Nhất Dạ Thâu Hoan

Chương 16: Q.2 - Chương 16: Lão công không dễ đoạt




Ngày thứ hai, ta không dám bước chân ra khỏi nhà nửa bước, ngoan ngoãn ở lại Tê Phượng sơn trang chờ đến giờ ngọ ba khắc.

Giờ ngọ ba khắc cuối cùng cũng đến, ta lập tức lấy ống pháo hoa bước ra sân, châm lửa.

Pháo hoa sáng lạn bắn lên không trung, bung ra thật lớn, vừa rực rỡ lại vừa chói mắt.

“Hiệu nghiệm không?” Mộ Dung Phong Vân rất hoài nghi.

“Làm sao ta biết?” Ta cũng chưa thử qua lần nào, làm sao biết có hiệu quả hay không.

So với chúng ta, đương sự Bùi Linh Linh có vẻ bình tĩnh hơn, “Thử xem sao.”

Ta gật đầu, ngồi trên chiếc ghế đá trên hành lang uốn khúc, “Linh Linh giải được độc rồi, các ngươi các tính toán gì không?”

“Đến lúc đó hẵng hay.” Viêm vương lão huynh tựa hồ rất không thể đưa ra một đáp án chính xác.

Ta đang muốn bạo phát thóa mạ hắn một trận, đột nhiên có tiếng của Lạc đại thúc truyền vào, “Tiểu thư, tiểu nhi đã về.”

Anh Hùng Hào đã về? Không biết có giao Băng Phách kiếm đến tận tay không. Theo ta thấy, chắc là đưa đến rồi.

Ta liếc mắt nhìn ba người họ, “Ta đi một chút sẽ trở lại ngay, ba vị từ từ trò chuyện.”

Đi qua cánh cổng tròn, liền thấy bốn người mười phần phong trần đứng ở trong sân. Ba nam một nữ, nam chính là Anh Hùng Hào nhà ta, còn nữ chính là Mộng Lộ cô nương xinh đẹp tuyệt trần.

Bốn người ai nấy đều tỏ ra mệt mỏi, người đầy bụi đường, nhìn qua rất cực khổ. Trước khi ta kịp mở miệng an ủi, bốn người đã giành lên tiếng trước, “Tiểu thư.”

Ta khoát khoát tay, “Cực khổ cho các vị đại ca rồi, mọi chuyện thế nào.” Chuyện này tốt nhất đừng nên khách sáo.

Giọng nói yêu kiều uyển chuyển của Mộng Lộ tỷ tỷ nhàn nhạt vang lên, “Lão gia phu nhân vẫn chưa xuất hiện ở đại hội võ lâm, có điều, Băng Phách kiếm đã giao tận tay Lăng Sương cô nương rồi. Ngày diễn ra đại hội võ lâm, Lăng Sương dùng bản lĩnh áp đảo quần hùng, đoạt được chức vị minh chủ võ lâm.” Biết ngay Thanh Nhã và tỷ phu còn đang lêu lỏng bên ngoài mà.

“Lăng Sương có nói với ta cái gì không?” Ở dị thế gặp được bạn bè, chẳng lẽ không có gì nhắn gửi sao?

“Lăng Sương cô nương nói, ngày khác sẽ tự mình đến kinh thành bái phỏng phu nhân và tiểu thư.” Mẹ kiếp, nói cái gì, ngay cả một câu quan tâm hỏi thăm cũng không có.

Ta gật đầu, “Vất vả rồi, nghỉ ngơi trước đi.” Trở về trong khoảng thời gian ngắn như vậy, vất vả cho bọn họ rồi.

Tiễn bốn người họ đi, tâm trạng ta tương đối thoải mái. Vừa đi vừa nhép miệng, cười hì hì trở vào trong.

Mới vừa vào được mấy bước, một bóng người đặc biệt lớn đứng chắn trước mặt ta, “Nha đầu, ngươi quen biết bang chủ bọn ta sao?”

Ta di chuyển với tốc độ quá nhanh, không cẩn thận va vào người nọ, suýt chút chảy máu mũi. Khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên nhăn nhó, ta xoa xoa mũi, “Đúng vậy… Đau quá, không biết có chảy máu mũi không.”

Lui về sau mấy bước, ta nhìn thấy rõ người đứng trước mặt. Chẳng phải ai xa lạ, chính là lão ăn mày mà ta đang tìm kiếm.

Lão ăn mày từ ái nhìn ta, “Nha đầu, ngươi bắn pháo hoa tìm ta là có việc gì?”

Ta tiếp tục xoa xoa cánh mũi, “Giải độc.”

Lão ăn mày sững sờ một chút, kinh ngạc trừng to mắt, “Giải độc?”

“Đúng vậy.” Ta tiện tay lấy miếng ngọc bội ra đưa cho lão, “Ngọc bội của lão, không phải muốn nợ lại chứ?” Tốt nhất đừng nói với rằng ta lão không biết giải độc.

Lão ăn mày thoáng cái hồi phục tinh thần, “Ngươi làm sao biết ta biết giải độc?” Há há, đoán trúng rồi.

Ta chớp chớp mắt tỏ vẻ ngây thơ vô tội, “Đoán thôi.”

Lão hít sâu một hơi, nhận lấy ngọc bội, “Được, nếu ta đã hứa với ngươi, nhất định làm được.”

“Ta biết tiền bối sẽ không thất hứa mà.” Vận khí của ta đúng là tốt đến không còn thiên lý, tùy tiện đoán bậy đoán bạ cũng có thể đoán trúng.

Lão ăn mày hừ lạnh, nghiến răng nghiến lợi, “Nha đầu chết tiệt này, ngươi đúng là lợi hại nha, bức được ‘Kiến tử bất cứu’ ta tái xuất giang hồ.” Kiến tử bất cứu? Không thể nào.

Kiến tử bất cứu tiền bối danh chấn giang hồ, nghe nói người này tướng mạo ngọc thụ lâm phong, tuấn mỹ vô song, hơn nữa còn gia tài vạn quán, sao lại nghèo túng tới mức độ này?

“Lão chính là Kiến tử bất cứu?” Trên đỉnh đầu ta hiện lên ba dấu chấm hỏi đỏ to tướng, rõ ràng là không tin lão.

Lão ăn mày trợn mắt thật to, “Ngươi không biết sao?”

Bộ dạng của ta bây giờ chính là cực kỳ ngu ngốc, “Ta… không biết.” Nếu biết lão là Kiến tử bất cứu, ta đã sớm dùng mọi thủ đoạn để thu lão về làm thuộc hạ rồi, dễ gì chờ đến ngày hôm nay.

Lão trầm mặc một hồi, bất đắc dĩ thở dài, “Ai, thôi đi thôi đi. Nếu đã hứa với ngươi rồi, ta giúp. Có điều, không được nói với người khác thân phận của ta.”

“Được.” Có thể mời được Kiến tử bất cứu mất tung mất tích hơi mươi mấy năm trên giang hồ xuất thủ, là vinh hạnh bực nào của ta. Sĩ diện của Hạ Tử Lung ta, quả nhiên không phải lớn bình thường.

Ta cùng Kiến tử bất cứu tiền bối đi vào Phượng Lai các, nhìn thấy Mộ Dung Phong Vân, Linh Linh và Hoàng Phủ Viêm đang nói cười vui vẻ.

Ta đứng ở hành lang uốn khúc từ xa nhìn ba người bọn họ, cười như không cười, “Tiền bối, người biết là ai trúng độc không?” Đúng thật là Kiến tử bất cứu không? Ta ngược lại muốn thử xem một lần.

Ánh mắt lão đảo qua bốn người bọn họ, trừng mắt nhìn ta, “Là ai trúng độc?”

Ta mang khăn che mặt, lão còn nhìn ra là ta ngộ độc thứ ăn. Nếu Linh Linh thật sự trúng độc, không lý nào lão nhìn không ra á. Ta nhíu mày, “Chính là cô gái kia, không nhìn ra thật à?” Vẻ nghi hoặc của ta thoáng qua trong đáy mắt.

Kiến tử bất cứu tiền bối hung hăng đánh vào sau ót ta một cái, “Đồ ngốc, ai nói là nàng trúng độc?” Nè nè, tiền bối, người đánh nhẹ nhẹ chút đi, cẩn thận chấn thương sọ não.

Ta kịp thời xoa xoa cái ót, miễn cho bản thân rơi vào số phận chấn thương sọ não, “Đó là…”

“Nếu như ta đoán không nhầm, nàng hẳn đã ăn phải một loại kỳ hoa, tên là Phượng Hoàng hoa. Thứ này không độc, sau khi phơi khô còn có thể dùng để làm thuốc. Chỉ là, tương khắc với rượu nếp. Ăn Phượng Hoàng hoa rồi lại tiếp tục uống rượu nếp vào, ngực sẽ đau đớn khó chịu, thậm chí còn nôn ra máu.”

Không cần bắt mạch không cần chụp hình đã biết được nàng rốt cuộc ăn trúng cái gì, không phải quá thần kỳ chứ? “Tiền bối, đứng ở xa cũng nhìn ra được? Có thật hay không?”

Kiến tử bất cứu tiền bối rất muốn trừng mắt nhìn ta, có điều kịp thời nhịn xuống, kiềm chế tâm tình, “Phượng Hoàng hoa là một loại kỳ hoa ở Tây Vực, ta từng mấy lần dùng nó làm thuốc, rất hiểu công dụng của thứ thuốc này. Ngươi có thấy ấn đường nàng ta ửng hồng, đáy mắt còn hiện lên tơ máu kỳ lạ không, không cần bắt mạch ta cũng biết nàng đã ăn quá nhiều Phượng Hoàng hoa.” Ta còn nhớ Linh Linh thể chất âm hàn, bình thường phải dùng rượu để xua đi hàn khí. Nàng không dám uống rượu, chỉ uống rượu nếp. Ta biết thói quen từ nhỏ của nàng, bởi vì chúng ta từng là cộng sự, còn nhân yêu tam gia làm sao biết thói quen của nàng, chẳng lẽ là đầu cơ trục lợi? Lẽ nào…

Hàng mi thanh tú chớp chớp mấy cái, ta mấp máy môi, “Tiền bối, nên làm thế nào?” Xếp đặt được nhiều tai mắt như vậy trong Viêm vương phủ, quả nhiên lợi hại.

“Phượng Hoàng hoa không có hại gì cho cơ thể, hơn nữa còn có công dụng bổ huyết dưỡng nhan. Chỉ cần không ăn nó nữa, nàng sẽ không sao cả.”

Ta cung kính cúi người, “Đa tạ tiền bối.”

“Ân tình của ngươi ta đã trả xong rồi, đừng tới tìm ta nữa.” Lão hừ hừ một tiếng, lắc lắc lư lư đi ra ngoài. Ra tới cánh cổng tròn, đột nhiên nói, “Lão ăn mày là đệ tử Cái Bang, không phải thần y gì. Nếu như ngươi có việc gì cần, có thể đến Nhất Phẩm các tìm ta.” Muốn làm bằng hữu với ta thì cứ việc nói thẳng ra đi, cần chi làm mấy thứ loạn thấy bát nhao thế làm gì?

Đôi môi hình củ ấu nhếch lên, ta bất giác cười ra thành tiếng, “Tiền bối đi thong thả, hôm nào rảnh rỗi, ta theo tiền bối uống một bữa không say không về.” Cô nương ta không có ưu điểm gì, chỉ có nhân duyên tốt ơi là tốt.

Vén váy, ta chậm rãi bước qua hành lang gấp khúc, “Ba vị, trò chuyện vui vẻ quá.”

Mộ Dung Phong Vân cười ha ha, “Lão bà, ngồi xuống đây.”

Ta ngồi xuống bên cạnh Mộ Dung Phong Vân, thuận thế tựa lên người chàng, “Linh Linh, mỗi lần muội phát bệnh có phải đều đúng lúc đang uống rượu nếp phải không?”

Linh Linh đầu tiên là sững sốt, có chút suy tư, rồi gật đầu khẳng định, “Đúng vậy.”

Ta kéo một lọn tóc quấn quấn ngón tay, thản nhiên nói, “Linh Linh không phải trúng độc, mà là đã ăn quá nhiều Phượng Hoàng hoa. Phượng Hoàng hoa không phải độc dược, hơn nữa còn có thể làm thức ăn, dược phẩm. Khuyết điểm duy nhất của nó, chính là tương khắc với rượu nếp.”

Hoàng Phủ Viêm nhíu mày thật chặt, “Có nghĩa là…” Ha, đúng là rất thông minh nha, mới nói đã hiểu rồi.

Ta kéo tay Mộ Dung Phong Vân đứng lên, “Ta cũng không phải người hay lắm miệng, có những việc sẽ không nhiều lời. Hoàng Phủ huynh, Linh Linh, mời tự nhiên.” Viêm vương thông minh tuyệt đỉnh, hẳn biết nên làm thế nào.

Cùng Mộ Dung Phong Vân tay trong tay ra khỏi hành lang gấp khúc, ta đột nhiên nhớ tới việc gì, ngoảnh mặt lại cười, “Đúng rồi, lát nữa ta sẽ cùng các ngươi trở về, nguyên nhân là vì ta muốn làm chủ giúp ngươi lấy Linh Linh vào cửa.” Ta và Hoàng Phủ Viêm kết hôn chưa đầy hai tháng, chuyện nạp thiếp hắn thực sự không nên làm. Có điều, nếu như do ta làm chủ thì không phải như vậy. Lệ quý phi nương nương thương ta như thế nào, hơn nữa còn có ba tấc lưỡi vô cùng lợi hại của ta, nhất định không thành vấn đề. Vả lại, Linh Linh đang có mang, cần phải có người nương tựa, mất công Mai tiểu thư lại nhiều lời.

“Tại sao nàng phải đi với họ.” Mộ Dung Phong Vân không nể mặt, trên mặt viết ba chữ lớn: Ta không thích thế.

À không, bốn chữ mới phải.

Ta le lưỡi, giận dỗi nói, “Chúng ta mới kết hôn hai tháng, chẳng lẽ ly hôn sao? Hơn nữa, tỷ tỷ tỷ phu và chàng đều không có ở nhà. Trong lúc an thai, ta không thích hợp đi công tác. Ở nơi nào mà chẳng được? Chi bằng ở lại vương phủ càng có thể tiết kiệm chi tiêu.” Từng gặp qua nhiều người keo kiệt, nhưng chưa thấy ai keo kiệt như ta.

“Đáng tiếc Đại Nhi đã rời khỏi vương phủ rồi, bằng không, để Đại Nhi ở lại hầu hạ nàng.”

“Xin chàng, ta có tay có chân, không cần người hầu hạ.” Ta chỉ mang thai, không phải là tàn phế.

“Ta lo cho nàng.”

“Ta cũng không phải trẻ con, mau chóng xử lý mọi chuyện xong xuôi rồi trở lại kinh thành, sau đó chúng ta còn tính chuyện tương lai nữa.”

“Tuân lệnh, công chúa.”

Ta vươn đôi bàn tay trắng như phấn, đấm vào ngực chàng một quyền, “Đáng ghét, không được gọi ta là công chúa nữa.” Vô cùng chán ghét xưng hô này.

Mộ Dung Phong Vân nửa thật nửa đùa nói, “Nếu không thì, nàng đi với ta?”

Ta lắc đầu, “Bạch huynh, Thiên cô nương, ba vị tướng quân, thêm chàng nữa tổng cộng sáu người, sáu sáu đại thuận. Có mọi người xử lý những chuyện loạn thất bát nhao đó, ta rất yên tâm. Chàng đi đi, ta còn phải ở nhà xử lý chuyện thiên tai nữa.”

Nét mặt Mộ Dung Phong Vân trở nên rất sắc, cười gian ác nhìn ta, “Hôn một cái.”

“Không.” Không thèm để sắc lang hôn ta.

“Hôn một cái đi.” Nụ cười đó cực kỳ nịnh nọt, rất giống Hán gian.

Ta nghiêm túc lắc đầu, “Không được.”

“Cho hay không cho?” Bây giờ lại giống như trẻ con đòi kẹo.

“Cho, có điều… Lát nữa không thể tiễn chàng xuất môn. Thế nên, xem nó như nụ hôn tiễn biệt.” Ta vĩnh viễn không phải là đối thủ của chàng, ai….

Ta nhón gót chân, nhẹ nhàng hôn lên má chàng một cái. Ai đó được một tấc lại tiến thêm một thước lập tức ôm chặt lấy ta, ôm ta vào lòng hôn bù một cái.

xxxxxx

Sau một tháng bỏ nhà trốn đi, ta đã trở về. Hơn nữa, còn dắt theo Xuân Hương và Lạc đại thẩm.

Chuyện đầu tiên sau khi trở lại vương phủ, đó là thỉnh đại phu. Sau khi cẩn thận chẩn đoán ta và Linh Linh đều đã mang thai, tin tức này lập tức giống như đám lửa lan tỏa khắp kinh thành.

Tân hôn chưa đầy hai tháng, thê tử và thị thiếp đều đã mang thai trên dưới hai tháng, Hoàng Phủ Viêm thoáng chốc trở thành đề tài hấp dẫn nhất kinh thành. Rất nhiều những nhân sĩ nhàm chán trắng trợn khoác lác ‘năng lực’ của hắn, trong miệng bọn họ, hắn so với nam diễn viên xxx còn lợi hại hơn. Những nữ tử phong trần từng cùng hắn một đêm lấy đó làm vinh hạnh, các hiệu thuốc cũng muốn lấy hắn ra làm bảng hiệu quảng bá thuốc tráng dương bổ thận. Tóm lại, lời đồn kiểu nào cũng có, loạn thất bát nhao, nháo nhào một trận.

Sau khi thông qua nghị sự, ba người chúng ta đều quyết định để Linh Linh ở lại Linh Lung các.

Vì an toàn của chúng ta, Linh Lung các chừa ra một căn phòng làm một cái nhà bếp nhỏ. Toàn bộ thức ăn của ta và Linh Linh dùng đều do Tiểu Lan, Xuân Hương, Lạc đại thẩm và nha hoàn Đào Nhi phụ trách, người ngoài không được phép nhúng tay vào. Quá trình từ ra chợ mua thức ăn cho đến lên bàn ăn, người ngoài cả nhìn cũng không được. (Bao gồm trà nước cũng không được nhìn.)

Phòng bị chu đáo chặt chẽ như vậy, Linh Linh vẫn tiếp tục uống rượu nếp, có điều, bệnh đau tim cũng không phát tác nữa.

Chiều nào cũng đánh cờ đọc sách ngắm hoa, thời gian còn lại thì ăn ngủ tản bộ, ngày qua ngày vô cùng thoải mái.

Tục ngữ nói, cẩn thận cách mấy cũng có lúc sơ hở. Ta cái gì cũng đều đã tính qua, chỉ tính sót một điều, chính là Lệ quý phi.

Sau nửa tháng an nhàn, Lệ quý phi nghênh ngang bái phỏng vương phủ.

Khi Đào Nhi chạy vào bẩm báo, ta và Linh Linh đang ngồi uống trà chiểu. Vừa nghe tin Lệ quý phi tới, Linh Linh đã sợ làm đổ chén trà trong tay.

“Tiểu thư, tính sao bây giờ?’

Ta vội vã kéo tay nàng xem xét, “Có bị phỏng không?”

“Không có.” Nàng gục đầu xuống, “Muội… Lệ quý phi có phải không thích muội không.”

Ta mỉm cười, “Muội yên tâm, người sẽ thích mà. Lệ quý phi rất giỏi nhìn người, muội xinh đẹp, thiện lương thế này, người nhất định thích. Bùi Linh Linh bất kể sóng to gió lớn thế nào cũng đã từng trải qua, hà tất phải sợ một vị quý phi như vậy.” Có thể xưng tỷ gọi muội với cả thái tử phi, chỉ là một quý phi thì có tính là gì?

Linh Linh thở dài một tiếng, “Không phải muội sợ, mà là lo lắng, lo lắng người không thích muội. Người là mẫu thân của càng, muội chỉ mong người có thể chấp nhận muội.” Một nữ nhân cho dù lợi hại thế nào, đến khi yêu rồi đều trở nên ngu ngốc.

Ta vỗ vỗ tay nàng, “Yên tâm đi.”

Đang nói chuyện, Lệ quý phi đã vào đến nơi. Hôm nay người mặc y phục bình thường, không son không phấn, chỉ mang vài món trang sức, vừa nhìn giống như một người mẹ bình thường.

Thấy người tiến vào, ý cười từ khóe môi lan ra. Nhìn thấy nữ nhân đang đuổi theo người, ý cười trên mặt thoáng chốc đông lại, không thể cười thêm được nữa.

Ta đương nhiên rất hoan nghênh Lệ quý phi, có điều, ta không thể chào đón Mai Ngọc Phù đang đi bên cạnh người. Nữ nhân này quá mức dối trá, quỷ kế đa đoan, mới nhìn thấy ả ta đã chán ghét rồi.

Ta cùng Linh Linh đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt quỳ xuống, “Nương nương kim an.”

Lệ quý phi nhìn thấy chúng ta quỳ xuống, bước lên phía trước, đưa tay đỡ lấy từng người, “Mau đứng lên mau đứng lên, thân thể đã không được tiện, không cần như vậy.”

“Tạ ơn nương nương.” Chúng ta hết sức ăn ý, đồng thanh lên tiếng.

Lệ quý phi mỗi tay nắm một người, đồng thời ngồi xuống, quay đầu nhìn ta, “Tử Lung, nghe nói con có mang rồi.”

Ta cúi đầu, giả vờ xấu hổ, “Vâng.” Tin tức không phải đến chậm đến vậy chứ, qua nửa tháng rồi mới hay.

“Thành thật xin lỗi, bây giờ mới tới thăm con.” Lời này không giống lời quý phi nên nói? Các vị quý phi trong phim truyền hình, không phải đều nên tặng ta rất nhiều lễ vật quý trọng mang nhiều ý nghĩa sao? Không phải nói mấy câu dịu dàng thế này a.

Ta mỉm cười lắc đầu, “Là Tử Lung bất hiếu, đã lâu như vậy cũng không tiến cung thăm mẫu phi.” Hừ, hai chúng ta có quan hệ gì mà thăm?

Lệ quý phi mỉm cười, quay đầu nhìn Linh Linh, “Vị này chính là Linh Linh cô nương?”

Linh Linh vội vã đứng lên, “Bùi Linh Linh tham kiến nương nương.”

Lệ quý phi đỡ nàng ngồi xuống, “Nghe nói Viêm vương rất thích cô nương?”

Linh Linh gục mặt xuống, né tránh ánh mắt thăm dò của Lệ quý phi, “Là vương gia yêu mến.”

Bây giờ mà không giúp đỡ, còn phải đợi tới chừng nào.

Ta vô cùng thân thiết nắm tay Lệ quý phi, “Mẫu phi, con và Linh Linh tình như tỷ muội. Có Linh Linh giúp đỡ hầu hạ vương gia , là phần phúc của Tử Lung.”

Lệ quý phi có chút hiếu kỳ, “Con rất thích nàng?”

“Đương nhiên rồi, Linh Linh dịu dàng hiền thục, lương thiện lại hiểu ý người, tâm địa thiện lương, con đương nhiên thích.” Ta liếc mắt nhìn Mai Ngọc Phù, “Không giống như người ta, tâm tư độc ác, chia rẽ ly gián khắp nơi.” Ả không cho ta chút sĩ diện, đừng trách ta không nể mặt ả.

Biết người ta nói chính là Mai Ngọc Phù, nhưng Lệ quý phi vẫn vờ như không biết, cười tươi như hoa, kéo Mai Ngọc Phù tới bên người, “Lung nhi, ta biết con không phải nữ nhân lòng dạ hẹp hòi. Hôm nay thấy con cùng Linh Linh tình như tỷ muội, ta rất vui vẻ.” Người kéo tay ta đặt lên tay Mai Ngọc Phù, cười nói, “Hi vọng hai người có thể hòa thuận sống chung với Ngọc Phù.”

Ta vẫn cười tươi, siết chặt bàn tay Mai Ngọc Phù, “Con và Ngọc Phù luôn xem nhau như tỷ muội, hôm nay thực sự trở thành người một nhà, con cầu còn không kịp.” Ta len lén quan sát sắc mặt Linh Linh, phát hiện sắc mặt nàng thực sự rất khó coi, giống như tùy thời đều có thể ngất xỉu.

Mai Ngọc Phù buông mắt, bốn phía tỏa hào quang, “Đa tạ tỷ tỷ.”

Ta kéo tay Mai Ngọc Phù, lại kéo tay Linh Linh, ba bàn tay chồng chéo lên nhau, “Đều là người một nhà, khách khí cái gì. Linh Linh muội muội, chúng ta là người một nhà mà, phải không?” Ta và Linh Linh là người một nhà, có điều, không quen biết Mai Ngọc Phù đây.

Bùi Linh Linh miễn cưỡng cười một cái, “Vâng.” Nụ cười của nàng, so với khóc còn khó coi hơn.

“Mẫu phi, nếu đã như vậy, cứ để con làm chủ cho, để hai vị muội muội vào cửa cùng ngày được chứ. Phàm là việc gì cũng phải có trước có sau, Linh Linh vào cửa trước, lại đang mang thai, chi bằng cùng Tử Lung không phân lớn nhỏ.” Ta cười tươi như hoa, thân thiết nhìn Mai Ngọc Phù, “Về phần Ngọc Phù muội muội, đành phải uất ức cho muội, làm trắc phi rồi.” Mai Ngọc Phù, muốn đấu với ta, ngươi còn non tay lắm.

Mai Ngọc Phù dường như sợ ta không biết, nhẹ giọng nhắc nhở, “Tỷ tỷ, muội và vương gia là thanh mai trúc mã.”

Ta cười, nụ cười có chút oán giận, “Muội muội, muội là quận chúa, đại nhân đại lượng, đừng giành với người ta. Hơn nữa, Linh Linh chẳng phải đang mang thai sao.” Vai diễn vương phi rộng lượng này, ta diễn vô cùng nhuần nhuyễn.

“Nhưng mà…” Mai Ngọc Phù không cam tâm, “Nghe nói Linh Linh muội muội lai lịch bất minh.” Mẹ kiếp, họ Mai kia, ngươi đúng là quá đáng lắm rồi.

Mắt thấy Mai Ngọc Phù càng ngày càng quá đáng, Linh Linh cũng không khách khí nữa, hất cằm, “Ta cũng không phải cô nhi, sao nói là lai lịch bất minh được?”

Mai Ngọc Phù khó chịu nhìn Linh Linh, “Ồ? Không biết muội muội là thiên kim nhà ai?” Nữ nhân chết tiệt này, càng ngày càng quá đáng.

Linh Linh còn chưa mở miệng, ta đã lên tiếng trước, “Linh Linh muội muội nguyên là thiên kim của Bùi Quang lão gia giàu có một vùng, vừa là nghĩa muội của kinh thành đệ nhất thủ phủ, Lăng Sở Nam, sao nói là lai lịch bất minh được.” Danh hiệu của lão Lăng rất tốt, mượn xài chút chắc không có vấn đề.

Mai Ngọc Phù sắc mặt đột nhiên tái nhợt, “Nàng là nghĩa muội của Lăng Sở Nam?”

Có ta làm chỗ dựa, lá gan Linh Linh cũng bắt đầu lớn hơn, “Đương nhiên rồi.”

Nhìn thấy Mai Ngọc Phù vô cùng xấu hổ, Lệ quý phi vội vã đứng ra hòa giải, “Ta chỉ biết Lăng Sở Nam có một muội muội, không biết còn có một nghĩa muội này.”

“Sở Nam vô cùng yêu thương Linh Linh, không nỡ để nàng xuất đầu lộ diện. Trước khi con xuất giá, có chút giao tình với Lăng Sở Nam, cho nên rất thân thuộc với Linh Linh.”

“Tỷ tỷ, tỷ là vương phi, sao có thể gọi thẳng tên một nam nhân khác.” Mai Ngọc Phù, ngươi nhất quyết đối đầu với ta phải không?

Mặc kệ ả, ta cười cười nói, “Mẫu phi, Linh Linh là muội muội Lăng Sở Nam yêu thương nhất, muốn nàng làm thiếp là chuyện không thể nào. Chi bằng, lấy lễ vương phi lấy nàng vào cửa đi.” Giọng nói dịu dàng, nhưng tràn đầy kiên quyết. Muốn ức hiếp Linh Linh? Nằm mơ đi.

“Chuyện này…” Lệ quý phi có hơi khó xử.

Không để cho Lệ quý phi có thời gian suy nghĩ, ta kiêu ngạo nói, “Xuân Hương, bảo Lăng Sở Nam đến đón Linh Linh về.” Dám ăn trong bát, nhìn trong nồi, nhớ thương trong đất. Lão nương đem lão bà, nhi tử của hắn giấu đi, chờ hắn suy nghĩ xong mới cho đưa trở về.

“Tuân lệnh.” Nha hoàn nhà ta không sợ cường quyền, trước mặt Lệ quý phi cũng dám lớn tiếng.

“Mẫu phi, tiểu thư Lăng gia và con là tỷ muội kết nghĩa, con muốn đến Lăng gia ở đó mấy ngày.” Mỗi ngày đều phải nhìn mặt Mai Ngọc Phù này, ta phiền muốn chết, chi bằng tới Lăng gia xem xem Tuyết Liễu thế nào.

“Việc này…” Lệ quý phi nhất thời bị ta làm cho đầu óc choáng váng, “Con cũng đi?”

Ta kiên quyết nói, “Phải.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.