Nhất Dạ Tình Hậu (Sau Tình Một Đêm)

Chương 26: Chương 26: Cửa sổ sát đất play (thượng)




So với hai người bên trong xe điên cuồng dâm loạn, trong phòng ngủ Tiết Hoàn cùng Cố Lan so ra thuần khiết hơn nhiều, hai người nằm ở trên giường, ôm nhau thân mấy lần mò mấy lần, cũng không có động tác kế tiếp.

Cũng không phải Tiết Hoàn không nghĩ làm, hắn chỉ cần nhìn Cố Lan đều sẽ nghĩ, mà là Cố Lan không nghĩ, y thật sự rất mệt. Đêm qua phóng túng vẫn còn đau đớn mệt mỏi, trong bụng cũng lâm râm khó chịu, nói không rõ là đau hay vẫn là bị cái gì, nói chung cả người cũng không quá thoải mái.

Thấy Cố Lan cau mày xoa xoa bụng, Tiết Hoàn như đột nhiên nhớ tới cái gì, đột nhiên ngồi dậy.

“Sao vậy?” Cố Lan bị động tác đột ngột của hắn dọa sợ hết hồn.

“Em còn chưa ăn cơm, khẳng định đói bụng lắm đi.” Tiết Hoàn vỗ đầu một cái, đầy mặt ảo não, “Tôi thế mà lại quên việc này!”

Đúng nha, không ăn cơm, chẳng trách. Nhìn dáng dấp Tiết Hoàn, Cố Lan không nhịn được cười.

Tiết Hoàn hỏi, “Muốn ăn cái gì?”

Cố Lan suy nghĩ một chút, “Đơn giản đi, mì cà chua trứng gà?”

Tiết Hoàn cười sờ sờ mặt của y, “Vì sao lại là câu nghi vấn?”

Cố Lan cũng cười, “Sợ anh sẽ không biết làm.”

“Nấu bát mì tôi còn không làm được?” Tiết Hoàn vén chăn lên, “Em nằm đi, tôi đi nhà bếp, làm xong bưng lên cho em.”

“Anh thật sự đi a?” Cố Lan nắm lấy tay Tiết Hoàn, “Nhà anh không phải có giúp việc sao?”

“Chủ trạch có, ở bên này tôi rất ít khi lại đây nên chỉ thời điểm có thời gian làm công thì bọn họ mới đúng giờ đến đây quét tước vệ sinh.”

“Ồ.” Cố Lan cũng đứng lên, “Em cùng đi với anh.”

Tiết Hoàn đem y ấn nằm xuống, “Làm bát mì mà thôi, em cùng đi làm gì, tôi đi là được.”

Cố Lan liền ngồi xuống, cười nói, “Anh là đại thiếu gia quanh năm mười ngón không dính nước thật sự sẽ nấu được mì sao? Em rất hoài nghi, cho nên, không ngại em vây xem đi?”

“Không ngại.”

Vì vậy, Cố Lan cùng Tiết Hoàn xuống lầu vào nhà bếp.

Cố Lan hai tay bắt chéo trước ngực dựa vào cạnh cửa phòng bếp, xem toàn bộ quá trình Tiết đại soái ca nấu mì. Ân, thật sự nấu được mì, Cố Lan có chút khó giải thích được, dù sao y ngay cả bát cháo đều không nấu được.

“Phát ngốc cái gì?” Tiết Hoàn đứng trước mặt Cố Lan tay trái bưng cái bát nóng hổi, tay phải cầm đũa nhẹ nhàng gõ mũi y một chút, “Không phải là bởi vì tôi quá tuấn tú chứ?”

Cố Lan cau mũi một cái, “Đúng vậy a, anh mặc tạp dề quả thực soái đến sững sờ, ha ha ha…”

Tiết Hoàn trán cụng trán Cố Lan, tiếp theo mổ một cái trên môi y, “Đi, ăn mì đi, nếm thử thủ nghệ của tôi.”

Cố Lan rất khoái ý nếm thử tay nghề Tiết đại soái ca, chỉ có thể nói, rất tuyệt, đơn giản một bát mì cà chua trứng gà so với sơn trân hải vị càng có sức hấp dẫn hơn. Cố Lan nghiêm chỉnh ăn sạch hết bát mì, ngay cả chút nước dùng cũng không để còn thừa lại, ăn xong còn chưa đã thèm mà le lưỡi liếm môi một cái.

Tiết Hoàn có chút ngoài ý muốn thấy Cố Lan có thể ăn nhiều như thế này, hắn đặc biệt nấu nhiều mì một chút, tìm cái tô lớn múc đầy một bát, vốn muốn anh một miếng em một miếng cùng quấn lấy nhau triền miên ăn sạch nó, không nghĩ tới…

Tiết Hoàn đưa tay sờ sờ cái bụng phình lên của Cố Lan, có chút lo lắng, “Không no sao?”

Cố Lan dựa vào ghế ngồi phía sau, hài lòng ợ một tiếng no nê, “Không biết.”

Tiết Hoàn kéo Cố Lan đứng dậy đi lên lầu

Cố Lan mặc hắn nắm tay, vỗ vỗ bụng, “Làm gì?”

“Trở về phòng thay quần áo.”

“Đi đâu?”“Đi ra ngoài tản bộ, tiêu cơm một chút.”

“Giờ đã mấy giờ rồi mà còn tản cái gì bộ a, em lười đi.”

Tiến vào phòng ngủ Tiết Hoàn buông tay Cố Lan ra, đi vào phòng quần áo, “Tản bộ hay là làm tình, em chọn đi.”

Cố Lan ngồi xuống mép giường, “Vậy hay là tản bộ đi.”

Tiết Hoàn chọn một bộ quần áo xong đi ra, giúp Cố Lan cởi áo ngủ trên người, mãi đến tận khi da dẻ tiếp xúc đến không khí hơi lạnh, Cố Lan lúc này mới phản ứng được, “Em tự mình mặc.”

Nhưng mà không cần chính y tự mình mặc, Tiết Hoàn đã hai ba lần đem y lột sạch sẽ xong xuôi.

“Anh làm gì vậy?” Tiết Hoàn đột nhiên cúi đầu ngậm điểm đỏ trước ngực y, đem Cố Lan sợ hết hồn.

“Hôn em a.”

“…” Cố Lan bị câu trả lời này làm câm nín, mấy giây sau mới đem Tiết Hoàn đẩy ra, “Không phải muốn đi ra ngoài tản bộ sao?”

“Tôi thay đổi chủ ý.”

Tiết Hoàn cấp tốc từ trong ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một thứ sau đó tắt đèn, ánh sáng biến mất, phòng ngủ trong nháy mắt bị bóng tối bao trùm. Hai tay Tiết Hoàn nâng đỡ mông Cố Lan ôm y lên, quay người đi tới trước cửa sổ sát đất thả xuống, kéo màn cửa sổ ra. Trong tiếng kêu kinh hoảng của Cố Lan vừa cường thế lại ôn nhu đem y đặt trước cửa sổ sát đất, quay mặt hướng ra ngoài, “Đừng sợ bảo bối, không ai nhìn thấy, em xem, phía ngoài sao thật đẹp.”

Ánh trăng trong sáng đầy trời sao, xác thực cực kỳ xinh đẹp, Cố Lan có chút sững sờ.

Đây là khu biệt thự nghỉ mát xây ở giữa sườn núi, phía trước nhìn ra một cái hồ nước phía sau dựa núi, khoảng cách giữa các căn nhà đủ xa, tính tư mật rất tốt. Cố Lan đứng ở trước cửa sổ sát đất, trong ánh trăng sáng chiếu vào phảng phất như có tầng tầng lụa trắng mông lung khoác ở trên người y.

Tiết Hoàn không kìm lòng được cúi đầu hôn hai vai lộ ra của Cố Lan, hai tay vòng lấy eo y, “A Lan, em thật là đẹp.”

Cố Lan có chút xấu hổ, nghiêng đầu liếc hắn một cái, “Em là nam nhân!”

“Tôi biết.” Tiết Hoàn khẽ hôn da thịt sau tai y, “Nữ nhân tôi thấy qua, em so với các nàng đều đẹp hơn.”

“Nói bậy cái gì.” Cố Lan hai má hơi có chút nóng lên, “Đều là một cái lỗ mũi một cái miệng, có cái gì dễ nhìn hơn.”

“Không.” Tiết Hoàn trầm mặc nở nụ cười, ghé vào bên tai y thấp giọng nói, “Em có hai cái miệng.”

Cố Lan hai gò má bùm một cái đỏ như lửa thiêu, “Tiết Hoàn! Anh cái…”

“Suỵt ——” Tiết Hoàn dựng thẳng ngón tay trỏ che trước môi Cố Lan, nghiêng đầu hôn một cái trên má y, ” Vận động sau khi ăn xong lập tức bắt đầu.”

Tiết Hoàn luôn luôn là phái hành động, mà còn thuộc phái hành động nói một không nói hai, hắn nói lập tức bắt đầu thì khẳng định lập tức bắt đầu. Vừa dứt lời, trên người Cố Lan còn sót lại kiện quần áo cuối cùng là quần lót liền bị hắn cởi xuống.

Mặc dù biết sẽ không có người nhìn thấy chính mình lõa thể, nhưng có một loại cảm giác xấu hổ từ lúc sinh ra đã có vẫn khiến Cố Lan tương đối bất an, mặt y đỏ lên, giãy dụa muốn xoay người lại, đem mặt chôn ở trước ngực Tiết Hoàn.

“Thích như vậy?” Tiết Hoàn đẩy vai để sau lưng Cố Lan kề sát trên cửa sổ sát đất, “Cũng có thể.”

Tiết Hoàn hai ba lần cởi sạch quần áo trên người, thân thể trần truồng cùng lồng ngực Cố Lan chặt chẽ dán vào nhau, hai tay thuận theo lưng trần của y một đường xoa xoa đi dần xuống phía dưới, yêu thích không buông tay vò vò nhào nặn một trận, lại tiếp tục hướng phía dưới che phủ toàn bộ hai cánh mông hoa vểnh cao no đủ, tình sắc dùng lực nắn bóp.

Cố Lan cũng dần dần trở lên lớn gan, y giơ tay vòng lấy cổ Tiết Hoàn, duỗi đầu lưỡi non đỏ ra liếm hôn cổ của hắn.

Tiết Hoàn trầm thấp rên một tiếng, nhiệt lưu dưới bụng gấp gáp muốn dâng trào, nguyên bản tính khí bán cứng trong nháy mắt tiến vào trạng thái thủ thế chờ đợi. Hắn thở một hơi, khom lưng nhặt áo mưa an toàn trên đất lên xé ra, cúi đầu tròng vào, sau đó đem một chân Cố Lan nâng lên đè thấp hạ thân, “Bảo bối, tôi không chờ được nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.