miệng cắn một cái, lập tức nóng đến há miệng thổi phù phù, “Nóng quá.” Mùi vị không tệ, quả nhiên trò giỏi hơn thầy.

“Muốn ăn cái gì? Ta giúp nàng nấu.” Ánh mắt Mộ Dung Phong Vân quyến luyến n lần nhìn một bàn thức ăn, cuối cùng gắp một miếng thịt bò bỏ vào trong nồi nấu, “Muốn giải hàn ăn thứ này là tốt nhất.”

Ta cằm đôi đũa lên, gắp một miếng khoai tây đút cho hắn, “Huynh ăn một miếng đi, thử xem xem mùi vị thế nào.” Phương thức phối hợp hoàn toàn do Thanh Nhã dạy cho.

“Ngon lắm.” Hắn cũng há miệng thồi phù một hơi, “So với mẹ nấu cũng không thua gì.”

“Cái đó đương nhiên. Từ sau khi muội và Thanh Nhã rời khỏi giang hồ, muội mỗi ngày ngoài việc đến trường, viết tiểu thuyết thì không phải làm gì nữa, Thanh Nhã ở nhà đảm đương chức vụ bảo mẫu này. Mỗi lần đói bụng, muội chỉ cần nói, “Chị ơi, đói bụng rồi.” Sau đó liền có cơm ăn.” Nhớ lại những ngày tháng này, thật sự rất hài lòng.

“Ta biết.” Hắn gắp miếng thịt bò nhét vào trong miệng của ta, “Ngày nàng xuất giá, hai người nói gì với nhau ta đều nghe cả.”

Miếng thịt bò mềm mại nhanh chóng tan ra trong miệng của ta, “Hôm xuất giá, những gì muội nói với huynh đều là giả dối, chỉ muốn gạt huynh đi thôi. Muội là Hạ Tử Lung, là muội muội của Thanh Nhã, một cô gái hiện đại. Cá tính muội cũng như Thanh Nhã vậy, một khi đã yêu ai rồi, nhất định không buông tay. Ca ca thì đã sao? Muội cứ yêu thì thế nào? Cùng lắm thì, chúng ta không sinh con là được.” Ta không chút nghi ngờ việc hắn nghe được lời ta và Thanh Nhã nói với nhau.

Mộ Dung Phong Vân ngẩn người, “Tại sao lại muốn ta bỏ đi.”

“Bởi vì… tạm thời không nói với huynh được.” Muội sợ huynh nghe xong kích động quá mà ném muội vào nồi mất.

Hắn cũng không tiếp tục truy vấn, từng ngụm từng ngụm đút cho ta ăn, “Ăn nhiều một chút.” Ta đói đến mức có thể ăn cả một con trâu.

Ta cũng từng miếng từng miếng một đút hắn, thân thiết vô cùng, “Đại ca, bí mật của Mộ Dung gia huynh cũng biết cả rồi phải không?” Có phải hắn nghĩ rằng Thanh Nhã cùng tỷ phu đã đối xử hắn thiếu công bằng.

Hắn bình thản vuốt ve những lọn tóc của ta, “Ngốc quá, ta biết nàng đang lo lắng cái gì. Thân phận thật sự của cha mẹ, ta và Tử Ly đều biết rõ. Chẳng qua là, không ngờ rằng thiên hạ hôm nay chính là của Mộ Dung gia ta. Nàng là muội muội của họ, còn ta và Tử Ly, chẳng qua chỉ là con cái. Có một số việc, chúng ta không biết sẽ thỏa đáng hơn. Tuy rằng ta không phải là do mẫu thân sinh ra, nhưng người đối với ta như con ruột của minh. Cha mẹ đối xử với ta rất tốt, ta luôn ghi tạc trong lòng.”

Ta mạn bất kinh tâm nhai nuốt đồ ăn trong miệng, thản nhiên nói, “Phong Vân, cánh quân đó tổng cộng có bao nhiêu người?” Kia là tài sản của ta, ta có quyền được biết chứ.

“Vị cao nhân năm đó dẫn ta đi, chính là ngoại công của ta, cũng là người thủ hộ bảo tàng, hơn nữa còn là minh chủ Kình Thiên minh. Sau khi người mất, ta trở thành minh chủ.” Hừ, sớm đã biết lão nhân mang hắn đi kia rất kỳ quái. Bất quá… ta có hỏi hắn cái này sao?

Nét mặt ta thoáng hiện lên tia nghi hoặc, “Mẹ huynh vì sao lại gả cho tỷ phu, huynh biết không?” Nếu như biết, hắn sao lại không biết lai lịch của bản thân mình?

“Ngoại công nói mẹ ta không muốn gánh nhiều trọng trách, bỏ nhà ra đi, cho nên mới gặp cha.” Hứ, trong này còn có một số chuyện mà huynh không biết đó.

Ta hít sâu một hơi, quay đầu nhìn những mảng tuyết trắng tinh trong viện, cảm khái hàng ngàn vạn lần, “Phong Vân, tại sao nữ nhân luôn nghĩ thoáng hơn nam nhân chứ?” Phượng phu nhân, Hạ Tố Tâm, Hạ Tử Lung, đều không muốn bàn tới chuyện phục quốc, chỉ mong thiên hạ thái bình. Còn nam nhân bọn họ, vậy mà…

Mộ Dung Phong Vân chậm rãi nhíu mày, “Có ý gì?”

Ta đưa tay vuốt lên nếp nhăn trên trán hắn, “Đừng nhíu mày, người ta đau lòng đó. Huynh là Phong Vân công tử, Phong Vân công tử thi họa song tuyệt, phong lưu phóng khoáng, không phải là Phượng Ngự Thiên vai gánh nhiều việc.” Mộ Dung Phong Vân và Phượng Ngự Thiên, là cùng một người, nhưng cũng không phải một người.

Mộ Dung Phong Vân là công tử Mộ Dung gia, là Phong Vân công tử thi họa song tuyệt. Phượng Ngự Thiên, là cựu thần tiền triều, là người thủ hộ bảo tàng, minh chủ Kình Thiên minh.

Tính cách hai người có chỗ giống, cũng có chỗ không giống.

Phong Vân dịu dàng, Ngự Thiên lãnh khốc. Phong Vân phóng đãng, Ngự Thiên nghiêm cẩn…

Hắn rốt cuộc, là ai?

Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của ta, đưa đến bên môi hôn một cái, “Được, sau này không nhíu mày nữa.”

Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi hắn, ta bất đắc dĩ thở dài, “Phong Vân, muội thực sự khó chấp nhận hai người là một.”

Cánh tay đặt bên hông ta càng siết chặt, ánh mắt dịu dàng, “Nàng đừng quan tâm đến ta là ai, chỉ cần nàng là Hạ Tử Lung là được.” Ánh mắt ôn nhu đó như dệt nên một lưới tình dày đặc, giam giữ ta trong đó, cả đời cũng không thoát ra ngoài được.

Nhìn đôi mắt ôn nhu của hắn, đáy mắt ta hiện ra nghi hoặc.

Mộ Dung Phong Vân chăm chú nhìn ta, mỉm cười, “Nương tử, nàng là Hạ Tử Lung là được.”

Trong một khắc đó, ta đột nhiên bừng tỉnh, “Muội…” Hạ Tử Lung yêu Phong Vân, cũng yêu Ngự Thiên. Chỉ cần ta là Hạ Tử Lung, hắn là nam nhân ta yêu thương nhất. Là Phong Vân hay Ngự Thiên, căn bản không có gì khác biệt.

Ta ôm lấy cổ hắn, ra sức hôn lên má hắn một cái thật mạnh, “Sai rồi, phải nói là, miễn hai ta yêu nhau là được. Muội là Hạ Tử Lung cũng được, Dạ Phượng cũng được. Huynh là Phong Vân cũng được, Ngự Thiên cũng được. Nói chung, chỉ cần hai người yêu nhau là đủ.”

Mộ Dung Phong Vân nắm lấy tay ta, kiên định đáp, “Đúng vậy, chỉ cần hai người yêu nhau là đủ.”

Ta lần thứ hai nhấc đôi đũa lên, liên tục đút thức ăn cho hắn, “Quốc thù gia hận gi đó sau này hẵng hay, bây giờ chúng ta ăn cơm trước đã.” Giờ này khắc này, ta chỉ là một nữ tử bình thường, hắn cũng chỉ là nam tử bình thường, hai ta là một đôi nam nữ yêu nhau. Cái gì quốc thù gia hận, cái gì ân ân oán oán, để nó… đi chết đi.

Ta đảo mắt, mỉm cười nói với hắn một chuyện, “Đại ca, muội không phải muội huynh. Chỉ có Tử Ly, mới là do tỷ tỷ tỷ phu sinh ra. Tỷ tỷ năm đó bị tỷ phu đánh rơi xuống ngựa dẫn đến sẩy thai, còn sinh được đã là tốt lắm rồi.” Câu nói sau cùng kia, còn có dụng ý khác.

Ta cũng không hỏi hắn tại sao muốn Phong Vân biến mất, sau đó còn dụng tâm sắp đặt muốn ta yêu Ngự Thiên. Bởi vì ta biết, hắn làm như vậy, là vì muốn ta an tâm. Ác cảm huynh muội loạn luân này, hắn một mình gánh lấy. Chỉ cần có thể ở bên cạnh ta, yêu thương ta, hắn không tiếc trả giá bất cứ thứ gì. Nụ cười của ta, đáng để hắn hi sinh tất cả. Chuyện cho tới nước này, nếu ta vẫn khăng khăng nhất mực không nói ra chân tướng, đối với hắn quả thật quá tàn nhẫn.

Mộ Dung Phong Vân ngây người, đôi đũa trong tay phút chốc rơi xuống mặt đất, “Cái gì?” Có cần khoa trương đến vậy không?

Ta khom người xuống nhặt đôi đũa lên, đặt vào trong tay hắn, thuận tiện gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng hắn, “Muội nói, huynh không phải là ca ca của muội, chúng ta không có quan hệ gì.” Từ ngày đầu xuyên qua, ta đã biết tỷ phu căn bản không hề nạp thiếp. Cho nên mới hỏi Thanh Nhã toàn bộ chân tướng sự tình. Thanh Nhã cũng không giấu giếm, tường tận kể lại mọi chuyện. “Phu phụ bọn họ muốn chúng ta sống vui vẻ thoải mái, nên không nói ra thân thế của chúng ta. Nếu không phải muội trùng hợp mượn dùng thân thể của Tử Lung, chuyện tư mật này xem chừng là không ai biết.”

Mộ Dung Phong Vân thần sắc buồn bã, cúi cùng cũng khép miệng lại, “Dụng tâm cực khổ.”

“Huynh biết thì tốt rồi.” Tỷ tỷ tỷ phu đối với Phong Vân và Tử Lung, có thể nói là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Phóng mắt nhìn khắp thiên hạ, có thể làm được như vậy nào có mấy ai.

Mộ Dung Phong Vân cười khổ, “Ở Mộ Dung gia nhiêu năm như vậy, hai người chúng ta được yêu chiều nhất. Còn thân sinh nữ nhi của họ, trái lại bị quên.”

Ta trước tiên hôn lên môi hắn một cái, mới nói rõ chân tướng mọi việc, “Sinh phụ của huynh, lầ bộ hạ của tỷ phu muội, vì bảo vệ tỷ phu mà chết trên sa trường. Khi đó, sinh phụ sinh mẫu huynh vẫn chưa thành thân, Phượng phu nhân lúc đó lại đang mang thai huynh. Tỷ phu không đành lòng nhìn mẹ con hai người không nơi nương tựa, bị người đời khinh rẻ, nên mới cưới sinh mẫu huynh. Thực tế, hai người họ vẫn trong sạch thuần khiết.”

Mộ Dung Phong Vân đáy mắt lóe lên tia kỳ dị, “Nàng không phải muội muội ta thì tốt lắm rồi, những cái khác không còn quan trọng nữa.”

Ta trừng mắt nhìn hắn, “Cái gì mà không còn quan trọng nữa, Mộ Dung gia đối với huynh ân trọng như núi, rất quan trọng.” Không phải vì ai khác, chỉ cần vì bọn họ, hắn không nên tạo phản.

Hắn cúi thấp người, ánh mắt rơi trên khuôn ngực đầy đặn của ta, nước miếng e chừng sắp chảy ra rio, “Chúng ta không phải huynh muội, có thể sinh con được rồi.”

Ta đem một miếng thịt gà không biết từ đâu nhét vào trong miệng hắn, ném cho hắn một cái trừng mắt, “Ăn đi, người ta đói lắm rồi.” Chỉ biết rắp tâm làm bậy.

“Ăn cơm xong rồi sinh con.”

“Tư tưởng của muội quả nhiên là đúng.”

“Tư tưởng gì?”

“Đem huynh bán cho người đại diện lòng lang dạ sói để chụp **”

—————————————

(1) Tiểu phúc: bụng dưới

(2) [Thực ra chỗ này là ** ó, ban đầu bạn cũng không biết là gì, do không nhớ nổi mẹ của Phượng Ngự Thiên họ Phượng, nhưng edit dài dài xuống thì có thể khẳng định được điều này. Chẳng qua, bạn không biết chỗ này có gì mà Sở Sở phải ** ‘ ‘ ]

————————

TN: Thứ nhất, ờ ừm, bạn quyết định giữ nguyên xưng hô cho Phong Vân – Phượng Ngự Thiên. Một là vì đổi nữa không những là bạn điên đầu mà còn khiến mọi người bực bội =)), hai là hai người này cũng chẳng phải huynh muội ruột thịt gì, ba là (!) cứ xưng hô huynh huynh muội muội mà với lời thoại “ba chấm” kiểu này, sớm muộn gì bạn cũng vì lạnh sống lưng mà chết, (chủ yếu là vì bạn có định kiến đối với mấy cái xưng hô này, cứ nghe huynh – muội là lại nghĩ ngay tới anh em). Bạn cũng muốn đổi xưng hô cho Tử Lung lắm, ngặt nỗi chị ấy cứ hết đại ca rồi tới ca ca, thật sự là khiến bạn đau đầu, may là chương này nói rõ mọi chuyện, xem ra chương sau đổi xưng hô được rồi, miễn cho bạn vì lạnh sống lưng mà chết.

Thứ hai, xem ra đa phần chúng ta đều hiểu lầm hai từ “phụ thân, mẫu thân” của Phong Vân trong tư liệu Phượng Tam gửi cho Tử Lung, (cũng bởi vì truyện viết ở ngôi thứ nhất, chúng ta hầu như biết muốn hết rồi nên mới dẫn đến hiểu lầm), phụ thân đó không phải sinh phụ của Phong Vân mà là Mộ Dung tướng quân, như vậy, đã không còn thắc mắc gì về những việc làm của Phong Vân rồi nhé, căn bản ảnh tưởng bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ.

Thứ ba, *lại liên quan vấn đề xưng hô*, bạn đổi thẳng chữ nương thành chữ mẹ luôn nhé, sau một thời gian ngồi luyện phim lại, cuối cùng bạn trở về trạng thái “dị ứng” với chữ nương này, nói với mọi ngươi một tiếng để khỏi thắc mắc sao tự nhiên đổi 180độ, bạn cũng quay về mấy chương trước chỉnh sửa luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.