Nhất Dạ Thâu Hoan

Chương 13: Q.2 - Chương 13: Phẫn nộ vì hồng nhan




Ta tự mình xuống bếp, Lạc đại thẩm cùng Xuân Hương tỷ suýt chút rớt cả cằm. Trong lòng bọn họ, ta chính là một nữ nhân phóng túng chỉ biết cờ bạc chơi gái, hôm nay xuống bếp, không chừng là trời sắp đổ cơn mưa màu hồng.

Ta tự mình xuống bếp thì thôi, vậy mà Mộ Dung Phong Vân cũng xắn tay áo xuống bếp lo việc vặt vãnh.

Tập đoàn Lục thị sắp đóng cửa rồi? Hay là Mộ Dung gia sắp sửa phá sản? Quyền thế nghiêng trời, phú khả địch quốc – Mộ Dung gia, có cần tới đại công tử cùng đại tiểu thư đích thân xuống bếp.

“Đại công tử à, mấy chuyện này để cho ta làm được rồi, không cần tới cậu tự mình ra tay đâu.” Lạc đại thẩm tới bên người Mộ Dung Phong Vân lẩm bẩm, ý đồ thuyết phục hắn dừng công việc rửa rau này lại.

“Thẩm lớn tuổi rồi thì qua bên đó nghỉ ngơi, để ta làm.” Mộ Dung Phong Vân cười hắc hắc, quyến rũ chết người không cần đền mạng.

Ta kéo kéo tay áo, tay cầm sạn trở qua trở lại trong nồi, “Đúng đó, qua bên kia nghỉ ngơi đi.” Một thời gian được Mộ Dung Phong Vân dạy dỗ, tay nghề xào đồ ăn cũng không đến nỗi nào.

Lạc đại thẩm trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ, dở khóc dở cười, “Tiểu thư, hai vị muốn làm khó người ta sao?”

“Mẹ à, tùy tiện kiếm chuyện gì làm thôi là được.” Xuân Hương chậm rãi ló đầu ra khỏi bếp lò, “Tiểu thư nấu ăn, chúng ta giúp việc thêm củi nhóm lửa. Đại công tử rửa rau, mẹ giúp cậu ấy múc nước thì được rồi.”

“Xuân Hương nói đúng quá nha.” Người trẻ quả nhiên là người trẻ, tác phong làm việc khác hẳn người già.

Đại thẩm thở dài một tiếng, “Tiểu thư, không được đâu, người là Vương phi tôn quý, thân thể ngàn vàng, làm sao có thể làm mấy việc nặng nhọc này chứ?”

Nếu như tỷ phu ta không phải tướng quân, Viêm vương không phải lão công ta, thì ta có khác gi người bình thường đâu chứ?

Ta thực sự bị đại thẩm nói đến khó chịu, trưng ra vẻ mặt ôn hòa kiếm việc để thẩm ấy làm cho xong, “Đại thẩm, ta đói bụng rồi. Nếu như thẩm thấy nhàn rỗi quá, phiền thẩm giúp ta làm mấy món điểm tâm, dùng gạo nếp ấy.” Tay nghề làm điểm tâm của đại thẩm tuyệt khỏi phải chê.

Đại thẩm có chút dao động, nhưng đôi mắt cứ nhìn chằm chằm cái sạn trên tay ta, “Nhưng mà…”

Ta giơ cái sạn lên đưa cho đại thẩm, “Thẩm muốn dùng cái này làm bánh ngọt sao? Vậy lấy đi.” Đại thẩm không biết nấu lẩu.

“Á…” Lạc đại thẩm sửng sốt, quay đầu bỏ chạy, ” Ta đi đây một chút.”

Đợi đại thẩm đi rồi, Xuân Hương tỷ mới len lén cười gian, “Công tử, tiểu thư, có thể hỏi một câu được không, sao hôm nay hai người muốn cùng nhau nấu ăn vậy.”

Ta sửng sốt quay đầu, ánh mắt vô thức nhìn Mộ Dung Phong Vân. Khi ta đưa mắt nhìn hắn, song song đó hắn cũng đưa mắt nhìn ta. Hai người chúng ta cùng cười một cái, đồng thanh đồng tiếng, “Chúng ta thích.”

Xuân Hương kinh ngạc kêu lên, “Oa, hai người thật là ăn ý quá nha.”

Ta trợn tròn mắt, “Bình thường thôi.” Song song đó, Mộ Dung Phong Vân cũng nói một câu tương tự vậy.

“Ha ha, hai người thật là ăn ý.” Xuân Hương trốn sau bếp lò cười trộm.

“Đương nhiên rồi.” Hai người nào đó tiếp tục đồng thanh.

Xuân Hương cười gian đi tới bên cạnh ta, nhỏ tiếng nói, “Tiểu thư, thứ lỗi ta đây nói thẳng, hai người đúng là có tướng phu thê nha.”

Chúng ta vốn là phu thê mà, chỉ còn chưa bái đường thôi.

“Chết xa ra một chút, muốn ăn lẩu thì phiền lão nhân gia tỷ đốt giúp hai cái lò.” Ta trừng mắt nhìn nàng, rồi lại bỏ vào nồi chút hoa tiêu.

“Tại sao phải tới hai cái?” Nàng tiện tay đưa hạt tiêu cho ta, “Thêm cái này nữa.”

Ta nhận lấy hạt tiêu, vừa thêm hạt tiêu vừa thêm hoa tiêu, “Bởi vì, hôm nay ta muốn mời Viêm vương tới ăn, không thể ăn cùng tỷ và đại thẩm được. Cho nên, cần tới hai cái lò.” Đã ăn lẩu thì phải ăn thật cay mới ngon chứ.

Xuân Hương tỷ hai mắt sáng ngời, “Chúng ta cũng có phần.”

“Nói thừa, có bao giờ ta bạc đãi các người đâu? Vàng bạc châu báu đều có phần các người cả.” Cả nhà Lạc đại thúc tận tâm tận lực làm việc cho tập đoàn Lục thị ta, ta đương nhiên không bạc đãi họ.

“Cảm ơn tiểu thư.” Xuân Hương tỷ cười hắc hắc, chạy đi làm việc.

Bỏ thêm một trái ớt vào, vị cay từng đợt từ trong nồi tỏa ra. Mộ Dung Phong Vân ho khan một tiếng, “Lão bà, khi nào thì gả cho ta?”

Ta đưa tay bịt mũi, “Gả hay không thì có khác gì?” Cho dù chúng ta có phát triển quan hệ này, cũng không giống phu thê.

“Để ta nuôi nàng.” Tiếng thái rau từ đằng sau truyền đến.

“Bây giờ chàng không phải đang nuôi ta sa? Mặc y phục chàng mua, xài tiền của chàng, hơn nữa còn xài như phá của.” Ngoại trừ việc chưa đăng ký kết hôn, chúng ta cũng giống phu thê mà.

“Nhưng ta muốn lấy nàng, ánh mắt Hoàng Phủ Viêm nhìn nàng khiến ta rất khó chịu.” Ánh mắt hắn nhìn ta quả thật rất đáng ghét, nhưng giờ khá hơn nhiều rồi.

“Hắn đã có Bùi Linh Linh ở bộ kế hoạch rồi, nếu như dám động tay động chân…” Đổ nước vào trong nồi, ta giơ cái sạn lên cười âm hiểm, “Lão tử thiến hắn.” Giọng cười ta cực kỳ âm hiểm, giống hệt như vợ cả xấu xa trong phim truyền hình.

Mộ Dung Phong Vân tiêu sái thái rau, “Nếu như hắn dám tơ tưởng tới nàng, ta thiến hắn.”

“Tơ tưởng cũng không được à? Muốn ăn giấm ch… Ọe…” Kỳ lạ, sao ta đột nhiên lại muốn ói thế này, chẳng lẽ là bị mùi dầu làm cho ngạt thở.

“Sao vậy?” Hắn dừng động tác thái rau.

“Muốn ói.” Ta thẳng thắn thành thật nói ra tình trạng của bản thân, “Tự nhiên muốn ói.”

“Muốn ói?” Mộ Dung Phong Vân nhíu mày, “Còn gì nữa không?”

“Không có. Gần đây ta ăn rất ngon ngủ rất say, không phải, phải nói là ăn nhiều hơn bình thường một chút.” Từ trên trán chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, “Đại ca, có phải vì ta ăn nhiều quá nên đau dạ dày rồi?” Tất cả đều tại hắn, nấu ăn ngon vậy làm gì, khiến ta ăn liên miên không nghỉ.

“Tiểu thư, muốn ói à? Có phải đã có rồi không?” Lạc đại thẩm không biết từ đâu nhảy ra, vội vội vàng vàng chạy tới.

“Hả?” Ta sửng sốt, há miệng thật to.

Lạc đại thẩm ném đống bột mì trên tay xuống, hứng khởi vô cùng kéo ta qua một bên, “Tiểu thư, chắc là tiểu thư có rồi. Nói cho đại thẩm biết, lần cuối người có nguyệt sự là vào lúc nào?” Đè tiếng thật nhỏ, giống như là sợ Mộ Dung Phong Vân nghe thấy.

Ta theo phản xạ buột miệng thốt ra, “Hảo bằng hữu đã không tới một tháng nay rồi.” Á… Tháng trước ta còn nghĩ không biết có phải vừa bị hạ xuân dược vừa bị cưỡng gian, cho nên mới… (kỳ thực ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.)

“Tiểu thư à, người mau nghỉ ngơi đi, ta đi thỉnh đại phu.”

Ta nháy nháy mắt, ngốc nghếch nhìn về phía Mộ Dung Phong Vân, “Đại ca có biết bắt mạch không?”

Mộ Dung Phong Vân vẻ mặt ngờ nghệch, đứng tại chỗ cười khúc khích. Mãi đến khi ta lên tiếng, hắn mới trở lại bình thường, “Để ta xem.”

Nhẹ nhàng kéo lấy tay ta, ta phát hiện tay hắn lúc này đang run lẩy bẩy. Ngón tay đặt trên mạch của ta, khóe môi càng lúc càng nhếch lên, càng nhìn càng giống một tên ngốc. Lúc buông tay ta ra, giọng nói hắn càng thêm run rẩy, “Nàng có…” Chẳng phải chỉ là có thai thôi à? Ta giờ đã hai mươi bảy tuổi rồi, cũng đã tới lúc nên sinh hài tử.

“Theo ta tính toán, lần cuối cùng có nguyệt sự là…” Ta tuy rằng hơi ngốc, nhưng không ngốc đến nỗi không tính được thời điểm mang thai, “Bây giờ là tháng chín, có hơn năm mươi ngày rồi.” Nói cách khác, hài tử có vào đúng đêm động phòng hoa chúc.

May mà có ngay ngày đó, bằng không, ta cũng không biết phải ăn nói với ngoại nhân thế nào. Dù sao cũng không thể nói, ta cùng Viêm vương chưa kết hôn thì đã yêu đương vụng trộm.

Tên ngốc nào đó đột nhiên ôm lấy ta, hôn mạnh vào má ta một cái, “Lung nhi, nàng thật sự đã có rồi.”

Sửng sốt đúng một giây đồng hồ, ta giống như kẻ ngốc cất tiếng cười to, vươn tay vòng qua thắt lưng ôm lấy hắn, “Phải, ta có rồi.” Gần ba mươi tuổi, rốt cuộc cũng có thai rồi.

Đại thẩm rất thích bộc lộ cảm xúc, nhưng câu nói kia khiến ta cảm thấy rất phản cảm, “Tiểu thư, mau tới nói cho Viêm vương biết đi.”

“Chuyện cứ tính sau.” Nói cho hắn biết tin này, chẳng khác nào quang minh chính đại tuyên bố hắn đã bị ta cắm sừng?

Ta tuy rằng da mặt rất dày, nhưng cũng muốn cho hắn chút sỉ diện.

Mộ Dung Phong Vân ôm lấy ta, “Đại thẩm, còn một chuyện phải phiền thẩm đi làm. Đúng rồi, tìm đại phu giỏi nhất kinh thành cùng bà đỡ tới đây.”

Ta có chút bực mình, “Hả? Chàng không phải đại phu sao? Còn nữa, mới năm mươi ngày, tìm bà đỡ tới làm gì?”

“Ta chỉ biết sơ qua y thuật, không phải đại phu. Còn mời bà đỡ tới là để hầu hạ nàng.” Xí, mới hơn năm mươi ngày đã bày đặt mời bà đỡ tới hầu hạ ta.

“Phong Vân, chàng đúng là papa ngu ngốc nhất trên đời.” Mới có năm mươi ngày thôi mà.

“Đối với những chuyện này, nam nhân nào cũng trở nên ngu ngốc.” Ai đó không thèm quan tâm.

“Hóa ngốc cũng còn tha thứ được, có điều ta van chàng đừng có ngu ngốc triệt để như thế được không? Bà đỡ? Tưởng rằng ta sắp sinh à?’ Ta rất muốn trợn mắt thật to nhìn hắn, có điều đúng lúc phải nhịn xuống.

Đại phu sau khi chẩn mạch qua, chứng minh tình trạng của hai mẹ con ta đều rất tốt, chỉ là, có thể sẽ xuất hiện triệu chứng ốm nghén.

Mộ Dung Phong Vân không hề kiêng nể cứ bám riết lấy đại phu, hỏi thăm ta có thể ăn cái gì, không thể ăn cái gì, so với lão thái bà còn dài dòng hơn.

May mà lão đại phu rất hiểu cho cảm nhận của hắn, cười xòa giải thích cho hắn nghe từng chút một, còn nói thêm những việc đáng phải lưu tâm. Trước khi đi còn nói một câu, “Chúc mừng Phong Vân công tử và phu nhân đã có quý tử.”

Hắn ngu ngốc đưa cho đại phu một phong bao lì xì, “Đa tạ.” Bộ dạng còn đần hơn kẻ ngốc.

“Đại phu, ông đã nhầm rồi, người mang thai là tiểu thư nhà chúng ta, Viêm vương phi.” Đại thẩm bưng điểm tâm vào, dong dài xen vào một câu, khiến tất cả mọi người đều xấu hổ.

“À… thất lễ thất lễ rồi.” Lão đại phu cười xấu hổ.

Đại phu vừa đi khỏi, hắn liền cầm bánh ngọt lên đút cho ta ăn, cười hết sức nịnh nọt, “Lão bà, khi nào thì ly hôn gả cho ta?” Lời này nghe qua không phải đùa, nếu như ta nhớ không nhầm, mấy lời này là lẽ ra phải do vai phản diện nói mới đúng.

Ta do dự, “Mới kết hôn hơn một tháng mà đã ly hôn, như vậy ổn không?” Như vậy Mộ Dung gia ta và hoàng gia còn mặt mũi nào chứ?

Hắn cầm chiết phiến của phong lưu công tử lên, chậm rãi phe phẩy, mạn bất kinh tâm nói, “Có gì không ổn, lập tức ly hôn, sau đó ta đưa nàng cao bay xa chạy.”

Ngoài trời rất lạnh, đừng có quạt mà. Cổ nhân đúng là kỳ quái, cứ thích dùng quạt giấy thể hiện phong độ, “Hình như thiếu một câu rồi.”

“Câu gì?” Hắn khép quạt lại, cười tà ghé người qua.

Ta tập trung suy nghĩ một lát, “Chàng phải nói là, gom được tiền rồi lập tức ly hôn, sau đó ta đưa nàng cao bay xa chạy.” Ta cùng Mộ Dung Phong vân giống như đôi gian phu dâm phụ mưu đồ bí mật cướp đoạt tài sản của người khác. A… Chúng ta quả thực đúng là có mưu đồ với tàng bảo đồ của hắn.

Lời của ta khiến Mộ Dung Phong Vân cười ha hả, “Nàng thật đáng yêu.”

Bao tử không hợp thời kêu lên thành tiếng, ta mới phát hiện ra mình vẫn còn đói lắm, “Đúng rồi, nồi lẩu đó tính sao đây? Đại thẩm không biết làm.”

“Nàng đã ăn nhiều lắm rồi.” Hắn chỉ chỉ ba cái khay trống không trên bàn.

“Điểm tâm của những người giàu thời cổ đại lúc nào cũng đặt trên khay là để cho đẹp mắt, chàng xem ba cái khay hỏng này đi, tối đa đựng được hai ba cái bánh là cùng.” Ta không phải đang chống chế cho mình, những gì ta nói đều là sự thật.

Hắn cười khổ gật đầu, hỏi ta, “Nàng ăn lẩu được không?”

Ta hất cằm, “Ta là phụ nữ mang thai, đương nhiên ăn được.”

“Nếu nàng thật sự muốn ăn, ta đi nấu, được rồi chứ?” Ta bất đắc dĩ đành khoát khoát tay.

Phụ nữ mang thai thông thường đều rất hay nổi giận, không biết có thật hay không?

“Hôn một cái.” Hắn cấp tốc vọt tới bên giường, hôn lên má ta một cái.

“Chúc mừng, Phong Vân huynh.” Giọng nói của Hoàng Phủ Viêm đột nhiên truyền đến.

Mộ Dung Phong Vân ôm ta, cười tạ mị, “Vương gia, chúc mừng ta chuyện gì?”

Hoàng Phủ Viêm tay vẫn ôm chặt eo Linh Linh, cười ấm áp như gió xuân, “Vương phi của bản vương có cốt nhục của ngươi, chẳng lẽ không nên chúc mừng.” Câu này nghe không được tự nhiên chút nào, càng nghe càng thấy đổ mồ hôi lạnh.

“Nếu chàng yêu vương phi của chàng như vậy, ta chỉ đành… lưu lạc thiên nhai.” Linh Linh che mặt, vờ như nức nở mấy tiếng, “Chàng yên tâm đi, ta sẽ không bắt chàng phải chịu trách nhiệm. Sau này ta sẽ nói với con chúng ta rằng, cha nó không phải không cần nó, mà đã chết rồi.”

Hả? Nàng cũng có rồi?

Bùi Linh Linh vừa nói thế, sắc mặt Hoàng Phủ Viêm lập tức trắng bệch, cấp kỳ giải thích, “Linh Linh, ta không yêu nàng ấy, thật mà. Người ta yêu nhất chính là nàng, nàng phải tin ta.” Mới cách có một buổi chiều thôi mà, sao thay đổi lớn quá vậy.

“Mỗi lần cùng ta… chàng đều gọi Phượng nhi.” Bùi Linh Linh càng thêm nức nở.

“Chuyện đó qua lâu lắm rồi.” Hoàng Phủ Viêm đổ đầy mồ hôi lạnh, “Linh Linh… Là ta… ta tưởng nàng ấy là nam.”

“Hóa ra là chàng đồng tính luyến ái? Oa oa oa…” Linh Linh bây giờ trực tiếp khóc to ra.

“Không phải… Hai người bọn ta… ta với nàng ấy… ta tưởng rằng nàng ấy là nam, nên xem nàng ấy giống như huynh đệ.” Hoàng Phủ Viêm bất đắc dĩ, dịu dàng vuốt vuốt lưng nàng, nhẹ giọng dỗ dành, “Linh Linh, ta thật sự chỉ xem nàng ấy như huynh đệ. Nàng ấy đúng là một kỳ nữ, ta nhất thời mê hoặc thôi.”

“Ta tầm thường như vậy, chàng thấy ta rất chướng mắt chứ gì.” Linh Linh gục mặt vào vai hắn, đầu mày cuối mắt nhìn ta cười trộm.

Nụ cười của ta so với nàng còn gian trá hơn bội phần, giơ ngón cái lên, dùng khẩu hình nói một câu: giỏi lắm.

Có thể huấn luyện một con sói lạnh lùng thành một con chó lông xù ngoan ngoãn, quả thật rất giỏi.

Linh Linh cười gượng, vùi đầu vào cổ hắn.

Ta cùng Mộ Dung Phong Vân nhìn nhau, cùng nở nụ cười, hắn mãn nguyện ôm ta vào lòng.

“Nấu cơm đi.” Ta nhỏ giọng nói, chỉ chỉ về phía cửa.

Mộ Dung Phong Vân rõ ràng là muốn phá sàn diễn của Hoàng Phủ Viêm, lúc đi ngang liền vỗ vỗ lên vai hắn, “Muội phu, đói bụng chưa? Nói chuyện với vương phi một lát, ta phải đi nấu lẩu cho nàng ăn. Ai, nữ nhân thật là…”

“Muội phu?” Linh Linh ngẩn người, đột nhiên lớn tiếng khóc thét lên, “Oa… Ta không thèm làm tiểu thiếp của chàng, đánh chết ta cũng không chia sẻ chàng với nữ nhân nào khác. Chàng để ta đi đi, ta sẽ không nói với con chàng là một phụ thân bội tình bạc nghĩa…”

Hoàng Phủ Viêm ấp úng, “Linh Linh, Ta…. Không phải ta… Ta không có… Vương phi của ta… Không phải, Mộ Dung tiểu thư cùng với ta là hoàn toàn trong sạch.”

Nhìn Linh Linh biểu diễn, ta che miệng lại cười như điên.

Linh Linh lộ ra nụ cười gian trá, dùng khẩu hình nói với ta; Trước đây hắn làm tổn thương ta, bây giờ phải trả thù.

Ta che miệng, gật đầu ngay lập tức.

“Linh Linh, đừng khóc nữa, coi chừng hài tử.”

“Hài tử?” Linh Linh chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, “Chàng chỉ biết tới hài tử, trong lòng chàng cũng chỉ có hài tử.”

“Không phải… mà… Nếu như nàng không tin, ta không cần…”

“Không cần cái gì? Không cần hài tử ư?” Giọng nói của Linh Linh càng giống như bị đả kích lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này vì khóc mà giống như một con mèo nhỏ. Ánh mắt lấp lánh tỏa ra bốn phía, nhưng tràn ngập ý cười.

“Không…” Quả nhiên nói nhiều sai nhiều.

Bùi Linh Linh tuy là nữ tử, nhưng từ nhỏ đã lăn lộn thương trường. Năm mười bốn tuổi, nữ cải nam trang, chính thức tiếp nhận sản nghiệp của Bùi gia. Sau khi gia đạo sa sút, lại càng thêm khôn ngoan chín chắn.

Trong tập đoàn Lục thị, nàng nổi tiếng là ánh mắt sắc sảo, thủ đoạn độc ác. Dám đấu với nàng, chẳng khác nào đi vào chỗ chết.

Phải rồi, không biết Mai tiểu thư kia đã bị nàng chơi đến nông nỗi nà? Chắc không phải điên rồi chứ?

Ta rót một chén trà, nhìn nam nhân này bằng ánh mắt đáng thương.

Haiz, người nào rớt vào bể tình cũng trở nên ngu ngốc.

Mãi đến khi Linh Linh chơi đùa thỏa thích, Hoàng Phủ Viêm cũng bị hù dọa đủ rồi, hai người mới rảnh rỗi để ý tới ta.

“Tử Lung, chúc mừng.” Câu này của Hoàng Phủ Viêm tuyệt đối là thật lòng.

Ta sờ sờ bụng, “Hoàng Phủ huynh, ta cũng chúc mừng ngươi và… vị cô nương này.” Nguy hiểm thật, suýt chút nữa là lộ ra sơ hở rồi.

“Đa tạ vương phi.” Linh Linh cười xấu hổ.

“Tới đây, cho cô vật này.” Tiện tay gở chiếc trâm ngọc trai xuống, “Chúc hai vị bách niên hảo hợp, loan phượng hòa minh, xứng lứa vừa đôi, sắt cầm hòa hợp, tịnh đế trường sinh, kim thạch đồng tâm, bạc đầu giai lão, trời ban duyên lành, vĩnh kết đồng tâm, trời đất tác thành, biển tình cuồn cuộn giai ngẫu thiên thành, kim ngọc hòa minh, bách niên giai lão, tài tử giai nhân, tình liên bích hợp, nên vợ nên chồng, tương kính như tân, bách thế cát tường, hoa hảo nguyệt viên, tốt lành mỹ mãn, như cá như sông, én bay liền cánh, thần tiên quyến lữ, ý hợp tâm đầu, phượng hoàng vu phi, cẩm tú long phượng, duyên kiếp tam sinh, may mắn năm đời, cây ngọc liền cành, phu xướng phụ tùy, lân chỉ trình tường, như cầm như sắt, kiêm điệp tình thâm, lưỡng tình tương duyệt, gắn bó keo sơn, môn đăng hộ đối, cả nhà hòa thuận, qua điệt duyên miên, con cháu đầy đàn.” Ta một hơi nói ra n câu chúc. (TN: Một loạt câu này đều là chúc chuyện gia đình, con cháu)

Hoàng Phủ Viêm mãn nguyện ôm lấy Linh Linh, “Tử Lung, hay là hai nhà chúng ta chỉ phúc vi hôn đi.”

Một người hiện đại như ta, sao có thể làm mấy loại chuyện này? Ta lười nhác mỉm cười, “Hoàng Phủ huynh, chúng ta đã từng nói sẽ không liên quan gì nhau…” Ta vuốt ve bụng mình, ánh mắt hướng về bụng Linh Linh, “Miễn giải thích đi.”

“Vậy thì miễn.” Hoàng Phủ Viêm đưa cho ta một mảnh kim tỏa, “Cho cô.”

“Gì vậy?” Ta cười cười nhận lấy. Không phải tín vật chỉ phúc vi hôn chứ?

“Là và Linh Linh vừa mới mua, có một đôi, tặng cô một cái.” Hắn nhàn nhạt nói một câu.

“Hả…” Ta thử nhìn hắn, “Chỉ phúc vi hôn?”

Hắn lắc đầu, “Không phải, là mua cho hài tử của ta, bây giờ tặng lại một cái.”

Ta mờ ám chớp chớp mắt, “Muốn sinh mấy đứa à?”

“Ừ.” Hoàng Phủ Viêm mặt không đổi sắc, mỉm cười gật đầu. Còn Linh Linh, sớm đã đỏ bừng cả mặt.

Ta nhận lấy tấm kim tỏa, “Hoàng Phủ đại ca, nhà ta không có lễ vật gì tặng được cả.” Đến khi hắn chính thức lấy Linh Linh rồi, ta tuyệt đối sẽ không keo kiệt.

***

“Nương tử, qua ăn đi.” Mộ Dung Phong Vân di chuyển thật sự không quỷ bao nhiêu, hắn tới khi nào ta hoàn toàn không biết.

Ta thuận thế ôm lấy thắt lưng hắn, “Phong Vân, nhà họ tặng cho bảo bảo chúng ta một miếng kim tỏa, chàng tặng lại người ta cái gì?” Ta chỉ có mấy thứ đồ dùng nữ nhi như ngọc bội trâm cài thôi.

“Bây giờ không có, khi khác đi.” Hắn ôm ta, cười như không cười ngẩng đầu, “Hoàng Phủ huynh, mời.”

“Đừng mời nữa, mời tới mời lui cơm lạnh hết bây giờ.” Cổ nhân quả thật phiền phức.

Bùi Linh Linh đã từng ăn lẩu hay chưa ta quả thực không biết, nhưng Hoàng Phủ Viêm thì tuyệt đối chưa từng gặp qua. Khi thấy một cái nồi đồng đặt trên bếp lò, hắn rất hiếu kỳ, “Đây là cái gì?”

“Lẩu đó.” Linh Linh thân mật giải thích.

“Vậy thì ăn.” Ta ngồi trên ghế, gắp một miếng thịt mỏng bỏ vào trong nồi, “Đợi chín rồi, thêm chút gia vị là có thể ăn.”

“Ta muốn ăn đậu hũ.” Bùi Linh Linh gắp một miếng đậu hũ bỏ vào trong, “Đại tiểu thư, ta còn nhớ tiểu thư cũng thích ăn lắm, chúng ta hai người cùng ăn đi.”

Ta có hơi sửng sốt, lén lút quan sát sắc mặt Hoàng Phủ Viêm. Thấy hắn vẫn rất bình thường, ta mới thở dài một hơi, “Được.” Linh Linh quả thật là đang đắc ý lắm rồi, đến những câu nguy hiểm thế này cũng lỡ miệng nói ra.

“Cái nồi nay là ta dùng xương cốt của một loại động vật nấu thành, thiên chuy bách luyện (2) đó.” Ta múc một chén canh đưa tới cho Linh Linh, “Nếm thử xem.”

“Hảo ý của cô ta xin nhận.” Hoàng Phủ Viêm đưa cái chén đến trước mặt Mộ Dung Phong Vân, “Lo cho Mộ Dung huynh đi.”

“Không phải vậy cũng ghen chứ?” Tinh thần ăn dấm chua của hắn còn hơn cả Mộ Dung Phong Vân, chuyện này mà cũng ăn dấm chua cho được?

Trên mặt Hoàng Phủ Viêm hiện lên một màu đỏ sậm, “Ta tự biết múc cho nàng.”

“Ghen thì nói là ghen, còn chối, ta không cười ngươi…” Ta liếc mắt nhìn Mộ Dung Phong Vân, “Bởi vì… hắn ăn dấm chua cũng rất kinh khủng.” Hai nam nhân đang ngồi cạnh ta đây đều là những thùng dấm chua cực lớn.

Mộ Dung Phong Vân cười không biết xấu hổ, “Lung nhi, cho vi phu chút sĩ diện không được sao?”

“Vậy thì ăn đi.” Ta lấy đũa nhét vào miệng hắn một miếng đậu hũ non mềm, “Bớt nói nhảm lại.”

“Hai vị rất ân ái.” Hoàng Phủ Viêm vừa gắp rau cho Linh Linh, vừa châm chọc.

Ta cười cười, “Còn Mai Ngọc Phù đó phải tính sao đây?” Nụ cười trên môi dần dần biến mất, sắc mặt ta cũng nghiêm túc hơn nhiều, “Mai Ngọc Phù tuyệt đối không phải tốt đẹp như vẻ bề ngoài. Ngươi có biết, sau khi Linh Linh đến bên cạnh ngươi, ả từng gọi người đến nhục nhã nàng không?” Dựa vào thủ đoạn của Linh Linh, hoàn toàn không cần phải sợ Mai Ngọc Phù. Có điều, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, huống chi nàng hiện tại còn đang mang thai.

“Phải vậy không” Hoàng Phủ Viêm dùng ánh mắt phức tạp nhìn Linh Linh.

Linh Linh do dự một hồi, sắc mặt rất khó coi, “Phải.”

“Muội đừng sợ, ta tốt xấu gì cũng là vương phi, là đại tiểu thư Mộ Dung gia, có ta che chở, muội tạm thời sẽ không sao đâu.” Ta vươn tay vỗ vỗ vai nàng, “Có ta ở đây rồi.”

“Có phải ta nên cho Linh Linh một danh phận rồi không.” Hoàng Phủ Viêm dùng ánh mắt bất đắc dĩ hỏi ta.

“Ngươi đừng hỏi ta. Hôn nhân của chúng ta chỉ là một trò hề, chúng ta chỉ là bạn, không phải phu thê.” Có nên cho Linh Linh một danh phận hay không, hắn làm chủ.

“Linh linh…” Hắn nhìn về phía Linh Linh, “Nàng từng nói nàng tuyệt đối sẽ không làm thiếp của bất cứ ai.”

Bùi Linh Linh ôn nhu cười, “Vương phi cũng được, thị thiếp cũng được, chỉ cần có thể ở bên cạnh chàng, ta đã mãn nguyện rồi.”

Hoàng Phủ Viêm gật đầu, “Tạm thời để nàng chịu uất ức rồi.”

“Yên tâm đi, cho dù là lúc ở vương phủ, ta cũng rất thức thời biến mất mà.” Sự việc cấp bách trước mắt, chính là phải tìm cho được mảnh tàng bảo đồ thứ tư, ta làm sao có thể đắm chìm trong nhu tình được.

“Cô ở lại vương phủ? Làm gì?” Hoàng Phủ Viêm cười, “Trộm bí mật? Nửa năm qua? Chúng ta thua còn chưa đủ thảm?”

“Ắc…” Ta cười hắc hắc, xấu hổ nói, “Ai vì chủ nấy mà.” Nửa năm qua, ta nắm rõ mọi hành vi của tam gia đảng. Đối đầu với thái tử đảng bao nhiêu lần là bấy nhiêu lần thất bại.

Hắn nhìn thẳng vào mắt ta, thản nhiên nói, “Bọn ta phải chăng là đã thua rồi?”

“Ài…” Trong nhất thời, ta cũng không biết phải trả lời hắn ra sao.

Bọn họ quả thật là đã thua rồi.

“Nếu như ta đoán không nhầm, tập đoàn Lục thị hẳn là có liên quan đến thái tử, đúng chứ?” Hắn chắc chắn nhìn ta.

“Ừ.” Ta gật đầu thừa nhận.

“Haiz…” Bầu không khí đột nhiên trở nên nghiêm trọng, bốn người đều ngồi im bất động, chỉ còn hơi nóng trong nồi cuồn cuộn phả ra.

Ta rót một chén rượu nóng ra đưa cho hắn, “Vương gia, ta từng nói với ngươi rồi, công cao chấn chủ. Chim bay mất hết, cung tốt được cất đi, thỏ khôn chết, chó săn bị nấu, địch quốc diệt, mưu thần vong. Bất luận là quân đen hay quân trắng, đều chỉ là quân cờ trên tay kẻ khác. Ngươi là cờ, ta cũng là cờ.”

Hoàng Phủ Viêm đột nhiên hướng mắt về phía Bùi Linh Linh, “Linh Linh, nếu như ta không còn là vương gia nữa, nàng có theo ta không?”

Linh Linh nhẹ nhàng nắm tay hắn, nụ cười càng lúc càng tỏ ra dịu dàng, “Chàng là Hoàng Phủ Viêm, cho dù… có chết ta cũng không hối hận.” Ặc… Đang yên đang lành sao lại chết được cơ chứ?

“Vương gia…” Hắn không phải muốn… Nếu hắn thật sự muốn rút lui, tam gia thật sự đã mất hết đại thế rồi.

“Ý ta thế nào không phải cô đã biết rồi sao?” Lại nhìn Linh Linh, “Là ta hại nàng.”

“Chàng chỉ là quá nặng tình thôi.” Nàng mỉm cười, “Lựa chọn của ta, chàng cũng biết mà?”

Ta đồng ý với cách nói này của Linh Linh, “Đúng vậy, ngươi quá nặng tình.” Tranh đoạt thiên hạ, không phải mong muốn của hắn.

“Nhưng mà…” Hắn dừng một chút, “Tam đệ và mẹ ta…” Quả nhiên, là do hắn không bỏ mặc hai người đó được.

Ta hít sâu mọt hơi, nghiêm túc hơn bao giờ hết nhìn hắn, “Ta có thể tin tưởng ngươi không?”

“Cô có tin hay không?” Hắn cũng nghiêm túc như thế nhìn ta.

“Được, ta tin tưởng ngươi.” Ta dứt khoát đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.

Khi từ ngọa thất trở ra, trong tay ta có thêm một cái hộp.

Ta bỏ cái hộp vào tay Linh Linh, “Vật này xem như lễ vật kết hôn ta tặng cho muội.” Linh Linh, muội phải giữ cho thật kỹ.

“Đây là…” Ba ánh mắt đồng loạt dồn về phía ta.

“Chiếu thư của hoàng thượng, đợi người trăm tuổi rồi, xem đó như di chiếu của tiên hoàng.” Ngày trước hoàng thượng gia cho ta hai cái, trong đó đều là ‘di chiếu của tiên hoàng’.

“Trong đó viết gì?” Linh Linh dường như rất hiếu kỳ.

“Tam hoàng tử phong làm Thụy vương, đất phong vạn dặm. Quý phi đi theo, cả đời không được trở vào triều.”

Hoàng Phủ Viêm tựa hồ đã đoán được từ lâu, dùng ánh mắt thăm dò nhìn ta, “Ý cô là…”

“Tam vương tử âm hiểm, nếu hắn có được thiên hạ, các hoàng tử khác cũng không còn đường sống.” Thần sắc ta trở nên phức tạp, “Bao gồm cả… ngươi…” Đừng nghi ngờ, nhân yêu tam gia âm hiểm như vậy, không có chuyện gì là không dám làm đâu.

Nét mặt hắn càng lúc càng trở nên phức tạp, nhẹ nhàng vuốt ve vạt áo của Linh Linh, “Linh Linh, để bọn họ xem đi.”

Linh Linh khẽ cắn môi, đặt tay lên trước ngực, mạnh tay xé vạt áo ra.

Nhìn thấy dấu vết trên ngực nàng, ta cùng Mộ Dung Phong Vân không hẹn mà cùng hít một ngụm khí lạnh, “Sao có thể?” Trên ngực nàng có dấu vết của bốn đường chồng chéo lên nhau, hơn nữa còn rất đậm. Tuy rằng đã kết vảy, nhưng cũng đủ khiến người ta giật mình, không rét mà run.

Đáy mắt Mộ Dung Phong Vân hiện ra một tia tàn khốc, “Là tam gia làm.”

Hoàng Phủ Viêm gật đầu. Không nói.

Linh Linh đưa những ngón ngọc dài mảnh vuốt ve nếp nhăn giữa trán của hắn, nhàn nhạt cười, “Không sao mà. Tuy rằng không biết bản thân mình còn sống được bao lâu, thế nhưng, có thể có được tình yêu của chàng, ta cảm thấy rất mỹ mãn.” Ngoại thương thôi mà, sao lại chết được?

Hắn nắm lấy đôi tay nhỏ bé của nàng, “Ta sẽ không để nàng chết.” Chả trách Viêm vương đối với nàng nghìn theo trăm thuận, hóa ra là bởi vì nàng sắp chết.

“Nói rõ ràng.” Thần sắc Mộ Dung Phong Vân càng thêm thâm độc.

“Vì Linh Linh và hài tử, ta cũng không muốn tranh nữa. Tam đệ và mẹ là người thân của ta, Linh Linh và hài tử cũng là người thân của ta. Thế nên, hắn phái người ám sát Linh Linh, lại bỏ vào thức ăn của Linh Linh một thứ độc mạn tính. Hắn muốn giết Linh Linh, để ta không còn vướng bận.” Hoàng Phủ Viêm siết nắm tay chặt đến mức phát ra tiếng răng rắc, “Ta vẫn xem hắn là người thân nhất, nhưng hắn chỉ xem ta như quân cờ.”

Ta vừa nghĩ có phải hắn đã điên rồ, vô duyên vô cớ lại muốn thoái ẩn, hóa ra là tam gia đã ép hắn tới đường cùng. Chiêu này của tam gia rất khá, đáng tiếc là lộ ra sơ hở, khiến nó bị phản tác dụng.

“Linh Linh trúng độc, ngươi chỉ có thể nghe theo lời hắn, đúng không?” Ám sát không thành lại hạ độc, đê tiện cực kỳ.

Hắn nắm chặt tay Bùi Linh Linh, “Ta không tin thứ này không có thuốc giải.”

Ta đưa tay chống cằm, “Nói đến giải độc, ta nghĩ tới một người.” Có thể, đây là chuyển biến tốt cũng không chừng.

“Ai?” Hoàng Phủ Viêm khẩn trương hỏi.

“Ta đã từng cứu một lão đầu rất kỳ quái, theo ta thấy, y thuật của hắn nhất định rất cao minh.” Cách một cái khăn che mặt mà cũng biết là ta ngộ độc thức ăn, người này nhất định không phải tầm thường. “Nếu như có thể tìm được lão, chắc hẳn…”

“Tìm lão đi.”

Đáy mắt ta hiện lên một tia kỳ dị, “Ta muốn tàng bảo đồ và người nhà Bạch gia…” Cho dù hắn không chịu, ta vẫn cứu Linh Linh. (Nhắc cho mọi người nhớ (vì ta cũng quên =))), Bạch gia là một trong bốn nhà thủ hộ bảo tàng, Phượng gia, Hạ gia, Thiên gia đều đã xuất hiện cho nên tàng bảo đồ trong tay Viêm vương nhất định là của Bạch gia, còn câu nói dở của TL chắc là quân đội trong tay Bạch gia,… đoán thế thôi ^”^)

Hoàng Phủ Viêm không chút do dự, lập tức nhận lời, “Được.”

Hắn sảng khoái như vậy lại khiến ta cười ra thành tiếng, “Cho dù ngươi không chịu, ta vẫn cứu.”

Hắn cười nhạt, “Ta không muốn làm quân cờ cho tam đệ nữa, cô muốn tàng bảo đồ, ta cho.” Xem xem, đây đúng là hậu quả việc tam gia vận dụng thất bại kế đập nồi dìm thuyền mà.

“Năm nay, số lượng nam nhân giận dữ vì hồng nhan nhiều thật.” Tỷ phu đã là trường hợp ngàn năm hiếm thấy, bây giờ lại có thêm một Hoàng Phủ Viêm.

Hoàng Phủ Viêm đặt tay lên bụng Linh Linh, “Ngay cả Linh Linh và cốt nhục trong bụng nàng hắn cũng dám hại, hoàn toàn không hề xem ta như huynh đệ.” Tam gia, ngươi gây họa lớn rồi.

“Mang thai lúc nào? Hạ độc ám sát lại là chuyện lúc nào?” Sao ta không biết nhỉ?

“Lúc cô vừa rời khỏi vương phủ mấy ngày.”

“Ờ.” Tính tới tính lui, xem ra ta rời khỏi vương phủ cũng hơn một tháng rồi.

Mộ Dung Phong Vân vội vàng lên tiếng, “Không ăn được, thịt bò sẽ khiến vết thương trở nên khó lành.”

Linh Linh cười cười, “Ta không ăn thịt bò, ngài không phát hiện ta vẫn ăn rau dưa sao.”

Ta nhìn tới nhìn lui, thấy đầy bàn toàn rau với rau, thở dài một hơi, “May mà không đụng tới thị bò, được rồi, bây giờ không ai được phép ăn thịt bò hết. Đúng rồi, nước đã quá cay, ta đi lấy một cái nồi khác tới.” Ta nói xong, liền đem thịt bò để xuống dưới bàn.

Hoàng Phủ Viêm thấy ta bỏ thịt bò xuống dưới bàn, chân thành nói, “Đa tạ.”

Ta khoát khoát tay, “Không cần khách khí, người một nhà cả mà.” Linh Linh là thuộc hạ của ta, hắn là bạn thân của ta, không cần khách sao như vậy.

“Tử Lung, khi nào thì tìm được lão.”

“Ta đề nghị hai người tối nay nên ngủ lại chỗ này, ngày mai tìm lão. Trước tiên giải hết độc trên người Linh Linh, sau đó chúng ta cùng quay về vương phủ.” Trở về để lấy tàng bảo đồ, trước khi bụng to ra, phải giải quyết mấy chuyện này trước.

Hoàng Phủ Viêm suy tư một lát, nói, “Ngọc Phù ở mãi trong vương phủ không chịu đi, ta sợ Ngọc Phù sẽ gây bất lợi cho Linh Linh, cô trở lại thì không còn gì bằng.” Mẹ kiếp, ả còn không biết xấu hổ ở lì trong vương phủ.

Ta trợn tròn mắt, “Trọng sắc khinh bạn.” Quả nhiên là điển hình của trọng sắc khinh bạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.