Nhất Dạ Thâu Hoan

Chương 48: Q.1 - Chương 48: Yêu huynh là được




Quá khứ dù sao cũng chỉ là quá khứ, ta không muốn tính toán làm gì. Nếu như ta gặp được hắn từ tám năm trước, có lẽ, giữa hắn và Khang Minh Nguyệt sẽ không xảy ra chuyện gì. Có điều, trên đời nào có nhiều cái ‘nếu như’ như vậy?

Vào thời điểm đó, hắn không quen biết ta, cũng không yêu ta. Cho dù có yêu nữ nhân nào khác, cũng không tính là phản bội.

Kỳ thực, mọi chuyện cũng không phức tạp như vậy, chỉ là ta nhất thời suy nghĩ quá nhiều mà thôi. Đặt mình vào hoàn cảnh của người ta mà suy xét một chút, hắn không sai. Bất luận thế nào, yêu không phải là sai.

Đuối Tuyết Liễu về lại Lăng gia, ta chọn trở lại bên cạnh Mộ Dung Phong Vân.

Ta tựa như một tiểu cô nương làm mình làm mẩy, sau cơn bực tức, cuối cùng cũng trở về nhà. Lý do bỏ nhà ra đi mất mặt nhất lịch sử, cùng lắm chỉ thế này thôi.

Lúc trở lại Mộ Dung gia, đã đến giờ ăn trưa. Căn dặn Tiểu Lan lấy thêm chén đũa, ta không chút khách khí ngồi xuống dùng cơm.

Bới một chén cơm trắng, ta hời hợt nói, “Tỷ, công việc ở tập đoàn Lục thị ta đã xử lý rồi, sau này, sẽ đi họp thường xuyên.”

Thanh Nhã sửng sốt một chút, “Nếu muội thích, cứ đi làm đi. Nhân tiện suy nghĩ xem, tập đoàn Lục thị còn cần thêm bộ phận nào.”

“Cơ cấu làm việc ở tập đoàn Lục thị đã tốt lắm rồi.” Nói đến kinh thương, ta thua kém Thanh Nhã rất xa.

Có thể, ta là một nữ nhân thông minh tuyệt đỉnh, nhưng tuyệt đối không phải một thương nhân thông minh tuyệt đỉnh.

Thanh Nhã gật đầu, gắp rau cho ta, “Muội cũng nên làm việc cho quen đã, thời gian sắp tới, vị trí tổng tài phải để muội làm.”

“Đã biết.” Lệnh bài tổng tài cũng giao cho ta rồi, sớm muộn gì ta cũng tiếp quản tập đoàn Lục thị thôi.

“Có chuyện gì, trực tiếp căn dặn bộ phận cơ mật đi thăm dò. Có ai chọc giận muội, cứ tìm quản lí bộ bảo an. Từ nay về sau, tất cả của tập đoàn Lục thị đều cho muội.”

“Tỷ, tỷ không sợ ta phá sập tập đoàn Lục thị sao?” Thanh Nhã không phải quá tin tưởng ta rồi, giao tập đoàn Lục thị phú khả địch quốc cho ta, ngay cả ta cũng không có lòng tin vào chính bản thân mình.

“Từ nhỏ lớn lên bên nhau, khả năng của muội thế nào, chẳng lẽ ta lại không biết” Thanh Nhã lườm ta, ngoài cười nhưng trong không cười, “Kinh thương không giỏi bằng ta, nhưng âm mưu quỷ kế, giả dối hai mặt, gặp người thì nói tiếng người, gặp quỷ liền nói tiếng quỷ, chính là thế mạnh của muội. Suy cho cùng, chúng ta ai cũng có sở trường riêng. Sống trong thương trường, rất hợp với cá tính muội.”

Ta chột dạ cúi đầu, “Ta rất thuần khiết nha.”

“Ta gặp người vô số, chưa từng gặp ai xấu xa như muội.” Xấu xa? Dùng hai chữ này hình dung ta thật hơi quá đáng nha.

Ta đầu đầy hắc tuyến, “Lăng Sương cũng xấu xa a.”

Thanh Nhã suy nghĩ một chút, chăm chú gật đầu, “Ừ, Lăng Sương cũng rất xấu xa.”

“Còn nàng thì gian trá.” Tỷ phu liếc Thanh Nhã một cái, nhàn nhạt nói một câu, “Tâm ngoan thủ lạt.”

Thanh Nhã lẩm bẩm nói, “Ta cùng lắm chỉ độc chết hơn mười vạn đại quân, chàng lại nói ta tâm ngoan thủ lạt?” Hơn mười vạn… đủ ác, đúng là đủ ác, không phải ác bình thường.

Ta chuyển sang đề tài khác, “Khụ, tỷ, chuyện của Tuyết Liễu…” Chuyện của Tuyết Liễu, ta từng nói qua với tỷ ấy một lần.

“Tuyết Liễu tám tuổi đã vào nhà chúng ta, còn có tên khác là Mộ Dung Vô Lệ. Nếu như Lăng Sở Nam muốn nàng, nhất định phải hung hăng dọa dẫm.” Thanh Nhã bày ra bộ dạng hiển nhiên, “Bảo hoàng thượng phong nàng làm công chúa, chặn họng đám người Lăng gia lại.” Tỷ tưởng tỷ là ai? Muốn phong thì phong được à.

“Công chúa không phải muốn phong là phong.” Ta tốt bụng nhắc nhở.

Thanh Nhã không cho là đúng hừ lạnh, “Xí, nếu năm đó không phải lão tử cùng Tiệp nhi vào sinh ra tử, Hoàng Phủ Thành sớm đã bị tỷ phu muội đạp khỏi ngai vàng rồi. Thiên hạ bây giờ, là họ Mộ Dung không phải Hoàng Phủ.”

Tỷ phu đầu đầy hắc tuyến, “Ta tạo phản cũng bởi vì nàng, đừng đem ta so sánh với những kẻ có dã tâm.”

Sao sao sao? Tỷ phu tạo phản? Tỷ tỷ cùng giám quốc công chúa bình loạn? Cái gì với cái gì a.

Nếu ta nhớ không nhầm, chủ mưu tạo phản năm đó là bá chủ Trung sơn, mà người cùng giám quốc công chúa đi bình loạn, chính là chiến thần tướng quân, lẽ nào…

“Ta đối với Hoàng Phủ Thành không hề có chút thiện cảm, bằng không, cũng không bảo tỷ tỷ thay mặt gả.” Có nội tình, có nội tình, tỷ tỷ cùng hoàng đế lão gia quả nhiên là có cái gì.

Thanh Nhã khinh bỉ nhìn hắn, “Trùng Quan giận dữ vì hồng nhan (1), chàng tưởng chàng là Ngô Tam Quế à? Ngô Tam Quế ít nhất còn được làm một chức Vân Nam vương, còn chàng? Cái gì cũng không kiếm được, đã vậy còn đánh mất vị trí bá chủ một phương.” Bá chủ một phương? Tỷ phu quả nhiên không phải tầm thường a.

Tỷ phu than nhẹ một tiếng, “Thanh Nhã, nàng nói, thà chết cũng không nguyện làm nữ nhân của đế vương.”

“Ặc…” Thanh Nhã lập tức không nói gì, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.

Loạn tứ vương năm đó, chính là một dấu ấn không thể phai mờ trong lịch sử, cũng là câu đố nghìn năm. Vũ Lăng vương tại sao lại liên hợp cùng ba vị vương gia kia tạo phản, tới nay đều không ai được biết. Bên ngoài đồn rằng, Vũ Lăng vương không cam lòng dưới quyền người khác, thế nên tạo phản.

Nhưng thực tế, nguyên nhân phản loạn vô cùng đơn giản. Nếu không phải vô tình nghe được đoạn đối thoại này, ta cũng không biết nguyên nhân thật sự khiến tứ vương tạo phản. Một nữ nhân, thiên hạ đại loạn, chỉ vì một nữ nhân.

Sự tình năm đó, đã trở thành lịch sử. Bất luận tỷ phu có đúng là Vũ Lăng vương từng có địa vị ngang bằng với hoàng đế lão gia hay không, tỷ tỷ có phải là chiến thần tướng quân danh chấn thiên hạ hay không, đều không quan trọng.

Hôm nay, bọn họ đều chỉ là những người rất bình thường, là đôi phu thê bình thường như bao người khác, sống qua những người cũng hết sức bình thường. Nếu như tỷ phu thật sự trở thành đế vương, thì hai người sao lại có những ngày keo sơn gắn bó, kiêm điệp tình thâm thế này?

Ta lén lén liếc nhìn bọn họ, tự thán nói, “Tuy rằng quý vị đế vương rất tuyệt vời, thế nhưng ‘nhất tướng công thành vạn cốt khô’(2). Trong các triều đại đã qua, có triều đại nào tránh khỏi bi kịch phu thê bất hòa, cốt nhục tương tàn. Từ bỏ ngôi vị đế vương, chọn tình cảm chân thành suốt đời bên nhau, bạc đầu giai lão, chẳng phải là một loại hạnh phúc?” Ta không có tư cách bình luận việc bọn họ làm là đúng hay sai, ta chỉ nghĩ rằng, sống thật bình thường mới là hạnh phúc.

Mộ Dùng Quyết cười nhạt, “Tất cả trên thế gian này, chỉ cần ta muốn, đều được một cách dễ dàng. Chỉ có điều, thứ ta muốn, chỉ có mình nàng.”

Ta mỉm cười gật đầu, “Đạt được mong muốn của mình, mới là hạnh phúc đích thực.”

Thanh Nhã thâm tình vô hạn ngưng mắt nhìn Mộ Dung Quyết, đáy mắt ngấn lệ như có như không, “Vứt bỏ giang sơn như họa đổi lấy khuôn mặt tươi cười của ta. Ta thật may mắn, vì đã gặp được nam tử si tình nhất thế gian.”

Ta vẫn câu nói cũ, “Tuy rằng quý vị đế vương rất tuyệt vời, thế nhưng ‘nhất tướng công thành vạn cốt khô. Trong các triều đại đã qua, có triều đại nào tránh khỏi bi kịch phu thê bất hòa, cốt nhục tương tàn. Từ bỏ ngôi vị đế vương, chọn tình cảm chân thành suốt đời bên nhau, bạc đầu giai lão, chẳng phải là một loại hạnh phúc?”

“Mộ Dung gia chúng ta không có dã tâm này.” Lời này của tỷ phu là thật, Mộ Dung gia ta, ai nấy đều chỉ mong bình thản.

Cho dù Tử Ly quý vị thái tử phi, cũng chỉ cầu cuộc sống bình bình phàm phàm.

Ta cũng cùng ý kiến với hắn, giống như lơ đãng hỏi, “Phong Vân đâu rồi?”

Thanh Nhã trả lời, “Không rõ.” Mộ Dung Phong Vân luôn xem Mộ Dung gia như quán trọ, không biết hắn ở đâu cũng là lẽ thường tình.

***********

Bàn tay ấm áp thô ráp đột nhiên bao trùm lên hai mắt ta, lúc ta còn chưa kịp tự hỏi đã xảy ra chuyện gì, đã có vật gì mềm mại ấm áp đè lên môi ta.

Hơi thở nóng rực phả lên hai gò má, áp lực trên môi cứ tăng dần, bắt đầu vuốt ve, dường như rất quen thuộc, có thứ gì ướt ướt theo đó rời khỏi cánh môi ta, thâm nhập vào trong miệng.

Hắn đang làm gì? Môi hơi hé ra, mặc cho thứ ướt ướt vừa mềm mại vừa kiên nghị đó di động nửa ngày trong khoang miệng, sau đó mới bất giác phát hiện ra thứ đó giống như đầu lưỡi, đầu lưỡi rất linh hoạt, như vậy thứ kề sát tên môi ta hẳn là môi của ai đó, động tác đang thực hiện có thể hình dung chính là hôn môi.

Hai tay ta đặt trên cổ hắn, tinh tế hôn trả.

Hương vị nhàn nhạt, đặc biệt thế này, chắc chắn là Mộ Dung Phong Vân.

Mãi đến khi ta gần như không thở nổi, đầu lưỡi suýt chút bị hắn nuốt vào, nam nhân đè trên người ta mới bằng lòng buông ra. Ngón tay mơn trớn trên môi ta, “Nhớ muội quá.”

Ta cười quyến rũ, ám chỉ nháy nháy mắt, “Muội cũng nhớ huynh a.”

“Nhớ ta mà còn chạy mất.” Mộ Dung Phong Vân luồn tay vào trong y phục của ta, kéo cái yếm vướng bận xuống, “Mặc nhiều như vậy làm gì?”

Ta bĩu môi oán giận, đưa tay kéo y phục của hắn, “Huynh mặc so với muội còn nhiều hơn.”

“Lúc đó đã đi đâu? Tại sao ta tìm mãi không gặp?’ Hắn thở hỗn hển thoát y phục trên người ta, hung hăng cắn lên đỉnh ngực mẫn cảm.

Bây giờ chẳng phải tìm được rồi sao? Không, không phải tìm được, mà là ta trực tiếp ngủ trên giường của hắn.

Từ trên ngưn truyền đến một trận ** tê dại, ta nhịn không được **, “A… Muội đến văn phòng tập đoàn Lục thị.”

“Đến đó làm gì?” Y phục trên người đã bị hắn cởi sạch, **.

Ta không cam lòng tỏ ra yếu kém kéo y phục trên người hắn xuống, “Muội là phó tổng tài, tổng tài tương lai, sao không thể đến đó?” Bất công quá, hắn thoát nhanh như vậy, còn ta lại chậm thế này.

Đầu lưỡi hắn di chuyển xung quanh ngực ta, “Bé con, cướp vị trí của ta.” (TN: E hèm, tình hình là… chữ “bé con” đó, trong bản gốc nó là “tiểu đông tây” (tiểu = nhỏ, đông tây = cái gì/vật gì/ thứ gì mà bạn QT thân yêu của chúng ta phang nó là ‘vật nhỏ’, bản thân bạn thấy ‘vật nhỏ’ này không hợp ngữ cảnh, “liều mạng” tán ‘đại’ từ ‘bé con’ […], bởi bạn cũng không biết phải tán cái gì cho nó hợp ngữ cảnh mà không đổi nghĩa, mọi người thông cảm giùm ^^”)

“Là huynh không cần mà.” Ta bĩu môi, bàn tay bé nhỏ đặt lên ngực hắn, “Giữa chúng ta còn phân biệt những thứ đó sao? Đã đến nước này rồi, còn phân bì với muội, chẳng phải… huynh chỉ đùa giỡn muội thôi sao?” Quan hệ của chúng ta từ lâu đã đến cảnh giới phu thê rồi, cư nhiên lại theo ta phân chia tài sản. Ta lườm hắn một cái, “Huynh chỉ là muốn đùa giỡn muội? Không muốn lấy muội?”

Hắn rên lên một tiếng, ngón tay xâm nhập vào nơi ẩm ướt trong cơ thể ta, “Bé con, có thể thu hồi lòng phòng bị lại được không?”

Ta hờn dỗi ném ra một ánh mắt quyến rũ, “Nào có phòng bị gì đâu?” Thuận tay kéo xuống lớp y phục cuối cùng trên người hắn.

“Bé con, từ trước tới nay ta chưa gặp qua nữ nhân nào thông minh như muội.” Ngón tay hắn tiếp tục xâm nhậm, hung hăng cắn lấy đỉnh ngực ta.

“Bàn luận vấn đề này có phải không thích hợp không?” Nào có ai đang ** mà nói chuyện này.

Những nụ hôn tới tắp rơi lên ngực ta, “Ta xin thề, ta cùng Minh Nguyệt hoàn toàn trong sạch.”

“Ừm…” Ta mơ hồ lên tiếng, không muốn đi sâu vào vấn đề này.

Mộ Dung Phong Vân rút ngón tay ra, hừ một tiếng, ** xâm nhập sâu vào bên trong, “Nói, muội vĩnh viễn sẽ không rời khỏi ta.”

Ta buồn bực cười, móng tay cắm sâu vào da thịt hắn, “Này có tính là ngược đãi không?”

“Nói.” Hắn càng lúc càng nhanh va chạm vào cơ thể ta, “Nói muội yêu ta.”

Ta chậm rãi nhắm mắt lại, cong người nghênh hợp, “Muội…yêu…huynh.” Ta yêu hắn, nhưng không thể hứa hẹn gì với hắn.

“Ta cũng yêu muội.” Hắn tấn công càng lúc càng mãnh liệt.

“A!” Ta không thể tiếp tục suy nghĩ, chỉ có thể theo những đó mà thở gấp.

Cùng với sự chiếm hữu càng lúc càng thâm nhập, hơi thở của ta cũng càng lúc càng gấp gáp.

“Không.” Ta không được, cảm giác giống như bản thân sắp chết trong chấn động đau đớn cùng vui thích này rồi. “Không được.”

Bỗng nhiên, có một trận ** cường liệt đưa ta lên tận những đám mây, “A!”

Hắn xâm nhập càng lúc càng nhanh, sau mấy lần ra vào thật sâu, thân thể cứng đờ, trong cơ thể ta chảy ra dịch thể nóng bỏng.

Kích tình qua đi, hắn theo thói quen ôm ta vào lòng, “Ta cùng Minh Nguyệt thật sự không có gì, từ đầu tới cuối, ta căn bản chưa từng chạm tới nàng.”

Tựa vào ngực hắn, ta ngáp một cái, giống như một con mèo lười lên tiếng, “Muội muốn ngủ.” Không muốn bàn vấn đề này với hắn.

Mộ Dung Phong Vân hôn lên trán ta một cái, “Ngủ ngon, đừng nghĩ gì cả.”

“Là muội không tốt, là muội tùy hứng. Chuyện quá khứ, cứ để nó qua đi.” Chúng ta căn bản không có ngài mai, tội tình gì phải tính toán chuyện quá khứ, tính toán một thứ nhàm chán như vậy.

Hắn ôm chặt lấy ta, “Lung nhi, là ta sai. Van xin muội, đừng rời khỏi ta.”

“Muội muốn ngủ.” Cuối cùng liền giả chết.

Hắn cũng không ép hỏi, chỉ ôm chặt ta vào lòng. Trong lúc mơ mơ màng màng, ta nghe thấy âm thanh trầm thấp của hắn, “Trừ khi ta chết, bằng không, sẽ không để muội rời khỏi ta.”

————-

(1) Trùng Quan giận dữ vì hồng nhan: [Điển tích] Khi Ngô Tam Quế lãnh binh vào thành bái kiến tân chủ (Lý Tự Thành), đi tới Vĩnh Bình Sa Hà dịch quán thì gặp gia đình từ kinh thành trốn ra, Ngô Tam Quế hỏi:

“Người nhà của ta khỏe chứ?”

Gia đinh nói: “Bị Sấm vương bắt rồi.”

Ngô Tam Quế nói: “Không sao, khi ta về sẽ thả.”

Lại hỏi: “Cha ta khỏe chứ?”

Đáp: “Bị bắt rồi.”

Ngô Tam Quế quả quyết nói: “Sau khi ta về liền thả.”

Lại hỏi: “Trần phu nhân (chi Trần Viên Viên) có khỏe không?”

Đáp: “Bị Sấm vương mang đi rồi.”

Lúc này, Ngô Tam Quế huyết khí trào dâng giận đến tím mặt, lớn tiếng nói: “Đại trượng phu mà không bảo vệ được một người nữ tử, còn mặt mũi nào nhìn người khác đây?”

Sau đó, quay đầu đánh về Sơn Hải Quan, lấy thân phận đại thần Minh triều, hướng quân Thanh đang ngày đêm tích trữ lương thực thỉnh binh thi, hi vọng Đa Nhã Cổn “Hợp binh ở đế đô môn, diệt cỏ cho triều đình, vì đại nghĩa cho Trung Quốc.” Đây chính là điển tích “Trùng Quan giận dữ vì hồng nhan”, nói cách khác chính là Ngô Tam Quế vì danh kỹ Tô Châu Trần Viên Viên, đem giang sơn Đại Hán dâng cho người Mãn.

(2) Nhất tướng công thành vạn cốt khô: Là một câu thơ trong “Kỷ hợi tuế” của Tào Tùng, hiện đại giải thích: “làm một tướng soái thành công là nhờ sự hi sinh của ngàn vạn người đổi lấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.