Nhất Dạ Thâu Hoan

Chương 52: Q.1 - Chương 52: Tứ hôn hay là cưỡng ép?




Hôm đó, ta cùng Viêm vương đã nói rất nhiều. Thái độ bằng mặt không bằng lòng trước đây cải biến, ta mở rộng lòng mình nói ra rất nhiều chuyện.

Kỳ thực, hắn cũng giống như ta, đều là những kẻ đáng thương thân bất do kỷ. Hắn đã đủ đáng thương lắm rồi, ta cũng không muốn tổn thương hắn thêm nữa. Huống chi, hắn thật tình kết giao bằng hữu với ta. Ta đây lại có một ưu điểm, nếu người khác đối tốt với ta, ta cũng sẽ đối tốt với hắn. Hắn xem ta như bằng hữu, ta cũng xem hắn như bằng hữu. Nếu là bằng hữu, ta sẽ không hại hắn. Có những chuyện, nên nói thì phải nói.

Ở Viêm Vương phủ dùng cơm xong, ta mới tìm cơ hội cáo từ. Chẳng hiểu vì sao, Hoàng Phủ Viêm hôm nay biểu hiện đặc biệt nhiệt tình, tiễn ta ra tận cửa.

Rời khỏi Viêm Vương phủ, ta vừa đi vừa ngâm nga từ khúc tiến vào một con hẻm nhỏ. Mặc dù đi đường này phải chú ý an toàn, nhưng mà, con hẻm này có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian về nhà. Ta trời sinh lại không có thiên lý, có thể ngồi chứ tuyệt không đứng. Có thể đi ba bước, tuyệt không đi ba bước rưỡi. Dạ Phượng ta một đời cao thủ, ngay cả võ lâm minh chủ cũng tự mình đưa thiệp mời tới tay, còn sợ mấy tên trộm vặt đánh cướp giữa đường à?

Hai tay bị kiềm lại? Ta cư nhiên bị người ta khống chế? Còn chưa kịp tự hào về võ công cùng danh khí của mình, cư nhiên lại bị người ta ép đến góc tường trong hẻm nhỏ.

Hứ, dám khống chế ta, giống như thọ tinh công ăn thạch tín (1).

Trong lúc ta đang chuẩn bị ném ra một chưởng, ‘kẻ bắt cóc’ khống chế ta đột nhiên chuyển sang cướp sắc cắn cắn môi ta, thô lỗ cắn cắn liếm liếm.

Ặc… cái ‘tên chán sống’ này còn muốn cướp sắc nữa sao? Quái lạ, hương vị trên người hắn rất quen thuộc, ngay cả nụ hôn dồn dập đến cực điểm, cùng Mộ Dung Phong Vân giống y như đúc.

Hắn từ khi nào đã đổi nghề hái hoa tặc rồi? Lại còn chuyên ‘hái’ nam nhân? Hình như còn chưa nói ta biết.

Đại thủ không an phận luồn vào váy ta, mò mẫn dọc theo ** ta, “Nói, muội cả ngày ở trong Viêm Vương phủ làm gì? Cùng tên tiểu tử Hoàng Phủ đó nói những gì?”

Ta úy khuất mân mê cái miệng nhỏ nhắn, “Công sự a.” Nam nhân này cố tình ở chỗ này đợi ta sao?

“Công sự? Hai người có nhiều công sự cần nói vậy sao?” Hắn hung hăng hôn lên môi ta, đầu lưỡi nhân cơ hội đó tham lam tiến vào trong miệng, cướp lấy hương vị ngọt ngào trong miệng ta. Hắn như cố ý làm đau ta, ** hung hăng phá lệ, đầu lưỡi ta suýt chút bị hắn nuốt vào.

Ta bị hắn hôn đến cả mặt đỏ bừng, khí tức hỗn loạn, cổ họng muốn nghẹt thở, bấy giờ hắn mới không cam lòng buông ra, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo, “Mỗi ngày đem muội cột lại trên giường, không được ra ngoài.” Hắn cúi đầu hôn lên cổ ta, cố ý để lại một hàng dấu răng, “Xem muội còn dám ra ngoài ăn vụng không.”

Ta ăn vụng? Không phải đùa hơi quá trớn rồi chứ? Bị hắn làm cho cả người mệt mỏi, ta còn sức lực để đi ăn vụng sao.

Ta vô cùng đáng thương chăm chú nhìn hắn, chỉ còn thiếu chút nhỏ ra mấy giọt nước mắt để tăng hiệu quả diễn kịch, “Người ta cũng đâu phải tiểu nữ nô của huynh, sao có thể ngày ngày ở trên giường với huynh được.” Chưa thấy qua nam nhân nào ăn dấm chua đáng sợ thế này.

“Chỉ cần muội vừa ra khỏi cửa, lập tức liền có người tơ tưởng.” Hắn một tay kéo váy ta, “Ta không cho phép muội xuất môn nữa, muội là của ta.”

“Có ai tơ tưởng ta đâu?” Phong lưu công tử ta là nam đó. Ai lại tơ tưởng á?

“Phượng Ngự Thiên…” Hắn hung hăng tiến vào cơ thể ta.

“Á… Không được… chỗ này ở ven đường đó… Huynh điên mất rồi.” Trời ạ, hắn đúng là điên rồi, cư nhiên ở ven đường lại cùng ta…

Hắn nâng mông ta lên, thắt lưng không ngừng luật động, “Lăng Sở Nam, Hoàng Phủ Viêm… Thanh Nhi…”

“Huynh bị điên à? Phượng Ngự Thiên là bạn thân của muội, hơn nữa.. Á… Hắn đã là cây có chủ, Lăng Sở Nam là của Tuyết Liễu… Á… Chậm một chút… Hoàng Phủ Viêm đã có Mai Ngọc Phù, còn có, hắn không có đoạn tụ. Thanh Nhi cũng là nữ, muội lại không thích nữ nhân…” Ta bị hắn ép đến thở gấp liên tục, hô hấp khó khăn, ** mà tan ra thành từng mảnh nhỏ.

“Ta không cho bất cứ ai tơ tưởng muội, bất luận là nam hay nữ cũng như nhau.” Hắn bỗng nhiên kích động, “Vòng qua thắt lưng ta, mau…”

Ta không dám phản kháng, hai chân đặt lên thắt lưng hắn, để hắn càng lúc tiến vào càng sâu.

“Từ giờ trở đi, ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, không được đi đâu hết, càng không được đi gặp đám hồ bằng cẩu hữu kia, nhất là Hoàng Phủ Viêm.” Thú tính nam nhân đó đã ở trên người ta mà vẫn ăn giấm chua như cũ.

“Bực thật, người huynh không cần lo lắng nhất chính là hắn… hắn không thích nam nhân a… Đáng ghét… người ta chịu không nổi mà…” Mộng Lộ đã thay ta diễn một tuồng kịch, để hắn hiểu lầm ta là nam nhi chân chân thật thật. Nếu như hắn có chủ ý với ta, nhất định là đồng tính luyến ái.

“Tiểu nữ nô… đáng yêu, muội là.. của ta…” Ta khi nào lại giáng cấp xuống làm tiểu nữ nô rồi? Sao ta không biết nhỉ?

Được rồi, nếu hắn thích đùa như vậy, ta sẵn sàng phụng bồi, “Thiếu gia, đừng như vậy mà… Người ta chịu không nổi.”

“Tiểu nữ nô, muội tốt nhất nên ngoan ngoãn nhận mệnh, đời này, chỗ duy nhất có thể ngốc ở đó, chỉ là trên giường của ta.” Hắn dùng lực đạo dữ dội cùng tốc độ ra sức tiến vào, mỗi lần đều thật sâu tiến vào cơ thể ta, mỗi lần đều tượng trưng cho sự bá đạo vô cùng của hắn, vô cùng mãnh liệt, vô cùng chuyên chế giữ lấy.

“Dựa vào … trí tuệ… cùng tài học… mưu lược võ công, vậy mà … lại đi làm tiểu nữ nô, chẳng phải là quá lãng phi…Á…Ư…” Ngữ khí ta càng lúc càng nhỏ dần, cuối cùng, chuyển sang thút thít.

“Thế nào? Muội cũng muốn noi theo chiến thần tỷ tỷ, giám quốc công của muội…”

“Oa oa oa, huynh ngược đại người khác…” Ta chỉ muốn sống qua những ngày thường thường nhạt nhạt, không muốn noi theo Thanh Nhã, cũng không muốn noi theo giám quốc công chúa.

Hắn cuồng nhiệt lao tới, thanh âm tràn ngập ** rỉ rả bên tai, “Tiểu nữ nô, muội thắng rồi… Vì muội, cái gì ta cũng từ bỏ.”

Đêm hôm đó, ta bị Mộ Dung Phong Vân lên tường trong hẻm nhỏ, liên tục xâm phạm. Hắn giống như dã thú đói đã lâu ngày, liên tục chiếm lấy không biết chừng mực.

Bị hắn liên tục một lần lại một lần chiếm giữ, ta rốt cuộc cũng chịu không nổi mà ngất đi.

Tại hẻm nhỏ hôn mê, Mộ Dung Phong Vân cũng không chịu buông tha ta, ôm ta quay về Mộ Dung gia tiếp tục đại chiến.

Bị hắn hành hạ cả một đêm, ta toàn thân đau nhức, giống như bị bị xe lớn cán lên người. Cho dù đói bụng mấy năm, cũng không cần khoa trương như vậy chứ.

Rơi vào trạng thái hôn mê thật lâu, đột nhiên nghe được âm thanh trầm thấp của hắn, “Lung nhi, ta đi.”

Ta mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn người bên giường, “Sao… Đi đâu?”

Mộ Dung Phong Vân ở trên trán ta hôn một cái, “Muội phải chờ ta, ta sẽ mau trở về.”

“Huynh đi đâu?” Thoáng nhìn thấy trong tay hắn là trường kiếm cùng hành lý, trong lòng ta lại có dự cảm không lành, “Ta có chuyện cần phải xử lý, muội phải đợi ta.” Rốt cuộc là có chuyện gì?

Ta nhu thuận gật đầu, “Được.”

“Ngoan.” Hắn thay ta kéo lại chăn, rồi lại hôn lên trán ta một cái.

………………………

Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, đại tướng quân chi nữ Mộ Dung Tử Lung ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, huệ chất lan tâm, thông minh hiền thục, là điển hình là nữ tử khuê các. Mười bốn tháng bảy năm Nhâm Tuất, ngày lành tháng thốt. Mộ Dung Tử Lung đúng ngày gả cho Viêm vương, không được chậm trễ.

Ý chỉ này tới thật nhanh, ta vươn hai tay, cung kính tiếp chỉ.

Thanh Nhã không theo trình tự mà tạ ân, trực tiếp đứng lên nhảy dựng, cầm thánh chỉ hung hăng ném xuống mặt đất, “Còn không được chậm trễ, con mẹ nó, đây là bức hôn chứ kết hôn cái gì. Hắn làm hoàng đế thì rất giỏi sao? Nhi tử hắn muốn lấy nữ nhi của ta, cũng phải hỏi qua lão nương một tiếng chứ.”Thanh Nhã giơ ngón cái lên, kiêu ngạo chỉ vào bản thân mình, “Nữ nhi là của ta, gả hay không ta làm chủ.”

“Phu nhân… Đây là ý chỉ của hoàng thượng, lão nô chỉ phụng mệnh hành sự.” Lão thái giám vẻ mặt khó xử.

Ta vội vã nhặt thánh chỉ lên, mỉm cười nói, “Công công, nương ta vì thương con nên sốt ruột, thỉnh công công thứ tội.” Ta nhìn Tiểu Lan nháy nháy mắt, “Tiểu Lan.” Tức giận từ tức giận, nhưng tiền thưởng không thể không có.

“Chúc mừng Mộ Dung tiểu thư, không, phải là Viêm vương phi mới đúng.” Lão thái giám cầm lấy bao tiền thưởng, vẻ mặt hớn hở vui mừng.

“Đa tạ công công.” Thanh Nhã có tiền có thế, đương nhiên có thể đắc tội ai cũng được. Nhưng ta, ta chỉ là một tiểu nữ tử, tốt nhất nên biết điều một chút.

“Mộ Dung tướng quân, đây là danh sách lễ vật, thỉnh tướng quân cùng phu nhân quá mục.” Lão thái giám lấy ra một tấm thiếp màu hồng, “Nếu như có chỗ nào không vừa ý, có thể nói ra.” Hoàng gia lấy lão bà cũng cần sính lễ sao? Ta còn tưởng trực tiếp hạ một đạo thánh chỉ là xong rồi chứ?

Thanh Nhã tiếp nhận danh sách lễ vật, tiện tay xé nát, “Mộ Dung gia chúng ta không bán nữ nhi, sính lễ cứ việc đưa đến, danh sách lễ vật này cũng không cần nhìn.”Xí, thu nhận lễ vật, cũng không quên biểu lộ khí tiết, Thanh Nhã, coi như tỷ lợi hại.

“Vâng…” Lão thái giám cười mỉa mai, “Mang vào.”

Hắn ra lệnh một tiếng, đủ loại châu báu trang sức, lụa là gấm vóc được khiêng vào. Trước mặt toàn lễ vật quý hiếm, khiến người ta mục bất hạ tiếp (2).

“Ba ngày sau sẽ có người trong cung đến lượng thân cho tiểu thư, may giá y, tiểu thư thích loại giá y gì, thỉnh nói để may.” Nói đến đây, lòng ta có chút thư thái. Tuy rằng là bức hôn, nhưng tốt xấu gì cũng cho tân nương có quyền lợi chọn.

“Đa tạ công công.” Ta tiện tay nắm một nắm châu báu nhét vào tay hắn, “Sau này thỉnh công công chiếu cố nhiều hơn.” Mọi việc đều thuận lợi không thể sai được.

Đoàn người‘bức hôn’hùng dũng rời đi, chỉ để lại bên ngoài, trong nhà một đóng sính lễ mắt to trừng mắt nhỏ.

“Bây giờ phải làm sao?” Đối mặt với một đống lễ vật quý giá, Thanh Nhã có vẻ không được hứng thú lắm.

Ta ngáp một cái, cầm trân châu xem như đạn pha lê mà đùa nghịch, “Đem bán rồi đổ vào tập đoàn Lục thị.”

Tỷ phu khoát khoát tay, “Nhà ta cái gì cũng thiếu, chỉ riêng không thiếu tiền, muội để lại làm của riêng là được.”

“Sao không nói sớm.” Biết rước nhà ta không thiếu tiền, ta cần gì đi làm sát thủ?

“Ngày cưới là nửa tháng sau phải không.” Cướp người sao, nhanh như vậy?

Thanh Nhã tựa hồ không ngủ đủ, ngáp một cái, “Ngày đó là quỷ tiết, đổi ngày đi, muội muội ta xuất giá tuyệt đối không thể chọn ngày xui như vậy.”

“Quên đi, ta cũng chẳng thèm tính toán, hơn nữa niên đại này làm gì có quỷ tiết chứ.” Ngày nào xuất giá cũng như nhau. Chưa từng hy vọng sẽ có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, thì cần chi tính toán nhiều như vậy.

Thanh Nhã lấy ngón tay vòng mấy vòng trên một bức tranh gấm, “Phong Vân đâu? Mấy ngày rồi không thấy hắn. Tiểu hài tử này, muội muội xuất giá cũng chẳng đến xem.”

“Không biết.” Chỉ biết hắn đã đi xa, nhưng không biết là đi nơi nào.

Không chừng, khi hắn trở về, ta đã gả đi rồi.

Tỷ phu đột nhiên nói một câu không hề liên quan gì, “Tiểu muội, Ngạo Kiếm sơn trang mời ta cùng tỷ tỷ muội tham gia đại hội võ lâm, muội có đi không?”

“À…” Nếu là trước đây, ta sẽ kích động suýt khóc. Nhưng bây giờ… không chút cảm giác nào.

“Đại hội võ lâm, muốn đi xem không?” Thanh Nhã nháy nháy mắt nhìn ta.

“Ta có nhận được thiệp mời, trên thiệp nói, mời ta đi tranh cử vị trí võ lâm minh chủ.” Ta đã không làm lão đại nhiều năm, không phải, phải là… không làm sát thủ nhiều năm… thoái ẩn giang hồ đã lâu, ăn no rảnh rỗi đi tham gia đại hội võ lâm tranh cử cái chức minh chủ đó làm gì.

“Muội có sao?” Thanh Nhã rất hoài nghi.

“Có a, Lâm Chấn Bắc tìm không được ta, đem tấm thiệp đó đến hiệu sách Bát Quái, là Thiên ca đưa cho ta.” Hầu như cả thế gian này đều biết Hắc Quả Phụ Dạ Phượng ta cùng hiệu sách Bát Quái kia có quan hệ thân mật.

“Thiên ca…” Thanh Nhã cười đến ám muội, “Những dấu tích kia trên người muội, phải chăng là do hắn làm?”

“Thản bạch tòng khoan, kháng cự tòng nghiêm.” Tỷ phu vẻ mặt nghiêm túc, làm bộ làm tịch ho khan một tiếng,

“Thản bạch tòng khoan, lao để tọa xuyên, kháng cự tòng nghiêm, hồi gia quá niên (3).”Ta trang nghiêm đính chính.

“Được được được… không nói nữa, muội không đi cũng được, để Phong Vân đi thay bọn ta.” Cái này cũng có thể đi thay được sao? Bất quá… Đừng đem nam nhân ta làm hinh nhân thế mạng chứ.

“Ta nghe nói Cái Bang vừa lập tân nhiệm Bang chủ.” Ta dừng một chút, “Nàng tên Lăng Sương.”

Thanh Nhã trầm mặc ngẩng đầu, dùng cánh tay thọc thọc Mộ Dung Quyết, “Lâm Chấn Bắc có phải có một nữ nhi cổng ngoài không ra, cổng trong không bước, tiểu thư khuê các điển hình, gió thổi qua liền ngã, so với Lâm Đại Ngọc còn nhu nhược hơn mười vạn tám trăm lần? Võ lâm đệ tứ mỹ nhân trong truyền thuyết?” Mấy lời vô nghĩa kia không phải quá thừa rồi chứ.

“Đúng vậy, tên gọi Lâm Song.” Tỷ phu mặt hơi biến sắc, gật đầu.

Ta cùng Thanh Nhã bốn mắt trừng nhau, “Không phải trùng hợp vậy chứ?” Lâm Song, Lăng Sương…

“Lâm Song là tiểu thư khuê các, từ nhỏ đã lớn lên ở Ngạo Kiếm sơn trang, các người cho rằng nàng là Cái Bang bang chủ sao?”

“Cũng không chắc lắm, nhớ năm đó, Thanh Nhã ta cũng là tiểu thư khuê các trong mắt người đời, nhưng kết quả thì sao? Trở thành đại đạo tặc Dạ Oanh vào cung trộm quốc khố.” Nhìn người không thể nhìn tướng mạo, chính là sinh ra vì nàng.

“Ta, Mộ Dung Tử Lung ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, huệ chất lan tâm, điển hình tiểu thư khuê các, cũng là…”Ta tuyệt không phải khoe khoang, những lời này là hoàng đế lão gia nói trong thánh chỉ mà.

“Mới sáng sớm đã ban thánh chỉ, không sợ mệt chết hay sao, ta về ngủ thêm một lát.” Thanh Nhã duỗi thắt lưng, đi vào nội đường. “Đường là ở dưới chân mình, tự mình lựa chọn, con cháu tự có phúc của con cháu.” Không hổ danh là tỷ muội, ngay cả tư tưởng cũng giống hệt nhau. Chuyện của Lăng Sương, cứ để muội ấy tự mình giải quyết,

“Tỷ, phiền tỷ giúp ta thu dọn những thứ này, một phần tặng cho chất nữ làm lễ vậy, một phần để lại cho Tuyết Liễu làm của hồi môn.” Hôm sinh nhật Tử Ly, ta chỉ tặng mỗi một chậu hoa. Đối với thái tử phi mà nói, lễ vật này quá mức keo kiệt.

“Ờ.” Thanh Nhã lên tiếng trả lời, nhìn tỷ phu nói, “Chàng xử lý đi.”

“Làm phiền tỷ tỷ, tỷ phu, ta ra ngoài một lát.” Thánh chỉ đã ban, cũng tới lúc đi tìm Hoàng Phủ Viêm nói chuyện rõ ràng rồi.

Còn chưa kịp rời đi, đã thấy một tên nô tài hớt hải chạy vào, “Tướng quân, phu nhân, Viêm vương đưa Mai quận chúa tới đây bái phỏng.”

Chúng ta một nhà ba người trừng mắt nhìn nhau, “Tính sao?” Cuối cùng Thanh Nhã là người đầu tiên mở miệng.

Tỷ phu thản nhiênn ói, “Tới gây phiền phức? Trực tiếp đuổi ra ngoài.”

Ta đầu đầy hắc tuyến, “Không ổn, người ta là hoàng tộc a.”

“Loạn côn đuổi ra ngoài?”Tỷ tỷ chỉ sợ thiên hạ không loạn đưa ra chủ ý.

“Ta đi gặp bọn họ.” Theo ta phỏng đoán, Hoàng Phủ Viêm tuyệt đối không phải đến gây phiền phức… Về phần hắn đến đây làm gì… Hỏi hắn liền rõ

———-

(1) Thọ tinh công ăn thạch tín: không muốn sống nữa.

(2) Mục bất hạ tiếp: có quá nhiều thứ, không thể xem hết.

(3) Thản bạch tòng khoan, lao để tọa xuyên, kháng cự tòng nghiêm, hồi gia quá niên: [TN: xem lại chú thích chương 12 ^^]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.